Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi nhập học, Dương Huyên đã trở lại làm một “học sinh” sau một thời gian dài.
Tiệm sửa xe đóng cửa, anh bắt đầu ở lại trường học đầy đủ, sau giờ học anh sẽ dẫn Vưu Tư Gia đến tiệm của Lý Mãn để học tập.
Lý Mãn thấy Dương Huyên khi đang trực, trên bàn có một quyển sách và anh đang nhìn chăm chú không hề cử động, anh ta đi đi lại lại phía sau vài lượt mà không dám lên tiếng.
Sau đó Lý Mãn đến rót nước, thấy hình minh họa trên trang sách mở ra có vẻ quen mắt. Mười phút trước là như vậy, nửa giờ trước cũng vậy.
Hóa ra, anh thậm chí chẳng lật được một trang.
Nhìn kỹ Dương Huyên, cả người anh cúi nửa người trên bàn, đầu cúi thấp, thân người dần dần nghiêng về phía trước.
Lý Mãn đẩy anh: “Này!”
Dương Huyên lập tức ngã sấp về phía trước, tay anh bám vào mép bàn, cả người như vừa trồi lên từ dưới nước. Anh hít một hơi thật nhanh, ngẩn ra hai giây rồi ngẩng đầu lên, nhìn về phía đối phương.
“Buồn ngủ đến mức có mí đôi rồi.” Lý Mãn nói, “Hay cậu lên lầu nằm một lúc đi?”
Dương Huyên lau mặt, ngả người ra sau, tựa vào ghế.
Lý Mãn cảm thấy hơi ngượng, dù sao trong số những người anh ta quen biết ít ai đọc sách lắm, kể cả Dương Huyên trước đây. Anh ta ấp úng hỏi: “Là… là, ừm, các cậu học sinh lớp 12 áp lực lớn, hay để tôi hầm cho cậu cái gì bổ nhé?”
Dương Huyên trượt tay xuống khỏi mặt, chớp chớp mắt.
“Mấy ngày trước chẳng phải cậu có mua nước bổ não cho em gái chúng ta sao? Là cái này phải không? Để tôi lấy cho cậu một chai nha?”
“Anh bình thường đi.” Dương Huyên cuối cùng cũng lên tiếng.
“Ồ.” Lý Mãn không biết nói gì nữa, “Tôi thấy thời gian này cậu như đang mộng du vậy, hồn cũng không biết bay đi đâu rồi.”
Dương Huyên hạ mắt xuống, đóng sách lại, chậm rãi nói: “Cả ngày em cứ mơ mơ màng màng, ngồi trong trường học cũng vậy, anh thấy em như đang đọc sách, nhưng thực ra một chữ cũng không vào đầu.”
“À.” Lý Mãn phát ra một âm thanh.
Dương Huyên dừng lại một lúc, đột nhiên gọi ông: “Anh Mãn.”
“Hả?”
“Anh có mục tiêu gì không?”
“Cái gì?”
“Là kiểu…” Dương Huyên cân nhắc từ ngữ, “Nói cách khác, kiểu như… lý tưởng gì đó?”
“Hả?” Đối phương cười, “Tôi có tư cách dùng từ đó không?”
Dương Huyên cũng cười, chưa cười được hai giây đã cảm thấy các cơ hai bên kéo lên bởi nụ cười trở nên chua xót mệt mỏi, điều này khiến anh phải thôi cười.
“Anh Mãn.” Anh lại lau mặt, “Em như này, như bây giờ, hoàn toàn không biết mình muốn làm gì nữa.”
Trước đây mục tiêu là kiếm tiền mua thuốc, chữa bệnh cho bà ngoại, những điều này đều có thể thấy được. Anh giống như người chạy thẳng đến cột mốc, dù vai có gánh nặng, nhìn thấy mục tiêu đó, anh vẫn đầy nhiệt huyết.
Bây giờ tất cả đều không còn nữa, cột mốc và gánh nặng đều biến mất, anh đột nhiên dừng bước, đứng trước cánh đồng tuyết mênh mông không biết phải làm gì.
Lý Mãn khuyên anh: “Học tập, đi học, tự nuôi sống bản thân, đây không phải là những việc cậu có thể làm sao?”
“Em biết, những điều này em biết, nhưng em chỉ là—”
Dương Huyên hạ giọng: “Em chỉ là không có chút sức lực nào cả.”
Sự bất thường của Dương Huyên trong thời gian này cũng đã thu hút sự chú ý của giáo viên chủ nhiệm.
Giáo viên chủ nhiệm họ Cao, dạy văn. Là người thấp bé, đeo kính, da ngăm đen, không rời thuốc lá, dạy từ lớp 10 đến lớp 12 của họ.
Ban đầu Dương Huyên cảm thấy giáo viên này hơi khác. Mơ hồ nhớ ngày khai giảng đầu tiên, thầy đứng trên bục giảng không nói gì, đợi mọi người yên lặng, thầy Cao đột nhiên mở miệng đọc một câu thơ, đọc xong thì viết lên bảng đen, bảo họ chép ngay ngắn vào trang đầu của sách giáo khoa văn học.
Một nửa lớp thậm chí chưa mở nắp bút. Nhưng bây giờ Dương Huyên mở sách giáo khoa của mình ra, vẫn có thể nhìn thấy tám chữ được chép ngay ngắn bằng bút máy, giờ đã hơi phai màu—
Quỳnh quỳnh bạch thố, đông tẩu tây cố. (Thỏ trắng ngọc ngà, Chạy đông ngoảnh tây.) Cổ Diễm Ca, Hán, Khuyết danh.
Nghe nói xuất phát từ “Kinh Thi”, Dương Huyên cũng không hiểu ý nghĩa gì, nhưng điều này thực sự làm anh kinh ngạc. Điều này khiến Dương Huyên cảm thấy thầy Cao là người có khí chất văn học nồng đậm.
Dù sao học sinh thị trấn Xuân Hà hàng ngày chỉ hút thuốc, yêu đương, đánh nhau, tất cả giáo viên đều thấy chuyện bình thường, lười nói với họ điều gì, yêu cầu thấp nhất là không gây rắc rối ở trường. Phần lớn giáo viên đều dạy xong ném viên phấn, kẹp sách giáo khoa về phòng làm việc dựa vào tường uống trà trò chuyện, và ngày đầu tiên, giáo viên nghiêm túc, huyền bí như vậy không nhiều.
Nhưng khí chất văn học của thầy Cao chỉ thể hiện qua sự nghiêm túc khi dạy học, đối với những học sinh hàng ngày tiêu hao tuổi xuân không làm việc đúng đắn, giữ mình bảo vệ huyết áp mới là việc quan trọng nhất, vì vậy thông thường, mùi phát ra nhiều nhất từ người thầy là mùi thuốc lá.
Ví dụ như lúc này, Dương Huyên còn cách thầy vài mét, đã bị tay hút thuốc lâu năm này tấn công một lần, anh không nhịn được phải xoa xoa mũi.
“Dương Huyên.” Thầy Cao đặt tách trà lên bàn, bắt đầu cầm ấm nước ấm rót vào, “Tôi làm giáo viên chủ nhiệm của em những năm này, cũng chưa từng nói chuyện nghiêm túc với em, trước đây là tìm không thấy em, muốn trò chuyện cũng không có cơ hội. Gần đây em ở trường nhiều hơn, cuối cùng cũng tóm được em, hôm nay chúng ta hãy nói chuyện.”
Dương Huyên hỏi nói chuyện gì.
“Kế hoạch của em, tương lai của em.”
Dương Huyên không nhịn được cười một tiếng, mang đậm ý tự giễu.
Thầy Cao bắt được nụ cười của anh. Ánh mắt thầy ẩn sau cặp kính phản chiếu, thầy đang quan sát anh, nhưng không phải theo kiểu từ trên xuống.
Đã lâu lắm rồi không có người lớn tuổi nào nhìn anh bằng ánh mắt như vậy.
Dưới ánh mắt ấy, Dương Huyên đột nhiên nảy sinh một chút ít ham muốn tâm sự, cuối cùng anh chọn cách lên tiếng: “Thưa thầy, em nghĩ việc thảo luận chuyện này với em không có ý nghĩa cho lắm.”
Thầy Cao nghe câu trả lời này, thẳng người dậy, nhưng vẫn tiếp tục nhìn anh, ra hiệu cho Dương Huyên tiếp tục nói.
“Mấy ngày trước em xem điểm thi thử, không chỉ xem điểm của mình mà còn xem điểm của cả lớp.”
“Ừm.” Đối phương hỏi, “Có phát hiện và suy nghĩ gì không?”
“Người có thể vượt qua điểm chuẩn đại học cũng chỉ một hai người thôi. Vốn dĩ cạnh tranh vào đại học ở tỉnh mình đã gay gắt, trình độ giáo dục ở nơi này là vậy, dù bây giờ em có học liều mạng, cuối cùng giỏi lắm cũng chỉ vào được trường đại học hạng ba. Sau khi đăng ký vay học phí, mỗi năm còn phải đóng vài chục nghìn tiền học, em, em cũng không gánh nổi chi phí này.”
“Hơn nữa.” Dương Huyên dừng lại, khi ham muốn tâm sự đã mở ra một khe hở thì có xu hướng không thể kìm lại được, “Em không có động lực này.”
“Tại sao vậy?”
“Người ta nói kiến thức thay đổi vận mệnh, nhưng điều này quá xa vời đối với em, trước đây em cảm thấy trốn học kiếm chút tiền thực tế hơn, ít nhất cầm tiền trong tay, có thể giải quyết khó khăn trước mắt. Bây giờ em không còn khó khăn gì nữa, những ngày sắp tới, sống một ngày hay một ngày, nói xa hơn, em có tay có chân, không đến mức chết đói.”
Thầy Cao nghe anh nói xong, im lặng không đáp.
Sau đó thầy cầm tách trà lên, uống một ngụm, chậm rãi nói: “Mọi người đều nói kiến thức thay đổi vận mệnh, không sai, hiện tại vẫn áp dụng được, nhưng thực ra đây là suy nghĩ khá thiên về lợi ích, nhưng rõ ràng, hiện tại em không có tính vụ lợi này.”
Dương Huyên khẽ gật đầu, dường như đã nghe được.
“Em vừa nói không đến mức chết đói.” Thầy Cao nhìn anh, giọng không nghiêm khắc, “Vậy em nghĩ, học là để no bụng sao?”
Thấy đối phương không phản ứng, thầy tiếp tục: “Vậy tôi đổi cách hỏi, em nghĩ sống chỉ là để no bụng thôi sao?”
Dương Huyên do dự.
“Em có người em quan tâm phải không?”
Mi mắt Dương Huyên khẽ động đậy.
“Em còn phải sống cùng người em quan tâm, các em ở bên nhau không chỉ để ăn uống, không chỉ đơn thuần thỏa mãn nhu cầu vật chất, con người sống còn có nhiều thứ khác nữa…”
Nói một hồi, thầy Cao cảm thấy hơi khô miệng, nhưng rời khỏi lớp học, trong đám học sinh, hiếm khi có cơ hội để thầy làm tròn vai trò người thầy nên thầy lại uống ừng ực một ngụm trà: “Em nói không sai, em có tay có chân, chắc chắn có thể làm được việc. Đã như vậy, sao không đi học một kỹ thuật, con người thực sự nắm vững một tài năng thì đó là của em.”
“Những lời này bây giờ có thể em chưa hiểu ngay, hoặc tiêu hóa không kịp, nhưng không sao, sau này còn dài.” Thầy Cao đứng dậy, “Em ra ngoài đi, hoa mùa xuân đều đã nở rồi. Trời xanh hoa muốn bừng cháy, chàng trai trẻ, đừng buồn bã u sầu, hãy cứ ra ngoài đi dạo nhìn ngắm nhiều hơn.”
Dương Huyên cụp mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Cuối cùng anh bước ra khỏi văn phòng, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.
Ánh mặt trời chói chang, mắt anh hơi khó mở, gió thổi vào mặt, pha lẫn hương thơm ngào ngạt. Anh nhìn thấy lá cây dương đã nhú mầm xanh mới, bên chân tường mọc lên dây kim ngân dại và rau má, hoa mộc lan, hoa hải đường và cây lê đều đã lần lượt nở hoa, cây cối đua nhau khoe sắc.
Dương Huyên lúc này mới giật mình nhận ra, hóa ra đã là mùa xuân rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");