Khi thật sự đứng giữa lằn ranh của sống và chết, khi từng giây từng phút trôi qua đều trở nên nặng nề và in hằn vô số hoài niệm…
Lúc này mới cảm thấy rõ rệt sinh mệnh mong manh cỡ nào.
Tôi đối mặt với cái chết của mình một cách bình thản nhất, không nuối tiếc, không sợ hãi, thân xác này rồi sẽ tan vào hư vô, tôi chấp nhận cả rồi.
Tôi đứng đây với đôi chân trần trên nền đất lạnh, vài cơn gió lạ thổi tới làm rối tung mái tóc, mạnh chút nữa là đủ sức quật ngã tôi rồi. Tôi cứ đứng đó lâu rất lâu, chẳng luyến tiếc điều gì, bước lên phía trước, mỉm cười chào cuộc đời lần cuối rồi thả mình rơi tự do trong không trung. Vậy là chết, phải không?