Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nếu bạn cũng từng là một học sinh chuyển trường, vậy bạn nhất định cũng từng giống tôi như hiện tại, bị một đám bạn học nhiệt tình quá mức vây quanh, trả lời một ít vấn đề kỳ kỳ quái quái tự giới thiệu lặp đi lặp lại. Nụ cười tươi vốn dĩ treo trên mặt dần dần cứng đờ, những người ở bên cạnh tôi đang ồn ào không hề báo trước mà im bặt, mặt của anh cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt của tôi xuyên qua đám người mồm năm miệng mười, anh ngồi ở bên cửa sổ, bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ, có chút lười biếng mà duỗi thân và cánh tay, hơi nghiêng đầu, nhìn về phía bên này: “Yên tĩnh một chút được không?” Thanh âm này mang theo chút khàn khàn, giống như mang theo ma pháp làm mọi người không thôi dây dưa ngưng hẳn lại. Trong nháy mắt kia, tôi cảm thấy anh thực sự là trời cao phái đến cứu giúp tôi.
Vừa lúc, giáo viên sắp xếp cho tôi ngồi phía sau anh, tôi dùng một chút tâm cơ nhỏ, cố ý đảo lại sách vở, viết tên của mình lớn thật lớn. Khi anh quay đầu lại, quả nhiên như mong muốn của tôi và đọc ra tên của tôi: “Lạc Chiếu.” Đôi mắt thẳng tắp nhìn tôi, tôi co quắp mà mở mắt ra, anh tự nhiên cười: “Này, mình tên Trì Trú.”
Sau đó vô số ngày đêm, tôi vẫn luôn nhớ tới sau buổi trưa hôm ấy, ánh mặt trời không cẩn thận chiếu lên mặt anh, đồng tử đen nhánh của anh chiết xạ ra một loại ánh sáng mỹ lệ kinh tâm động phách, tôi ngược ánh sáng có thể nhìn thấy anh ấy không kiềm chế được linh hồn thanh khiết dưới thể xác, trong nháy mắt kia, tôi quyết định yêu linh hồn này, cả đời.
Đúng vậy, Trì Trú, em yêu anh, lần kiếp nạn này bắt đầu được kể từ hôm nay.