Hiện đại, thanh xuân vườn trường, oan gia, ngọt, HE. Số chương: 56 chương Nhân vật chính: Tiết Diễm, Thẩm Tịch Editor: Bột
Câu chuyện tình yêu học sinh của cặp đôi oan gia khi ở như nước với lửa nhưng cả hai đều là những học sinh ưu tú của học sinh của lớp 2. Một người là đại biểu môn Toán – Tiết Diễm và một người là đại biểu môn Văn – Thẩm Tịch.
Tuy nhiên bỗng một ngày có người nhìn thấy một đôi yêu nhau vô tình trông thấy hai người cả đời không qua lại với nhau trong truyền thuyết kia đang ôm nhau trong rừng hẹn hò nhỏ. Một người trong đó cười như đồ ngốc nhỏ, một người khác lại như đồ ngốc lớn.
*
Trước kia,
Tiết Diễm thích nhất nhìn cô bé ngồi cùng bàn khó chịu mà không dám làm gì mình.
Về sau, Tiết Diễm thích bỏ "không dám" đi.
*
Trước khi qua lại,
Thẩm Tịch thấy Tiết Diễm là đồ: độc miệng, man show (1), lạnh nhạt.
Sau khi lại qua,
Thẩm Tịch thấy Tiết Diễm là đồ: độc miệng, rất cợt nhả (2), lạnh cmn nhạt (╯‵□′)╯︵┴─┴
" Muốn trải qua từ giáo phục tới áo cưới cùng cậu. Quãng đời còn lại không cần chỉ giáo, chỉ muốn chí chóe tới già."
(1) 闷骚 [mēn sāo]: Là dịch âm tiếng Anh của cụm từ "Man show", cũng là cụm từ được thanh niên ưa chuộng. Man show chỉ người có bề ngoài trầm lắng, nhưng nội tâm cực kỳ điên cuồng. Loại người này không dễ biểu lộ những cung bậc cảm xúc và biến đổi tình cảm của mình. Nhưng trong trường hợp hoặc hoàn cảnh đặc biệt, sẽ thường biểu hiện ngoài dự đoán của mọi người. Sau khi đọc giải nghĩa trên Baike thì tớ thấy cụm "trong ngoài bất nhất" hoặc "ngoài lạnh trong nóng" khá trùng khớp với cụm "man show" này, nhưng nếu bạn nào biết cụm từ nào hợp lý hơn thì bảo tớ nhé.
(2) 很骚 [hěn sāo]: có nghĩa là rất cợt nhả (trong cử chỉ) hoặc rất lẳng lơ (với tác phong). Tác giả dùng chung từ "[骚 – sāo]" với dụng ý chơi chữ và đối với vế của câu trên.
*
Đoạn trích 1: "Không thể trơ mắt nhìn cậu tự đi tìm chết..."
Tiết Diễm nhàn nhạt hỏi: "Phải đi à?"
"Không." Thẩm Tịch không biểu cảm nhìn cậu: "Tôi chỉ muốn tìm xem mình có mang đồ gì cắt gọt được không thôi."
Tiết Diễm nhướng mày: "Giết người là phạm pháp."
"Không!" Thẩm Tịch nghiến răng nghiến lợi: "Tôi tự sát."
Tiết Diễm "à" một tiếng thật dài rồi lắc đầu: "Không được, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu tự đi tìm chết."
Trong lúc Thẩm Tịch tưởng cậu muốn nói gì an ủi cô thì Tiết Diễm lại nhắm mắt lại rồi nói: "Bây giờ được rồi đấy."
Thẩm Tịch: "..."
Thẩm Tịch:???
*
Đoạn trích 2: "Như thế này này, xoa xoa đầu rồi nói "ngoan~"."
Giang Diệc Đường lắc đầu: "Dỗ con gái mà lại làm mặt cá chết thế á, cậu thế là không được đâu."
Thấy Tiết Diễm không phản ứng lại, Giang Diệc Đường chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Cậu ấy lôi Tiết Diễm lại rồi nói: "Cậu đứng ra đây, tôi dạy cho."
Tiết Diễm nhìn Giang Diệc Đường, cũng không biết cậu ấy muốn làm gì.
Giang Diệc Đường ra vẻ làm mẫu, vừa tươi cười vừa vươn tay để lên đầu Tiết Diễm rồi dịu dàng nói: "Như thế này này, xoa xoa đầu rồi nói "ngoan~"."
Tiết Diễm: "..."
Đúng lúc này có hai bạn nữ đi ngang qua, họ thấy cảnh đó thì hoảng sợ rồi nhìn hai người chằm chằm.
Không, cũng không hẳn là hoảng sợ mà nên là kích động điên cuồng thì đúng hơn
Vì hai bạn nữ đó đang ôm ngực hét chói tai.
(*) Sau khi bạn Diễm học được chiêu dỗ thì hôm sau trúc tra trúc trắc đi dỗ con gái nhà người ta như thế thật luôn chứ:">
___
* Hướng dẫn trước khi sử dụng*
1. Điền văn vườn trường về 2 học bá, tất cả đều là những đứa bé ngoan, không trốn học cũng không đánh nhau.
2. Nửa trước khiến nhau bực tức, nửa sau sủng tới mềm nhũn hai chân =v=