Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
4.
“ Nương nương, mẫu đơn trong ngự hoa viên đã nở rộ, người có muốn đi dạo một chút không?”
“ Được.”
Trước đó vài ngày, ta bỗng nhiên ốm nặng một trận.
Buồn bực vì chỉ ở trong điện, không đi đâu.
Cuối cùng cũng khỏi rồi, đương nhiên ta muốn đi ra ngoài hít khí trời, đi dạo vài vòng.
Đi được một đoạn, chưa thấy người đâu ta đã nghe thấy tiếng.
Lâm Cẩm Sắt với cung nữ trong cung đang chơi đá bóng.
Tiếng cười đùa cách một con đường còn có thể nghe thấy.
Ta dừng lại. Suy nghĩ có nên đi đường khác, tránh mặt nàng ta không.
Không ngờ, gặp Thục phi đang chậm rãi đi đến " Nương nương làm sao không đi qua, chẳng lẽ sợ nàng?"
"Muội muội nghe nói, nàng hôm qua đến cung người náo loạn "
Lời đồn đãi trong cung thực quá đáng.
Hôm qua Hoàng đế với Lâm Cẩm Sắt cùng rời đi với nhau.
Một đoạn lời đồn liền truyền ra ngoài.
Hoàng đế sủng ái quý phi, lớn tiếng trách mắng hoàng hậu, hoàng hậu đau lòng đến tuyệt thực, cố ý giả bộ đáng thương để Hoàng thượng thương tiếc.
"Tỷ tỷ, không bằng chúng ta hợp tác. " Thục phi làm động tác cắt cổ.
"Ta thay người g i ế t nàng. "
Ta liếc nhìn Lâm Cẩm Sắt, lại quay sang nhìn Thục phi.
Thục phi xuất thân con cháu nhà võ tướng, hành xử thật dứt khoát.
Nhưng mà nàng ấy, lại không rõ nhưng "vòng vo" trong cung.
" Giết nàng ta xong, sau đó thì sao?"
" Tỷ tỷ, muội cũng là lo lắng cho người, dù sao bệ hạ cũng không động vào muội. "
" Ngươi nói cái gì ?"
Hoàng thượng không có đụng vào nàng ?
Ý thức được chính mình lỡ lời, Thục phi che miệng, lắc đầu liên tục: " Tỷ tỷ, người vừa rồi không nghe thấy điều gì đúng không?. "
"Hoàng hậu nương nương ?Thục phi nương nương?"
Ta còn muốn hỏi, liền bị Lâm Cẩm Sắt ngắt lời.
Lâm Cẩm Sắt đứng ở một bên, nhàn nhã đánh giá chúng ta.
" Các ngươi đang có ý định quỷ quái gì? Có phải đang muốn hãm hại ta không?"
Thục phi liếc nàng một cái "Ngươi tưởng ai cũng giống ngươi à, quỷ kế đa đoan."
Ta im lặng.
"Hoàng hậu, người tin hay không, chỉ cần ta nói một câu, bệ hạ sẽ đày ngươi vào lãnh cung. " Lâm Cẩm Sắt khiêu khích, vuốt ve chiếc trâm lục ngọc bảo trên đầu nàng.
Hôm qua, Hoàng thượng mới ban thưởng nó cho nàng ta.
" Ngươi đang nằm mơ à!" Thục phi tức giận, hoàn toàn nhịn không được.
" Còn muốn đày Hoàng hậu nương nương vào lãnh cung, ngươi cũng không nhìn lại xem mình có thân phận gì?"
" Làm càn, bản cung là quý phi, ngươi không xứng ở trước mặt ta hô to gọi nhỏ. "
Lâm Cẩm Sắt giơ tay lên. Lại bị Thục phi nhanh chóng bắt lấy cổ tay.
Thục phi liếc nàng một cái. Khinh thường hừ lạnh.
" Chỉ bằng tay chân lèo khèo này của ngươi, còn muốn đánh ta ?"
" Ngươi ……"
Lâm Cẩm Sắt đang hung hăng, vênh váo, đột nhiên trở nên điềm đạm đáng yêu.
" Ta …… ta sai rồi, Thục phi nương nương, ta van cầu ngươi, ngươi tha cho ta, ta sẽ rời đi, ta ……"
Nàng ta khóc thút tha thút thít, khóc đến thở không ra hơi.
Thục phi không hiểu những chiêu trò trong cung, hoàn toàn không phát hiện ra mánh khóe, buông lỏng tay ra.
" Lần sau gặp ta, nhớ kỹ đi đường vòng."
Lâm Cẩm Sắt lui lại một bước. Phía sau là hồ cá cảnh.
" Ôi !Xin Hoàng hậu nương nương tha mạng !"
Bịch !
Thục phi sợ ngây người, thản nhiên hỏi: "Nàng ta cho rằng người khác đều mù sao ?"
Ta nhìn xung quanh.
Thấy một góc áo màu vàng đứng khuất một chỗ.
Hoàng đế đứng đó, sắc mặt âm trầm.
Giơ tay vẫy nhẹ. Lập tức có ảnh vệ nhảy xuống nước. Bơi về phía Lâm Cẩm Sắt, tranh giành để cứu nàng ta.
【 Nàng ta thật đáng chết!Lại bắt trẫm tăng ca !Ngày mai trẫm sẽ quăng cô ta cho cá ăn !】
" Bệ hạ …."
Lâm Cẩm Sắt cả người ướt sũng, sặc hai ngụm nước, được thị vệ cứu lên bờ.
Được cung nữ đỡ dậy, lảo đảo đi đến bên cạnh Hoàng đế, nắm lấy tay hắn.
" Bệ hạ, thần thiếp suýt chút nữa không thể thấy người nữa rồi."
Hoàng thượng sắc mặt cứng đờ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn ta.
【 Chê nha!Nàng ta nói thì cứ nói, mắc gì lôi kéo rồi làm bẩn quần áo trẫm ?】
【 Còn ôm trẫm! Hoàng hậu nàng mau quản nàng ta !Đá nàng ta, đạp nàng ta, cho người dùng gậy đánh nàng ta, vả miệng !】
【 Nhanh xông lên, chơi chết nàng ta !】
【 Hu hu hu !Ta không còn sạch sẽ rồi, hoàng hậu sẽ không cần ta nữa. 】
Ta bí mật giật giật khóe miệng.
Hoàng thượng - hắn tưởng tượng thật nhiều.
5.
" Người đâu, Hoàng hậu, Thục phi hãm hại quý phi, ngay lập tức đày vào lãnh cung."
Hoàng thượng vô cùng tức giận.
Cung nữ, thái giám trong ngự hoa viên đều quỳ rạp xuống đất.
【 Vợ ơi, vợ mau lên tiếng đi !Trẫm sẽ lập tức thay đổi ý chỉ !】
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nhướng mày " Thần thiếp lĩnh chỉ. "
Bàn tay Hoàng đế dưới ống tay áo có chút siết chặt.
【 Xong đời rồi, chớt ta rồi! Ta không còn vợ nữa rồi! Đều là lỗi của con chóa này huhu!】
【 Hu hu hu, vợ ơi, đừng nóng giận! Mau tát vào mặt ta đây này, để cho ta biết, thế nào là chủ gia đình !】
【 Hu hu hu! Vợ ơi, đừng giận ta mà. 】
【
Ta không muốn theo đuổi vợ "hỏa táng tràng" đâu!】
……
Hắn thật ồn ào.
Ta không khỏi nhíu mày " Câm miệng!"
Hoàng thượng: 「?」
【 Hu hu !Ta khóc chớt mất! Hoàng hậu ghét ta rồi! Ta thở thôi cũng làm phiền đến nàng. 】
【 Ta không còn vợ nữa. 】
【 Thật khó chịu !Cùng nhau chết đi !】
Lâm Cẩm sắt kêu lên "Bệ hạ, người làm đau thần thiếp!"
Hoàng thượng liếc nàng ta, "Ái phi phải chịu hoảng sợ rồi, mau hồi cung nghỉ ngơi đi. "
" Bệ hạ không ở cùng thần thiếp sao? " Lâm Cẩm Sắt kéo lấy góc áo của Hoàng thượng.
" Thần thiếp vẫn còn sợ hãi!"
【 Là do ngươi làm nhiều chuyện xấu! Giờ sợ quỷ tìm về bóp cổ, đòi mạng đúng không !Đáng đời nhà ngươi! Dám phá hư tình cảm phu thê của ta !】
Ta không thể chịu đựng được nữa.
Nếu ở đây thêm một phút giây nào nữa, ta sẽ cười thành tiếng mất.
Vội vàng nói: " Bệ hạ, thần thiếp hiện tại muốn đi lãnh cung. "
【 Đừng !Vợ ơi! Lãnh cung cũ kĩ, lạnh lẽo, nàng bị nhiễm lạnh thì làm sao bây giờ ?】
Hoàng đế suy nghĩ linh tinh trong lòng, lông mày cũng nhíu lại
" Đợi đã!"
Hoàng đế ra lệnh cho cung nhân cưỡng chế đưa Lâm Cảnh Sắt về cung.
Hắn thì đi sau lưng ta "Không tận mắt chứng kiến Hoàng hậu tiến vào lãnh cung, trẫm không yên lòng. "
Trên đường đi, Hoàng thượng không ngừng kêu than trong lòng.
【 Tại sao nàng ấy không cầu xin ta! Phải chăng nàng ấy đối với ta đã nguội lạnh tâm ý rồi sao !】
【 Vợ ơi !Đừng như vậy mà! Vợ ơi!】
6.
Ta sẽ không cầu xin.
Để Thanh Đề cùng Thu Vận thu dọn đồ đạc đi lãnh cung.
Hoàng đế đứng ngoài lãnh cung hồi lâu.
【 Không được !Hoàng hậu của trẫm không thể ở lãnh cung. 】
【 Đêm nay trẫm sẽ đi tìm Khâm Thiên Giám. 】
Nghĩ đến Thục phi sơ ý lỡ lời.
T
a chặn nàng ấy trong một góc lãnh cung, ép hỏi rõ ràng một phen.
Đổi lại bằng món bánh hoa quế xốp giòn của ta.
Thục phi đồng ý.
Nàng nói với ta, Hoàng đế nạp nàng vào cung, chỉ để làm bia đỡ đạn, tránh các đại thần buộc hắn nạp phi.
Về phần tại sao Thục phi đồng ý.
Cũng là bởi vì trong nhà thúc giục nàng lấy chồng.
Thục phi không nguyện ý.
Nàng ấy mong muốn trở thành một nữ tướng quân, rong ruổi sa trường, không bị gò bó nơi hậu trạch. Cùng một đống nữ nhân tranh giành sủng ái một nam nhân. Cả đời sống trong chua chát và ghen tuông.
Hai người ăn nhịp với nhau, thực hiện một thỏa thuận.
Năm năm.
Thục phi dùng năm năm tự do, đổi lấy cơ hội giả chết và cơ hội tiến vào quân doanh.
Lãnh cung cùng các cung điện khác cũng không khác biệt gì nhiều.
Ngoại trừ vẻ ngoài hơi cũ nát.
Còn lại kiến trúc giống hệt như cung điện của ta.
Hôm sau.
Hoàng đế hạ chỉ, ra lệnh cho ta về chính điện của mình.
Nguyên nhân là Khâm Thiên Giám đêm qua xem thiên tượng, Hoàng hậu phải ở chính điện, nếu không sẽ ảnh hưởng tới vận mệnh quốc gia.
Hai ngày nữa có sứ thần vào cung chúc thọ.
Hoàng thượng sai quý phi chuẩn bị yến hội, tiếp đãi sứ thần.
Lâm Cẩm Sắt đến cung ta xin thỉnh giáo. Tràn đầy khoe khoang, đắc ý.
" Nương nương, thần thiếp còn nhiều chỗ chưa biết, người nhất định phải giúp đỡ thần thiếp."
" Xin lỗi, ta cũng không hiểu. "
Ta ngáp một cái.
Tối hôm qua, ta đã nghe tiếng lòng của Hoàng thượng cả một đêm.
Một đêm không ngủ.
Mệt muốn chớt.
7.
Lâm Cẩm sắt không hài lòng về thái độ thờ ơ của ta.
" Nương nương, hôm nay ta hỏi ngươi yến hội, nói không chừng đến ngày mai, ta sẽ trở thành Hoàng hậu, ngươi không lo lắng à?"
Ta nhìn nàng ta như một đứa ngốc.
Cha ta là thừa tướng.
Ta là đích nữ thế gia được bồi dưỡng tỉ mỉ.
Hay nàng ta nghĩ chỉ dựa vào tình yêu mờ mịt hư vô của Hoàng thượng, cùng mấy phần dung túng, nàng ta đã có thể trở thành hoàng hậu.
" Hạ Đường, ngươi cứ chờ đi, vị trí Hoàng hậu này nhất định phải là của ta. "
Ta cười giận dữ.
" Người đâu, tới vả miệng cho ta. "
" Ngươi dám !"
" Ngươi nghĩ rằng ta không dám sao?"
Nhận được mệnh lệnh của ta, cung nữ trong cung lập tức bước tới, cưỡng chế nàng ta quỳ xuống.
Lâm Cẩm Sắt không ngừng giãy dụa.
Khuôn mặt quyến rũ xuất hiện kinh hoảng.
" Làm càn, ta là quý phi, các ngươi dám đánh ta, bệ hạ sẽ không bỏ qua cho các ngươi. "
" Bọn họ không dám, vậy để ta."
Ta tát vào mặt nàng ta.
Lâm Cẩm Sắt quay đầu, choáng váng, ngây ngẩn cả người.
" Ngươi dám đánh ta, ngươi không sợ bệ hạ trách tội sao ?"
" Khiêu khích bản cung, phạm thượng, đừng nói bản cung đánh ngươi, coi như ta giết ngươi, bệ hạ cũng không thể làm gì bản cung. "
Lâm Cẩm Sắt cắn môi dưới đến bật máu.
Ta hừ lạnh.
Sai cung nhân ném nàng ta ra ngoài.
Cũng không biết sau đó Hoàng thượng nói gì với Lâm Cẩm Sắt, nàng ta im lặng chịu đựng, không tìm đến làm phiền ta nữa.