Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
11
Phụ thân ta đã chết.
Thẩm Trí Yến sau khi tỉnh dậy, nghe được tin tức, lập tức liền chạy tới chỗ ta.
"Niệm niệm." Thẩm Trí Yến nhẹ nhàng ôm lấy ta.
Ta nhìn Thẩm Trí Yến: "Phụ thân đã chết rồi."
Thẩm Trí Yến có chút đau lòng mà nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng ta: "Không có việc gì, ta ở lại với nàng, ngủ một giấc đi, tỉnh dậy liền không có việc gì."
Ta thật sự là đã quá mệt mỏi.
Tinh thần và thể lực đều mỏi mệt, giờ phút này đây, ở trong lòng ngực Thẩm Trí Yến ta thật nhanh đã ngủ thiếp đi.
Mà chờ sau khi ta tỉnh dậy, Thẩm Trí Yến đã an bài thỏa đáng hết thảy. Lý công công đã nói với ta mọi việc.
Phụ thân ta thường xuyên ở biên cương, Niên Doanh không chịu nổi tịch mịch, cùng Vương Hưng lém lút qua lại với nhau.
Niên Doanh hoài thai, bà ta muốn sinh đứa bé ra nhưng phụ thân ta tất nhiên sẽ phát hiện việc xấu của bà ta, cho nên đã nảy sinh độc kế.
Độc chết phụ thân ta, lấy danh nghĩa nhi tử mồ côi từ trong bụng mẹ như vậy còn có thể kế thừa nhân mạch cùng gia nghiệp của ông ấy.
Còn có Hoàng Hậu tỷ tỷ ta giúp đỡ.
Bà ta tính đến đường này cũng thật chu toàn.
Điều ngoài ý muốn duy nhất chính là ta đã lấy đi mất bình rượu độc nhất.
Liên lụy đến Thẩm Trí Yến nhưng lại không phá hỏng được kế hoạch của Niên Doanh.
Bà ta chuẩn bị hai bình rượu.
Phụ thân ta chưa từng hoài nghi bà ta, đến nỗi đường đường là Đại tướng quân lại bị chết một cách hèn nhát như thế.
"Theo ý của Hoàng Thượng, Tiết tướng quân là cứu giá bỏ mình, nếu để Niên Doanh chịu tội công khai, đối với cô nương là bất lợi, đã thế Tiết tướng quân còn phải bị người ta đồn đoán sau lưng, nên để đơn giản liền giấu hạ chuyện này đi. Muốn tra tấn người, biện pháp có rất nhiều." Lý công công nói.
Ta lý giải.
Đường đường là Đại tướng quân, bị thê tử cắm sừng rồi sau đó trúng độc mà chết, thật sự quá thảm, cứu giá bỏ mình tốt xấu gì chết còn có ý nghĩa.
Mà ta, tương lai là Hoàng Hậu, cũng không thể có một mẫu thân như vậy. "Được, ta đã biết." Ta nói.
Lý công công lại nói: "Hoàng Thượng vốn dĩ là ở lại cùng cô nương, chỉ là lâm triều không thể chậm trễ được, chờ hạ triều Hoàng Thượng liền tới cùng cô nương."
"Được." Ta không biết còn có thể trả lời cái gì nữa.
Thẩm Trí Yến hạ triều liền tới tướng quân phủ cùng ta, muốn xử lý chính vụ, muốn chiếu cố cảm xúc của ta, còn muốn an bài hậu sự của phụ thân ta.
Ngày thứ hai, sáng sớm hắn lại hồi cung chuẩn bị lâm triều. Mỗi ngày đều là như thế. Hắn rất mệt, ta biết.
Nhưng là ta lúc này thật sự không muốn rời xa hắn.
"Thẩm Trí Yến, có phải ta thực ích kỷ không?" Ta hỏi hắn.
Thẩm Trí Yến cười xoa xoa ta đầu: "Niệm Niệm có thể ỷ lại ta, ta rất vui."
12
Ta vô cùng may mắn, ta có Thẩm Trí Yến.
Ta mơ mơ màng màng qua hơn nửa tháng, cuối cùng lấy lại tỉnh táo.
Thẩm Trí Yến cũng không động đến Vương Hưng cùng Niên Doanh, bởi vì hắn cảm thấy ta xử trí hai người kia sẽ tương đối thích hợp hơn hắn.
Hài tử trong bụng Niên Doanh đã không còn.
Nhưng mà ta còn chưa kịp tới tính sổ với bọn họ, ta đã nhận được một tin tức tốt và một cái không biết là tốt là xấu.
Thẩm Trí Yến lo lắng thân thể của ta, sợ ta quá thương tâm, cho nên để thái y thỉnh mạch bình an cho ta mỗi ngày.
Một hôm, thái y thăm mạch xong, vẻ mặt mờ mịt: "Tiết tiểu thư,người có hỉ mạch rồi."
Ta sửng sốt một chút, sau đó nở một nụ cười.
Đây là tin tức tốt duy nhất mà ta nhận được lúc này.
Ta gấp không chờ nổi mà muốn báo cho Thẩm Trí Yến biết.
Nói cho hắn, cẩu tử, chàng thực hành vẫn là tốt nhất.
Nhưng mà ngày hôm đó,người đến không phải Thẩm Trí Yến mà là Lý công công.
"Cô nương, Hoàng Thượng...... Đã xảy ra chuyện."
Đó là lần đầu tiên ta tiến cung.
Lúc ta đến, hắn đang phê tấu chương, vừa thấy ta đến, hắn liền chạy vọt tới.
"Tiết Niệm Niệm, ngươi nói đúng, trời ạ, làm hoàng đế cũng quá nhàm chán đi?"
Ta sửng sốt, Thẩm Trí Yến như vậy......
Thẩm Trí Yến lôi kéo ta cùng nhau xem tấu chương, vừa xem vừa trào phúng.
"Những người này có phải có bệnh hay không? Dâng tấu chương nhiều như vậy, ta mệt mỏi quá, Tiết Niệm Niệm, ngươi phê giúp ta đi, chỉ cần viết "đã duyệt" là được.
"Còn có, vì cái gì mà hoa nở năm nay khác hơn năm ngoái cũng phải dâng tấu chương tới nói?"
"......"
Chờ khi có đại thần tới gặp Thẩm Trí Yến, ta mới rảnh rỗi đi gặp Lý công công.
"Hắn là......"
Lý công công bất đắc dĩ: "Độc tố lúc trước trong người Hoàng Thượng vẫn chưa hoàn toàn hết, lại quá mức bận rộn, dẫn tới độc tố lại lần nữa bộc phát. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, thái y cũng nói không sao, chỉ là......"
Lý công công thở dài: "Ký ức của Hoàng Thượng xuất hiện hỗn loạn, sự tình ngày ấy phát sinh cũng không hoàn toàn nhớ rõ. Hiện tại Hoàng Thượng cho rằng mình nhẹ nhàng bước lên ngôi vị Hoàng đế, không trải qua một chút đau khổ nào, cũng là thuận thuận lợi cùng cô nương đến ngày hôm nay, tính tình đều trở về như trước kia."
Ta: "......"
Trong khoảng thời gian ngắn, ta cũng không biết nói nên nói gì.
Thẳng đến khi trở lại, ta bỗng nhiên có chủ ý.
"Thẩm Trí Yến, ta mang thai rồi." Ta nhìn hắn nói.
Thẩm Trí Yến trực tiếp há hốc mồm, không bao lâu, hắn liền đỏ mắt thở phì phì chất vấn ta: "Quân hỗn đản nào khi dễ ngươi? Ta đi chém chết hắn."
"Haiz, là cưỡng ép, làm ta lớn bụng, sau đó người đã chạy mất, cẩu tử, ngươi nói ta làm sao bây giờ?" Ta cười ha hả hỏi hắn.
Thấy ta còn cười được, Thẩm Trí Yến hồ nghi: "Ngươi thật sự mang thai?"
"Ta cam đoan là thật."
Thẩm Trí Yến vẫn không tin. Vì thế hắn gọi thái y đến.
Sau khi được xác thực kết quả, Thẩm Trí Yến vẻ mặt phức tạp mà nhìn ta: "Tiết Niệm Niệm, ngươi đi ra ngoài trước đi, để ta yên tĩnh một lúc."
Ta đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Lý công công đưa ta ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Sau đó, hắn thở dài: "Cô nương, ngươi đứa nhỏ này, đến không đúng thời điểm rồi."
Ta nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
"Hoàng Thượng coi trọng cô nương, đứa nhỏ này đến vào ngày ấy, chỉ sợ chỉ có khả năng mang theo độc kia, Hoàng Thượng sẽ không để cô nương mạo hiểm." Lý công công thở dài, hiển nhiên đã dự liệu tới vận mệnh của hài tử rồi.
Ta há hốc mồm.
Thẩm Trí Yến thật sự có khả năng này.
Rốt cuộc ta ho một tiếng, có thể hắn sợ ta mắc bệnh không thể chữa được.
Trong lúc ta đang rối rắm, hy vọng Thẩm Trí Yến sẽ không khôi phục ký ức trước khi ta sinh, nếu là khôi phục trước khi sinh thì ta sẽ nỗ lực thuyết phục hắn, hoặc là ta bày ra kế hoạch chạy trốn thì Lý công công lại tới.
Lần này là mang theo ý chỉ củaThẩm Trí Yến.
A...... Thẩm Trí Yến ngậm đắng nuốt cay đội nón xanh, chua xót mà phong ta làm quý phi.
Tình yêu vĩ đại này, thật cảm động đất trời.
13
Không thể không nói đến Lý công công thật sự là người có trí tuệ.
Ông rất rõ tâm tư của Thẩm Trí Yến.
Thẩm Trí Yến tỉnh lại.
Hắn không nghĩ sẽ để đứa nhỏ này tồn tại.
Có đôi khi ta lại nghĩ có phải ta còn không hiểu Thẩm Trí Yến bằng Lý công công không?
Thẩm Trí Yến thấy ta trầm mặc, thật cẩn thận mà bổ sung: "Niệm Niệm, độc tố này quá mạnh, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến hài tử, cho nên, không thể......"
Hắn còn chưa dứt lời, ta trực tiếp vọt đến.
"Chàng để ta làm thiếp! Còn muốn lấy đi hài tử của ta! Thẩm Trí Yến, ngươi có phải còn muốn nói với ta hài tử đầu tiên phải là con vợ cả?" Ta một bên nói, một bên cầm trong tay kiếm chưa tháo vỏ thọc hắn.
Thẩm Trí Yến: "?"
"Niệm Niệm, nàng nói bậy gì đó, ta làm sao có thể có tư tưởng như vậy." Thẩm Trí Yến không tránh né còn phải giải thích cho ta.
"Ta mặc kệ, chàng chính là nghĩ như vậy, bằng không vì cái gì mà ta bị giáng cấp thành quý phi? Chàng chính là đồ nam tử phụ bạc! Chàng còn không cần con của chúng ta!"
Đối phó Thẩm Trí Yến, vậy thì không thể nói lý lẽ với hắn, phải nên cưỡng từ đoạt lí!
"Chuyện quý phi chỉ là hiểu lầm." Thẩm Trí Yến đã bắt đầu thấy đau đầu.
Nhưng mà ta căn bản chưa cho hắn cơ hội: "Hiểu lầm cái gì? Chẳng lẽ ở trong mắt chàng, ta là loại nữ nhân không đứng đắn sao? Rõ ràng là đã đáp ứng gả cho chàng, còn cùng người khác dan díu! Thẩm Trí Yến, chàng căn bản là không tin ta."
Thẩm Trí Yến: "......"
Trong trí nhớ của hắn, hắn và ta không ngủ chung quá nhiều, nhưng ta xác thật đã hoài thai, giải thích thế nào bây giờ?
Thẩm Trí Yến xem như gặp được vấn đề khó khăn không nhỏ.
Cuối cùng ta làm bậy một trận, dù sao cũng là để chuyện này nhanh chóng đi qua.
Nháo xong rồi, ta cũng có chút mệt, đơn giản mà rúc ở trong lòng ngực Thẩm Trí Yến ngủ thiếp đi.
Ta hiện tại là quý phi, ngủ với hắn thế này cũng là danh chính ngôn thuận! Một đêm này, nằm bên người Thẩm Trí Yến, ta ngủ đến vô cùng an tâm.
Thẩm Trí Yến cũng ôm ta, không cần nghĩ đến chiếc nón xanh trên đầu mình, ngủ đến thành thật yên ổn.
Thế cho nên...... Chúng ta đều đã quên ở cửa Niên Doanh còn nằm trên mặt đất.
Hai chủ tử không lên tiếng, cũng không ai dám động đến, vì thế Niên Doanh phải nằm trên mặt đất trước cửa đại điện một đêm.
14
Sáng sớm Thẩm Trí Yến phải dậy lâm triều, ta cũng tỉnh theo.
"Trẫm đánh thức nàng? Ngủ tiếp đi." Thẩm Trí Yến hôn trán ta, ngữ khí ôn nhu.
Ta xoa xoa đôi mắt, nhất thời còn chưa thích ứng với ánh sáng.
Cẩu tử bỗng nhiên lại ôn nhu trở lại.
Ta tiến lên ôm lấy eo hắn: "Chàng muốn thượng triều sớm sao? Ta cũng muốn đi."
Thẩm Trí Yến vui vẻ, hỏi ta: "Trẫm mang nàng đi, nàng dám đi sao?"
Ha, hắn đã nói tới như vậy, Tiết Niệm Niệm ta đành phải tuân lệnh.
Ta trực tiếp bò dậy từ trên giường: "Đi, ai không đi người đó là chó con."
Ta nhanh chóng thay đổi xiêm y, dùng một cây trâm tùy ý quấng lại tóc, chạy tới trước mặt Thẩm Trí Yến: "Đi thôi."
Thẩm Trí Yến liếc nhìn ta một cái, cũng không nói gì, nắm tay ta đi ra ngoài. "Phỏng chừng ngày mai sẽ có đại thần nói nàng là yêu phi."
"Đúng vậy, ta là yêu phi." Ta giận dỗi mà nhìn hắn.
Thẩm Trí Yến lập tức đã hiểu, mở miệng: "Đại điển phong hậu vẫn luôn chuẩn bị, còn cần chút thời gian, làm Niệm Niệm của chúng ta chịu ủy khuất rồi."
Chúng ta vừa nói chuyện vừa cùng nhau ra cửa điện, sau đó, bị Niên Doanh nằm ở cửa đại điện nằm làm cho hoảng sợ.
A......
Thiếu chút nữa đã quên, còn có người nàng muốn xử lý.
Thẩm Trí Yến quét mắt về phía Niên Doanh, nói: "Xem ra, hôm nay nàng tạm thời chưa làm yêu phi được rồi, đi về ngủ nướng trước đi, sau đó mới giải quyết Niên Doanh và Vương Hưng được không?"
Ta "A" một tiếng, hỏi: "Không gọi là lão Vương nữa à?"
Thẩm Trí Yến: "......"
Ký ức của Thẩm Trí Yến hỗn loạn, hoàn toàn không nhớ rõ chuyện của Niên Doanh và Vương Hưng, chỉ biết ta chán ghét Niên Doanh, Vương Hưng giống như có liên hệ với Niên Doanh, sau đó, Thẩm Trí Yến không cần mặt mũi, liền......
"Ta sai." Thẩm Trí Yến ngoan ngoãn nhận sai.
Ta cũng không phải loại người tính toán chi li.
"Vậy ai là cẩu?" Ta hỏi hắn.
Lúc Thẩm Trí Yến mang theo ta ra cửa, đã sớm nghĩ kỹ rồi.
Cho nên, hắn hoàn toàn không có một chút gánh nặng nào, kề sát bên tai ta bỗng nhiên liền ——
"Gâu."
Ta không được nhịn cong khóe môi.
"Cẩu tử muốn đi thượng triều, Niệm Niệm cũng phải ngoan ngoãn đấy." Thẩm Trí Yến vỗ vỗ đầu ta.
"Đi đi." Ta rất cao hứng, vẫy vẫy tay với Thẩm Trí Yến.
Cuối cùng, người lưu luyến ngược lại là Thẩm Trí Yến.
Còn ta, bắt đầu ghét bỏ mà đuổi người.
Chờ đến khi Thẩm Trí Yến rời đi, ta mới nhìn về phía người còn hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất.
Nhìn nàng, trong đầu ta bỗng nhiên dần hiện ra một ý tưởng tuyệt hảo!