Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Không phải hôm nay là thứ Bảy sao ạ?” Lăng Vân thắc mắc.
Vương Vi nhíu mày, ánh mắt bất an, bà nhanh chóng đi về phía xe điện, hoàn toàn không để ý đến dáng đi không quá tự nhiên của Lăng Vân.
Trường tiểu học Sa Giang được xây dựng từ rất sớm, sân thể dục nhỏ chỉ có 200m, nhưng nhìn từ cổng chính, những tòa nhà tương đối cao ngất kia vẫn mang dáng vẻ của một ngôi trường.
Lăng Vân đi theo Vương Vi, khuôn viên trường vào thứ Bảy rõ ràng không có ai, bảo vệ cổng trường đang gục đầu ngủ, nghe tiếng của Vương Vi, hỏi qua loa vài câu rồi cho hai người vào.
Băng qua hành lang hẹp dài, leo lên tầng năm, Lăng Vân cắn răng không để lộ bất kỳ sự khó chịu nào.
Lăng Thành đứng ở cửa văn phòng, thấy Lăng Vân thì nhẹ giọng gọi một tiếng chị, trông rất căng thẳng.
Vương Vi liếc nhìn Lăng Thành, bà gõ cửa, nghe một tiếng mời vào, ba người bước vào văn phòng.
“Là phụ huynh của Lăng Thành phải không?” Trong văn phòng chỉ có một nữ giáo viên trẻ ngồi tại bàn làm việc, cô ấy cười hỏi.
Vương Vi vội vàng cúi người, giới thiệu một chút về bản thân và Lăng Vân đứng bên cạnh cho cô giáo.
Mọi người ngồi xuống, không khí có hơi xấu hổ.
“Lần này tôi gọi các vị đến vào cuối tuần, chủ yếu là vì tối hôm qua tôi nhận được cuộc gọi từ một phụ huynh, nói rằng Lăng Thành đã đánh sưng mặt con của bà ấy.” Nghe đến đây, Vương Vi lập tức nhíu mày.
“Tâm tình phụ huynh rất kích động, vì vậy hiện tại tôi muốn hiểu rõ tình hình, đợi lát nữa họ đến, chúng ta cùng thảo luận cách giải quyết.” Nữ giáo viên trẻ tuổi vừa nói xong, Lăng Vân lập tức nhìn sang Lăng Thành.
“Lăng Thành, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lăng Vân nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc của Vương Vi, hỏi.
Lúc này vẻ mặt căng thẳng của Lăng Thành đã biến mất, thay vào đó là một sự kiêu ngạo như thể bản thân không làm gì sai.
“Cậu ta thường xuyên chửi mắng người khác, em đã cảnh cáo cậu ta nhiều lần rồi, nhưng hôm qua cậu ta chửi quá khó nghe.” Lăng Thành vừa nói vừa nắm chặt tay.
Lăng Vân hiểu rõ em trai mình, hồi nhỏ khi nhà hàng xóm giết chó, cậu đã khóc lóc cầu xin họ không nên sát sinh. Dù bình thường Lăng Thành học không giỏi nhưng ra tay đánh người thì đúng là lần đầu tiên.
“Thưa cô, việc đánh người chắc chắn là Lăng Thành không đúng, nhưng bạn học kia chắc chắn đã làm điều gì quá đáng mới xảy ra chuyện này, mong cô xử lý công bằng và lý trí.” Lăng Vân nhìn Vương Vi, nói như người lớn.
Cô giáo gật đầu, nhìn sang Lăng Thành: “Lăng Thành, bạn ấy đã chửi em thế nào?”
Mắt Lăng Thành bừng bừng ánh lửa, cậu đứng lên, miệng mím chặt, ba người nhìn cậu, văn phòng im lặng.
Khi Lăng Vân chuẩn bị lên tiếng, cửa văn phòng lại mở ra, một người phụ nữ cầm túi xách hàng hiệu, ăn mặc rất thời thượng, giẫm giày cao gót bước vào, theo sau là con trai bà ta, mập mạp, thấp bé.
“Đây là người đã đánh con trai tôi phải không! Đúng là gia đình thế nào dạy được con cái thế nấy.” Người phụ nữ liếc nhìn sợi dây cao su màu vàng trên đầu Vương Vi, giọng đầy chế giễu.
Lăng Vân bước tới trước mặt người phụ nữ, sắc mặt lập tức đen lại, cô liếc nhìn cậu bé đứng phía sau, cao giọng nói: “Tôi hiểu tại sao một học sinh lớp 5 mà trong miệng những lời thô tục như vậy, mẹ nó dạy giỏi quá mà!”
“Mày...!”
Mặt người phụ nữ đỏ bừng vì tức giận, không khí tràn ngập mùi chiến tranh.
Cô giáo bước vào giữa hai người: “Tôi đã hiểu rõ sự tình rồi. Với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, tôi có trách nhiệm rất lớn.” Vương Vi kéo áo Lăng Vân.
“Cô giáo Lưu, cô không cần nói nữa, hôm nay chúng tôi đến đây để làm thủ tục chuyển trường. Chúng tôi đã liên hệ xong xuôi với trường tốt nhất ở Tây Giang rồi, học chung với người thế này, con tôi sẽ bị trầm cảm mất.”
Cô giáo Lưu quay đầu nhìn Lăng Vân, sự việc phát triển có chút bất ngờ.
“Cô chỉ cần nói cho tôi biết thủ tục chuyển trường gồm những gì?” Người phụ nữ thấy giáo viên chủ nhiệm không nói gì, lại thúc giục.
“Phải có chữ ký của hiệu trường, mà thứ Hai hiệu trưởng mới đi làm.”
Người phụ nữ quay người đi về phía cửa, còn để lại một câu: “Thứ Hai tôi đến làm thủ tục chuyển trường.”
Trong văn phòng, bốn người nhìn nhau, ai cũng không ngờ sự việc lại kết thúc như vậy!
Trên hành lang, Vương Vi đi trước, bà không ngờ Lăng Vân bình thường im lặng thế mà vừa rồi lại có khí thế mạnh mẽ như vậy, đây còn là con gái của mình sao?
Lăng Thành đi bên cạnh Lăng Vân, “Chị, vừa rồi chị giỏi thật đó, em còn tưởng chị sẽ im lặng như mọi khi cơ đấy!”
Lăng Vân liếc Lăng Thành một cái, cô đi đến vách tường, vẻ mặt có chút đau đớn, trán toát mồ hôi lạnh.
“Chị, chị sao thế?” Khi cô kéo ống quần, Lăng Thành nhìn thấy mắt cá chân của cô sưng lên.
Lăng Vân kéo Lăng Thành lại, bảo cậu nói nhỏ một chút, đừng để Vương Vi phát hiện.
“Chị không sao, sau này nếu có ai chửi hay đánh em, em phải nói với thầy cô, đừng nên ra tay đánh người, nghe rõ chưa?” Lăng Vân thấy Lăng Thành không nói gì, vỗ nhẹ vào tay cậu.
“Em biết rồi.”
Lăng Thành đỡ Lăng Vân đang cúi người đứng thẳng dậy, lặng lẽ dìu cô đi chậm về phía trước.
Buổi trưa, thời tiết gần tháng Mười một, dưới ánh nắng mặt trời ấm áp vừa đủ, rau dưa trong ruộng đã mọc cao hơn nửa người, nông dân cần cù làm cỏ và bón phân.
Lăng Vân ngồi trước bàn, ăn ngấu nghiến món mì trứng rau cải Vương Vi làm, hương vị này cô đã thèm từ lâu, nhất là sau khi ăn mì sợi Lục Thẩm Nhất nấu.
“Mẹ, ngày mai con muốn mang một ít đặc sản cho Lục Thẩm Nhất, ông nội của cậu ấy sắp xuất viện rồi.” Lăng Vân vừa ăn mì vừa nói với Vương Vi đang nhặt rau.
Nghe đến Lục Thẩm Nhất, khuôn mặt Vương Vi đầy rạng rỡ, “Tiểu Thẩm là đứa trẻ tốt, lần trước thằng bé còn đưa đi một quãng đường xa như vậy để đưa con về nhà, con phải cảm ơn cho thật tốt.”
“Mẹ, người ta họ Lục.” Lăng Vân sửa lại.
Vương Vi đứng dậy, cầm rổ rau, đi đến bên cạnh Lăng Vân, “Mẹ thích gọi là Tiểu Thẩm.”
Lăng Vân nhìn dáng vẻ bướng bỉnh của Vương Vi, cười lắc đầu.
Lăng Thành vừa về đến nhà là đi thẳng lên lầu, mãi đến khi Lăng Vân ăn xong mì mới xuất hiện.
“Đây là cao dán mà em từng dùng, rất hiệu quả đấy.” Lăng Thành nhìn quanh xác nhận Vương Vi đã đi xa, đặt một hộp cao dán có bao bì cũ kỹ lên bàn.
Lăng Vân cười, người em trai này, ngoài việc học luôn khiến cô bực bội, thì những mặt khác thật ra rất tốt.
Trước đây trường học phát trứng vịt muối, Lăng Thành luôn mang về nhà chia cho Lăng Vân một nửa. Trong hoạt động tham quan công viên đầu năm mới, Lăng Vân cũng luôn nhận được phần thưởng mà Lăng Thành thắng được. Chỉ là sau này Lăng Vân ở trường nhiều hơn, thời gian gặp nhau cũng ít đi, cũng không nói chuyện nhiều như trước.
Hôm nay là ngày trở về trường, Vương Vi chuẩn bị cho cô một túi rau lớn nhà trồng, còn có hơn chục quả trứng từ con gà mái duy nhất trong nhà.
Nhân viên bán vé trên xe buýt thấy Lăng Vân xách túi đồ lớn, cảm thán: “Cô bé thật hiếu thảo, còn biết mang đặc sản về cho thầy cô.”
Lăng Vân không giải thích, chỉ lễ phép gật đầu, rồi đi về hàng ghế cuối.
Lần ngồi xe trước, Lăng Vân đã ghi nhớ vị trí nhà Lục Thẩm Nhất, hôm nay cô cố tình xuất phát sớm, xuống xe ở một trạm gần khu nhà anh.
Lăng Vân mặc niệm trong lòng, mắt nhìn qua lại giữa những tòa nhà giống nhau như đúc.
Trước đó trời đổ mưa to, Lăng Vân không nhìn rõ đường đến nhà Lục Thẩm Nhất, mà lúc về thì bận giải thích chấn thương của mình cho anh nghe, nên càng không chú ý.
Giờ thì hay rồi, Lăng Vân lạc giữa những tòa nhà lớn này, những thứ mang theo khiến cô đau lưng mỏi vai, cô ngồi xuống ghế dài bên cạnh, trong mắt đầy vẻ sốt ruột.
“Khu nhà lớn như vậy, sao không gặp ai nhỉ.” Lăng Vân thầm cầu nguyện gặp được ai đó để hỏi đường.
Mười phút trôi qua, Lăng Vân từ bỏ cách “ôm cây đợi thỏ”, lại cầm túi đồ lên.
Khu vận động có vài người già đang ngồi hạ cờ tướng trên bàn đá, Lăng Vân vội chạy đến hỏi: “Ông ơi, cho cháu hỏi đường đến tòa 12 số 6 đi thế nào ạ?”
Mọi người lập tức dồn hết ánh nhìn lên người Lăng Vân, ánh mắt cô cũng lóe lên, vô cùng chờ mong nhìn mọi người.
“Cô bé, sao mang nhiều đồ thế?” Một cụ ông có mấy sợi tóc bạc trên đầu, cảm thấy hứng thú hỏi.
Lăng Vân kéo dây đeo vai, hết sức tự nhiên đáp: “Cháu đến tìm bạn học, giờ bị lạc ạ.”
Sau vài lượt trao đổi, cuối cùng Lăng Vân cũng lên đường về “nhà”.
“Rẽ trái trước, đi thẳng đến cái cây kia thì rẽ phải.” Lăng Vân cẩn thận nhớ lại lời ông cụ, chắc chắn bản thân không sai đường, nhưng trước mặt lại là một phòng chứa rác.
Lại lạc đường, Lăng Vân đứng đó không biết làm gì, giờ chỉ còn cách quay lại đường cũ.
“Lăng Vân!?”
Lăng Vân cảm thấy hết sức quen thuộc với giọng nói này, cô ngẩng đầu nhìn, phát hiện Lục Thẩm Nhất đứng ở cửa sổ đối diện.
Lăng Vân ra sức vẫy tay với anh, sau đó ngồi bệt xuống đất chờ Lục Thẩm Nhất tới, cô thật sự không đi nổi nữa rồi.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu lên làn da trắng của Lăng Vân, lũ kiến trên mặt đất đang di chuyển có trật tự về phòng chứa rác, mồ hôi thấm ướt trán cô, cô sửa sang lại mái tóc, ánh mắt nhìn chằm chằm con đường xi măng duy nhất phía trước.
“Sao cậu lại ở đây?” Lục Thẩm Nhất chạy đến trước mặt Lăng Vân, đưa tay đỡ cô dậy.
Trên mặt đất bày một đống đồ, có vẻ vô cùng lộn xộn, nhưng so với phòng chứa rác cách đó 5 mét thì có vẻ vẫn ổn…
“Mình mang chút đặc sản đến thăm ông nội.” Thấy sự nghi ngờ trong mắt Lục Thẩm Nhất tăng lên, Lăng Vân ngại ngùng nói, “Nhưng mình bị lạc đường.”
“Đi rất nhiều đường?” Lục Thẩm Nhất nhìn chỗ bị thương của Lăng Vân.
Lăng Vân gật đầu.
“Lần sau không được như vậy nữa.” Trong mắt Lục Thẩm Nhất ngoài lo lắng còn có một nỗi sợ, nếu không may mắn thì hôm nay Lăng Vân sẽ thế nào?
“Chân mình gần khỏi rồi.” Lăng Vân nói xong, còn để Lục Thẩm Nhất xem cao dán Lăng Thành tặng, quả thật rất hiệu quả.
Lục Thẩm Nhất dần thả lỏng chân mày, nhưng ánh mắt vẫn không có một chút ánh sáng, lạnh lùng đáng sợ.
“Nếu mình không nhìn thấy cậu thì sao?” Giọng Lục Thẩm Nhất trầm thấp, thần thái lạnh lùng.
Lăng Vân bĩu môi, nói: “Vậy thì quay lại, tìm tiếp thôi.”
Lục Thẩm Nhất cầm đống đồ dưới đất lên, nói với Lăng Vân: “Ừ, quay lại.”
“Có phải cậu đang cười nhạo mình không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");