Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Đúng vậy! Sau tiết tự học thứ hai.” Tôn Minh không hiểu gì, trả lời.
Nghe đến đây, Lục Thẩm Nhất nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ, mặc kệ tiếng gọi của Tôn Minh ở phía sau.
Trong phòng học, Lăng Vân vừa đọc sách, vừa ăn bánh bao Chu Hiểu mang đến cho mình.
Lần trước lúc cô bị ngã và phải nghỉ ngơi, bữa sáng của Lăng Vân đều do Chu Hiểu lo liệu. Lần này, mặc cho cô khéo léo từ chối như thế nào, cô ấy cũng trực tiếp sắp xếp thực đơn cho Lăng Vân trong những ngày tiếp theo, vì thế Lăng Vân đành phải chấp nhận, còn tự trêu chọc mình rằng còn trẻ mà đã được bao nuôi.
“Lăng Vân, bữa sáng này là Lục Thẩm Nhất mua cho cậu à?” Dương Lan Tinh bước vào lớp, vai đeo cặp sách.
“Không phải đâu! Là Chu Hiểu mang tới.” Lăng Vân có chút nghi hoặc, sao đột nhiên lại nhắc tới Lục Thẩm Nhất.
“Là thế này, mình vừa gặp Lục Thẩm Nhất ở ngoài lớp, còn tưởng cậu ấy vừa tới tìm cậu.” Dương Lan Tinh nói xong, cầm cốc nước của Lăng Vân, định đi lấy nước cho cô.
“Lục Thẩm Nhất ở bên ngoài?” Lăng Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy bóng dáng ai.
“Đúng vậy, lúc mình mới vào còn gặp cậu ấy, sao mới nói chuyện một lúc đã không thấy đâu rồi?” Dương Lan Tinh chỉ vào chỗ anh vừa đứng, gần cửa sổ hàng cuối cùng.
Lăng Vân nhận lấy cốc nước trong tay Dương Lan Tinh, vô cùng cảm kích nói lời cảm ơn, trong lòng còn nghĩ đến chuyện vừa rồi “Sao Lục Thẩm Nhất không vào tìm mình?”
Thứ Sáu, trong tiết tự học sáng, tiếng đọc bài của mọi người luôn đặc biệt vang dội, ai cũng sợ mình không thuộc bài sẽ bị mất tư cách “tuần nhỏ”.
Giờ ra chơi, mọi người căng thẳng chuẩn bị cho bài nghe viết chính tả tác phẩm văn cổ kế tiếp, có người lớn tiếng đọc thuộc lòng, có người chia nhau học, còn có người thì viết viết vẽ vẽ trên bàn.
Trải qua mấy lần nghe viết này, mọi người đều hiểu rõ về giáo viên Ngữ Văn, tỷ lệ qua bài nghe viết chính tả của lớp cũng ngày một cao.
Tiếng chuông vào lớp quen thuộc vang lên, lớp học lập tức im phăng phắc, giáo viên Ngữ Văn cầm một quyển sách giáo khoa nhìn có vẻ còn tinh trên tay.
Đây chính là tài năng của giáo viên Ngữ Văn lớp 3, cô không ghi chú gì lên sách, không dùng PPT khi dạy, nhưng sau một tiết học, trên bảng đen viết đầy các phần rõ ràng, mọi người sau lưng đều gọi cô là siêu sao Lưu.
“Mọi người lấy vờ nghe viết ra, đặt sách lên cao để tôi thấy, bây giờ bắt đầu nghe viết.” Giáo viên Ngữ Văn Lưu Lệ đi tới cuối lớp, vừa đi vừa đọc những từ ngữ cổ văn.
Sau khi đọc xong từ cuối cùng, học sinh ở hàng thứ hai đếm ngược thuần thục xoay người định lấy vở nghe viết của hàng cuối cùng để chuyền lên, nhưng lần này Lưu Lệ bảo mọi người dừng lại.
“Các em, chúng ta đã học hơn hai tháng rồi, mấy lần nghe viết gần đây, tất cả mọi người đều dễ dàng vượt qua, với tư cách là giáo viên, tôi đương nhiên mong muốn thấy được tình trạng này xảy ra, nhưng đã từng là học sinh, ta nghi ngờ tính chân thực của kết quả.” Lưu Lệ nói xong, đi tới trước bục giảng.
“Tôi đứng ở cuối lớp, nhìn rõ từng em, tôi biết phần lớn các em đều nghiêm túc chuẩn bị, nhưng với một số em có ý định khác, bây giờ tôi cho các em một cơ hội sửa sai. Trước khi kết thúc tiết tự học tối nay, chỉ cần các em thành thật với tôi và vượt qua bài kiểm tra ngẫu nhiên của tôi là được, nếu không, ngày mai nếu tôi tự đến tìm các em, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.” Ánh mắt của Lưu Lệ đầy sát khí, đặc biệt khi nói những câu cuối cùng.
Sau khi tan học, lớp học nhốn nháo cả lên, mấy nhóm nhỏ lập tức tụ lại với nhau thương lượng đối sách.
Bạn học A: “Mình cảm thấy siêu sao Lưu chỉ đang dọa chúng ta thôi, dù sao mình cũng không đi tự thú đâu.”
Bạn học B: “Cô ấy giảng dạy giỏi như vậy, chắc chắn rất có kinh nghiệm đối phó với chúng ta, mình hơi sợ.”
Bạn học C: “Chiều nay mình sẽ đi tự thú, dù sao cô ấy cũng nói ai thuộc bài thì sẽ bỏ qua.”
Bạn học D: “Mình không đi, mình muốn đánh cược một phen.”
Mấy học sinh bàn đi tính lại cũng không nghĩ ra được một ý kiến thỏa hiệp.
“Lăng Vân, mình có nên đi tự thú không, mình nhìn lén bài của cậu mấy lần đấy!” Dương Lan Tinh các bạn xung quanh bàn tán, trong lòng cũng bắt đầu lo lắng.
“Nếu cậu không đi, lòng cậu có thấy yên tâm không?” Lăng Vân hỏi ngược lại.
“Mình không biết, mình hơi sợ.” Dương Lan Tinh kéo đồng phục, vẻ mặt rầu rĩ.
“Mình sẽ đi cùng cậu, cậu ôn lại mấy câu chưa nhớ đi.” Lăng Vân khuyên bảo Dương Lan Tinh.
Dương Lan Tinh cầm sách giáo khoa bắt đầu học thuộc. “Không cần đâu, mình tự đi là được rồi, cậu nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt đi.”
Buổi trưa, Lục Thẩm Nhất cầm hộp cơm inox xuất hiện trước mặt Lăng Vân.
“Đây là cái gì?” Lăng Vân chỉ vào hộp cơm trước mặt.
“Canh sườn.” Lục Thẩm Nhất vừa mở nút hai bên ra, thoáng thấy mắt kính của Lăng Vân mờ đi vì hơi nước.
Lục Thẩm Nhất lấy cơm và rau ở tầng thứ nhất đặt trước mặt cô, rồi đưa cho cô một cái muỗng.
Anh đưa tay tháo kính mắt cô xuống, ánh mắt ra hiệu cho cô ăn cơm.
Lăng Vân nhìn chén cơm và canh lớn trước mắt, trong lòng nghĩ chắc anh có hiểu lầm gì về sức ăn của cô rồi!
“Nhiều quá, mình ăn không hết đâu.” Lăng Vân khó xử nhìn về phía Lục Thẩm Nhất.
“Không vội, cứ ăn từ từ.”
“Trưa nay không học kèm, chiều thứ Hai sau tuần nhỏ dạy luôn một thể.” Lục Thẩm Nhất thấy Lăng Vân lo lắng, bổ sung thêm.
Lăng Vân gật đầu, vùi đầu ăn.
“Lục Thẩm Nhất, nhà cậu ở gần đây sao?” Khi nhìn thấy hộp cơm, Lăng Vân đã có chút nghi ngờ, sau khi ăn canh, cô càng chắc chắn hơn rằng bữa trưa này mang từ nhà đến.
Lục Thẩm Nhất ừ một tiếng.
“Như vậy quá phiền phức, mình có thể tự mình… Đi ăn ở căn tin mà.” Lăng Vân nói được một nửa, Lục Thẩm Nhất trừng mắt cô, sau đó ra khỏi lớp, biến mất khỏi tầm mắt của Lăng Vân.
Lần huấn luyện quân sự trước, Lục Thẩm Nhất đã nói với Lăng Vân đừng nói những lời như “phiền phức” nữa, Lăng Vân nhớ rất rõ, nhưng cô vẫn nói vì cô vẫn luôn là cô gái độc lập, không hề thay đổi.
“Xong rồi, chắc chắn Lục Thẩm Nhất lại tức giận rồi!” Lăng Vân ngồi tại chỗ, tay cầm thìa không nhúc nhích, lòng rối bời.
“Bây giờ mình có nên tìm cậu ấy không, nhưng mình phải nói gì đây? Kệ đi, tìm cậu ấy trước đã.” Lăng Vân nhịn đau, khập khiễng nhanh về phía trước.
“Cậu đi đâu?” Lăng Vân vừa mới đi tới cửa phòng học đã va phải Lục Thẩm Nhất.
“Mình... Mình tìm cậu!” Lăng Vân không dám nhìn anh.
Lục Thẩm Nhất cười trộm một chút, đi tới cạnh Lăng Vân, đỡ cô quay lại chỗ ngồi, sau đó nhìn cô nói: “Nói đi!”
“Cậu vừa đi đâu vậy?” Lăng Vân không biết rốt cuộc Lục Thẩm Nhất có tức giận hay không, hỏi một câu tưởng chừng rất khéo léo.
Chỉ là không nghĩ Lục Thẩm Nhất lại nói một câu: “Cậu nói xem?”, vẻ mặt như nhìn thấu tâm can của Lăng Vân.
Lăng Vân không nói gì, cầm chiếc muỗng trước mặt, húp một vài ngụm canh, dường như muốn mượn cái này để dời đi lực chú ý của Lục Thẩm Nhất.
Trong không gian chỉ còn lại tiếng muỗng chạm vào hộp cơm, Lục Thẩm Nhất hài lòng nhìn cô.
Không biết bao lâu sau, bát canh đã thấy đáy, trên nắp là một đống xương đã gặm sạch, bát cơm cũng không còn hạt, Lăng Vân no đến mức ngả người ra lưng ghế.
Lăng Vân nhìn Lục Thẩm Nhất, thấy anh không có phản ứng gì, khẽ ho một tiếng.
Lục Thẩm Nhất gấp sách lại, đầu tiên nhìn Lăng Vân một chút, sau đó nhìn đống “hài cốt” trên bàn.
Trên khuôn mặt anh lộ ý cười.
“Xem ra, mình vẫn đánh giá thấp cậu rồi. Mình sẽ tính toán lại lượng cơm tối.” Lục Thẩm Nhất trêu chọc.
“Cảm ơn cậu vì không làm bụng mình nổ tung.” Lăng Vân vừa nói vừa xoa bụng.
Tiếng chuông báo giờ ăn thứ ba vang lên, Lăng Vân vội vàng bắt đầu dọn dẹp đống đồ trên bàn, “Nếu để Dương Lan Tinh và những người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến mức há hốc mồm.”
Lục Thẩm Nhất bảo Lăng Vân đừng nhúc nhích, anh tự mình dọn dẹp bàn ăn, sau đó còn dùng khăn ướt lau lại một lượt.
Cuối cùng, Lục Thẩm Nhất đưa cho Lăng Vân một cốc nước ấm, nhìn cô uống thuốc xong mới yên tâm rời đi.
“Sau này Lục Thẩm Nhất chắc chắn sẽ là một người chồng tốt.” Lăng Vân nhìn bóng lưng anh đang dần xa, nghĩ thầm trong lòng, mặt vô thức đỏ lên.
Ngay khi Lăng Vân còn đang đắm chìm trong sự quan tâm tận tình của Lục Thẩm Nhất, Dương Lan Tinh khóc lóc bước vào.
Lăng Vân lập tức nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, cô ôm Dương Lan Tinh vào lòng, lau nước mắt cho cô ấy.
Lăng Vân không hỏi đã xảy ra chuyện gì, bởi vì cô đoán được tám phần là liên quan đến Trần Vũ.
“Lăng Vân, mình hết cơ hội rồi, mình vừa thấy Trần Vũ và một nữ sinh ngồi ăn cùng nhau, anh ấy còn đút cơm cho cô ấy nữa.” Dương Lan Tinh vừa nói vừa khóc nức nở.
“Sao cậu biết họ là một cặp?” Lăng Vân đặt câu hỏi.
“Trần Vũ đút cơm cho cô ấy, đây còn có thể là quan hệ gì!” Dương Lan Tinh nói xong, khóc dữ dội hơn.
“Chưa chắc mà, lúc trước Lục Thẩm Nhất cũng đút cho mình ăn, nhưng bọn mình chỉ là bạn bè thôi.” Lăng Vân nói xong thì lập tức hối hận, sao lại nhắc đến Lục Thẩm Nhất chứ.
Nhưng may mà Dương Lan Tinh không tập trung vào điều này, chỉ cảm thấy những gì Lăng Vân nói cũng có vẻ hợp lý.
“Chúng ta cứ quan sát thêm vài ngày, sau đó hỏi thăm một chút, có được tin tức chính xác rồi hẵng tính tiếp.” Lăng Vân thấy tâm trạng Dương Lan Tinh dần ổn định lại, vội vàng nói.
“Được rồi, cậu tả lại đặc điểm của cô gái kia cho mình, chiều nay mình sẽ hỏi Lục Thẩm Nhất.”
“Cô ấy có làn da rất trắng, buộc tóc đuôi ngựa, lúc cười rộ lên có hai lúm đồng tiền, răng nanh hai bên cũng lộ ra, nói chung là rất xinh đẹp.” Dương Lan Tinh cố gắng nhớ lại.
Tiết tự học trưa, trong lớp thiếu một vài bạn, Dương Lan Tinh cùng mấy bạn học khác đến chỗ giáo viên Ngữ Văn để thú nhận, ban đầu Lăng Vân nói muốn đi cùng cô ấy, nhưng Dương Lan Tinh khăng khăng bảo cô ở lại nghỉ ngơi cho tốt.
Trong lớp còn một vài học sinh đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mười mấy phút sau, Dương Lan Tinh là người đầu tiên trở lại lớp, trên tay còn cầm đồ ăn vặt, rất nhanh, cô ấy đã nhận được vài mẩu giấy nhỏ từ các bạn học.
Sau đó, trong lớp lại vắng thêm vài bạn.
Buổi chiều, Lục Thẩm Nhất cầm vở ghi chép đến lớp 3, nhưng vì đến quá sớm, trong lớp vẫn còn hơn nửa học sinh, nên anh dìu Lăng Vân đi tới phòng đa phương tiện trước đó.
“Lục Thẩm Nhất, Trần Vũ có bạn gái chưa?” Lăng Vân vừa ngồi xuống, đã vội vàng hỏi thăm tin tức thay Dương Lan Tinh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");