Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vưu Tư Gia với vẻ mặt ngây thơ vô tội: “Gì vậy?”
Dương Huyên định nói gì đó nhưng lại thôi: “Ngày mai chúng ta dậy sớm ngắm mặt trời mọc, bây giờ em có thể dọn dẹp chuẩn bị đi ngủ rồi.”
Vưu Tư Gia ngoái nhìn lại phía sau, thấy Dư Miêu Vũ tức giận quay đầu đi vào lều, còn Lý Đông Xuyên thì quay người bỏ đi.
Cô đành từ bỏ ý định đi theo: “Vậy thôi.”
Lều của Dương Huyên và Vưu Tư Gia ở kề nhau, khi cô cầm kem đánh răng và bàn chải đánh răng đi rửa mặt trở về, phát hiện Dương Huyên đang ở trong lều, anh đã giúp cô trải xong tấm chống ẩm và túi ngủ. Cô thấy anh cúi người đứng dậy, không quên xịt thuốc chống muỗi lên người cô, tiện miệng nói: “Ban đêm ngủ một mình có thể sẽ lạnh.”
Vưu Tư Gia gật gật đầu.
Anh lại nhìn cô một cái: “Vậy anh lấy chăn bên lều của anh cho em.”
“Thế anh thì sao? Anh đắp gì?”
Dương Huyên không nói gì, sau khi giúp cô dọn dẹp xong thì rời đi rồi chui vào lều của mình.
Khi anh lấy được chăn ra, Vưu Tư Gia đột nhiên chui vào từ bên ngoài, trong lòng ôm túi ngủ, gối đầu và các thứ linh tinh khác, sau đó ném một hơi bên cạnh túi ngủ của Dương Huyên.
Dương Huyên dừng động tác, nhìn cô nhưng không nói gì.
Nhưng cô cười tít mắt: “Em muốn ngủ cùng anh.”
Dương Huyên từ từ cúi người, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ trải phẳng túi ngủ của cô: “Anh vừa mới trải xong cho em.”
“Trải lại một lần nữa là được mà.” Vưu Tư Gia quỳ xuống cùng anh thu dọn, hai người vô ý đụng đầu vào nhau, Dương Huyên xoa xoa tóc cô.
Sau khi dọn dẹp xong, Vưu Tư Gia chui vào trong túi ngủ, đèn trên đỉnh lều đột nhiên tắt, sau đó lại có ánh đèn vàng ấm khác sáng lên. Cô ngoảnh đầu thấy Dương Huyên cắm đèn ngủ nhỏ vào pin dự phòng rồi đặt sang một bên.
Cô liếc nhìn điện thoại: “Mới hơn 8 giờ.”
Dương Huyên giúp cô ấn phẳng mép túi ngủ, vén những sợi tóc bị đè của cô lên: “Ừm, nghỉ ngơi sớm thôi.”
Vưu Tư Gia miễn cưỡng lật người, sau đó cầm điện thoại lên nhìn vài cái. Vì không có sóng nên cô lại ngoảnh đầu nhìn Dương Huyên, anh vẫn đang dọn dẹp đồ đạc bên cạnh.
Rồi Vưu Tư Gia đột nhiên ngồi dậy.
Dương Huyên nhìn cô: “Sao vậy?”
“Ngủ không được.” Cô bò ra khỏi túi ngủ, “Em muốn đi tìm Dư Miêu Vũ và Lý Đông Xuyên.”
Dương Huyên vội vàng vươn tay kéo cô lại, lực hơi mạnh, cô bị kéo ngã vào người anh.
Vưu Tư Gia đụng trán vào vai anh, Dương Huyên vội vàng xoa xoa: “Đau không em?”
Cô lắc đầu.
Dương Huyên giọng nghiêm túc: “Leo núi cả ngày rồi, đừng ra ngoài nữa, nghỉ ngơi đi.”
Vưu Tư Gia liếc nhìn anh một cái, sau đó “ồ” một tiếng.
Cô chui lại vào túi ngủ, nghe thấy tiếng kéo khóa khi Dương Huyên cởi áo khoác, lều cách âm không tốt lắm, tiếng ồn ào bên ngoài cũng lọt vào tai.
Vưu Tư Gia đột nhiên ngoảnh đầu nhìn anh, dưới ánh đèn vàng nhạt, đôi mắt cô sáng long lanh.
“Không được.” Dương Huyên nhận ra ánh mắt của cô, lập tức từ chối thẳng thừng.
“Em còn chưa nói chuyện gì mà.” Vưu Tư Gia nhìn anh.
Nói xong, cô liền chống người dậy, kê cánh tay xuống dưới, cả người tiến lại gần: “Em chỉ là ngủ không được, muốn tìm người nói chuyện thôi.”
“Tìm ai?”
Vưu Tư Gia ngập ngừng: “Em đã hứa với Lý Đông Xuyên rồi.”
“Nói chuyện với ai chẳng được.” Dương Huyên bóp bóp mặt cô, anh ngồi còn cô thì nằm sấp, có vẻ hơi cao hơn, “Anh không phải là người à?”
Lực tay anh không nhỏ, Vưu Tư Gia nhìn sắc mặt anh, sau đó liền ngồi dậy ôm lấy cổ anh, hôn lên khóe môi anh một cái: “Anh là bạn trai em mà.”
Dương Huyên khẽ cong khóe môi, rồi đặt tay sau gáy cô, lại muốn đuổi theo hôn tiếp.
Lúc này Vưu Tư Gia lại đẩy anh ra, như thể mới phản ứng được, lại xác nhận thêm một lần: “Chúng ta thật sự đang yêu nhau sao?”
“Sao vậy?” Dương Huyên hỏi cô, ngón tay luồn vào tóc cô nhẹ nhàng xoay xoay, “Hối hận rồi à?”
Vưu Tư Gia cảm thấy hơi ngứa, rụt cổ lại: “Không có, chỉ là cảm thấy hơi không thật, trong ngăn bàn em vẫn còn bản hợp đồng hai năm chúng ta đã ký đấy.”
Dương Huyên khựng lại, anh bất đắc dĩ: “Vậy chúng ta ký thêm một bản nữa nhé?”
Vưu Tư Gia thật sự xoay người, định lấy giấy bút trong ba lô. Vừa kéo khóa kéo, một bàn tay từ phía sau đã vươn tới eo cô, Dương Huyên trực tiếp kéo cô vào lòng.
Giây tiếp theo đèn ngủ bên cạnh bị tắt.
“Tối quá em không thấy—”
Vưu Tư Gia vừa mở miệng, Dương Huyên đã nắm lấy cằm cô, anh để cô ngẩng mặt lên một chút, sau đó hơi thở quen thuộc cúi xuống, anh dùng lưỡi quét qua môi dưới của cô, chặn lại lời nói của cô.
Môi răng tràn ngập cảm giác tê dại, cả hai hút lấy quấn quýt, khi tách ra hơi thở đã không ổn định.
Vưu Tư Gia vẫn còn ngơ ngác: “Vậy…”
Dương Huyên tiếp tục cúi người, nắm lấy mặt cô, âm thanh của cô bị anh nuốt hết vào trong.
Liên tiếp mấy lần như vậy, Vưu Tư Gia liền vội vàng cầu xin tha: “Không ký nữa không ký nữa, em sắp thở không nổi rồi.”
Dương Huyên lúc này mới dừng lại, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt lấy cô, khiến Vưu Tư Gia không thể cử động.
Vì ở trong lều kín và tối, hơi thở sau nụ hôn trở nên to hơn, cảm giác cũng càng rõ ràng hơn.
Hai người đều mặc mỏng manh, Vưu Tư Gia bị Dương Huyên ôm từ phía sau, có thể cảm nhận được lồng ng.ực anh phập phồng lên xuống, dường như có gì đó đã trở nên khác.
Dương Huyên trước tiên xoa xoa tóc cô, sau đó bắt đầu hôn tai cô, rồi đến má, cằm, nói là hôn, chính xác hơn phải là g.ặ.m c.ắn, không đau, nhưng có chút ngứa ngáy khó tả.
Anh gọi tên cô, hơi thở nóng rực trượt xuống dần, anh dán vào cổ cô cắn nhẹ một cái, lại trầm giọng gọi cô: “Tư Gia.”
Hơi thở nóng của Dương Huyên phả hết lên da Vưu Tư Gia, trong lời nói còn ẩn chứa cảm xúc đậm đặc, khiến cô không hiểu sao cảm thấy mình như một con cừu non bị ngậm lấy cổ, trong lòng dâng lên cảm giác tê tê.
Cô nghe thấy Dương Huyên vừa hôn vừa hỏi: “Em thích anh, đúng không?”
Vưu Tư Gia khẽ “ừm” một tiếng, từ phía sau nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau.
“Anh cũng yêu em.” Anh nói.
Lời vừa dứt, lại là một nụ hôn sâu.
Vưu Tư Gia bị hôn đến choáng váng, hoàn toàn mềm nhũn trong vòng tay anh.
Dương Huyên nắm tay cô đưa lên, để cô vòng tay qua vai mình, sau đó anh cúi người tiếp tục m.ú.t lấy môi cô, trong khi bàn tay lại trượt xuống, lòng bàn tay nóng bỏng rồi nhẹ nhàng v.uố.t ve.
Cảm giác xa lạ từ sự chạm chạm, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả, Vưu Tư Gia cũng rên lên một tiếng.
Hơi thở của Dương Huyên đột nhiên trở nên nặng nề, một lúc không kìm được, lực tay tăng thêm vài phần.
“Khoan đã, khoan đã.” Vưu Tư Gia muốn ngăn lại, “Hơi đau.”
Nhưng anh khó lòng buông tay, chỉ cúi đầu tiếp tục cắn lấy đầu lưỡi cô, rồi tay còn lại lại trượt xuống, đỡ lấy mông Vưu Tư Gia nâng cô lên cao, sau đó cũng luồn vào trong, hai lòng bàn tay lúc nới lỏng lúc xiết chặt, nắm đầy tay sự mềm mại trơn mịn.
Vưu Tư Gia nhắm mắt, nghiêng đầu tựa vào lồng ng.ực anh, cảm nhận được những dòng điện li ti đang chạy khắp cơ thể, cuối cùng theo động tác ngón tay của anh mà dần dần bùng nổ.
Khi cô còn chưa kịp hoàn hồn, đối phương đột nhiên bế cô ngồi lên đùi mình.
Bên tai vang lên tiếng th.ở d.ốc nặng nề kiềm nén của Dương Huyên, anh cử động nhẹ nhàng, cũng nhắm mắt lại, cau mày, từng chút một cọ xát vào cô, cách lớp quần áo, bằng cách vừa sung sướng vừa dày vò này để xua tan d.ụ.c v.ọ.ng.
Vưu Tư Gia nhìn vẻ mặt đau đớn kiềm chế của anh, đột nhiên linh cảm: “Em đã xem video này rồi.”
Động tác của Dương Huyên khựng lại, vẫn còn đang mơ hồ: “Cái gì?”
“Chính là ở ngoài trời, họ cũng tư thế này—”
“Suỵt.” Dương Huyên vội vàng bịt miệng cô lại, cực kỳ bất đắc dĩ, “Em nhỏ tiếng thôi.”
Vưu Tư Gia vội hạ thấp giọng, lại đẩy anh ra: “Anh sớm nói là chuyện này thì có phải hơn không.”
Nói xong cô chỉnh lại quần áo hơi nhăn, lục trong túi xách bên cạnh lấy ra đưa đến trước mắt anh, còn giọng điệu như đang xin khen: “Hôm qua em mua đấy, cố ý mang theo nè!”
Dương Huyên không nhịn được, nhướng mày.
“Mau mở ra đi.” Cô nhìn vẻ mặt do dự của anh, tiến lại ôm lấy anh, “Em thấy anh có vẻ rất khó chịu, tối mai đã phải đi rồi…”
Không biết từ ngữ nào chạm đến Dương Huyên, anh đột nhiên ôm lấy mặt cô hôn tiếp, động tác tay trở nên gấp gáp, trong khoảng nghỉ thở, anh ngậm vành tai cô, dặn cô đừng phát ra tiếng.
Vưu Tư Gia vội gật đầu, sau đó cô nghe thấy tiếng hộp giấy bị xé mở.
Nhưng qua cả một phút, Dương Huyên vẫn chưa xử lý xong, Vưu Tư Gia tò mò nhìn qua: “Sao thế ạ?”
Trán Dương Huyên có một lớp mồ hôi mỏng, anh nhìn cô, giọng trầm và khàn: “Tư Gia, lúc em mua… không xem kích cỡ sao?”
“Hả?” Vưu Tư Gia vội lấy điện thoại định chiếu sáng, bị đối phương lập tức giữ lại.
Cô cụp mắt nhìn một cái, rồi lại ngẩng đầu nhìn Dương Huyên, hơi luống cuống: “Em không biết mà.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");