Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)
  3. Chương 36: Chương 36
Trước /72 Sau

Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)

Chương 36: Chương 36

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tháng 6, không khí đã trở nên oi bức.

Một lần khi Vưu Tư Gia trở về nhà, cô bất ngờ thấy phòng khách, phòng ngủ, kể cả phòng của mình đều trong tình trạng bừa bộn, như thể bị trộm lẻn vào.

Sau khi kiểm tra một lượt những thứ bị mất, cô mới nhận ra, có lẽ Vưu Chí Kiên biết mình không thể trả nợ, để tránh bị người ta đòi nợ, đã nhân lúc đêm tối thu dọn đồ đạc rồi phóng xe moto trốn đi đâu không rõ.

Trong căn nhà lộn xộn, cuối cùng chỉ còn lại một mình cô.

Vưu Tư Gia cúi người nhặt tấm ga giường bị dẫm những vết chân đen lên phủi phủi, rồi nhìn ngăn kéo bị ném ra và đồ đạc vung vãi khắp nơi, bắt đầu xắn tay áo dọn dẹp.

Sau nửa tiếng vất vả, cuối cùng cũng dọn xong, Vưu Tư Gia không khỏi đổ chút mồ hôi, ngã người xuống giường.

Cô nhìn chằm chằm vào bóng đèn tròn trên trần nhà, có những con bọ “mù quáng” bị ánh sáng hút vào đang bay va chạm xung quanh bóng đèn.

Vưu Tư Gia trở mình, hơi mệt mỏi.

Ngủ một lát vậy, ngày mai lại là một ngày mới.

Cô thầm lên kế hoạch cho ngày mai—

Vẫn phải dậy sớm chạy bộ, bữa sáng muốn ăn bánh rán, rõ ràng trước cổng trường có cả dãy quán ăn sáng, nhưng Dương Huyên dẫn cô đi ăn bánh bao nhân thịt ba ngày liền, cô đã hơi ngán rồi.

Giữa tháng 6 có một trận mưa, nhiệt độ dễ chịu được vài ngày, sau đó là kỳ thi đại học và thi cấp 3 khẩn trương.

Hai kỳ thi này ở thị trấn Xuân Hà không có động tĩnh gì đặc biệt lớn, Dương Huyên và Vưu Tư Gia cũng bình thản thi xong, chờ đợi kết quả.

Điểm thi đại học ra trước, sau khi Dương Huyên kiểm tra, không chút do dự, anh trực tiếp đăng ký vào trường nghề đối diện trường Trung học Số Một Thành Phố, học sửa xe.

Lý Mãn và đám Tôn Long ra vẻ nghiêm túc đòi mời anh ăn cơm, chúc mừng Dương Huyên trở thành một trong số ít người trong bọn họ tiếp tục đi học. Nhưng Dương Huyên xua tay từ chối, chỉ nói để qua ít hôm anh sẽ mời.

Sau khi điểm thi cấp 3 được công bố, để biểu dương học sinh thi đỗ vào trường trọng điểm, nhà trường đặc biệt dán một tờ giấy đỏ ở cổng trường làm bảng vinh danh, trên đó dùng bút lông viết vài cái tên, trong đó có tên Vưu Tư Gia.

Ban ngày vừa treo lên, Dương Huyên đã đi đi lại lại trước bảng vinh danh nhìn mấy lượt.

Lý Mãn và những người khác còn khoa trương hơn, trực tiếp đặt một tấm băng rôn ở trong thị trấn, nền đỏ chữ vàng dài mấy mét, hăng hái muốn treo giữa những cành cây hai bên cổng trường, nhưng bị Vưu Tư Gia ngăn lại. Cuối cùng anh ta đành thỏa hiệp, treo băng rôn ở cửa tiệm sửa xe của Dương Huyên.

Lúc này Dương Huyên mới tổ chức một buổi gặp mặt, mời mọi người đi ăn đồ nướng vui vẻ vào buổi tối.

Trong bữa ăn, trước mặt Vưu Tư Gia trên bàn đặt một cái cốc nhựa trong. Tôn Long và mấy người khác mở vài chai bia, vừa chúc mừng vừa lần lượt rót một chút vào cốc của cô, chất lỏng màu vàng óng ánh bọt dần tràn ra.

Trước khi cầm cốc lên, Vưu Tư Gia theo bản năng liếc nhìn Dương Huyên, anh mỉm cười nhìn lại cô, không nói gì.

Đêm hè oi bức, cô hơi khát, nâng tay lên và uống một hơi cạn cốc, sau đó đặt cốc không xuống bàn, dùng mu bàn tay lau miệng.

“Giỏi!” Tôn Long và mấy người khác nhiệt tình cổ vũ, vỗ tay ầm ĩ bên cạnh, “Không hổ danh nữ hiệp!”

Vưu Tư Gia cũng thấy thích thú, híp mắt bắt đầu gắp xiên nướng.

Dương Huyên ngồi bên ghế đẩu, vừa thu hồi ánh nhìn, đã nghe Lý Mãn tiếp tục hỏi: “Mấy ngày nữa đi à?”

“Ừ.” Anh gật đầu, “Em qua đó tìm việc làm trước, cũng đã liên hệ được người, thuê một phòng rẻ tiền ở khu dân cư gần trường.”

“Vậy tiệm sửa xe không lo nữa hả?”

“Vốn dĩ là của ông ngoại em, ông muốn làm thì cứ làm tiếp đi, em—” Dương Huyên ngừng một chút rồi nói tiếp, “Em không lo nữa, cũng không lo nổi nữa.”

Lý Mãn cầm bia lên tu nửa chai, sau đó nói: “Sớm nên thế rồi, hai ông cháu cậu trước đây tôi còn chẳng phân biệt được ai là ông ai là cháu.”

Dương Huyên cười không thành tiếng.

“Cậu đi học trước đi, cố gắng lên, đợi tôi lên thành phố tìm cậu.” Lý Mãn vừa nói vừa đặt chai bia xuống, nhíu mày hỏi anh, “Không phải, cậu có chắc để em gái chúng ta tiếp tục uống chứ?”

Dương Huyên ngoảnh đầu nhìn, phát hiện dưới sự cổ vũ và hò hét của những người còn lại, Vưu Tư Gia đã bắt đầu ôm chai chuẩn bị ngửa cổ uống một trận.

Anh vội vàng đứng dậy đi ngăn.

Không ngờ Vưu Tư Gia có sức uống khá tốt, tuy chỉ là bia độ cồn thấp nhưng mấy chai trôi qua, tinh thần cô càng phấn chấn, mắt sáng long lanh. Trên đường về, ngồi sau xe moto cô vẫn có thể vui vẻ ngân nga điệu nhạc.

Xe moto dừng dưới cây ngô đồng, ánh trăng lọt qua kẽ cành, chiếu bóng đen của chiếc xe ba bánh trước cửa.

Vưu Tư Gia nhảy xuống xe moto, nhìn thấy người ngồi trước cửa.

Là bà ngoại.

Bà như đã đợi rất lâu, trước tiên ngáp một cái già nua, sau đó chậm rãi đứng dậy.

Bà hỏi: “Nhà không còn ai sao?”

Vưu Tư Gia gật đầu.

“Bà đã đi hỏi ông bà nội cháu.” Bà ngoại không kìm được lại ngáp một cái, túi mắt xẹp lép khóe có chút ánh nước mắt buồn ngủ, “Họ cũng chẳng biết gì cả.”

Nói xong, bà móc từ trong lòng ra một chiếc khăn tay, lớp ngoài cùng là khăn vuông màu xám đen, vén lên, bên trong là lớp vải hoa màu đỏ tươi phát trong tiệc cưới, lại vén lên, lộ ra lớp vải gai màu chàm. Như bóc hành tây vậy, từng lớp từng lớp, cuối cùng lộ ra phần ruột bên trong.

Là một xấp tiền.

Vưu Tư Gia rất ngạc nhiên, theo bản năng liếc nhìn Dương Huyên.

Bà ngoại đưa tiền về phía Vưu Tư Gia, nói: “Đóng học phí, phí tạp vụ xong, cháu xem còn có thể chắp vá được một thời gian không.”

Ban đầu Vưu Tư Gia không nhận.

“Cháu đừng trách bà.” Giọng bà ngoại đứt quãng, “Không còn cách nào khác, em trai em gái cháu còn nhỏ, chỉ có thể đón về nuôi, chị cả cháu cũng có thể tự nuôi sống bản thân, những gì có thể cho cháu chỉ có chừng này, đây còn là tiền mới đổi từ việc bán lúa mì…”

Dương Huyên đứng phía sau chạm nhẹ vào vai Vưu Tư Gia, bảo cứ cầm lấy đi.

Vưu Tư Gia lúc này mới nhận lấy, nắm chặt trong tay, nói một tiếng cảm ơn bà ngoại.

Lúc đó bà mới gật đầu: “Vậy bà về đây.”

Vưu Tư Gia giữ bà lại, nói có thể ngủ ở đây, nhưng bà ngoại vẫn bước đi, đi thẳng đến trước xe ba bánh của mình.

Dương Huyên đi qua giúp đỡ, quay đầu xe lại, khi bà ngoại nắm lấy tay lái, đột nhiên nhìn Dương Huyên chăm chú.

Đây là một chàng trai cao lớn mảnh khảnh, gương mặt ưa nhìn, người cũng chững chạc, không có vẻ lông bông.

Môi bà ngoại động đậy hai cái, ngồi trên xe ba bánh, trước khi đi, bà vẫn lên tiếng: “Coi như bà nhờ cháu, cháu… trông nom nó một chút, đừng để người ta bắt nạt nó.”

Dương Huyên khẽ gật đầu.

Tháng 7, Dương Huyên và Vưu Tư Gia cuối cùng cũng rời khỏi thị trấn Xuân Hà.

Trước khi đi, Dương Huyên vẫn bán chiếc xe moto đi. Anh làm một thẻ ngân hàng, gửi tiền mặt vào đó. Sau đó kéo hành lý lớn nhỏ, dẫn Vưu Tư Gia cùng lên chiếc xe buýt lắc lư.

Hành lý của hai người nhiều, không giành được chỗ ngồi, chỉ có thể ngồi trên nắp máy. Dương Huyên ngồi phía ngoài cùng, tay nắm chặt hành lý của hai người.

Trên xe không có điều hòa, mùi rất khó chịu. Vưu Tư Gia chen trong nắp máy, bị hơi nóng nung ra một thân mồ hôi, tóc dính trên mặt rất khó chịu, đường núi lại quanh co không bằng phẳng, thân xe cứ lắc lư. Cô nóng và buồn ngủ quá, đành gục đầu vào vai Dương Huyên.

Trên áo anh có mùi xà phòng, thật mát mẻ, ngăn cách mọi sự hỗn loạn phiền muộn xung quanh.

Dương Huyên nắm hành lý không dám buông, vai lại dựa một người ngủ say, đường đi xóc nảy không ngừng, anh đành phải khó khăn dành ra một tay để giữ lấy cánh tay cô. Lưng trở nên nóng bức dính nhớp, Dương Huyên nhìn ra ngoài cửa kính, cây cối xanh um hai bên đường núi lần lượt lướt qua.

Anh ra vào nơi này nhiều lần, sau này có lẽ vẫn sẽ trở lại, nhưng vào lúc này, trong lòng lại nổi lên cảm giác như vậy —

Anh thực sự rời khỏi nơi này rồi, dáng vẻ có lẽ hơi chật vật, nhưng không đến nỗi bỏ chạy tán loạn, bởi vì bên cạnh có người cùng nương tựa.

Đến trong khu thành phố, Vưu Tư Gia tạm thời ở nhà Trình Viên Viên, bố mẹ Trình Viên Viên vì rèn luyện con cái, còn tự mình giúp họ tìm việc làm thêm, làm cho đến trước khi trường Trung học Số Một khai giảng.

Dương Huyên khai giảng muộn hơn Vưu Tư Gia.

Trường Trung học Số Một và trường nghề chỉ cách nhau một con đường lớn, vì gần rìa thành phố, xung quanh có rất nhiều nhà cấp 4 chật chội, tiền thuê mỗi tháng rẻ. Dương Huyên thuê một tầng hai của một sân với giá ba trăm một tháng, bên trong là hai phòng hướng nam bắc, hơi cũ kỹ, góc nhà còn bị dột nước.

Vì có kinh nghiệm sửa xe từ trước, anh tìm được việc làm thêm ở tiệm xe moto bên cạnh trường, tranh thủ trước khi khai giảng sửa sang phòng ốc, vá mái nhà, đến chợ đồ cũ mua rèm cửa, giường sắt hai tầng và một số đồ đạc sạch sẽ.

Tầng dưới cũng có phụ huynh đến ở cùng con đi học, thấy anh sáng sớm đi tối mịt về, ngày nghỉ bận rộn, đôi khi còn có một cô bé đến giúp đỡ bèn ngờ vực hỏi anh là học sinh hay phụ huynh đến ở cùng con em.

Dương Huyên do dự một chút, nói là phụ huynh đến ở cùng con em.

Đối phương “ồ” một tiếng, vội vàng khen anh giỏi giang: “Cậu tuổi còn trẻ, cô bé đó là em gái ruột của cậu à? Tôi thấy trông không giống lắm.”

Dương Huyên đành phải nói là họ hàng xa, nhưng từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thân hơn cả anh em ruột.

Lúc này đối phương mới bừng tỉnh.

Vưu Tư Gia ở nội trú cấp 3, mỗi cuối tuần mới về một lần. Mỗi khi cô về, Dương Huyên hoặc là về trường, hoặc là kê một cái ghế nằm ở cửa hàng ngủ, tránh ở cùng nhau qua đêm, sợ ảnh hưởng không tốt.

May mà Vưu Tư Gia phóng khoáng, cũng không bao giờ hỏi han.

Cô đem tiền của bà ngoại trước đó giao hết cho Dương Huyên, bảo anh giữ, mỗi tuần Dương Huyên đưa cô tiền sinh hoạt cố định để nạp vào thẻ ăn.

Cuộc sống nội trú cấp 3, ban đầu Vưu Tư Gia còn chưa quen lắm.

Vấn đề đầu tiên là không giành được cơm, trước đây cô theo Dương Huyên quen nấu ăn riêng, nhưng hiện tại là học sinh mới, còn học ở tòa nhà cách nhà ăn khá xa, hai tuần đầu hoàn toàn không phải là đối thủ của những học sinh khác.

Sau khi Dương Huyên biết, chiều về nhà một chuyến, xào hai ba món đồ ăn đựng vào hộp giữ nhiệt, rồi nấu một nồi canh đựng trong bình giữ nhiệt, qua hàng rào cổng trường, đưa cho Vưu Tư Gia ở đầu bên kia.

Thông thường, Vưu Tư Gia sẽ rửa sạch hộp cơm, chiều hôm sau tan học mới đưa ra ngoài.

Đến sau này cô dần quen với nhịp sống này, Vưu Tư Gia không để Dương Huyên qua nữa, dù sao anh còn việc làm thêm, nhưng anh vẫn thỉnh thoảng qua đưa cơm cho cô.

Không chỉ Dương Huyên, Trình Viên Viên cũng nấu ăn riêng cho cô.

Trình Viên Viên là học sinh không ở nội trú, lại dễ nói chuyện, mỗi sáng đều đảm nhận nhiệm vụ mang đồ ăn sáng giúp bạn học. Dù cô ấy và Vưu Tư Gia không cùng lớp cũng sẽ mang giúp một phần.

Lớp 10 có ba khối, mọi người đều ở trong một tòa nhà năm tầng, hành lang ở giữa vòng thành một vòng, tiếng chuông tan học vừa vang lên, lan can đã đầy những cái đầu đen.

Dù thời gian giải lao chỉ có mười phút, Vưu Tư Gia cũng sẽ chạy ra khỏi lớp học, xuống lầu tìm Trình Viên Viên cùng nắm tay đi vệ sinh.

Hôm nay thầy toán giảng hơi quá giờ, Vưu Tư Gia vội vàng ra khỏi lớp học, vừa rẽ vào cầu thang, không kịp dừng bước đã đụng trúng một nhóm nam sinh đang nói nói cười cười đi lên lầu.

Một lúc không tránh kịp, Vưu Tư Gia trực tiếp ngã vào người nam sinh đi đầu.

Đối phương rất cao, không mặc đồng phục, đột nhiên có người đụng tới, không né cũng không đỡ.

Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười ồ.

Vưu Tư Gia tai nóng bừng, vội vàng đứng dậy xin lỗi: “Xin —”

Vừa ngẩng đầu, những chữ còn lại đã nghẹn ở cổ họng.

Nam sinh trước mặt có khuôn mặt đẹp nổi bật giữa đám đông, còn có thần thái lạnh lùng quen thuộc.

“Lục Trạch Minh?” Vưu Tư Gia hơi ngạc nhiên.

Nhưng cậu ta như không quen biết cô vậy, thậm chí không nhìn lấy một cái, chỉ chỉnh lại quần áo, đi vòng qua mặt Vưu Tư Gia.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /72 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tuyệt Thế Kiếm Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net