Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đã lâu lắm rồi Dương Huyên mới có một giấc ngủ thoải mái như thế, như thể đang chìm trong một hồ nước, mọi mệt mỏi dần tan biến, cuối cùng lại bị lay động nhẹ nhàng.
Có người đang nói chuyện bên tai anh, giọng nói dịu dàng tinh nghịch, thúc giục anh thức dậy.
Dương Huyên cố gắng mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường khách sạn, người đắp chăn mỏng, và người đang nói chuyện bên tai anh là Vưu Tư Gia, vừa nói vừa ôm lấy anh: “…Anh thức dậy đi, em đã giúp anh thu dọn đồ đạc rồi…”
Dương Huyên từ từ ngồi dậy, vén chăn lên, thấy rèm cửa không kéo kín, bầu trời bên ngoài đã chuyển sang màu xanh thẫm.
“Mấy giờ rồi?” Anh nắm lấy cổ tay Vưu Tư Gia.
“Bảy rưỡi rồi.”
Nghe thấy giờ giấc đó, Dương Huyên ngước mắt nhìn cô: “Anh ngủ từ khi nào vậy?”
“Em tắm xong ra là anh đã ngủ rồi, sau đó em không nỡ gọi anh dậy.” Cô có vẻ tự hào, “Em giúp anh canh giờ đấy, yên tâm không muộn đâu, anh vẫn còn thời gian tắm rửa rồi đi ra ga.”
Dương Huyên dừng lại một chút, rồi chỉ đưa tay xoa đầu cô.
Anh xuống giường, nhanh chóng tắm rửa, khi ra ngoài, chỉ quấn khăn tắm quanh eo, thấy Vưu Tư Gia đã trải quần áo của anh lên giường.
Nhận ra Dương Huyên đã ra, cô quay người nhìn anh, ánh mắt dừng lại ở phần thân trên của anh, thấy những giọt nước lăn xuống eo thon của anh rồi bị chiếc khăn tắm thấm đi.
Vưu Tư Gia liền ngước mắt nhìn anh: “Anh… à em thấy trong túi còn quần áo sạch nên lấy ra cho anh.”
Dương Huyên gật đầu, đi qua đó quay lưng về phía cô để mặc đồ.
Vưu Tư Gia để quần áo không mặc và các đồ lặt vặt khác vào túi của anh, cúi người kéo khóa, khóa kim loại va chạm vào nhau, phát ra tiếng “leng keng” nhẹ nhàng.
Khi quay đầu lại, thấy Dương Huyên đang kéo áo qua đầu xuống.
Vưu Tư Gia chợt nhận ra, họ lại sắp phải chia tay.
Vì thế cô bước nhanh lại, ôm anh từ phía sau.
Dương Huyên dừng động tác lại, đặt lòng bàn tay lên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng v.uố.t ve, cả hai đều không nói gì, những cảm xúc khó nói đang dần lan tỏa.
Anh bắt đầu xoay người hôn cô, hai tay chống xuống hai bên vai cô, chậm rãi trượt xuống. Bàn tay lớn lướt qua bờ vai, tấm lưng cô, rồi trượt dần xuống dưới, sau đó ôm bổng cô lên.
Nụ hôn lần này mãnh liệt hơn trước, vừa gấp gáp vừa đầy cảm xúc. Vưu Tư Gia siết chặt cổ anh, cảm giác đầu lưỡi tê dại vì bị anh m.ú.t lấy.
Cô mặc váy ngủ, bên trong không mặc áo lót, bị anh ghì chặt vào lòng, lực mạnh đến mức cơ thể hơi đau.
“Tư Gia.”
Giữa những nụ hôn, Dương Huyên khẽ gọi tên cô, sau đó ôm cô ngã xuống giường. Tư thế vẫn giống lần trước cô qua đây, nhưng lần này, đôi môi anh men theo vành tai mà trượt xuống, bàn tay cũng lần mò vào cổ áo cô.
Lớp vải váy ngủ mỏng manh in hằn rõ hình dáng bàn tay rộng lớn của anh, gấp gáp, không theo trình tự. Cổ áo bị kéo rộng ra, làn da sẫm màu trên mu bàn tay anh đối lập rõ rệt với th.ân th.ể tr.ắng n.õn của cô.
Vưu Tư Gia cảm nhận được sự khao khát của anh, đầu óc mơ màng chợt nhớ đến thời gian, bỗng nhiên chủ động quỳ ngồi trên hai bên đầu gối anh, nâng mặt anh lên rồi hôn một cái thật mạnh, thúc giục: “Anh phải nhanh lên!”
Bị cô cắt ngang, Dương Huyên vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, thu tay lại, rồi anh nhìn thấy làn da dưới cổ áo cô đã bị anh xoa đến ửng đỏ, vừa áy náy vừa đau lòng. Anh liền cúi xuống, dịu dàng an ủi bằng những cái hôn nhẹ.
Toàn thân Vưu Tư Gia run lên, cằm cô cọ vào mái tóc đen của Dương Huyên, cảm giác thật lạ kỳ.
Còn chưa kịp tận hưởng trọn vẹn, Dương Huyên bất chợt bế cô đặt lên giường. Giây tiếp theo, anh quỳ một chân xuống, vén váy ngủ cô lên từ trên xuống, váy che phủ cả khuôn mặt cô.
Cô “ưm” một tiếng, giơ tay kéo váy xuống, nhưng Dương Huyên đã tiếp tục hôn xuống dưới. Hơi thở nóng rực phả lên làn da, vừa tê dại vừa nhột nhạt, từ nơi đầy đặn trước ngực, men theo vùng bụng phẳng đến tận nơi sâu hơn…
Bởi vì cổ chân bị anh nắm lấy nâng lên, Vưu Tư Gia ngã xuống nệm, đôi dép lười tuột khỏi mu bàn chân, còn váy ngủ lại lần nữa che khuất khuôn mặt cô.
Lần này, cô không vén lên nữa mà cắn lấy vạt váy, chợt hiểu ra những phản ứng mãnh liệt của phụ nữ trong những đoạn phim kia.
Chỉ vài phút sau, toàn thân cô nhũn ra, rút chân khỏi bờ vai anh, khó nhọc ngồi dậy.
Nhìn thấy dưới cằm Dương Huyên sáng bóng, cô vươn tay định lau giúp anh, nhưng anh tránh đi, không nhìn thẳng vào cô. Từ vành tai đến cổ anh đều đỏ lựng, cuối cùng anh nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi… em thấy thế nào?”
Vưu Tư Gia chớp mắt, nghiêm túc nhận xét: “Cảm giác như có dòng điện giật mạnh ấy, còn tuyệt hơn lần trước anh dùng tay—”
“Được rồi, Tư Gia, anh biết rồi.” Dương Huyên vội vàng cắt ngang, sau đó dừng một chút rồi nói tiếp, “Lần sau anh sẽ làm tốt hơn.”
“Anh sắp đi rồi phải không?” Vưu Tư Gia quay người liếc nhìn điện thoại, “Còn vài phút nữa.”
Nói xong ánh mắt cô dừng lại ở phía dưới của anh, chợt nhớ tới đêm qua: “Để em giúp anh.”
Dương Huyên vừa định từ chối, Vưu Tư Gia đã đứng dậy ôm lấy anh, tiếp tục nói: “Hay là em cũng làm như anh vừa rồi nhé, cảm giác sẽ nhanh hơn hôm qua…”
Má Dương Huyên nóng bừng lên, do dự vài giây, anh nói dùng tay.
Anh ôm Vưu Tư Gia ngồi trên đùi, trán tì vào nhau, hơi thở nặng nề.
Mồ hôi lấm tấm ở thái dương, Dương Huyên có vẻ luống cuống, mỗi khi Vưu Tư Gia cúi đầu nhìn, anh lại phải dành một tay che mắt cô, nhưng đều bị cô gạt đi.
Có kinh nghiệm lần trước rồi, lần này anh giải phóng rất nhanh trong tay cô.
Thời gian gấp rút, anh thu dọn xong, cả người bỗng trở nên im lặng.
Vưu Tư Gia định đi tiễn anh, nhưng bị Dương Huyên từ chối, giọng anh có vẻ nghiêm túc: “Em ở đây nghỉ ngơi đi, ngày mai hãy về.”
Cô vẫn đang mặc váy ngủ, thay quần áo còn cần thời gian nên đành gật đầu.
Trước khi Dương Huyên ra cửa, cô lại ôm anh một lần nữa: “Kỳ nghỉ đông chúng ta sẽ gặp nhau chứ?”
Anh vỗ vỗ tay cô, giọng dịu dàng: “Anh sẽ đến tìm em.”
Sau khi Dương Huyên đi khỏi, Vưu Tư Gia ngồi bên mép giường ngẩn ngơ một lúc lâu, đến khi nghĩ ra điều gì đó liền với tay lấy điện thoại, lúc này bên ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
Vưu Tư Gia có chút nghi hoặc, xỏ dép vào rồi bước tới, vặn tay nắm cửa và mở ra một khe nhỏ: “Ai đấy?”
Khi nhìn rõ bóng dáng cao lớn ngoài cửa, cô liền lùi lại một bước. Cánh cửa phòng mở ra, rồi ngay sau đó vang lên một tiếng “cạch” khi nó khép lại. Chiếc cặp nặng nề rơi xuống tấm thảm.
Vưu Tư Gia vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Sao anh lại—”
Còn chưa dứt câu, Dương Huyên đã nhào tới hôn cô. Những nụ hôn như mưa rơi xuống, cánh tay anh siết chặt lấy eo cô.
Trên trán anh vẫn còn lấm tấm mồ hôi, hơi thở gấp gáp, không biết vì chạy vội hay vì khoảnh khắc quấn quýt này. Nhìn vào đôi mắt sáng rực của cô, anh bóp nhẹ má cô, ghé sát vào giải thích: “Thời gian gấp quá, anh đi đổi vé thủ công, ngày mai mới đi.”
Vưu Tư Gia vui mừng, liền kéo lấy áo anh. Cùng lúc đó, Dương Huyên cũng nắm lấy dây váy ngủ của cô, dễ dàng kéo nó qua đầu cô. Vưu Tư Gia tựa như một con cá bạc lấp lánh, bị anh bế ngang lên.
Khác với sự gấp gáp nơi cửa ra vào, khi trở lại giường, Dương Huyên trở nên vô cùng dịu dàng.
Anh hôn xuống từng chút một từ trên xuống, da thịt áp sát, mỗi cử động đều mềm mại, luôn hỏi cảm giác của cô. Hơi thở ấm nóng phả nhẹ bên tai như dòng nước ấm lan tỏa.
Dương Huyên cởi áo trên ra, ban đầu định tắt đèn, nhưng Vưu Tư Gia không đồng ý. Biểu cảm anh hơi bối rối, nhưng vẫn để cô giúp mình mở hộp ra trong ánh mắt nhìn chăm chú của cô.
Anh nắm lấy tay cô, mười ngón đan chặt, cơ thể áp xuống mặt nệm, v.uố.t ve và hôn lên cô. Anh chú ý đến từng biểu cảm của cô, nhưng khi đối diện với đôi mắt trong veo ấy, Dương Huyên lại né tránh ánh nhìn.
Anh cúi người xuống, ban đầu chỉ khẽ hít thở, hông chậm rãi di chuyển, nhưng thỉnh thoảng lại dừng lại để trấn an cô. Khi thấy đối phương cũng chìm trong kh.oá.i c.ảm, anh mới tiếp tục.
Có lúc, Dương Huyên bế cô lên, để cả hai mặt đối mặt. Vưu Tư Gia ôm lấy anh, cơ thể hơi lắc lư theo nhịp, nghe thấy anh khẽ thì thầm một câu hỏi đầy khó nhọc.
Vưu Tư Gia hoàn hồn, đáp lại một cách tự nhiên rằng cô cũng yêu anh.
Dương Huyên nhận được câu trả lời hài lòng, kề trán mình vào trán cô. Cả hai có thể cảm nhận rõ ràng từng cơn run rẩy của đối phương, vì nhau mà chìm đắm trong niềm vui sướng.
Cảm giác thật kỳ diệu, dịu dàng đến cực hạn, như thể hai tâm hồn đang thật sự hòa làm một.
Cuối cùng, Vưu Tư Gia nằm trong lòng Dương Huyên, thất thần một lúc lâu, bên tai vẫn còn vang vọng nhịp thở còn sót lại của anh.
Cô xoay người lăn ra khỏi vòng tay anh, tinh thần sảng khoái. Chống người nằm úp sấp bên cạnh, cô đưa tay chọc chọc vào mặt anh.
Lúc này, Dương Huyên mới quay lại nhìn cô, trên trán lấm tấm mồ hôi mỏng. Anh nắm lấy đầu ngón tay cô, rồi kéo cánh tay cô lại, đặt đôi môi nóng bỏng lên cổ tay cô.
“Em nghĩ chúng ta có thể làm thêm vài lần nữa.” Vưu Tư Gia co chân rồi gập đầu gối lại, nghiêm túc nói. “Anh thấy sao?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");