Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Không sao, cậu dưỡng thương cho tốt, mình về lớp trước.” Lục Thẩm Nhất nói xong cũng không quay đầu lại mà bước ra khỏi lớp.
Ngày cuối cùng của đại hội thể thao bắt đầu với trận chung kết nhảy xa, sáng sớm đã có một đám người vây quanh hố cát. Ban đầu giáo viên Thể Dục còn cảm thấy kỳ lạ, bao nhiêu năm tổ chức hội thao, chưa từng có nhiều học sinh tụ tập xem thi đấu nhảy xa như vậy, cho đến khi nhìn thấy Lục Thẩm Nhất đang chờ thi đấu, thầy ấy mới hiểu ra.
“Mỗi lần cậu nỗ lực bứt phá, mỗi một bật nhảy từ ván, mỗi lần đạp xuống hố cát, cậu chưa bao giờ làm ai thất vọng, cậu liên tục mang đến những trận đấu đầy kịch tính, phát huy tinh thần thể thao một cách trọn vẹn. Nay cậu đã bước vào trận đấu cuối cùng, mình muốn nói là cố lên Lục Thẩm Nhất, muốn nói cảm ơn Lục Thẩm Nhất.” Giọng nói của nữ MC vang lên trên đài chủ tịch, cả khán đài vang lên một tràng vỗ tay.
Lục Thẩm Nhất đứng ở vạch xuất phát, trong đôi mắt vốn lạnh lùng lóe lên một tia sáng, cơ thể vốn nghiêng về phía trước nay hơi ngả ra sau, nắm tay siết chặt hơn.
Không đợi có thành tích nhảy xa, Lục Thẩm Nhất đã chạy ra khỏi sân thể dục, mấy phút sau, cậu xuất hiện trước mặt Lăng Vân.
“Mình nghe thấy rồi!” Lục Thẩm Nhất nói xong, chạy ra khỏi lớp.
Trong lớp chỉ còn lại một mình Lăng Vân, qua cửa sổ thủy tinh, cô nhìn bóng dáng Lục Thẩm Nhất đang chạy, khóe miệng khẽ cười.
Buổi trưa, Lục Thẩm Nhất một tay xách hộp cơm, một tay cầm một hộp quà được đóng gói tinh xảo.
“Tặng cậu.” Lục Thẩm Nhất đưa hộp quà cho Lăng Vân.
Lăng Vân vui mừng đón lấy, cô cẩn thận mở lớp bao bì bên ngoài ra, một quyển sổ có bìa rất đẹp hiện ra trước mắt.
“Cảm ơn, mình rất thích.” Lăng Vân giơ quyển sổ trong tay lên, rồi đặt lại chỗ cũ.
Một giây trước Lục Thẩm Nhất còn cười nói không cần cảm ơn, giây sau lại nói một câu: “Chiều nay có hoạt động ở câu lạc bộ nhảy, cậu không cần tham gia.”
“Vậy mình còn có cơ hội biểu diễn ở tiệc tối đêm giao thừa không?” Lăng Vân lập tức rơi vào thất vọng, vết thương ở chân này không biết khi nào mới khỏi, vốn dĩ cô đã là người mới trong câu lạc bộ nhảy, giờ đến đi lại cũng khó khăn.
“Không cần gấp, đợi khi nào chân cậu lành lại, mình sẽ dạy cậu mỗi ngày.”
Lời của Lục Thẩm Nhất như tiếp thêm hy vọng lớn lao cho cô, cô một tay cầm lấy cái muỗng trước mặt, giống như một người máy mất kiểm soát, không ngừng đưa canh vào miệng.
“Cẩn thận nóng.” Lục Thẩm Nhất quạt quạt bát canh mà Lăng Vân định đưa vào miệng.
“Cậu nói rồi đấy, chờ chân mình khỏe lại, mỗi ngày cậu phải dạy mình nhảy đấy.” Lăng Vân vươn một nắm tay về phía Lục Thẩm Nhất, đến khi đụng vào nắm tay của anh, cô mới hài lòng quay đầu đi.
Ăn được một nửa, Lăng Vân đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lục Thẩm Nhất hỏi: “Lục Thẩm Nhất, nếu chân của mình mãi không khỏi thì sao?”
Lăng Vân bị thương ở chân cũng gần mười ngày, tuy đã khá hơn một chút nhưng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Bây giờ đã là giữa tháng Mười, nếu phải cần vài tháng nữa mới khỏi hắn thì giấc mơ lên sân khấu nhảy đường phố cùng Lục Thẩm Nhất sẽ không thể thành hiện thực.
“Nghĩ cái gì vậy? Cậu đang nghi ngờ y thuật của ông nội mình sao?”
“Yên tâm đi, chắc chắn cậu sẽ có tên trong danh sách tiết mục ở buổi tiệc tối Tết Nguyên Đán.” Lục Thẩm Nhất vỗ nhẹ đầu Lăng Vân, giọng nói trầm ấm đầy chắc chắn.
“Được!” Lăng Vân gật đầu, đối với những gì Lục Thẩm Nhất nói, Lăng Vân luôn tin tưởng vô điều kiện.
Chạng vạng tối, ráng chiều nơi chân trời rực rỡ muôn màu, bầu trời phía trên tòa nhà lớp 12 đối diện được bao phủ bởi những đám mây với hình dạng trừu tượng lại bí ẩn.
“Đến lúc học lớp 12, chắc là chỉ có thời gian cắm cúi làm bài thôi, chẳng còn thời gian để ngắm những đám mây đẹp đẽ thế này nữa!” Lăng Vân tựa vào cửa sổ, cảm thấy cô đơn và buồn bã.
Không có Dương Lan Tinh ở bên cạnh ríu rít, cô hơi không quen.
“Bây giờ chắc Trần Vũ đang đứng ở trước gương, nói một vài câu tổng kết.” Lăng Vân nghĩ về tình hình ở câu lạc bộ lúc này, tâm trạng lại thấp thỏm.
Lăng Vân trở lại chỗ ngồi, cúi đầu, nước mắt chảy xuống.
Dù cho buổi sinh hoạt lớp do Chu Đình Thâm tổ chức rất thú vị, dù cho Lục Thẩm Nhất đã hứa hẹn với cô vào buổi trưa, nhưng khi Lăng Vân ngồi vào chỗ, nhìn bạn học xung quanh vui vẻ thảo luận về buổi sinh hoạt, áp lực trong lòng cô lại dâng lên.
“Lăng Vân.” Giọng của Lục Thẩm Nhất truyền đến.
“Có chuyện gì vậy?”
Lăng Vân cúi đầu, bối rối lau nước mắt, mãi vẫn không ngẩng đầu lên.
Lục Thẩm Nhất thấy vậy, đi tới ngồi vào chỗ của Dương Lan Tinh, đưa cho cô một tờ khăn giấy.
“Lục Thẩm Nhất, cậu có thể để cho mình yên tĩnh một lát được không?” Lăng Vân nằm xuống bàn, giọng này đầy buồn bã.
Lăng Vân không biết phải giải thích thế nào về cảm xúc phức tạp của mình, cô rất muốn nhìn thấy người mình thích, nhưng không phải theo cách này.
“Được, bữa tối mình đặt ở trên bàn, nhớ ăn nhé.” Lục Thẩm Nhất đứng dậy, đẩy ghế sau lưng rồi ra khỏi phòng học.
Vài phút sau, Lăng Vân ngẩng đầu nhìn chỗ ngồi bên cạnh, không có một bóng người, cô lấy khăn giấy lau mũi, sau đó mở hộp cơm ra, xúc từng muỗng bỏ vào miệng.
Trùng hợp thay, Lăng Vân mới ăn được vài miếng, Lục Thẩm Nhất đã đi vào.
Lăng Vân ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại lập tức cúi đầu trốn sau hộp cơm.
“Bây giờ mình có thể ngồi ở đây được chưa?” Lục Thẩm Nhất vừa đi đến trước mặt Lăng Vân, chỉ vào chỗ ngồi của Dương Lan Tinh, hỏi.
Lăng Vân gật đầu, dời ghế của mình.
“Lục Thẩm Nhất, mình xin lỗi!”
“Bây giờ tâm trạng đã khá hơn chưa?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");