Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)
  3. Chương 61: Chương 61
Trước /72 Sau

Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)

Chương 61: Chương 61

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chưa ăn được thịt lợn, nhưng có thể xem lợn chạy trước.

Còn thiếu mười phút nữa là tám giờ khi Vưu Tư Gia với mái tóc bù xù và quầng thâm dưới mắt bị Dư Miêu Vũ kéo dậy khỏi giường.

Mặc quần áo xong vội vàng rửa mặt, hai người thậm chí không kịp ăn sáng, khom người chạy đến phòng học vừa kịp giờ.

Sau khi ngồi xuống, Dư Miêu Vũ quay đầu mới phát hiện vẻ mệt mỏi của Vưu Tư Gia, tặc lưỡi: “Cậu hơi quá đà rồi đấy… Những thứ mình gửi cậu đã xem hết chưa?”

“Cũng không hẳn, làm sao nói nhỉ.” Vưu Tư Gia vẫn còn đang ngẫm nghĩ, “Chỉ là hơi xấu.”

Dư Miêu Vũ lấy sách của hai người từ trong túi đặt lên bàn, quay đầu nhìn cô: “Còn xấu gì nữa? Toàn là trai xinh gái đẹp mình chọn kỹ càng, của ngon thế này, bình thường mình còn chẳng cho ai xem.”

Vưu Tư Gia thành tâm cảm thán: “Cậu có nhiều của ngon thật đấy.”

Vừa dứt lời, Lý Đông Xuyên bên cạnh đã nhìn qua: “Của ngon gì thế?”

Dư Miêu Vũ qua Vưu Tư Gia liếc anh ta: “Cậu đừng quan tâm.”

Lý Đông Xuyên chẳng để ý, cả người nghiêng về phía Vưu Tư Gia: “Tôi không mang sách, xem chung với cậu nhé.”

Vưu Tư Gia nghe vậy, đẩy sách giáo khoa về phía anh ta.

Sau giờ học, Vưu Tư Gia và Dư Miêu Vũ xuống cửa hàng 711 mua oden và sandwich, quay lại lớp thì bị chặn ở lối đi.

Lý Đông Xuyên ngồi ở hàng ngoài cùng không đứng dậy, chỉ hỏi hai người: “Đi đâu thế?”

Thấy Dư Miêu Vũ có vẻ không kiên nhẫn, Lý Đông Xuyên liền nhường chỗ cho cô ấy, đợi người ta vào rồi, anh ta lại chặn đường Vưu Tư Gia: “Ăn gì mà thơm thế? Tôi cũng muốn.”

Vưu Tư Gia đưa chiếc sandwich trong tay cho anh ta, nhưng anh ta không lấy, muốn gắp xiên que trong cốc của cô.

Nửa tiết sau, Lý Đông Xuyên đột nhiên hỏi Vưu Tư Gia: “Nghỉ Quốc Khánh cậu về nhà không?”

Vưu Tư Gia lắc đầu: “Câu lạc bộ ngoại khóa có hoạt động cắm trại, tôi và Dư Miêu Vũ định đi tham gia.”

“Cái của câu lạc bộ đó tôi từng tham gia rồi.” Lý Đông Xuyên nhìn cô, “Người đông không vui đâu, tụi mình có thể đi leo núi ở thành phố bên cạnh, hai ngày một đêm, còn có thể ngắm mặt trời mọc và biển mây nữa.”

Anh ta kể cho cô nghe về những lần leo núi đi bộ trước đây, Vưu Tư Gia bị thuyết phục.

Sau giờ học, Vưu Tư Gia hỏi ý kiến Dư Miêu Vũ.

“Được thôi.” Dư Miêu Vũ nhìn cô, “Vậy mình gọi bạn trai mình đi, nhưng như vậy cậu sẽ đi cùng với Lý Đông Xuyên, cậu chắc chứ?”

“Vậy mình hỏi Viên Viên xem, xem kỳ nghỉ Quốc Khánh cậu ấy có về nhà không.”

“Tốt nhất là có người đi cùng cậu, Lý Đông Xuyên thì lông bông lắm, cậu chắc chắn không phải đối thủ của cậu ta đâu.”

Vưu Tư Gia không hiểu ý của cô ấy lắm.

Lý Đông Xuyên là người Vưu Tư Gia quen biết ở khu vực leo núi khó trong phòng tập leo núi của câu lạc bộ ngoại khóa hồi năm nhất.

Lúc đó cô là người mới, trên người đeo dây an toàn và hai móc khóa vù vù leo lên.

Người lần đầu leo núi đa phần là lên được mà không xuống được, leo lên rất dễ, nhưng khi nhảy xuống sẽ cảm thấy sợ hãi, vì vậy huấn luyện viên ở dưới liên tục động viên cô. Nhưng Vưu Tư Gia sau khi lên đến đỉnh không do dự, cô đạp một chân lên tường rồi đu người ra ngoài, tư thế nhẹ nhàng, cả người nhẹ nhàng đạp xuống, cuối cùng rơi xuống đệm mềm.

“Đẹp.”

Có giọng nói vang lên ngoài huấn luyện viên, cô quay đầu nhìn thấy một chàng trai trẻ đẹp trai, mặc áo thun đen thoáng khí, chân tay dài, trông hơi quen.

Vưu Tư Gia ngượng ngùng cười cười.

Khi cô háo hức đi chơi bouldering, chàng trai cũng đi theo, chỉ dẫn động tác cho cô.

Chơi đến cuối cùng chuẩn bị về, chàng trai rất tự nhiên nói với Vưu Tư Gia một câu “Chúng ta về thôi”.

Vưu Tư Gia dừng lại, đợi anh ta quay người thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô, đối phương mới nhướng mày: “Cậu không nhận ra tôi sao? Tôi tên Lý Đông Xuyên, chúng ta là lớp bên cạnh, cùng học môn Khái luận Địa cầu.”

Vưu Tư Gia lúc này mới bỗng nhiên tỉnh ngộ gật đầu.

Kỳ nghỉ Quốc Khánh ngắn ngày lại đến.

Còn ba ngày nữa là nghỉ, điểm danh tám giờ sáng, thầy bắt được mấy học sinh không đến lớp.

Lý Đông Xuyên vẫn thường ngồi bên cạnh Vưu Tư Gia cũng không đến, trong không khí lớp học lơ lửng tâm trạng bồn chồn.

Đợi đến khi học xong nửa tiết đầu, Lý Đông Xuyên mới ngáp dài chậm rãi đến, vừa đến đã hỏi: “Cậu thuê đồ đạc xong chưa?”

Vưu Tư Gia gật đầu.

“Tối ngày kia cùng ăn cơm nhé, lúc đó tôi giúp cậu cầm?”

Dư Miêu Vũ nhìn anh ta: “Sao không giúp tôi cầm?”

Lý Đông Xuyên cười một tiếng, lại ngáp một cái: “Bạn trai cậu không làm gì tôi sao.”

Anh ta ngồi được hai phút, thấy thầy đã điểm danh xong liền quay về ký túc xá.

Học đến cuối cùng, Vưu Tư Gia cũng không nhịn được lấy điện thoại ra xem, vừa hay nhảy ra một tin nhắn. Đợi đến khi mở ra, cô suýt nhảy dựng lên.

Dư Miêu Vũ bên cạnh một tay giữ cô lại: “Ông già đang nhìn về phía này này, bình tĩnh chút, có chuyện gì thế?”

Vưu Tư Gia lắc lắc ảnh chụp vé tàu trên điện thoại, nén giọng: “Dương Huyên sẽ đến tìm mình vào kỳ nghỉ Quốc Khánh!”

Nói xong cô vội phản ứng lại: “Anh ấy đến ba ngày, vừa hay trùng thời gian chúng ta đi cắm trại.”

“Thế không phải vừa hay sao! Lý Đông Xuyên cũng vừa hay ở đó.” Dư Miêu Vũ vội kéo cô lại, “Mình hỏi cậu, cậu có muốn ở bên Dương Huyên không?”

Vưu Tư Gia gật đầu: “Nhưng bọn mình đã ký thỏa thuận…”

Chưa nói hết, Vưu Tư Gia cũng đã phản ứng lại, sau đó trầm ngâm: “Vậy Lý Đông Xuyên có đồng ý không?”

Dư Miêu Vũ hừ cười một tiếng: “Mình thấy cậu ta còn cầu còn không được, cậu mau nhắn tin cho Lý Đông Xuyên nói tối nay mời cậu ta ăn cơm.”

Tối ba người ăn đồ nướng ở phố sau trường.

Nghe xong phương án của Dư Miêu Vũ, Lý Đông Xuyên quả nhiên sảng khoái đồng ý, tiếp đó lộ ra vẻ mặt thú vị, anh ta liếc nhìn Vưu Tư Gia: “Anh ta thật sự đồng ý hai năm sau mới yêu à?”

Thấy đối phương lộ ra vẻ mặt như vậy, Dư Miêu Vũ không nhịn được liếc anh ta: “Trong lòng cậu đang tính toán gì thế?”

“Tôi có thể tính toán gì chứ.” Lý Đông Xuyên ngả người ra sau, tiếp tục nhìn Vưu Tư Gia, “Cậu yên tâm, đến lúc đó cậu chỉ cần phối hợp với tôi là được.”

Vưu Tư Gia nói chuyện cắm trại qua điện thoại, Dương Huyên vui vẻ đồng ý, còn trực tiếp đổi vé tàu đến thành phố bên cạnh.

“Thiết bị em đều thuê giúp anh rồi, chúng ta đặt khách sạn bên cạnh nhà ga, ngày mai sẽ đi leo núi.” Vưu Tư Gia nói rồi dừng lại một chút, không ngờ lại có chút lo lắng, “À… chiều em sẽ đi với bạn học đến đón anh, được không?”

Đối phương đương nhiên không có vấn đề gì.

Dương Huyên đến ga tàu vào lúc năm giờ chiều.

Bạn trai của Dư Miêu Vũ nghỉ ngơi trong khách sạn, còn hai người còn lại thì cùng Vưu Tư Gia ra đón Dương Huyên.

Vưu Tư Gia và Dư Miêu Vũ chờ Lý Đông Xuyên xuống tại sảnh khách sạn. Đợi mãi đến khi Vưu Tư Gia liên tục xem đồng hồ, Dư Miêu Vũ cũng bắt đầu phàn nàn: “Nói là ba phút xuống ngay, giờ đã gần mười lăm phút rồi, rốt cuộc cậu ta đang lề mề cái gì trên đó vậy?”

Đúng lúc hai người chuẩn bị lên tìm thì cửa thang máy ở giữa mở ra, một thanh niên cao ráo, ăn mặc thời thượng bước ra ngoài. Nhìn dáng đi nghênh ngang thế kia, không cần đoán cũng biết chính là Lý Đông Xuyên.

Hai người vòng quanh anh ta một vòng—

Dư Miêu Vũ liếc lên trên: “Cậu dành hết thời gian để làm tóc đấy à? Còn vuốt keo nữa?”

Vưu Tư Gia ngửi thử: “Còn xịt cả nước hoa.”

Dư Miêu Vũ tiếp tục: “Mặt trời lặn rồi mà cậu còn đeo kính râm làm gì?”

Vưu Tư Gia còn định nói thêm thì bị Lý Đông Xuyên cắt ngang, anh ta đẩy kính lên trán: “Hai cậu có biết thưởng thức không đấy?”

Ga tàu cách khách sạn không xa, ba người chờ ở cổng ra của tàu cao tốc.

“Nhớ kỹ chưa?”

“Nhớ rồi.” Vưu Tư Gia chắc chắn, “Chờ anh ấy ra, tôi nhất định phải tỏ ra hơi lạnh nhạt một chút, sau đó tự nhiên giới thiệu Lý Đông Xuyên rồi vô tình để lộ sự thân thiết của bọn mình.”

Lý Đông Xuyên đứng bên cạnh khẽ nâng cằm, khẽ động đậy sợi dây chuyền trước ngực.

Chuyến tàu cao tốc của Dương Huyên đi qua một thành phố đang có mưa, thời gian đến trễ hơn nửa tiếng.

Vưu Tư Gia nhìn điện thoại mấy lần, Dương Huyên đã không trả lời tin nhắn suốt ba mươi phút.

Thấy cô có vẻ sốt ruột, Lý Đông Xuyên lên tiếng: “Cậu đừng lo, sắp đến ga sóng yếu, không gửi tin nhắn được cũng là chuyện bình thường.”

Nghe thì nghe vậy, nhưng từng đợt hành khách liên tục đổ ra từ cổng soát vé. Mỗi lần như vậy, Vưu Tư Gia đều nhón chân nhìn vào đám đông, đợi một tốp người đi qua mà vẫn không thấy bóng dáng người cô cần tìm.

Lại một đợt hành khách nữa rời đi, Dư Miêu Vũ và Lý Đông Xuyên xoay người định tìm ghế ngồi chờ, Vưu Tư Gia nhìn thoáng qua rồi cũng đi theo.

Mới đi được hai bước, sau lưng bỗng có người gọi một tiếng: “Tư Gia.”

Không chỉ Vưu Tư Gia giật mình quay đầu lại, ngay cả Dư Miêu Vũ và Lý Đông Xuyên cũng nhìn về phía đó.

Dương Huyên vừa quẹt thẻ bước ra khỏi cổng kiểm soát. Anh mặc áo gió đen, trên lưng đeo một chiếc ba lô lớn, thoáng có vẻ mệt mỏi, nhưng vừa thấy cô quay người lại, anh liền nở nụ cười.

Vưu Tư Gia cũng cười theo, theo phản xạ, cô chạy vài bước đến trước mặt Dương Huyên, sau đó lao vào ôm chầm lấy anh.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /72 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vị Hôn Phu Dịu Dàng Của Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net