Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Cảm ơn anh Dụ."
Tiến độ giảng dạy ở trường Trung học số 1 rất nhanh, đặc biệt là ở lớp trọng điểm. Những học sinh xuất sắc trong lớp không cần giáo viên phải mất nhiều thời gian vào phần kiến thức cơ bản. Đối với các môn tự nhiên, giáo viên chỉ nêu qua những điểm quan trọng và dễ mắc lỗi, rồi nhanh chóng chuyển sang phân tích dạng bài tập và các điểm khó. Điều này khiến Đào Trác gặp không ít khó khăn.
Đào Trác vừa phải theo kịp nội dung mới, vừa phải học bù phần đã bỏ lỡ, mỗi ngày đều mê mải như kẻ mất hồn, đến nằm mơ cũng thấy những điểm động trên đường cong hình nón và các electron trong từ trường bay tán loạn khắp nơi. Theo lời Thiện Vũ, đây chính là "vẫy vùng trong đại dương tri thức, nhưng suýt nữa thì bị chết đuối".
Một tuần trôi qua nhanh chóng, trước giờ tan học vào thứ Sáu, từ đầu lớp đến cuối lớp truyền nhau bài tập cuối tuần - một chồng bài tập dày cộm khiến nửa lớp than trời.
Cô Hứa Anh bước vào lớp, đôi giày cao gót vang lên lộc cộc, cô gõ nhẹ lên bục giảng: "Trật tự nào, đừng than thở nữa. Truyền tờ thông báo học thêm tự nguyện vào thứ Bảy xuống, cho phụ huynh ký tên, tuần sau nộp lại."
Bên dưới lập tức vang lên một loạt tiếng kêu than: "Thông báo gì cơ?" "Ai tự nguyện? Là mình sao?" "Không muốn đâu—"
Hứa Anh tiếp tục thông báo một sự thật còn tàn khốc hơn: "Các em làm gì vậy, đã lớp 11 rồi, trong lòng phải tự biết chứ? Từ giờ trở đi, mỗi thứ Bảy sẽ học thêm nửa ngày. Hai tiết đầu sẽ làm bài kiểm tra, Toán, Lý, Hóa, Sinh, theo thứ tự này luân phiên mỗi tháng. Hai tiết sau học bổ sung, giảng các điểm quan trọng và khó, học môn gì sẽ thông báo hàng tuần. Tuần sau chính thức bắt đầu, đừng có ngủ quên đấy."
Tiếng kêu la càng thêm thê lương: "Ui, còn phải thi á?" "Số điện thoại của Phòng Giáo dục là gì, thần thiếp muốn tố cáo quý nhân trường Trung học số 1 tự ý tổ chức học thêm...", "Mỗi tuần kiểm tra một lần, giết tôi đi cho rồi!"
"Chị Anh, bài kiểm tra này có xếp hạng không?", cuối cùng cũng có người nhận ra điều quan trọng nhất, "Thi những gì vậy, có phải những gì mới học xong không?"
"Xếp chứ, tất nhiên là xếp rồi." Cô Hứa Anh cười nham hiểm, "Sẽ có tin nhắn báo về cho phụ huynh, các em nghĩ gì vậy? Thi toàn bộ kiến thức đã học, bài thi tổng hợp."
Dưới lớp lập tức im bặt.
Ngay khi nghe thấy từ "thi", Đào Trác đã muốn nhảy lầu, đến khi cô Hứa nói đến "bài thi tổng hợp", cậu đã chọn xong lầu rồi - chính là đài thiên văn đối diện tòa nhà dạy học, tòa nhà cao nhất trong trường, nhảy xuống là xong tất cả.
Thiện Vũ lắc lư cái ghế qua lại: "Taobao à, cậu tính sao đây? Cậu còn chưa học xong gì cả." Thiện Vũ đã phớt lờ sự phản đối của Đào Trác và đặt cho cậu biệt danh này.
Đào Trác yếu ớt: "Còn làm gì được nữa, đành làm hàng xóm với vị trí thứ 400 của cậu năm ngoái thôi."
Lớp 11 khối Khoa học Tự nhiên của Trung học số 1 có tổng cộng khoảng hơn một nghìn học sinh, Thiện Vũ xếp hạng 400 toàn khối. Theo lời cô Hứa Anh, đó đã là nỗi ô nhục của lớp trọng điểm.
Bạn cùng bàn của Thiện Vũ, Hoắc Siêu chen vào: "Mày lo cho mình trước đi, thầy Hà nói rồi, lần tới mà Toán không đạt điểm trung bình, mày sẽ phải chép tay toàn bộ bài sai đấy."
Thiện Vũ kêu lên: "Nhưng luôn có người không thể đạt điểm trung bình chứ. Điểm trung bình mà, thầy ấy không phải là giáo viên dạy Toán sao, sao lại không hiểu đạo lý này!"
Sau giờ học, hai người mang theo một chồng bài kiểm tra dày cộp về ký túc xá, trò chuyện rôm rả. Thiện Vũ là học sinh nội trú ngắn hạn, lát nữa sẽ về nhà.
Học sinh nội trú của trường Trung học số 1 được chia thành nội trú dài hạn và nội trú ngắn hạn. Học sinh dài hạn là những người ở xa, cả cuối tuần cũng ở lại trường. Học sinh ngắn hạn thì có thể về nhà vào mỗi cuối tuần. Thiện Vũ và Kiều Nguyên Kỳ đều là nội trú ngắn hạn, còn Nghiêm Dụ và Đào Trác là nội trú dài hạn.
Đào Trác hỏi: "Vậy chẳng phải trong ký túc chỉ còn mình tớ và Đấng Dụ thôi sao?"
"Chỉ còn cậu thôi." Thiện Vũ đáp, "Đấng Dụ của chúng ta toàn ở phòng tự học."
"Cậu mà lo lắng quá thì tìm người giúp ôn tập đi." Thiện Vũ đổi giọng, đưa ra gợi ý, "Các bài kiểm tra của trường Trung học số 1, nếu tự ra đề thì chủ yếu vẫn xoay quanh những gì đã học, cậu mượn vở ghi chép xem thì sẽ hiệu quả hơn nhiều."
"Tớ biết rồi." Đào Trác nói, "Kiều Nguyên Kỳ đang giúp tớ ôn tập môn Vật lý."
"Toán thì sao? Môn kém nhất là Toán phải không, hay là cậu hỏi anh Dụ đi? Anh Dụ thực ra dễ nói chuyện lắm."
Hình ảnh đôi mắt lạnh lùng của Nghiêm Dụ hiện lên trong đầu Đào Trác, cậu nghĩ ngợi rồi đáp: "Để sau đi, trước mắt cứ học từng môn một đã."
Cặp sách được nhét đầy sách vở, Thiện Vũ vác nó lên vai, chuẩn bị về nhà. Vừa bước ra một nửa lại quay lại: "Hay là để tớ dẫn cậu đi ăn một bữa đi, tiện thể làm quen với khu vực xung quanh."
Nghe vậy, Đào Trác vui vẻ đáp: "Được thôi, ăn gì? Để tớ mời."
Thiện Vũ nở nụ cười ranh mãnh: "Vậy thì ăn đồ đắt tiền nhé, có một quán đồ Nhật cũng ngon đấy."
Đào Trác chịu thua: "Cậu làm ơn khách sáo chút được không?"
Từ khi biết về hoàn cảnh gia đình của Đào Trác, Thiện Vũ thường gọi cậu là "Cậu ấm Đào". Lúc này, cậu ta vừa lẩm bẩm "Tớ còn khách sáo gì với Taobao nhà mình nữa", vừa cười toe toét nhào vào người Đào Trác. Cả người và cặp sách cộng lại cũng nặng hơn 70 kg, suýt nữa đã đè chết Đào Trác.
Cả hai không nghiêm túc gì, cứ thế ầm ĩ trên hành lang. Đúng lúc đó, Nghiêm Dụ bước trên những bóng cây rợp đất lên tầng năm, vừa quẹo qua góc cầu thang, hắn nhìn thấy hai sinh vật không rõ hình thù đang ôm nhau lăn lộn, bèn dừng bước.
Đào Trác liếc thấy Nghiêm Dụ, vội vã gãi mũi rồi tách khỏi Thiện Vũ, nhường đường cho Nghiêm Dụ.
Nghiêm Dụ đeo cặp sách trên một vai, bước qua những tia nắng hè loang lổ, khẽ gật đầu: "Cho qua."
"Hay là gọi cả Nghiêm Dụ đi?", trong lòng Đào Trác chợt lóe lên một ý nghĩ, hỏi.
"Anh Dụ à", Thiện Vũ nói, "Cậu ấy chắc sẽ không đi đâu, cậu hỏi thử xem? Dù sao trước đây mỗi khi lớp có buổi tụ tập nào gọi cậu ấy, cậu ấy cũng từ chối hết mà."
Đào Trác quay đầu lại nhìn, Nghiêm Dụ đang đứng trên ban công, hơi cúi người, hai tay đặt hờ lên tường ban công, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra cây đa rậm rạp bên ngoài tường.
Hơn nửa tấm lưng đắm mình trong ánh nắng rực rỡ của Nam Thành, chiếc áo đồng phục trắng tinh dưới ánh mặt trời, gió nóng như những con sóng ập đến, thỉnh thoảng lại hất tung tà áo của cậu thiếu niên, để lộ ra một phần eo thon gọn và săn chắc.
Trên mặt đất, một cái bóng dài và cô độc trải ra.
"Vậy à." Đào Trác nói.
"Đúng vậy, nên thôi đi, chắc cậu ấy chỉ đang thả hồn một lát rồi sẽ vào phòng tự học thôi." Thiện Vũ kéo Đào Trác xuống tầng, "Cậu ấy thỉnh thoảng lại hồn lìa khỏi xác như vậy, chắc đang nạp lại năng lượng, không cần để ý đâu!"
Thiện Vũ kéo Đào Trác ra khỏi cổng trường Trung học số 1, vừa đi vừa giới thiệu cho cậu về khu vực xung quanh.
Cổng trước của trường Trung học số 1 nằm trên trục đường chính của Nam Thành, đối diện là một trường đại học, đi về phía Nam là khu thương mại; cổng sau về phía Bắc thì có phố ẩm thực, và phía bên kia đường là một khu thương mại khác, rất sầm uất.
"Vậy nên Hồ Bân rất phiền lòng, lúc nào cũng có học sinh nội trú mượn thẻ đi học của học sinh bán trú để lẻn ra ngoài chơi, dạy bảo bao lần không sửa, cuối cùng đành bỏ mặc." Thiện Vũ nói.
"Hồ Bân là ai?"
"Là thầy quản sinh chứ ai, ông hói ấy." Thiện Vũ ra dấu, "Gặp ông ấy thì nhớ giấu điện thoại đi, người này có nhiều mánh khóe lắm."
Mặc dù trường Trung học số 1 cho phép học sinh nội trú dùng điện thoại, nhưng không được phép mang ra khỏi ký túc xá. Tuy nhiên, hầu hết học sinh đều ham chơi, luôn có nhiều cách trốn ra góc tòa nhà dạy học để chơi game. Điều này khiến thầy Hồ Bân rất đau đầu.
Đào Trác bỗng nhớ ra: "Vậy còn airpods của anh Dụ thì sao, thầy Hồ không thấy à?"
Cậu đôi khi nghi ngờ rằng tai nghe của Nghiêm Dụ như thể mọc liền với tai vậy.
"Tất nhiên là thấy rồi, anh Dụ có bao giờ giấu đâu. Nhưng thầy Hồ đã nói." Thiện Vũ bắt chước một cách sinh động, ""Nhìn Nghiêm Dụ kìa, lúc nào cũng đứng nhất trường, dù tôi có tháo tai nghe ra thì bên trong chắc chắn cũng chỉ có tiếng Anh mà thôi.""
Thiện Vũ dẫn Đào Trác đi dạo khắp nơi, chỉ cho cậu những địa điểm ăn uống, nói với cậu rằng cơm thịt kho tàu ở quán này ngon, lẩu cay ở quán kia tuyệt, trà chanh ở đâu chua, ở đâu ngọt... Cuối cùng, họ đến một quán đồ Nhật trong trung tâm thương mại, ăn uống no nê. Đào Trác bị Thiện Vũ "chặt chém" một bữa ra trò để làm phí hướng dẫn viên.
"Lúc về nhớ mua vài ổ bánh mì." Thiện Vũ vẫn còn chút lương tâm nhắc nhở, "Bữa sáng cuối tuần ở căn tin vừa ít vừa dở, lại còn đóng cửa sớm. Dự trữ bánh mì là giải pháp cho mọi vấn đề."
Đào Trác đồng ý, rồi tạm biệt Thiện Vũ ở ngã tư, nhìn cậu ta vui vẻ về nhà.
Đào Trác đứng đó, tay đút túi, nhìn theo một lúc, đột nhiên cảm thấy một chút ghen tị.
Theo lời dặn của Thiện Vũ, Đào Trác đi đường vòng đến tiệm bánh mì, chọn vài loại bánh mì khác nhau. Rồi cậu đến China Resources Vanguard, lôi ra danh sách đã chuẩn bị từ trước, mua đủ tất cả các món đồ dùng cần thiết.
Các loại nồi niêu xoong chảo lỉnh kỉnh, nhét đầy hai chiếc túi vải lớn. Đào Trác suýt nữa không xách nổi, lê lết về trường trong tình trạng vô cùng chật vật.
Lúc này đã hơn tám giờ tối, bầu trời tối đen, những tòa nhà chung cư trong khu dân cư xung quanh sáng lên những ánh đèn lấp lánh, không khí tràn ngập mùi thơm của thức ăn.
Đào Trác giống như một con bạch tuộc, kéo lê hai chiếc túi lớn bước đi, đi không xa đã mệt đến mức phải đứng bên đường thở dốc. Ngẩng đầu lên, cậu thấy qua cửa sổ của từng căn hộ là những bóng dáng gia đình hạnh phúc, bất giác cảm thấy chạnh lòng.
Cậu cứ thế kéo lê chiếc túi vải, chậm chạp bò như một con ốc sên, bỗng nhiên trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày vải trắng.
Người đó đi ngang qua, đứng lại bên cạnh Đào Trác, im lặng dừng bước.
Đào Trác ngước mắt lên theo ống quần người đó, lướt qua vạt áo trắng rộng rãi, và yết hầu nhô lên trên chiếc cổ thon dài, cuối cùng chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm của Nghiêm Dụ.
Nghiêm Dụ cúi xuống nhìn hai chiếc túi vải xui xẻo đó, khẽ nhíu mày, im lặng một lát rồi ngẩng đầu ra hiệu bằng một cái hất cằm về phía Đào Trác.
Đào Trác một lần nữa hiểu được ngôn ngữ cơ thể của Nghiêm Dụ, nhường cho hắn một chiếc túi, Nghiêm Dụ xách nó lên bằng một tay.
Đào Trác hai tay xách chiếc còn lại, đi phía sau Nghiêm Dụ, suy nghĩ một chút rồi chạy nhanh vài bước để bắt kịp. Cậu liếc qua tai nghe của Nghiêm Dụ, cố ý nói to: "Cảm ơn anh Dụ."
Nghiêm Dụ nghe thấy, khẽ nghiêng đầu về phía cậu, nhưng vẫn cụp mắt, không nhìn rõ biểu cảm.
Một lúc sau, hắn trầm giọng đáp: "Không có gì."
Nghiêm Dụ giúp Đào Trác mang túi đồ lên tầng năm. Đào Trác lại cảm ơn rối rít, Nghiêm Dụ chỉ gật đầu, rút ra hai tờ từ tập bài tập dày cộp được phát vào buổi chiều rồi kẹp vào vở nháp, cầm theo một cây bút bi đi phòng tự học.
Đào Trác lấy hết đồ dùng sinh hoạt ra từ trong túi ra, sắp xếp gọn gàng, dự định đi tắm. Nhưng không ngờ nước nóng trong ký túc chưa đun xong, cậu đành phải dùng tạm nước lạnh để tắm qua, rồi thay quần áo, cũng mang theo đồ xuống phòng tự học.
Trong phòng tự học không có nhiều người. Nghiêm Dụ ngồi ở góc đeo tai nghe, một tay chống đầu, tay kia xoay bút, yên tĩnh xem các bài tập về thí nghiệm sinh học.
Đó là "chỗ ngồi riêng" của Nghiêm Dụ trong phòng tự học. Bởi vì hắn luôn ngồi ở đó, bất kể ngày nào, lâu dần những người khác cũng không đến làm phiền. Nghiêm Dụ thường để lại một số tài liệu học tập trên bàn mà không mang đi.
Cửa gỗ của phòng tự học đã rất cũ, mỗi khi đẩy hay kéo đều phát ra tiếng "cót két" khó chịu. Nghiêm Dụ ngẩng đầu liếc nhìn cửa, thấy là Đào Trác, không nói gì, lại cúi đầu làm bài tập.
Hàng ghế sau còn lác đác vài người, đa số là học sinh nội trú dài hạn, cùng với một cặp đôi gà bông, thỉnh thoảng lại thì thầm to nhỏ với nhau.
Đào Trác chọn một chỗ trống, cách Nghiêm Dụ không quá xa, cũng không quá gần, rồi ngồi xuống lấy bài thi toán ra.
Thời gian cứ thế trôi qua chậm rãi trong sự yên tĩnh dễ chịu này.
Bài tập toán mà Hà Đào giao tuần này khá tổng hợp, độ khó cao, lượng tính toán lớn. Đầu óc Đào Trác quay cuồng vì tính toán, sau hơn một tiếng đồng hồ, cậu mới làm xong hết các câu hỏi trừ hai câu hỏi lớn cuối cùng.
Đào Trác ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy mọi người đã lục tục ra về, chỉ còn Nghiêm Dụ vẫn ngồi tại chỗ, đổi sang một tờ giấy khác để làm bài.
Đào Trác đứng dậy, ra hành lang vận động tay chân, tiện tay lấy điện thoại ra xem WeChat. Trong nhóm lớp đang sôi nổi bàn luận về hai câu hỏi lớn kia, kêu than thầy Hà biến thái.
Không ai biết thầy Hà tìm đâu ra hai câu hỏi này, vừa khó vừa hóc búa, thậm chí tìm trên ứng dụng giải đề cũng không có.
Có người trong nhóm nhắc đến Dư Nguyên, cô là lớp trưởng lớp A5, là học sinh xuất sắc luôn bám sát Nghiêm Dụ để giành vị trí thứ hai toàn khối.
Dư Nguyên đã gửi lời giải bài toán về đường conic, còn câu đạo hàm thì cô cũng không biết, bảo mọi người đến hỏi Đấng Dụ vào tối Chủ nhật.
Nghiêm Dụ có WeChat, cũng ở trong nhóm, nhưng hắn chưa bao giờ nói gì.
Đào Trác đã lưu lại lời giải đó, phớt lờ tin nhắn "Online đánh một trận, nhanh lên" của Thiện Vũ rồi chuyển sang lướt Moments, cậu đột nhiên dừng lại.
Đó là bài đăng của bà Lâm với chín tấm hình, có vẻ là đi ăn cùng chồng và con gái. Ba người trong một nhà hàng cao cấp, ngoài cửa sổ là Tháp truyền hình Đông Phương Minh Châu và sông Hoàng Phố, các món ăn phương Tây được bày biện rất tinh tế. Cô em gái cùng mẹ khác cha của cậu thì cười tươi trông rất đáng yêu.
Đào Trác bỗng cảm thấy hơi chua xót.
Chuyển đến Nam Thành, ngoài việc muốn trốn thoát khỏi "gia đình của người khác" khiến cậu ngột ngạt, cậu còn có một chút toan tính cá nhân. Cậu nghĩ rằng, hành động chuyển trường này mang đậm dấu ấn của sự nổi loạn, có thể khiến Đào Chính Hòa và Lâm Tư Hàm, trong cuộc sống gia đình hạnh phúc viên mãn của họ, đôi khi nhớ đến Đào Trác – như một đoạn ký ức nhỏ.
Có lẽ vì một chút áy náy, một chút thương cảm, và một chút thương hại cuối cùng, họ sẽ dành cho cậu một chút quan tâm.
Nhưng có vẻ như cậu đã tính sai, sự thật là không ai để ý đến cậu cả.
Đào Trác hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh tâm trạng, tự nhủ rằng coi như chưa nhìn thấy bài đăng đó.
Khi cậu quay lại phòng tự học, phát hiện Nghiêm Dụ đã rời đi từ lúc nào.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");