Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ngày Chim Yến Trở Về - Mặc Khả Ngôn
  3. Chương 25
Trước /31 Sau

Ngày Chim Yến Trở Về - Mặc Khả Ngôn

Chương 25

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Ừ, mình không sao.” Lăng Vân nói xong, nở một nụ cười gượng gạo.

Lục Thẩm Nhất thấy biểu cảm không tự nhiên của cô, không hỏi thêm nữa, nói: “Không muốn nói với mình cũng không sao, nhưng nhất định phải tìm cách để phát tiết, ví dụ như cậu có thể viết ra.”

“Viết nhật ký sao?” Hai mắt Lăng Vân sáng lên, so với việc giữ trong lòng, viết ra có lẽ sẽ tốt hơn.

Trong tiết tự học tối, Lăng Vân lấy cuốn sổ mà Lục Thẩm Nhất tặng ra, viết hai chữ “thụ động” lớn ở trang đầu tiên.

“Ngày 17 Tháng Mười 2017

Mình đội mũ lưỡi trai, Lục Thẩm Nhất mặc áo hoodie, bọn mình kết hợp nhảy một đoạn street dance trên sân khấu trong buổi tiệc tối Tết Nguyên Đán, không biết mong muốn này có thể thực hiện hay không.

Please, vết thương ở chân mau khỏi đi!”

Mấy ngày nay nhiệt độ ở Tây Giang giảm rõ rệt, ngủ dậy lúc 6 giờ sáng trở thành một chuyện khó khăn, dì quản lý ký túc xá đón chào một trong những thời điểm bận rộn nhất trong học kỳ, trên bàn giáo viên chủ nhiệm cũng ngày càng nhiều điểm trừ.

Khi tiếng chuông tự học buổi trưa vừa vang lên, Chu Đình Thâm nhíu chặt mày bước vào lớp, đi tới trước bục giảng, vỗ mạnh vào bảng đen, lớp học lập tức yên lặng.

“Các em, tháng này lớp chúng ta bị trừ năm điểm, có những em còn liên tục xuất hiện trong phòng làm việc của tôi, đến mức chủ nhiệm lớp bên cạnh nhận ra.” Ánh mắt Chu Đình Thâm dừng lại trên người mấy nam sinh trong lớp.

“Thời tiết lạnh, muốn nằm nướng thêm một chút thì có thể hiểu được, nhưng các em phải nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân! Các em nhìn Lăng Vân bị thương ở chân, đi lại cũng không nhanh, nhưng vẫn đến lớp sớm nhất, đúng không? Cho nên suy cho cùng, vẫn là vấn đề thái độ cá nhân.” Chu Đình Thâm nói xong, tiến lại gần bức tường trắng cạnh bảng đen.

“Sau này, nếu ai bị trừ điểm nữa thì viết một bản kiểm điểm 1000 chữ, dán cạnh bảng đen, đến hết học kỳ mới được gỡ xuống. Để tôi xem ai sẽ là người đầu tiên “nổi danh trên bảng”.” Chu Đình Thâm nói xong, ra khỏi lớp, trong lớp xuất hiện những tiếng xì xào.

“Xem ra, sau này mình phải ra khỏi nhà sớm hơn.”

“Sau đó đến lớp ngủ.” Lời khích lệ vừa định thốt ra khỏi miệng Lăng Vân lại bị nuốt ngược vào.

Lăng Vân vỗ vai Dương Lan Tinh, cảm khán: “Quả nhiên, cảm giác an toàn vẫn phải tự mình mang lại.”

Trong giờ Chính trị, Trương Cao Trung giảng giải cho mọi người cách làm bài luận để đạt điểm cao.

“Đây là bài làm của Lục Thẩm Nhất lớp 20, các em có thể thấy các điểm chính rất rõ ràng, không thiếu từ khóa nào.” Trương Cao Trung dùng con chuột khoanh tròn từng điểm đỏ một trên bảng trắng.

Trương Cao Trung nhấn chuột, ảnh chụp hai bài làm của hai học sinh xuất hiện trên một trang PPT. “Còn đây là bài làm của đại diện môn của lớp chúng ta, Lăng Vân, chữ viết rõ ràng, lập luận hợp lý.”

“Vân Vân, chữ của cậu và Lục Thẩm Nhất cũng giống nhau nhỉ? Không hổ là…” Dương Lan Tinh ghé sát vào Lăng Vân, trong giọng nói mang theo vài phần trêu ghẹo.

“Mình luyện đó.” Lăng Vân vừa nhìn thẳng, vừa nói.

Lăng Vân nhìn thoáng qua Trương Cao Trung đang quay lưng viết chữ trên bảng đen, tiếp tục nói: “Cách cầm bút, cách điều khiển bút của Lục Thẩm Nhất, mình đều nhớ kỹ.”

Dương Lan Tinh có chút kinh ngạc, không tin vào mắt mình, nhìn Lăng Vân.

“Dương Lan Tinh, tôi vừa nói cái gì?” Trương Cao Trung vừa xoay người lại đã thấy Dương Lan Tinh không nhìn lên bảng, cũng không cầm bút.

Dương Lan Tinh vội vàng đứng lên, cô ấy nhanh chóng liếc bảng đen, nhưng không may bị Trương Cao Trung chắn mất, thuận miệng nói: “Thầy nói muốn chúng ta phải học tập Lăng Vân và Lục Thẩm Nhất.”

Trương Cao Trung phất tay, cho Dương Lan Tinh ngồi xuống, nhìn thoáng qua Lăng Vân hơi đỏ mặt, nói: “Tôi hi vọng mọi người học tập hai bạn này, nhưng tôi đang giảng đến phần làm thế nào để đọc hiểu tài liệu.”

“Vừa rồi đúng là hù chết mình.” Vừa hết tiết, Dương Lan Tinh kéo Lăng Vân nói.

“Vân Vân, sao mặt cậu lại đỏ thế?” Lăng Vân vừa ngẩng đầu, đối diện với Dương Lan Tinh.

“Lăng Vân và Lục Thẩm Nhất.” Đây là lần đầu tiên cô nghe được từ miệng người khác, tựa như ngày âm u hôm ấy, lần đầu tiên cô nhìn thấy Lục Thẩm Nhất, thật đặc biệt, thật là một sự kết hợp tuyệt vời, là điều mà Lăng Vân tha thiết mơ ước.

“Có sao? Đi, đi vệ sinh thôi.”

Giờ cơm, Lục Thẩm Nhất cầm hộp cơm xuất hiện ở lớp 3, Lăng Vân không ở trong lớp, nhưng trên bàn có một tờ giấy ghi chú.

Mấy phút sau, Lục Thẩm Nhất tìm được Lăng Vân trong phòng học đa phương tiện.

Lăng Vân ngồi đó, vẻ mặt tươi cười, trong ánh mắt là vui vẻ không giấu được.

“Cười gì thế?” Lục Thẩm Nhất vừa mở cửa đã thấy Lăng Vân mím môi cười, hoàn toàn khác hôm trước.

“Hôm nay mình cảm thấy chân đã khá hơn rất nhiều, cho nên mới tới phòng đa phương tiện.”

“Thấy tờ ghi chú của cậu rồi.”

“Trên mặt mình có gì à?” Lục Thẩm Nhất thấy Lăng Vân cứ nhìn mình, bèn lau mặt.

“Ăn cơm thôi!” Lăng Vân lắc đầu, vươn tay mở hộp cơm.

Tay hai người chạm nhau ở chốt mở, sau một lúc đối diện, Lăng Vân nhanh chóng rụt tay về.

Lục Thẩm Nhất nhìn chân phải không nhấc gót của Lăng Vân, hỏi: “Lăng Vân, ngày mai nghỉ, cậu vẫn ngồi xe buýt về sao?”

Lăng Vân gật đầu.

“Không được, ngày mai mình đưa cậu về.” Lục Thẩm Nhất nghĩ ngợi rồi nói.

“Không cần đâu, chỉ cần cẩn thận lúc lên xuống xe là được rồi.”

“Vậy lỡ trên xe không có chỗ ngồi thì sao?” Lục Thẩm Nhất nhíu mày.

“Mình có thể ngồi ghế ưu tiên, nếu không được thì ngồi trên túi hành lý.” Lăng Vân nói xong, bình tĩnh uống thêm mấy ngụm canh.

“Lỡ xe phanh gấp, cậu dùng sức ở chân làm vết thương nặng thêm thì sao?”

“Cậu còn muốn biểu diễn trong đêm hội Nguyên Đán không?” Lục Thẩm Nhất giống như bác gái chọn thức ăn ở chợ, hỏi hết câu này đến câu khác.

“Ngày mai rồi tính!” Lăng Vân tự biết mình nói không lại Lục Thẩm Nhất, đành lấy cớ thức ăn nguội rồi, vội vàng nhét vào miệng.

Lục Thẩm Nhất như nhìn thấu tâm tư nhỏ này của Lăng Vân, cuối cùng còn không quên bổ sung thêm một câu: “Tiết cuối ngày mai của mình là tiết Thể dục, cậu ngoan ngoãn chờ mình trong lớp.”

“Xong rồi, chắc chắn tiết Thể dục được tan học sơn, không trốn thoát được rồi.” Lăng Vân nghĩ thầm, kế hoạch chạy trốn còn chưa bắt đầu đã tuyên bố thất bại.

Sáng sớm hôm sau, mây đen dày đặc, trời lúc 6 giờ tối như ban đêm, sau một tiếng sấm, mưa lớn ào ào kéo đến.

Mãi đến khi tiếng chuông tự học buổi sáng vang lên, Dương Lan Tinh mới xuất hiện ở phòng học, tay cầm chiếc ô bị gãy khung, toàn thân trên dưới đều hơi ướt.

Lăng Vân vội vàng cầm khăn giấy lau tóc cho Dương Lan Tinh, Chu Đình Thâm thấy vậy cũng không nói gì.

Giữa trưa, Lăng Vân gọi điện cho Vương Vi, nói có khả năng phải tới tối mới về đến nhà, nghe nói xe buýt tạm thời ngừng hoạt động.

Trên đường trở về lớp, Lăng Vân tình cờ đụng phải Lục Thẩm Nhất đang đưa cơm tới, lúc đó cô đang nói chuyện về nhà thế nào với Dương Lan Tinh.

Ban đầu Dương Lan Tinh muốn Lăng Vân ở nhà cô ấy một đêm, nhưng nghĩ đến việc phải đi bộ nhiều, chân Lăng Vân chắc chắn sẽ không chịu nổi.

“Nếu cậu không ngại thì đến nhà mình ở một đêm, ngay gần đây thôi.” Lục Thẩm Nhất nghe hai người nói chuyện xong bèn nói.

“Đúng nha, vừa ra khỏi trường là đến nhà của Lục Thẩm Nhất, Lăng Vân, cậu cũng không cần đi bộ nhiều.” Dương Lan Tinh vội nói.

Lăng Vân khó xử nhìn hai người, nói: “Không sao, mình có thể ngủ ở ký túc xá.”

Lục Thẩm Nhất trầm mặc một lúc rồi nói: “Lỡ như ký túc xá không có điện nước thì sao?”

“Đúng đó, Lăng Vân, nghỉ lễ tất cả mọi người về nhà…” Dương Lan Tinh vừa định nói tiếp, đã bị ánh mắt Lăng Vân dọa im bặt.

Dương Lan Tinh nhìn Lục Thẩm Nhất, tiếp tục nói: “Đêm hôm khuya khoắt, cả ký túc xá chỉ có một mình cậu, cậu không sợ sao?”

Biểu hiện của Lăng Vân khá đau khổ: “Đương nhiên là sợ rồi! Nếu đụng phải quỷ thì chân mình chạy cũng không nhanh nổi.” Nghĩ đến đây, Lăng Vân không khỏi rùng mình.

“Lục Thẩm Nhất, chỗ cậu có tiện không?” Lăng Vân nhìn về phía Lục Thẩm Nhất.

“Tan học gặp!”

Cả ngày hôm đó, trời mưa không ngớt, thậm chí không hề nhỏ đi.

Lục Thẩm Nhất ở lớp 3 chờ Lăng Vân sắp xếp sách vở, cô từ từ cho từng cuốn sách vào cặp, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như hy vọng mưa to sẽ đột nhiên ngừng lại.

“Thu dọn xong chưa?” Lục Thẩm Nhất thấy Lăng Vân không tiếp tục bỏ sách vào cặp bèn hỏi.

Lăng Vân ừ một tiếng, kéo khóa cặp lại.

Lục Thẩm Nhất cầm cặp sách của Lăng Vân đeo lên vai, đỡ cô chậm rãi đi ra khỏi lớp.

Lăng Vân cầm ô, dáng người nhỏ nhắn có vẻ không cầm nổi ô, Lục Thẩm Nhất điều chỉnh tay kéo vali một chút, tay kia cầm ô.

“Vịn vào mình.” Lục Thẩm Nhất nhìn tay phải của Lăng Vân đang lơ lửng, nói.

Lăng Vân ngây người.

Lục Thẩm Nhất buông tay trái, cầm ô, sau đó đặt tay Lăng Vân lên cánh tay mình, thấy Lăng Vân vẫn không có phản ứng, Lục Thẩm Nhất kéo cả người cô vào giữa ô, nhìn sang tay trái của cô, điều chỉnh một chút rồi đi về phía trước.

Ở cổng trường, mọi người chen chúc nhau, một học sinh cầm ô không vững, nước mưa chảy xuống theo chiếc ô, Lăng Vân vô thức nép sát vào Lục Thẩm Nhất, hai người như dính vào nhau, không phân biệt rõ cánh tay này là của ai.

Lục Thẩm Nhất nuốt nước bọt, điều chỉnh chiếc ô trong tay, chân vô thức tới gần va li.

Đoạn đường năm phút, hai người đi mất hai mươi phút mới tới.

Lăng Vân đi theo Lục Thẩm Nhất vào thang máy lên tầng 6, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy một cánh cửa chống trộm dán câu đối xuân, Lục Thẩm Nhất nhìn Lăng Vân một cái, lấy chìa khóa trong túi ra.

“Chờ mình một chút.” Lục Thẩm Nhất lục lọi trong tủ giày, lấy một đôi dép màu hồng đặt xuống trước mặt Lăng Vân.

“Thay đi! Dép mới.” Lục Thẩm Nhất nói rồi tiến lên đỡ Lăng Vân.

Lăng Vân bước vài bước, phát hiện trong nhà hình như không có ai, khi cô xoay người nhìn Lục Thẩm Nhất, thấy anh đang ngồi xổm thay giày.

“Lục Thẩm Nhất, mình muốn gọi điện thoại cho mẹ.” Cho tới bây giờ, Lăng Vân không phải là đứa trẻ khiến Vương Vi lo lắng.

“Được, cậu ngồi ở sofa một chút, mình đi lấy điện thoại.” Lục Thẩm Nhất nói xong, lên lầu.

Lăng Vân ngồi trên sofa, trước mặt là bàn trà đặt vài cuốn sách kinh điển và một quyển từ điển tiếng Hán dày cộp.

“Lăng Vân, điện thoại của cậu.” Mấy phút sau, Lục Thẩm Nhất đưa điện thoại cho Lăng Vân.

Cô cầm điện thoại, bấm số. Sau vài tiếng bíp, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Vương Vi: “Alo? Tiểu Thẩm?”

Lăng Vân ngạc nhiên.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /31 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sổ Tay Hình Cảnh

Copyright © 2022 - MTruyện.net