Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi sáng năm tiết Bạch Vũ Hải bị nhồi đầy đấu đống kiến thức. Thầy chủ nhiệm cũng không quên bản kiểm điểm của cậu, việc đầu tiên vào lớp chính là hỏi thăm cậu.
Đến lúc Lục Đông kéo cậu đi ăn trưa, Bạch Vũ Hải vẫn chưa lấy lại được năng lượng, như cái bánh bảo bị ỉu, từng bước nặng nề đến nhà ăn.
Lục Đông trải qua sóng gió buổi sáng, nhìn Bạch Vũ Hải khiến hắn càng thêm mệt mỏi:
"Đã nói ông nên đăng kí vào ban xã hội thì không nghe. Bây giờ biết cũng phải đợi đến học kì sau."
Trường học đầu năm sẽ cho học sinh tự chọn khối, qua mỗi một học kì có thể chuyển sang ban khác để phù hợp với năng lực của mỗi người. Hơn nữa, để sau này lên mười hai, không thấy hối hận với những gì mình đã lựa chọn. Đời học sinh, ai cũng muốn mình được học đúng với môn mình thích.
Bạch Vũ Hải không thích toán lí hóa, nhưng cậu lại ngưỡng mộ Dạ Tinh Hàm. Toán lí hóa từ đó đã gắn với cậu suốt mấy năm trời, Bạch Vũ Hải có thể không quá xuất sắc, nhưng cậu cũng không để mình bị bỏ lại phía sau.
Bạch Vũ Hải chọn đại một phần cơm thông thường.
Lục Đông cũng gọi một phần, hai người tìm một chỗ trống ngồi xuống, nói chuyện câu được câu không.
Lục Đông cũng được coi như là học bá ban tự nhiên, lúc thi thỉnh thoảng cũng làm đến câu cuối cùng, thế nhưng ngồi nghe giảng kiến thức chuyên cả một buổi sáng cũng cảm thấy đau đầu, hắn càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, ngẩng đầu hỏi:
"Tiểu Hải, ông sao lại chọn học tự nhiên, ban xã hội không phải hợp với ông nhất sao? Hồi cấp hai còn được giải nữa, ông không cần thi cũng được cô Thái tuyển thẳng."
"Học tập tiếp thu kiến thức còn cần phải có lý do hả?"
Bạch Vũ Hải cúi đầu chọc chọc cơm trong bát, lầm bầm.
Lục Đông có ý tốt khuyên cậu từ bỏ, học chuyên với bộ môn mình không hề giỏi là điều khó khăn. Nhưng bảo cậu từ bỏ Dạ Tinh Hàm, cậu không làm được.
Cậu không muốn bản thân mình một lần nữa bất lực nhìn hắn kết thúc sinh mệnh với cuộc đời còn dang dở.
Dạ Tinh Hàm tốt như vậy, hắn nên được tận hưởng những điều tươi đẹp. Tương lai sáng như vậy, hắn nên bước đến với nó.
Đời trước cậu sợ hãi, sống vô cùng bình thường, hay nói đúng hơn là tầm thường vô vị, mỗi ngày đều phải phát sầu vì cơm áo gạo tiền, lo lắng cho mẹ ở nhà mà bỏ qua hết tất cả thú vui trong cuộc sống, cũng bỏ qua Dạ Tinh Hàm.
Cậu muốn là người có thể đứng sánh vai với Dạ Tinh Hàm, không phải chỉ vì thay đổi hắn, mà còn là vì thay đổi cuộc sống của cậu.
"Ông định ngồi luôn với Dạ Tinh Hàm thật à? Cái miệng nói nhiều của ông có thể làm phiền cậu ta, hỏi còn không được đáp lại."
Bạch Vũ Hải giống như bị chạm vào vảy ngược, nhảy dựng lên:
"Không phải, Dạ Tinh Hàm rất tốt, chỉ là bề ngoài có hơi lạnh nhạt. Nhưng cậu ấy thực sự rất tốt."
Về việc làm phiền anh ấy, Bạch Vũ Hải trong quá trình làm người lớn cũng đã học được cách im lặng. Cậu không muốn bị Dạ Tinh Hàm chê bai.
Nhắc tới việc này, Bạch Vũ Hải lại nhớ tới sáng nay, năng lượng mới nạp trong nháy mắt biến mất, cậu không còn hứng thú ăn uống gì nữa, tùy tiện ăn hết đồ ăn rồi cầm lấy khay cơm định đi.
Lục Đông cũng đã cơm nước xong xuôi, trở về lớp học cùng cậu.
Bây giờ là cuối hạ, các bạn học đều đã về kí túc xá hoặc về nhà nghỉ ngơi, một số khác muốn yên tĩnh tranh thủ đến lớp học ôn bài.
Bạch Vũ Hải đã gọi điện báo mẹ trưa sẽ không về, cậu muốn ở lại trường.
Trở lại lớp học, Dạ Tinh Hàm đang ngồi im lặng tại chỗ đọc sách, lông mày nhíu lại, tiếng động nhỏ đôi lúc khiến hắn mất tập trung. Bạch Vũ Hải theo bản năng thả nhẹ bước chân, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh hắn.
Dạ Tinh Hàm liếc nhìn cậu một cái, sau đó nhàn nhạt quay đi. Lúc nãy hắn có thấy cậu ở nhà ăn, vui vẻ trò chuyện với người khác.
Bạch Vũ Hải lấy tờ giấy nhớ màu vàng nhạt, cẩn thận viết từng chữ, đẩy sang cho hắn.
"Cậu giận tớ?"
Thấy Dạ Tinh Hàm không chút đoái hoài, Bạch Vũ Hải tiếp tục viết:
"Xin lỗi mà. Cậu giận thì nói cho tớ biết được không?"
"Chúng ta là bạn học, cậu từ bi tha lỗi cho tớ."
"Dạ Tinh Hàm, tớ thực sự muốn làm bạn với cậu."
"Đừng giận tớ."
"Dạ Tinh Hàm."
Chữ "Dạ Tinh Hàm" được cậu cố tình viết nắn nót, đẹp đẽ, Dạ Tinh Hàm cảm thấy sự khó chịu trong lòng biến mất không còn tăm hơi, hắn nhàn nhạt mở miệng:
"Được."
Bạch Vũ Hải cho rằng hắn đã tha thứ cho cậu, lại vui vẻ cười đến sảng, nhét vào tay hắn hai viên kẹo sữa vị nho, nháy mắt với hắn.
Dạ Tinh Hàm mặc kệ cậu, tiếp tục đọc sách, cũng không quên cất hai viên kẹo vào trong túi.
Để hắn xem, người bạn này có thể tiếp tục đối xử tốt với hắn đến đâu.
Có rất nhiều người từng tiếp cận hắn, cũng có không ít các cô gái thầm mến, muốn kết bạn lại càng không đếm xuể.
Sau đó, chỉ cần hắn lạnh nhạt từ chối một chút, bọn họ liền dần tỏ thái độ. Hắn không cần thứ tình cảm giả tạo đó.
Nhưng Bạch Vũ Hải cứ như sợi chỉ đỏ quấn lấy hắn không buông. Từ lần đầu gặp mặt, hắn đã có cảm giác quen thuộc với cậu, bản thân lại không nhớ ra đã từng gặp cậu, không nhịn được lặng lẽ để ý cậu.
Cũng quá lấp lánh rồi.
Thế giới của hắn quá tăm tối, hắn thà mất đi tất cả, cũng không muốn nay được mai mất.
Dạ Tinh Hàm nhàn nhạt rũ mắt xuống, che đi cảm xúc nơi đáy mắt của mình.
Hắn không nên quá khao khát một điều nào đó. Nhưng người đã lâu chưa từng cảm nhận được hương vị ngọt ngào lại âm thầm hi vọng về Bạch Vũ Hải.
Nhóc con ngây thơ đến ngu ngốc.
Giờ nghỉ trưa rất nhanh đã kết thúc, tiếng chuông vang lên, thầy giáo rất nhanh bước vào lớp học.
Dạ Tinh Hàm muốn ném tờ giấy nhớ Bạch Vũ Hải đưa cho hắn, như suy nghĩ điều gì đó, ở dưới ngăn bàn kẹp nó vào cuốn sách hóa hữu cơ.
Ánh mặt trời cuối hè chói chang chiếu đến lớp học, lấp lánh cả một khoảng.
Người bên cạnh cũng lấp lánh theo.