Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ánh mắt Lục Thẩm Nhất trở nên u ám, trong giây lát anh cảm thấy như mình nhìn lầm.
“Lục Thẩm Nhất, cậu có quen không?” Cô gái trẻ bên cạnh giường bệnh hỏi.
Bác sĩ thấy Lăng Vân đứng ở cửa không nhúc nhích, bèn thúc giục cô vào.
Lăng Vân khập khiễng bước vào phòng chụp X-quang, Lục Thẩm Nhất không trả lời câu hỏi của cô gái trẻ, chậm rãi đẩy giường bệnh ra cửa, ánh mắt hai người tràn đầy lo lắng.
Trong phòng khám, bác sĩ cầm phim chụp lên, nói, “Không tổn thương đến xương, tôi sẽ kê ít thuốc cho cháu.”
Sau khi ba người cảm ơn bác sĩ, Chu Đình Thâm bảo hai người chờ ở cửa một lát, thầy ấy đi lấy thuốc.
Lăng Vân và Dương Lan Tinh ngồi ở đại sảnh cấp cứu, Dương Lan Tinh để ý thấy vẻ lo lắng trên mặt cô, liên tục nói chuyện để cố gắng dời đi sự chú ý của cô.
“Lan Tinh, mình muốn một mình đi tìm Lục Thẩm Nhất.” Lăng Vân thật sự không nhịn được nữa, trong đầu chỉ nghĩ đến anh bây giờ ra sao.
“Cậu ở đây đợi mình một chút, lát nữa thầy Chu tới, cậu cứ nói là mình đi vệ sinh nha.” Lăng Vân nói xong, đứng dậy đi đến phòng theo dõi.
Nhưng chưa đi được mấy bước, cô đã thấy Chu Đình Thâm đi tới, thầy ấy gọi Lăng Vân lại: “Lăng Vân, em đi đâu vậy, sao Dương Lan Tinh không đi cùng?”
“Em... Em…” Lăng Vân ấp úng, tạm thời không tìm được lý do thích hợp.
“Thầy Chu.” Giọng của Lục Thẩm Nhất truyền đến.
Hai người nhìn về phía Lục Thẩm Nhất, lúc này trên mặt anh có thêm vài phần ý cười.
“Chào thầy Chu, em là Lục Thẩm Nhất lớp 10-20, em xin nghỉ tự học tối để vào bệnh viện thăm ông nội em. Bây giờ bệnh tình của ông đã ổn định, em có thể đi nhờ xe của thầy về trường không ạ?” Lục Thẩm Nhất nhìn thoáng qua Lăng Vân, sau đó xin phép Chu Đình Thâm.
“Được chứ.” Dương Lan Tinh thấy Chu Đình Thâm ra hiệu, vội vàng chạy đến chỗ ba người.
“Em đỡ Lăng Vân, bây giờ chúng ta trở về trường học.” Chu Đình Thâm sắp xếp, rồi đưa thuốc cho Lục Thẩm Nhất cầm.
Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, Lục Thẩm Nhất ngồi ở ghế trước, giả vờ vô tình nhìn kết quả kiểm tra trong túi.
“Thầy Chu, tổng chi phí khám chữa bệnh hết bao nhiêu ạ, lát nữa về trường em sẽ gửi lại cho thầy.” Lăng Vân mở miệng hỏi.
“Không sao đâu, cũng không đáng bao nhiêu, em không cần trả lại, coi như là tiền công em làm nhóm trưởng chung đi!” Chu Đình Thâm cười nói.
Lăng Vân ngoài mặt đáp ứng, nhưng trong lòng vẫn nghĩ sẽ về lớp xem hóa đơn, rồi trả tiền lại cho thầy Chu.
Gần chín giờ tối ở Tây Giang, trên đường không còn người đi bộ, chỉ thấy bóng dáng những người giao hàng qua lại các con phố, Lăng Vân dựa vào cửa sổ xe, trong lòng nghĩ về Vương Vi, người ta nói “thương gân động cốt một trăm ngày”, tuần sau cô được nghỉ về nhà, nếu là bị Vương Vi phát hiện, bà sẽ lại lo lắng.
“Nhất định phải mau chóng khỏi.” Lăng Vân vỗ nhẹ lên chân, thầm cầu nguyện trong lòng.
Sau khi đến trường, Chu Đình Thâm bảo Dương Lan Tinh đỡ Lăng Vân về ký túc xá, liên tục xác nhận rằng ba mẹ Dương Lan Tinh đang đợi ở cửa rồi mới yên tâm để cô ấy về nhà một mình.
Đợi đến khi nhìn thấy xe của Chu Đình Thâm đi xa, Lục Thẩm Nhất mới đổi chỗ với Dương Lan Tinh. Sau khi chia tay ở ngã ba, Lục Thẩm Nhất dìu Lăng Vân về ký túc xá.
“Lục Thẩm Nhất, bây giờ ông nội cậu không sao chứ?” Lăng Vân dừng lại, nhìn Lục Thẩm Nhất.
“Không có việc gì, đã qua giai đoạn nguy hiểm, ngày mai sẽ chuyển tới phòng bệnh.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Lục Thẩm Nhất lấy kết quả kiểm tra ra, chỉ vào phần chẩn đoán trên đó, hỏi: “Sao tự nhiên lại bị trật chân? Lúc học nhảy vẫn bình thường mà!”
“Do mình bị trượt chân lúc đi cầu thang.” Lăng Vân cúi đầu nói nhỏ, sợ anh lại hỏi thêm, cô sẽ phải nói rằng vì mải nghĩ chuyện của anh nên mới phân tâm và bước hụt.
“Là vì chuyện học nhảy à? Lúc đi cầu thang mà vẫn còn nghĩ đến chuyện đó?” Anh nhìn thấy ánh mắt né tránh của cô, tiếp tục truy hỏi.
Lăng Vân không nói gì, cô không muốn nói dối nhưng cũng không muốn nói thật.
“Lăng Vân, cậu có biết khi mình nhìn thấy cậu xuất hiện phòng cấp cứu, lòng mình hoảng loạn đến mức nào không?”
“Rốt cuộc trong lòng cậu đang giấu điều gì, tại sao lại không thể nói ra?” Lục Thẩm Nhất thấy Lăng Vân im lặng mà sốt ruột, anh sợ lần sau cô cũng vì vậy mà bị thương.
“Mình không sao, lúc đó có lẽ mình hơi mệt, nên mới không cẩn thận bước hụt thôi.” Từ trước đến nay, Lăng Vân là một người vô cùng kiên định, kiên quyết không yêu đương khi còn học cấp 3, làm sao có thể nói bởi vì thích anh, lo lắng cho anh, nên mới thất thần và bị thương?
Lục Trầm Nhất im lặng, anh đỡ Lăng Vân từ từ đi về phía ký túc xá nữ, lấy một chai nước khoáng trong cặp sách ra, đưa cho cô cùng túi thuốc kia.
“Về nhớ bôi thuốc, thuốc uống cũng phải uống, nghỉ ngơi cho tốt.”
Lăng Vân ừ một tiếng, đi vào ký túc xá, cô ngồi xuống chỗ của mình, định lấy hóa đơn ra để tính chi phí khám bệnh, nhưng lạ thay, trong đống giấy tờ lớn nhỏ lại không có bảng giá.
Lăng Vân kiểm tra lại nhiều lần, phát hiện thật sự không có, “Chẳng lẽ thầy Chu ném rồi sao?”
“Chỉ có khả năng thầy Chu đã ném hóa đơn thôi.” Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lăng Vân đã xác định được câu trả lời trong lòng.
Ngoài ra, cô còn phát hiện một mảnh giấy ghi chú trong túi, trên đó viết trình tự uống thuốc và những điều cần chú ý khi tĩnh dưỡng, hàng chữ Khải đẹp đẽ trên giấy có phần giống với chữ viết của Lục Thẩm Nhất.
“Nhưng mà, lúc trên xe, mình không hề thấy Lục Thẩm Nhất viết gì cả!” Trong lòng Lăng Vân càng thêm nghi ngờ.
“Chẳng lẽ, Lục Thẩm Nhất viết trước khi xuất hiện ở phòng cấp cứu?” Nhưng Lăng Vân nhanh chóng phủ nhận đáp án này, bởi vì trước đó, chỉ có Chu Đình Thâm đi lấy thuốc.
Lăng Vân lại cảm động trước Chu Đình Thâm, cô không ngờ thầy ấy lại chu đáo chăm sóc học sinh đến vậy, dù sao ba của cô cũng chưa từng ở bên cạnh lúc cô ngã bệnh.
Nghĩ tới đây, Lăng Vân càng thêm tủi thân. Cho tới nay, cô luôn ép bản thân trở thành một cô gái độc lập, mạnh mẽ, gặp chuyện gì cũng tự mình gánh vác, nhưng thật ra, cô cũng rất khao khát cảm giác an toàn mà người khác mang lại.
Ngày hôm sau, trong ký túc xá nam, Tôn Minh thấy có người đang nằm trên giường Lục Thẩm Nhất, sợ hãi la lên.
“Là mình.” Lục Thẩm Nhất nhìn thoáng qua Tôn Minh.
“Cậu về lúc nào? Sao mình không biết gì cả?” Tôn Minh vẫn chưa hoàn hồn, hỏi.
“Tối qua mình về khá muộn, các cậu đều ngủ cả rồi.” Tối qua sau khi đưa Lăng Vân về, anh trở lại lớp làm vài chuyện, đến khi về ký túc xá thì đã rất khuya.
“Người nhà cậu không sao chứ?”
“À, đúng rồi, tối qua Lăng Vân tới tìm cậu, mình nói cậu không ở đây, cậu ấy có vẻ hơi buồn, lát nữa cậu nên đi tìm cậu ấy đi.” Tôn Minh nói thêm.
“Tối qua Lăng Vân đến lớp tìm mình?” Lục Thẩm Nhất như nghĩ ra điều gì đó, hỏi lại lần nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");