Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ngày Gió Nam Về
  3. Chương 18: Trước giờ chưa từng phải chịu thiệt thòi
Trước /52 Sau

Ngày Gió Nam Về

Chương 18: Trước giờ chưa từng phải chịu thiệt thòi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Linh Linh là cô gái ngốc nghếch tốt bụng, cô ấy ở lại trong phòng nhưng không hề chạm lung tung vào đồ cá nhân của người khác. Lúc này, đang lạc giọng ngân nga ca khúc nhảy nhót ở quảng trường, còn tốt bụng thắp hương muỗi cho Thời Chỉ nữa.

Tủ quần áo là món đồ cũ kỹ không biết cậu mợ nhặt ở đâu về, cánh cửa không kín. Thời Chỉ ngước lên, từ góc nhìn của cô, vừa hay có thể trông thấy nguồn sáng lọt qua khe hở rơi trên mặt Phó Tây Linh.

Vệt sáng không bằng hai ngón tay, đang quanh quẩn ở mắt và mũi anh, đôi mắt Phó Tây Linh đong đầy ánh sáng, giống hổ phách, lộ ra màu vàng nâu.

Tủ quần áo không quá cao, khiến anh không thể không cúi đầu, lúc nói chuyện, hơi ấm luôn phả lên hõm cổ Thời Chỉ. Sau khi bị Thời Chỉ, trừng mắt không được nói nữa, thì tiếng thở lại rơi bên tai cô, từng nhịp, từng nhịp một.

Trong tủ quần áo càng ngày càng nóng, Thời Chỉ cảm thấy từng kẽ tóc mình đều đổ mồ hôi. Không rõ Linh Linh đang ngắm nghĩa cái gì, mà lại đi đến chiếc gương trước tủ quần áo, âm thanh quay người cũng như giẫm chân tạo dáng chỉ cách họ đúng một cánh cửa.

Phó Tây Linh khẽ bật cười, Thời Chỉ bất mãn vươn tay, mò mẫm ra sau nhéo anh. Có thể nghe rõ tiếng xuýt xoa của Phó Tây Linh, tiếp đó, anh liền nắm lấy cánh tay cô. Đông tác thế này của anh, như thể đang ôm Thời Chỉ vào lòng.

Nơi cánh tay, da kề da, bầu không khí càng trở nên ngột ngạt, cạnh họ có treo hai chiếc áo, nếu chuyển động quá mạnh, những chiếc móc treo sẽ phát ra âm thanh, nên chẳng ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cũng chẳng phải, người không dám hành động thiếu suy nghĩ chỉ có mình Thời Chỉ mà thôi. Linh Linh ở rất gần với họ, Phó Tây Linh lại chẳng hề kiềm chế, thậm chí còn phàn nàn về việc mình cảm thấy bí bách thế nào ở trong tủ quần áo.

Anh nói: “Nóng.”

Môi anh lại sát gần thêm đôi chút, khuôn mặt chạm cả vào vành tai cô, hơi thở phát ra khi nói từ nóng giống như chiếc lông vũ quét qua cổ Thời Chỉ. Cô có cảm giác chỉ cần anh cúi thấp thêm chút nữa, là có thể hôn lên cổ mình vậy. 

Quả thực là rất nóng, nóng đến mức hô hấp cũng chẳng thuận lợi nữa.

Bên ngoài đột nhiên vang lên hồi chuông điện thoại, Linh Linh bắt máy: “Alo, chị Vạn Nhiễm, em đang đợi chị Thời Chỉ về, nhưng chị ấy không có trong phòng, còn không mang theo điện thoại…”

Không gian quá mức yên tĩnh, đến giọng nói của Vạn Nhiễm ở đầu dây bên kia cũng có thể nghe thấy đại khái. Chắc chắn Vạn Nhiễm lại quá chén rồi, giọng điệu vừa uể oải lại vừa bất lực.

Cô ta giảng giải cho Linh Linh: “Em để đồ ở đó là được rồi, cần gì phải đợi cô ấy? Mau đến đón chị của em đi này, chị của em buồn ngủ chết đi được, muốn về nhà ngủ.”

Linh Linh liến thoắng đáp lại, cuối cùng cũng rời đi, tiếng bước chân xuống lầu cũng dần biến mất.

Thời Chỉ đang xác nhận xem có bị nghe thấy hay không, đồng thời đẩy cánh cửa tủ ra, trong phòng đâu đâu cũng là mùi nhang muỗi.

Cô không ngoái đầu lại, mà sờ sờ tai một cách thiếu tự nhiên, khi nãy ở trong tủ quần áo, có cảm giác như bị quyến rũ về mặt sinh lý vậy. Đầu óc không tỉnh táo, nên toàn nghĩ đến cảm giác kích thích của nụ hôn trước đó.

Cô đi đến mở cửa sổ, rồi mới quay người lại nhìn Phó Tây Linh, anh đang khoanh tay đứng dựa bên cửa tủ quần áo, ánh mắt hơi nhìn xuống, như đang suy tư gì đó. Đến khi ngước lên đối diện với Thời Chỉ, ánh mắt tuyệt đối không thể tính là trong sáng, mà là vô cùng hấp dẫn.

Nửa đêm nửa hôm hẹn người ta đến phòng ngủ để bàn chuyện, đúng là thiếu cân nhắc mà. Thời Chỉ và Phó Tây Linh nhìn nhau, có thể cảm nhận được sự tham lam nào đó đến từ phía đối phương.

Phó Tây Linh là người gợi chuyện trước, anh lại bàn bạc công việc như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Anh tự kéo ghế ngồi xuống, nói bọn họ đã liên lạc được với chủ nhà họ Điền đó rồi, cũng liên lạc thêm được vài hộ kinh doanh trên con phố…

Thời Chỉ ngồi cạnh giường, thật hiếm khi thấy cô phân tâm, bài giảng trực tuyến phát trên điện thoại vẫn chưa tắt, cô rút tai nghe ra, ấn tắt bài học.

Trên bàn có một hộp cherry khi nãy Linh Linh mang đến, cherry trái mùa rất đắt, một hộp nhỏ xíu cũng dán giá tiền là 53.07 tệ.

Cô đưa mắt liếc nhìn những thứ này, cuối cùng vẫn không kiểm soát được mà nhìn về phía Phó Tây Linh. Phó Tây Linh đã đứng dậy, chiếc ghế cũ kỹ phát ra tiếng kêu, anh bước đến, búng ngón tay một cái, rồi cúi người xuống ngang tầm mắt Thời Chỉ, ánh mắt mang theo ý cười: “Phân tâm à?”

Thời Chỉ hơi ngẩng đầu lên, sắc mặt cứng đờ: “Đâu có, anh nói tiếp đi.”

Vốn dĩ, Thời Chỉ tưởng rằng, Phó Tây Linh sẽ dựa theo tin tức của cô để hẹn cậu mợ trước, hứa hẹn cho bọn họ chút lợi ích, sau đó cậu mợ của cô sẽ giới thiệu ông Điền chủ nhà cho anh.

Nhưng Phó Tây Linh còn mưu mô hơn cô tưởng, cứ thế tìm luôn “kẻ thù” lớn nhất của mợ cô trong con phố này. Nhà bên đó có bà chủ rất xinh đẹp, “đánh mắt đưa tình” với cậu đã bị mợ bắt gặp, kể từ đó bà ta trở thành người mà mợ của cô hận đến tận xương tủy.

Người bên phía Phó Tây Linh ra giá cao thu mua cửa hàng của “kẻ thù”, còn tung tin ra ngoài rằng có một gã nhà giàu đời thứ hai đần độn, lắm tiền nhiều của muốn làm kinh doanh, nhưng ngu ngốc thế nào lại nhìn trúng con phố này.

Nơi đây đổ nát không đáng tiền, chẳng bằng mau chóng sang tay cho rồi. Rất nhiều người đã chủ động liên lạc, muốn giao lại cửa tiệm sống dở chết dở của mình cho gã nhà giàu đời thứ hai “đầu óc có sạn” ấy. Sợ nếu bỏ lỡ cơ hội này, thì sau này không còn có được cơ hội nào tốt như vậy nữa.

Bên phía “kẻ thù” có được tiền, mặt mũi tươi cười xán lạn, khiến mợ Thời Chỉ tức đến đỏ mắt. 

“Con người không lo lắng về số lượng của cải, mà lo lắng về sự phân chia của cải không đồng đều.”

Mợ của cô cũng đã chủ động liên lạc với người phía Phó Tây Linh vài lần, nhưng không nhận được phản hồi tích cực, bà ta chẳng cam tâm, bèn đi tìm ông Điền.

Mặt tiền cửa hàng là ông Điền chủ động muốn bán, và mức giá đưa ra có thể coi là giao dịch lý tưởng nghiêng về phía Phó Tây Linh.

Các doanh nghiệp khác đang nhắm đến con phố này đều phải trải qua rất nhiều quy trình. Bọn họ cần cử người đi đánh giá kiểm tra, phải mở cuộc họp báo cáo triển khai dự án, phải thông qua tầng tầng lớp lớp chữ ký của các lãnh đạo cấp trên, rồi còn phải thương lượng giá cả…

Phó Tây Linh đã nhảy cóc qua toàn bộ quy trình đó, tự tay làm lấy, ra tay nhanh hơn và cũng chính xác hơn tất cả mọi người.

Anh nói: “Mợ của cô là một thiên tài xúi giục, không có bà ta đứng giữa phóng đại, thì vẫn còn mấy cửa tiệm không đồng ý chuyển nhượng dễ dàng như vậy.”

Mợ của Thời Chỉ quả thực có tình cách đó, chỉ cần bà ta muốn, thì chết cũng có thể nói thành sống, thao thao bất tuyệt, cường điệu hóa, rất thích hợp cho đi bán hàng.

Thời Chỉ vừa mới nghĩ như vậy, đã nghe thấy Phó Tây Linh nói: “Mợ của cô nên đi kiếm công việc buôn bán mới đúng.”

“Ngày mai người của tôi hẹn gặp mặt với mợ của cô, có thể tiết lộ đôi chút về mức giá mà bọn họ mong muốn không?”

Thời Chỉ lấy máy tính xách tay ra, mở nguồn rồi bắt đầu tính toán hàng tồn. Cô gộp tất cả hàng dự trữ trong kho, tính theo mức 80% so với giá bán, rất nhanh đã ra một con số.

Cô quay máy tính qua, cho Phó Tây Linh nhìn: “Chắc chắn mợ tôi muốn anh mua luôn cả hàng hóa, anh chỉ cần thêm hai, ba mươi nghìn vào mức giá này là có thể lấy về tay.”

Chiếc ghế đã di chuyển đến gần giường, Phó Tây Linh chống tay lên đầu gối. Anh chỉ liếc qua máy tính một cái, rồi bắt đầu nghiêng đầu nhìn Thời Chỉ. 

Đến khi trông thấy cô hoảng hốt, suýt chút nữa thì lật mặt, mới mỉm cười, nói: “Tại sao tôi lại cảm thấy, chỉ cần nhập lại hàng tồn kho với mức 70% là mợ của cô sẽ đồng ý bán luôn nhỉ?”

Thời Chỉ không lên tiếng, Phó Tây Linh tiếp tục nói: “Không những chấp nhận, mà còn hợp tác với tôi để xui những người khác mau chóng bán cửa hàng của họ càng sớm càng tốt. Đến lúc đó, tôi mới đồng ý trả thêm cho bà ta ba mươi nghìn.”

Thời Chỉ biết, điều mà Phó Tây Linh nói mới là đúng, mợ của cô sẽ chấp nhận mức giá mà anh đưa ra, lại còn mặt mày hớn hở cảm tạ đại ân đại đức nữa.

Phó Tây Linh vẫn đang trêu chọc cô, anh nói cái gì mà: “Dù sao cũng là người một nhà, nên vẫn ưu ái thiên vị, đến độ không thèm để ý tới bạn hợp tác nữa luôn rồi.”

Rõ ràng anh biết nên xử lý thế nào, mới có thể tối đa hóa lợi ích, vậy mà còn đến đây giả bộ tham khảo ý kiến của cô?

Thời Chỉ có chút tức giận: “Vậy ngày mai tôi sẽ liên lạc với nhà cung cấp, chọn loại rượu đắt nhất, bảo người ta mang đến mười mấy thùng.”

Phó Tây Linh nhìn quanh căn phòng với những món đồ đơn sơ: “Tôi không thấy cậu mợ của cô yêu thương cô là bao, nhưng cô vẫn nghiêng về phía họ nhỉ!”

“Vậy nên, anh đưa ra mức giá thế nào cho họ?”

“Cô đã lên tiếng rồi, thì tôi làm theo cô thôi.”

Nói xong chuyện này, đã là hai rưỡi sáng, Phó Tây Linh đứng dậy: “Tôi về đây, Manh Manh.”

Vốn dĩ anh chỉ định trêu chọc cô, cảm thấy thật thú vị khi trước đây cô lại có cái tên “Lâm Manh” với tính khí nóng nảy thế này.

Tuy nhiên, phản ứng của Thời Chỉ lại không mấy tốt, chẳng phải kiểu lạnh lùng khi bị gọi là “Tiểu Chỉ”, ngược lại, nó giống như bị ai đó đâm cho một dao thật mạnh.

Khi nghe thấy cái tên “Manh Manh”, đồng thời Thời Chỉ cũng đứng thẳng lưng lên, thân kinh căng thẳng, sau đó từ từ quay đầu…

Phó Tây Linh nhất thời sững sờ, anh không rõ lý do, nhưng vẫn nhận ra và lập tức xin lỗi Thời Chỉ: “Xin lỗi.”

Thời Chỉ vẫn đang giữ nguyên trạng thái căng cứng, phải gần nửa phút sau mới lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Không sao.”

Trông cô không hề “không sao” chút nào, Phó Tây Linh đột nhiên cảm thấy có chút hối hận về lời hứa “không cần gần gũi như vậy” mà ngày hôm đó mình đã hứa.

Cũng chẳng phải là đột nhiên hối hận, khi nãy ở trong tủ quần áo anh đã hối hận rồi, hiện tại lại càng hối hận hơn. Chắc hẳn cái tên “Manh Manh” gắn liền với một đoạn hồi ức không vui nào đó của cô.

Phó Tây Linh bèn cố tình phân tán sự chú ý của Thời Chỉ, bèn trêu chọc cô.

“Nói thế nào thì chúng ta cũng là bạn hợp tác với nhau, trước khi kết thúc việc thu mua, thì vẫn còn gặp nhau nhiều nhiều. Cô có điều gì cấm kị muốn nói với tôi không?”

Anh nói, nếu không một ngày nào đó có xúc phạm đến cô lại chẳng biết, anh sợ cô lấy việc công báo thù tư, kêu người đặt về tám mươi, một trăm thùng rượu ngoại đắt chết người, rồi bảo anh thanh toán.

“Tôi không thích Manh Manh, cũng không thích Lâm Manh. Sau này, đừng gọi tôi bằng hai cái tên đó.”

Thời Chỉ vẫn đang ngồi bên giường, trên đùi là chiếc máy tính xách tay, cô ngước lên nhìn Phó Tây Linh: “Trước đây, anh nói mình tò mò về việc tại sao tôi lại đổi tên phải không? Lý do rất đơn giản, ba tôi chết rồi.”

Thời Chỉ như đang kể về câu chuyện của người khác vậy, sắc mặt vô cùng bình tĩnh. Cô nói, ba cô là một con ma men, ngày nào về nhà cũng chỉ làm duy nhất hai việc: Lật hòm lật tủ tìm tiền và lết cơ thể đầy hơi men về động tay động chân với người nhà.

“Một mùa Đông nọ, ông ta ra ngoài uống rất nhiều, rồi ngã gục trên đường, cuối cùng là chết cóng.”

“Sau đó, mẹ tôi dẫn theo tôi đến sinh sống tại một thành phố khác.”

Cuộn hương muỗi đã cháy khoảng một phần tư, tro hương rơi xuống sàn nhà, có một con sâu bướm màu xám đậu trên mành cửa sổ, tiếng kêu của chú mèo hoang từ bên ngoài vọng đến.

Nghe xong lời Thời Chỉ nói, phản ứng đầu tiên của Phó Tây Linh là đau lòng, cô càng bình tĩnh, lại càng khiến người ta đau lòng. Phản ứng thứ hai là muốn đến ôm cô, nhưng anh đã kìm lại được.

Cuối cùng, anh mới nhận ra, với tính cách của Thời Chỉ, thì tại sao đột nhiên cô lại sẵn sàng kể những điều này với anh? Phó Tây Linh nhìn Thời Chỉ, xác nhận không phải là cô đang không thật lòng, vì vậy…

Thời Chỉ biết lý do anh để ý đến cô, nên mới mới chịu bàn đến việc bồi thường đóng cửa cho quán bar. Trong trường hợp của quán bar này, rõ ràng là Thời Chỉ đã giúp cậu mợ lợi dụng anh đôi chút, nên mới dùng sự tò mò của anh để trao đổi với anh?

Nếu Thời Chỉ có thể chú ý đến lợi ích của bản thân, có thể nghĩ cho mình, thì Phó Tây Linh sẽ càng cam tâm tình nguyện hơn.

Hiển nhiên là cô không cần bất cứ sự cảm thông hay lời động viên an ủi nào, nói xong những chuyện đó, bèn tắt máy tính, đứng dậy: “Đi thôi, tôi xuống lầu cùng anh để khóa cửa.”

Quán bar cải tạo đã nhiều năm, lớp sơn ở các góc cầu thang gỗ phổ biến tại thời bấy giờ đã bong ra, giẫm chân lên trên còn phát ra tiếng ọp ẹp.

Hai người sánh vai đi qua lối hành lang chật hẹp, xuống đến cửa sau ở lầu dưới. Thời Chỉ đẩy cánh cửa ra phía ngoài ngó nghiêng, sau khi xác định trên đường không có người, mới lạnh lùng nói: “Đi được rồi.”

Khoảnh khắc này thực sự giống đang yêu đương vụng trộm. Trong mắt Phó Tây Linh, khi Thời Chỉ bình tĩnh dùng những trải nghiệm của cô trong quá khứ để trao đổi lợi ích với anh, lại chẳng đáng yêu bằng cô lúc hơi thở hỗn loạn trong tủ quần áo.

Anh càng thích hơn nếu cô nghiêm túc nói với anh những điều này trong lần say rượu nào đó.

Trước giờ ra ngoài bàn chuyện làm ăn, Phó Tây Linh chưa từng chịu thiệt thòi, nhưng giờ lại luôn cảm thấy có chút không công bằng.

Anh đi ngang qua cô, rồi đột ngột dừng lại, thu bàn chân đã bước ra khỏi ngưỡng cửa vào trong, cuối cùng là xoay người tiến đến gần Thời Chỉ.

“Anh…” Thời Chỉ nhíu mày lùi ra sau.

Sau lưng cô là đống thùng chứa vỏ chai rượu, vừa lùi được hai bước đã bị dồn vào góc chết. Ánh mắt của Phó Tây Linh sâu thẳm, chăm chú nhìn cô, một cảm xúc nào đó lập tức bùng lên, kêu gào, háo hức muốn thử. 

Thời Chỉ ngước lên, dường như đã nhìn lại anh có chút thách thức, cô thấy anh cúi đầu sát lại gần. Nhưng ngay khi Thời Chỉ muốn phá vỡ thỏa thuận để hôn Phó Tây Linh, thì anh lại nghiêng đầu.

Anh không hôn cô, mà chỉ thì thầm câu “chúc ngủ ngon” bên tai cô. Trước khi rời đi, còn dùng đầu ngón tay trêu chọc vành tai đang ửng đỏ của Thời Chỉ, đồng thời khẽ nở nụ cười xấu xa: “Đi đây!”

Quảng cáo
Trước /52 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vợ Tôi Là Người Giúp Việc

Copyright © 2022 - MTruyện.net