Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên hành lang đông đúc, xung quanh đều là tiếng ồn ào. Bạch Vũ Hải giống như rối gỗ mặc Dạ Tinh Hàm kéo đi.
Đôi mắt của cậu vô thức nhìn về phía lưng của hắn, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt của Bạch Vũ Hải, khiến cậu hơi nheo lại, tiếp tục cúi đầu.
Khó khăn lắm quan hệ của bọn họ mới có một chút tiến triển, nếu như giữa cả hai lại xảy ra rạn nứt, e rằng không chỉ những cố gắng trước đó đều đổ sông đổ biển, mà ngay cả cơ hội tiếp xúc với hắn về sau sẽ càng khó khăn hơn.
Cậu muốn nói tôi chỉ là muốn làm bạn với cậu, chỉ muốn cậu có thể vui vẻ hạnh phúc, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể nói nên lời, càng lo càng loạn.
Bạch Vũ Hải không biết Dạ Tinh Hàm định đưa mình đi đâu, cậu chỉ có thể im lặng đi theo hắn.
Đến cổng trường, Bạch Vũ Hải đã thấy có chiếc xe đen sang trọng đợi sẵn, cứ như mọi việc đều đã có sắp xếp.
Giây lát sau, Dạ Tinh Hàm thấp giọng mở miệng:
"Lên xe."
Bạch Vũ Hải không thể nói nên lời:
"T-tớ... chúng ta đi đâu?"
Dạ Tinh Hàm nhìn cậu chần chừ, bất đắc dĩ phải khép hờ mắt lại.
"Một là cậu theo tôi, hai là chúng ta kết thúc."
Câu nói như kéo lại lý trí của Bạch Vũ Hải, không cho phép cậu từ chối. Trên trán rịn ra tầng mồ hôi mỏng, hai chân như bị xích lại, không thể nhúc nhích.
Dạ Tinh Hàm cố gắng chờ đợi quyết định của cậu. Đây là cơ hội cuối cùng hắn dành cho Bạch Vũ Hải.
"Tớ theo cậu."
Mối quan hệ này, cậu muốn giữ lại, dù không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cậu muốn thử một lần nghe theo tiếng lòng của bản thân.
Dạ Tinh Hàm là ánh sáng cậu có dành cả đời cũng với không tới, chỉ cần cậu được lưu lại trong kí ức của hắn, cũng đã rất tốt.
Chiếc xe lăn bánh, cảnh vật bên đường lướt qua thật nhanh, ánh đèn điện thắp sáng con đường đông đúc.
Buổi tối ngày cuối hè, sang tuần sau, bọn họ chính thức khai giảng. Bắt đầu mùa thu đầu tiên ở trường cấp ba. Bạch Vũ Hải đã từng nghĩ, cậu có thể vui vẻ làm người anh em tốt của Dạ Tinh Hàm, có thể cùng nhau nỗ lực học tập, có thể cùng nhau tham gia hoạt động trường, có thể lưu lại những kỉ niệm thanh xuân đẹp đẽ.
Nhưng dường như đó chỉ là ảo tưởng của cậu.
Là cậu không xứng đứng bên Dạ Tinh Hàm. Không có vẻ ngoài xuất chúng, không có tài năng đặc biệt.
Hiện tại, Bạch Vũ Hải hoàn toàn thấm thía câu nói của Dạ Tinh Hàm với bạn học Omega đó.
Phải chi cậu không phải là Omega thì tốt biết mấy...
Lan man suy nghĩ, Bạch Vũ hải không nhận ra ánh mắt điên cuồng của Dạ Tinh Hàm. Hắn nhìn thấy biểu hiện đáng yêu này của cậu liền cười nhẹ một tiếng.
Hắn phải làm rõ với bảo bối nhỏ một chuyện, nếu không bảo bối nhỏ lại luôn hiểu lầm hắn đối với cậu chỉ là tình anh em.
Xe ô tô dừng lại trước một căn nhà Bạch Vũ Hải chưa thấy bao giờ, một nơi hoàn toàn xa lạ.
Dạ Tinh Hàm giống như thú dữ mất hết kiên nhẫn, nắm chặt lấy tay cậu đưa vào nhà. Bạch Vũ Hải chưa kịp định hình đã bị lôi đi, cuối cùng bị ném ở trên giường.
Cả thân mình của Dạ Tinh Hàm đè lên người cậu, hơi thở của hắn phả vào cổ, nóng rực.
"Bạch Vũ Hải, tôi không muốn tiếp tục làm bạn với cậu."
Đầu óc của Bạch Vũ Hải ong ong, ngực đau nhói, cậu hít sâu một hơi, không dám nói chuyện. Ở nơi khóe mắt dần đỏ lên, ầng ậc nước, đầu nghẹo sang một bên, cái miệng mếu máo.
Môi cậu mấp máy, giọng nói có hơi run rẩy:
"Vì sao...?"
"Tớ không có hay nói chuyện trong lớp, sẽ không quấy rầy cậu học tập, cũng sẽ không tự tiện động vào đồ của cậu, tuy tớ có chút ngốc, nhưng sẽ không làm phiền cậu giải đề, nếu tớ có làm sai cái gì, cậu nói cho tớ biết..."
Lại sợ Dạ Tinh Hàm chán ghét, âm thanh của cậu càng lúc càng nhỏ, khuôn mặt giống như sắp khóc.
"Đó không phải vấn đề."
Dạ Tinh Hàm khẽ rũ mắt, tại một nơi cậu không nhìn thấy, khóe miệng lặng lẽ cong lên một nụ cười.
"Vì tớ là Omega?"
Đôi mắt đen sáng của thiếu niên chợt ảm đạm, u ám nồng đậm gần như không thể tan đi.
Bạch Vũ Hải nghĩ rằng cậu quả nhiên đã đoán đúng. Chỉ cần một cái chớp mắt, nước mắt sẽ từng giọt chảy xuống không ngừng, làm mờ mắt cậu, không thấy rõ khuôn mặt của Dạ Tinh Hàm nữa. Dù có như thế, hiện tại Bạch Vũ Hải rất giận hắn, cực kì tức giận, cũng giận cả bản thân mình.
Một lát sau, giọng nói trầm thấp của Dạ Tinh Hàm lại vang lên lần nữa:
"Không phải."
"Tôi thích cậu. Chính là loại thích muốn chiếm cậu làm riêng, muốn cậu chỉ nhìn tôi, đối xử tốt với một mình tôi..."
Uất ức cùng với tức giận biến mất không tăm hơi, Bạch Vũ Hải cảm thấy mình hình như nghe nhầm, nhưng vết đau ở cổ nói cho cậu biết, đây chính là hiện thức.
Dạ Tinh Hàm thực sự không muốn làm bạn với cậu, hắn chính là muốn biến cậu trở thành Omega của riêng hắn.
Tầm mắt Dạ Tinh Hàm khẽ di chuyển, trầm thấp nói:
"Bạch Vũ Hải, không nói thì chính là đồng ý."
Sắc đỏ trên mặt cậu vẫn còn chưa tan đi, lại thêm một tầng đỏ ửng nữa xuất hiện, đôi mắt màu nâu đen kia ướt sũng nước, sáng đến không tưởng nổi.
Trong đầu cậu là một mảnh hỗn loạn, gấp đến không biết phải nói gì cho phải. Cậu định tìm một lý do nào đó lấp liếm chuyện này cho qua, đợi đến khi cậu thành thật suy nghĩ thật kĩ sẽ đến cho hắn một câu trả lời. Nhưng, rõ ràng Dạ Tinh Hàm không cho cậu thời gian suy nghĩ, hắn đã mất hết toàn bộ kiên nhẫn.
Không thể đợi, cũng không muốn đợi.
Bạch Vũ Hải đối mắt với hắn, đôi ngươi của hắn rất đen, thậm chí còn đen hơn người khác một chút, giống như vũng mực không nhiễm lấy một giọt nước, yên tĩnh đến rợn người.
"Tớ... cho tớ thời gian suy nghĩ thật kĩ được không?" Dừng một chút, như sợ Dạ Tinh Hàm không đồng ý, cậu lại nói thêm: "Ngày mai, chúng ta hẹn mai nói tiếp được không? Chuyện này rất quan trọng... tớ không muốn qua loa trả lời cậu."
"Dạ Tinh Hàm... có được không?"
Một tay hắn nắm lấy cổ tay cậu, hôn nhẹ lên nó, giống như si mê:
"Nếu tôi nói không được thì sao?"
Bạch Vũ Hải lập tức làm ra bộ mặt khiến Dạ Tinh Hàm phải hít sâu, lòng ngực vẫn còn phập phồng kịch liệt, du͙© vọиɠ bị áp chế bấy lâu dễ dàng thoát khỏi lồng giam, gần như muốn nuốt chửng người trước mắt.
Thế nhưng hắn không thể, hắn sợ hù đến bảo bối nhỏ của hắn.
Vì vậy, hắn gian nan, khàn giọng lên tiếng:
"Bảo bối, đây là lần cuối."
Không có lần sau.
Nếu có, tôi nhất định sẽ đem em nhốt lại.