Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đứa con ba tuổi của tôi chết rồi.
Con bé đã bị máy giặt khuấy thành nhiều mảnh, một dòng máu đỏ tươi trào ra từ ống thoát nước.
Tôi nghe thấy giọng nói cầu cứu trong đoạn ghi âm từ chiếc đồng hồ chống nước đeo trên tay con bé: “Ngoại ơi, con xin ngoại đừng nhốt con nữa mà.”
1.
“Trong máy giặt tối lắm, con sợ!”
Từng tiếng gào thét đau đớn của con gái tôi trước khi chết đã đâm trực tiếp vào tim tôi.
Nghe tiếng động, dường như là mẹ tôi đã nhốt con gái tôi lại, rồi bấm nút khởi động máy giặt, giết chết con gái của tôi.
Nhưng tôi lại không tin vào chuyện này!
Bởi vì mẹ tôi gặp tai nạn xe, bà đã bị liệt, thường ngày cũng chỉ ngồi trên giường mà thôi.
Bà thật sự không có lý do gì để giết chết con gái tôi cả, toàn bộ sinh hoạt chăm lo đều không thể thiếu đi sự chăm sóc của tôi kia mà.
Rất nhanh, cảnh sát đã có mặt tại hiện trường.
Bọn họ đeo găng tay, lấy ra những chùm tóc bị quấn quanh lớp keo ẩn bên ngoài máy giặt.
Dựa theo đoạn ghi âm, sự hoài nghi của cảnh sát đều tập trung lên người mẹ tôi.
Tôi ngẩn người một hồi lâu, mới sực nhớ lại trong nhà có gắn camera.
Kiểu dáng của bộ camera này đã cũ lắm rồi, màn hình trắng đen bật lên liền đập vào mắt tôi.
Con gái tôi đang dùng tứ chi bò về hướng của máy giặt.
Nhưng càng quỷ dị hơn chính là, con bé cứ quay đầu nhìn ra đằng sau.
Khuôn mặt con bé ngập tràn vẻ sợ hãi, hai con ngươi tập trung cao độ, dẫn đến tròng trắng khuếch đại ra, con bé há to miệng, thậm chí còn có thể nhìn thấy cái lưỡi đỏ tươi bên trong!
Rất rõ ràng con bé không hề muốn lại gần chiếc máy giặt.
Chỉ là tay chân con bé không chịu nghe lời, giống như có một sức lực vô hình nào đang khống chế, ép con tôi bò vào trong.
Không lâu sau nút khởi động máy giặt đã tự động bật, âm thanh nước chảy cùng với tiếng gào thét kêu cứu kinh hoàng của con bé đã đâm thẳng vào màng nhĩ của tôi…
Bên phía cảnh sát phán đoán rằng có lẽ là do máy giặt bị hư, cho nên mới dẫn đến cái chết thê thảm của con bé.
Nhưng tôi lại không tin, máy giặt này tôi vừa mua vào tháng trước cơ mà, sao lại có thể hư hỏng được?
Pháp y khám nghiệm đến trời sập tối mới kết thúc.
Trong một nơi đều là mùi máu tanh và thuốc khử trùng, tôi quỳ rạp xuống đất, ôm lấy quần áo của con gái tôi khóc trong sự đau đớn tột cùng.
Cái chết của con gái tôi quá kỳ lạ rồi.
Máy giặt nhà tôi đặt ở vị trí ngoài ban công.
Nhưng biểu hiện ngày thường của con gái tôi lại rất hoảng sợ khi bước ra đó.
Cho dù trái banh mà con bé thích nhất lỡ có lăn ra ngoài ban công thì nó cũng không bước chân ra đó nửa bước.
Thậm chí, nó còn không cho tôi đến gần ban công nữa kia mà.
Tôi hỏi con bé vì sao thế.
Rồi khuôn mặt của con bé trở nên bàng hoàng đáp: “Bà ngoại ở đó đó, tóc của bà dài lắm, khuôn mặt toàn là máu, trông rất là đáng sợ, mẹ ơi, con sợ lắm, con không muốn mẹ đi ra đó đâu.”
Mái tóc của mẹ rất ngắn, bà đã liệt nhiều năm, bình thường đi vệ sinh đều phải nhờ vào tã giấy sử dụng một lần, mẹ tôi tuyệt đối không thể đứng ngoài ban công được.
Vì thế, tôi cũng không để tâm đến lời nói của con gái tôi, chỉ cảm thấy nó đang lấy mẹ tôi ra để nói đùa mà thôi.
“Ni Ni chết rồi, đều do mẹ không chăm sóc tốt cho con bé.”
Giọng nói của mẹ tôi nghẹn lại, trong tay cầm tờ khăn giấy đã ướt, “Là mẹ có lỗi với Ni Ni, nó gọi mẹ, nhưng mẹ lại không nghe được gì, mới khiến cho nó chết thảm như thế!”
Nước mắt của tôi cũng tuôn ra theo mẹ: “Mẹ à, chuyện này không thể trách mẹ được.”
Trong lúc nói chuyện, điện thoại trong túi tôi chợt reo lên, tôi cầm không chắc, chiếc điện thoại liền rớt xuống đập vào người của mẹ tôi, khiến cho bà phát ra một tiếng hừ vì đau.
“Mẹ, con xin lỗi, con…”
Nói được một nửa, tôi liền lập tức khựng lại.
Không đúng!
Mẹ tôi rất bất thường!
Bà đã liệt nửa năm rồi, vẫn luôn không có cảm giác kia mà, nhưng tại sao điện thoại rơi trúng người bà, bà liền có cảm giác đau là như nào vậy?
“Tiểu Đan, con làm sao thế?”
Mẹ tôi đưa mắt nhìn tôi.
Đối mặt với đôi mắt của bà, tôi mới phát hiện đôi mắt phân rõ trắng đen, không hề nhìn thấy dấu hiệu ửng đỏ như vừa khóc xong.
Trong lòng tôi liền phập phồng, lúc nãy bà giả khóc sao? Con gái tôi chết rồi, bà không hề cảm thấy bi thương một chút nào sao?!
“Không… không có gì ạ.”
Tôi phải vờ như bản thân rất bình tĩnh, rồi cầm điện thoại lên nghe máy.
Vừa nhận cuộc gọi, giọng nói của chồng tôi vô cùng gấp gáp ở đầu dây bên kia: “Mẹ của em không có bị liệt, bà ta đã lừa tụi mình, còn muốn hại cả Ni Ni nữa!”
2.
Đùng! Đoàng!
Cả người tôi choáng váng, nỗi đau cùng với sự phẫn nộ trời giáng này khiến tôi đứng không vững nữa.
“Tín hiệu không được tốt, em nghe không rõ.”
Giọng nói tôi run rẩy, nắm chặt lấy điện thoại, quay người bước ra cửa: “Anh… anh nói lại lần nữa đi.”
“Trong camera anh phát hiện được, mẹ em đã quăng cả hộp lưỡi dao vào máy giặt! Bà ta còn dẫn dụ Ni Ni bò vào trong máy giặt nữa!”
Chồng tôi vừa phẫn nộ vừa sốt ruột quát lớn: “Bây giờ Ni Ni có sao không? Anh muốn nghe giọng của con bé! Em đưa máy anh nói chuyện với con đi!”
Những câu nói này đã rút cạn sức lực của tôi như một cái gai độc, và tôi đã hoàn toàn ngã quỵ xuống đất.
Khi cảnh sát dọn dẹp thi thể của Ni Ni, tôi đã khóc ngất đi lúc nào không hay.
Cho nên lúc đó tôi không hề biết, Ni Ni đã phải chịu đau đớn đến nhường nào khi bị biết bao nhiêu lưỡi dao hòa vào trong nước, rồi khứa từng vết vào người con bé trong chiếc máy giặt đó.
Tôi đưa tay ôm lấy lồng ngực, đôi mắt căm hận nhìn về phía người mẹ còn đang giả vờ ngồi trên giường: “Bà…”
Lời còn chưa thốt ra, chồng tôi lại lần nữa hoảng hốt lên tiếng từ đầu dây bên kia: “Tiểu Đan, em phải cẩn thận mẹ của em, bà ta không phải là người!”
Tim tôi đập thình thịch, nhịn không được đưa mắt sang nhìn kỹ mẹ tôi.
Bà rụt vai lại, vẫn ngồi nguyên vẹn trên giường.
Nhưng tôi không còn nhìn thấy gáy của bà nữa.
Đầu của bà như bị ai đó dùng sức nhấn xuống, khiến cho cần cổ dính chặt vào xương bả vai.
Cơ thể tôi run lên bần bật, sống lưng bắt đầu tuôn mồ hôi như mưa, cả bàn tay tôi cũng thế.
Chiếc điện thoại bị tuột khỏi tay rơi xuống đất.
Mẹ tôi nghe thấy động tĩnh, phần cổ của bà trong phút chốc liền co giãn, dài ra kỳ dị lắm.
Bà mở miệng, con ngươi nhìn thẳng vào tôi nói: “Con làm sao vậy?”
Da đầu tôi bắt đầu căng lên, hơi thở gấp rút, trong đầu chỉ nghĩ đến việc chạy trốn.
Nhưng chả hiểu sao, cơ thể tôi như bị rót chì vào, nặng đến nỗi tôi không cử động được.
Ding dong!
Tin nhắn truyền đến từ điện thoại đã đánh tan sự cứng đờ của tôi.
Chồng tôi đã tắt máy điện thoại, anh gửi đến cho tôi một tin nhắn: “Đừng có bỏ chạy!”
Giây tiếp theo, anh lại gửi thêm một tin nhắn tới: “Đợi anh về!”
Tôi vội vàng lượt bỏ tin nhắn.
Chồng tôi là kỹ sư công trình, hiện đang làm việc bên Châu Phi để hỗ trợ các dự án đường bộ bên đó.
Từ Châu Phi về đến đây cũng phải mất một ngày.
Nhưng tại sao tôi không được bỏ chạy? Nhất định phải ở lại nơi này sao?
“Tiểu Đan, sao con không nói gì thế con?”
Mẹ tôi lắc lư chiếc cổ dài kỳ quái, “Có phải A Vũ gọi điện cho không con?”
“Không… không phải.” Tôi vội vàng xóa đi nội dung tin nhắn chồng tôi gửi đến lúc nãy.
“Không phải sao?” Mẹ tôi dường như đang lẩm bẩm nói thế.
Đột nhiên, con ngươi của bà bắt đầu chuyển động lên xuống.
Trước đó bà cũng hay làm động tác này, bà nói như thế có thể khiến cho đôi mắt không bị mệt mỏi quá độ.
Nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh này, cổ họng tôi bắt đầu khô khan, đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn bình thường.
Đôi mắt của người thường đều là tròng trắng bên ngoài tròng đen chính giữa, nhưng bà thì ngược lại, tròng mắt của bà đen thui, nhưng con ngươi lại là màu trắng!
Dáng vẻ thân thiện hiền hậu thường ngày của mẹ tôi hoàn toàn biến mất, hiện tại đã trở thành bộ dạng vô cùng đáng sợ.
Thậm chí tôi còn cảm thấy, giây tiếp theo bà sẽ dùng cơ thể bị liệt đó, há to mồm xông thẳng về phía tôi!
“Lúc nãy nhân viên giao hàng gọi đến, họ nói họ không tìm được số nhà của mình.”
Tôi ráng kìm nén sự hoảng hốt, run rẩy với lấy tay nắm cửa: “Con… con đi xuống lấy đồ nhé mẹ.”
Ý chí sinh tồn chính là bản năng, khiến cho tôi không còn quan tâm đến lời nhắc nhở của chồng tôi nữa.
Tôi chỉ muốn bỏ chạy mà thôi.
Nhưng khi tôi đưa tay cầm nắm cửa thì phát hiện, cánh cửa đã bị khóa chặt mất rồi!
Bức tường này như bị quét một lớp sơn đỏ lên vậy, nó cứng và dày lắm, cho dù tôi có vặn, đạp nó cách mấy cũng không hề hấn gì cả.
Nỗi tuyệt vọng dâng trào trong lòng, tôi hoảng hốt cầm điện thoại lên muốn gọi điện để cầu cứu.
Đột nhiên, sau gáy tôi truyền đến một hơi thở lạnh tanh.
Tôi cứng nhắc quay đầu lại, chỉ nhìn thấy khuôn mặt của mẹ tôi đã dính sát lên chóp mũi của tôi rồi.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn, con ngươi màu trắng hình như không kiểm soát được, chuyển động càng lúc càng nhanh.
“Khi nãy không phải là nhân viên giao hàng gọi đến, mà đó chính là A Vũ chồng của con.”
Giọng nói của bà phát ra tiếng nói u ám và chói tai: “Tiểu Đan, tại sao con lại gạt mẹ thế?”
3.
“Aaaa!”
Tôi hét lên một tiếng thất kinh.
Bản thân khủng hoảng đến nỗi trợn trắng mắt rồi ngất lịm đi.
……
Một lát sau, tiếng khóc đau đớn của một người đàn ông làm cho tôi thức tỉnh.
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy chồng tôi quỳ ở ngoài ban công gào khóc: “Ni Ni, Ni Ni à! Con của tôi trời ơi!”
“A Vũ, người chết không thể sống lại nữa, con đừng như thế.”
Mẹ tôi ngồi trên xe lăn, tay nắm chặt thành ghế, “Ni Ni cứ vậy mà đã mất rồi sao, tại sao người bị máy giặt khuấy chết không phải là tôi cơ chứ?!”
Tôi vừa hoảng vừa giận, nhanh miệng lỡ lời nói: “Người là do bà hại đấy! Bà trả con lại cho tôi đi!”
“Tiểu Đan, con nói gì vậy?”
Mẹ tôi quay đầu qua nhìn tôi.
Ánh mắt của bà trở nên nghi hoặc, đôi mắt đã trở lại như thường, tròng trắng bao trùm lấy con ngươi cùng những tia máu.
“Ni Ni chết trong máy giặt, chính là do bà hại đó!”
Tôi cầm cây chổi lên xông thẳng về phía bà.
Đây không phải là mẹ tôi, bà ta là con quỷ đội lốt người, tôi phải vạch bộ mặt giả tạo đó ra!
“Tiểu Đan, con làm cái gì vậy?!”
Chồng tôi lập tức đứng dậy, anh nắm lấy cây chổi trong tay tôi, sắc mặt nghiêm nghị ngăn cản tôi: “Ni Ni là tự mình bò vào trong máy giặt, chuyện này không liên quan gì đến mẹ cả!”
Cả người tôi trong phút chốc liền cứng đờ lại.
Là chính anh nói với tôi, người vứt cả hộp lưỡi dao vào máy giặt giết chết Ni Ni chính là mẹ tôi!
Cũng chính miệng anh nói với tôi rằng, mẹ tôi không phải là người kia mà.
Thậm chí bản thân tôi cũng phát hiện ra sự bất thường của mẹ tôi!
Nhưng bây giờ anh lại chối bỏ hết tất cả những câu nói đó.
“Tiểu Đan, em mệt rồi, em nên đi nghỉ ngơi đi.”
Chồng tôi đột nhiên thở dài rồi xách đồ của tôi lên kéo tôi trở về phòng.
Động tác của anh rất thô bạo không còn vẻ dịu dàng như trước.
Trong phút chốc tôi liền hiểu ra dụng ý của anh nên đã ngoan ngoãn đi theo về phòng.
Khi rời khỏi ban công, tôi nheo mắt nhìn kỹ mắt kính trên sống mũi.
Chỉ thấy trong mặt lõm của miếng kính, đầu của mẹ tôi đã xoay 180 độ, đang nhe răng nhìn tôi cười rất kinh dị.
Chân tôi cũng bắt đầu nhũn ra từ lúc đó.
Sau khi vào phòng, chồng tôi nhanh chóng chốt cửa lại.
Anh ép giọng xuống thật nhỏ, nói: “Chúng ta không được vạch trần mẹ em, một khi đã bị lộ, bà ta sẽ không do dự giết hết chúng ta đấy!”
“Sao vậy anh?”
Tôi ngước mặt lên nhìn chồng tôi, phát hiện trên trán của anh đã bị một lớp mồ hôi bao trùm.
Có nghĩa là, khi nãy anh thật sự rất căng thẳng.
“Bởi vì…” Chồng tôi ghé sát tai tôi nói ra vài chữ, “Căn nhà này có quỷ.”
Cơ thể tôi trở nên run rẩy: “Anh… anh nói gì cơ?”
“Căn nhà mà chúng ta mua, đã từng có người chết! Một gia đình ba người của chủ nhà trước đã chết hết trong này em ạ!”
Bỗng nhiên chồng tôi nắm chặt lấy tay tôi, anh cũng đã phát run bần bật: “Chủ hộ đợt trước, người cha bị chôn sống trong vách tường ngoài ban công, đứa con gái bị chỉ khâu miệng, nhốt trong máy giặt lồng ngang cùng nhiều lưỡi dao bốn cánh khuấy cho đến chết, người mẹ thì nuốt cả hộp dao lam vào bụng, mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong.”
Sống lưng tôi phát lạnh, ngay lập tức liên tưởng đến thi thể của con gái tôi bị bao nhiêu mảnh dao khứa vào…
“Tiểu Đan, con quỷ trong căn nhà này đã nhập vào cơ thể của mẹ em, tuần trước mẹ em đã mất rồi!”
Chồng tôi hít một hơi thật sâu, nhưng không thở ra, sau vài giây, khuôn mặt của anh cau có lại, “Anh có xem qua đoạn băng ghi hình trước khi mẹ chết, là chính bà tự đưa đầu ra cửa sổ, rồi kéo cửa sổ lại kẹp cổ mình cho đến khi đứt hơi. Sau khi mẹ chết, con quỷ trong nhà đã thao túng cơ thể của bà, rồi giết chết Ni Ni.”
“Thế chúng ta phải làm sao hả anh?” Cổ họng tôi khô rát, phát ra một chữ tựa như bị dao khứa vào thanh quản, “Kiến Quốc, tại sao chúng ta không được bỏ chạy?”
“Bởi vì con quỷ trong căn nhà này sẽ không để chúng ta chạy thoát đâu em.”
Giọng của anh rất nhỏ, chính là kiểu tuyệt vọng chấp nhận số phận, “Chúng ta không chạy thoát được đâu.”
Trong lòng tôi co thắt lại: “Thế tại sao anh lại trở về?!”
Rõ ràng anh thừa biết, nếu quay trở về sẽ phải đối mặt với con quỷ đội lốt người kia mà.
Vậy thì tại sao anh còn phải quay về chờ chết chứ?
Đột nhiên chồng tôi chỉ ra ngoài cửa sổ, “Tiểu Đan, em không phát hiện ra sao? Bây giờ đã là 11 giờ đêm rồi!”
Tôi có chút khó hiểu. Giây tiếp theo, tôi liền lấy điện thoại ra xem lại ngày tháng.
Ngày 25 tháng 7, 11 giờ đêm, chính là lúc chồng tôi gọi đến, bảo mẹ tôi không phải là người.
Sau khi cúp máy, anh lại gửi tin nhắn cho tôi, bảo tôi phải đợi anh về.
Chuyến bay từ Châu Phi về Trung Quốc, ít nhất cũng phải mất tận 12 tiếng.
Nhưng vào đêm sau hôm gửi tin nhắn, anh ấy đã xuất hiện trước mặt tôi với tốc độ không thể ngờ đến!
Tôi rùng mình một cái, bất giác lùi về sau một bước, “Anh… anh là…”
4.
“Anh không phải quỷ!”
Chồng tôi đưa mắt sâu xa nhìn tôi nói: “Tiểu Đan, khi anh và em đang nói chuyện điện thoại thì đột nhiên ngất đi. Đến lúc anh mở mắt ra thì phát hiện bản thân đã ở trong nhà rồi.”
Tôi trừng to mắt, giọng nói khàn đặc: “Anh không hề gửi tin nhắn cho em sao?”
“Anh không.”
Cảm giác đau đớn đang hoành hành trong cơ thể, tôi ngồi phịch xuống mặt đất, cảm thấy tuyệt vọng tột cùng.
Chồng tôi không có kêu tôi đừng bỏ chạy, càng không có kêu tôi đợi anh ấy!
Những tin nhắn khi nãy, là chính con quỷ đó gửi đến!
Đột nhiên, tôi cảm nhận được ánh mắt thâm độc và u ám đang quan sát tôi.
Cửa phòng đã chốt khóa, cả căn nhà đều trong tình trạng kín mít, vậy ánh mắt này từ đâu mà ra chứ?
Cơ thể tôi cứng đờ, mồ hôi tuôn ra như mưa, nhưng lại không dám động đậy.
“Cót két… Cót két…”
Bên ngoài cửa sổ sau lưng tôi bắt đầu truyền đến tiếng cào của móng tay tên mặt kính.
Âm thanh đó rất nhỏ, nhưng lại rất nhanh, cứ chi chít khiến cho người ta kinh hoàng tột độ.
Tôi đưa mắt nhìn sang nơi phát ra tiếng động.
Dưới ánh đèn mờ ảo, có một người đang nằm bò trên cửa sổ.
Mà nhà tôi nằm tuốt trên tầng 27.
Bên ngoài cửa sổ không có lan can, chỉ có độ cao hơn trăm mét.
Tôi đã bắt đầu thở dốc, nhịp tim đập nhanh đến nỗi khiến tôi choáng váng.
Người đang bò bên ngoài cửa sổ, chính là một người phụ nữ.
Mái tóc của bà ta rất dài, nhưng lại trông rất giống khuôn mặt của mẹ tôi.
Khuôn mặt của bà toàn máu, bộ dạng hung hăng, đôi mắt dường như áp sát vào mặt kính nhìn chằm chặp lấy tôi.
“Tiểu Đan, nó đã bắt đầu chú ý đến em rồi, nó cứ nhìn em mãi kìa.”
Đột nhiên chồng tôi ôm chặt lấy tôi, “Nếu như em chết, vậy thì mục tiêu tiếp theo sẽ là anh.”
Nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống lưng áo của tôi, thật lạnh lẽo biết bao nhiêu.
Anh thốt ra từng chữ: “Từ ngày đầu tiên chúng ta vào ở căn nhà này, thì tất cả chúng ta đều không thế sống!”
Cả người tôi toát mồ hôi ướt đẫm, nhưng không biết dũng khí từ đâu mà đến.
Tôi xoay người lại, xông đến cạnh cửa sổ hét lớn: “Đến đi! Đến lấy mạng của tôi đi!"
Nhưng giờ phút này, bên ngoài cửa sổ đã không còn thấy bóng dáng con quỷ nào ở đó nữa.
Đến cả những âm thanh cào cấu bằng móng tay cũng biến mất hết thảy.
Chỉ còn mỗi tôi đứng cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn những vết cào chi chít, cùng với một vệt máu đỏ rất lớn.
Tôi bất lực nhìn về phía chồng tôi: “Chúng ta thật sự sẽ chết ở đây sao?”
Đâu còn nghi vấn gì nữa đâu.
Cửa lớn trong nhà đã bị đóng chặt kín, không tài nào mở ra được.
Chỉ còn một cách duy nhất chính là nhảy từ tầng 27 xuống dưới thôi.
Chồng tôi không trả lời, anh không còn quan tâm đến hình tượng của mình ngồi phịch xuống mặt đất, trong mắt đều là sự tuyệt vọng và hối hận.
“Cộc. Cộc. Cộc.”
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Âm thanh chói tai truyền đến: “Tiểu Đan, mau mở cửa đi con.”
Quá đủ rồi!
Tôi đã chịu đủ sự kinh hoàng rồi!
Bà giết chết những người thân yêu nhất của tôi, dựa vào cái gì bà còn muốn ảnh hưởng đến tôi, khiến cho tôi sợ hãi không yên như thế?!
Tôi cầm cây gậy lên mở phăng cánh cửa, rồi đập vào người bà thật mạnh.
Cây gậy đập xuống chân của mẹ tôi, nhưng bà vẫn ngồi đó bất động, đôi môi cong lên lộ ra một nụ cười thật man rợ.
Bởi vì phải chịu đựng sự kích thích não bộ trong thời gian dài, dẫn đến bây giờ tôi không còn biết hoảng sợ là gì nữa.
Tôi lại dùng hết sức đập mạnh xuống vài cái.
Nhưng bà ta vẫn nheo mắt, há to miệng để cười.
Nụ cười quái dị đó, cùng với cái mồm ngoác ra, như bị ai đó dùng dao rạch đến tận mang tai.
Lại một lần nữa tôi dùng gậy đập lên người của bà.
Ấy thế mà từ đầu tới cuối bà vẫn không có phản ứng gì.
Ngay lúc này, có một mùi hôi thối từ đâu bốc lên.
Mùi đó rất nồng, rất hôi, giống đường cống bị mở ra vậy, nhất thời xộc lên bao trùm lấy xung quanh.
Đây là mùi xác chết phân hủy, xuất phát từ trên người của mẹ tôi.
Bây giờ tôi mới phát hiện, từ lúc tôi mở cửa, bà ta ngoại trừ nụ cười cứng nhắc trên mặt thì không thốt ra chữ nào, thậm chí còn không cử động dù chỉ một chút.
Không lẽ con quỷ đã rời khỏi cơ thể của bà rồi?
Tôi dùng cây gậy chọc chọc vào người của bà.
Đầu bà ngoẹo sang một bên vai.
Cùng lúc đó đột nhiên truyền đến tiếng động lúc nhúc rất nhỏ.
Tôi vạch áo bà ra, dưới lớp áo đó toàn là dòi bọ chi chít đang loi nhoi gặm nhấm lấy người bà.
Tôi liền nhớ đến lời nói vừa nãy của chồng tôi — anh nói tuần trước mẹ tôi đã chết rồi!
Bây giờ đang là mùa hạ, xác chết nhất định sẽ phân hủy nhanh hơn.
Tôi cau mày lại, định kêu chồng tôi qua xem, nhưng đột nhiên tôi nhìn thấy trên cánh tay mẹ tôi có khắc vài chữ trên đó.
Bà khắc sâu lắm, máu đọng trên da đã trở nên đen ngòm đông cứng lại, có thể nhìn thấy xương cánh tay ẩn hiện lòi ra.
Bà chỉ khắc vỏn vẹn bốn chữ — “Cẩn thận thằng đó.”
Tôi trừng to mắt, huyệt thái dương bất giác co giật vài cái.
“Thằng đó” là chỉ ai?
Nhà tôi bốn người, tôi, mẹ tôi, con gái tôi đều là nữ.
Chỉ có duy nhất chồng tôi Hứa Vũ là đàn ông thôi.
Vậy thì, tại sao mẹ tôi lại nhắc tôi phải cẩn thận chồng tôi?
“Tiểu Đan, con quỷ đó đã thoát khỏi xác của mẹ rồi.”
Đột nhiên giọng nói của Hứa Vũ vang lên.
Anh bước ra từ trong phòng, ngữ khí chậm rãi nhưng vẫn ngập tràn nỗi sợ: “Con quỷ đó sẽ không tha cho chúng mình đâu! Chúng ta đều phải chết! Đều phải chết!”
Tôi lập tức cảnh giác nhìn anh.
Bỗng nhiên tôi phát hiện anh đang nhón chân, dùng ngón chân để di chuyển từng bước đi.
Anh đi lại không phát ra tiếng động gì, thứ mà khiến cho người ta kinh hoàng hơn chính là, dưới ánh đèn, “chồng tôi” không có bóng.
“Tiểu Đan, sao em không nói gì thế?”
Chồng tôi đi đến trước mặt tôi.
Vốn dĩ thân hình của Hứa Vũ đã rất cao, bây giờ nhón chân dường như xấp xỉ đến trần nhà rồi.
Trong phút chốc, cả người tôi cứng đờ lại, giống như có hàng ngàn cây kim đâm thẳng vào người tôi, hoảng sợ và run rẩy.
Bất chợt, có một âm thanh giòn rụm phát ra.
Anh ta đã thấp đi một khúc.
Đột nhiên eo anh ta bị gãy ngang, nhất thời chỉ còn cao ngang cổ của tôi.
Ngay lúc này, anh ta đang nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mặt tôi.
Hơi thở chết chóc nồng nặc phả lên mặt tôi, tim tôi đập loạn xạ, sắp nhảy ra ngoài mất rồi!
“Tại sao em không nói gì đi?”
Đầu của hắn nghiêng dữ dội lắm, cũng cỡ 90 độ, đôi môi cong lên, đôi mắt thì liếc sang một bên, lộ ra nụ cười kỳ quái, “Có phải em đã phát hiện ra bí mật của anh không?”
6.
“Bí mật?”
Người tôi ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn phải căng da ra để duy trì nụ cười, giọng nói vẫn mang theo sự căng thẳng: “A Vũ, anh đang nói gì vậy? Em nghe không hiểu gì hết?”
Hứa Vũ không nói gì, nhãn cầu như bị sáp ong dính cho cố định lại, nhìn chằm chặp tôi không động đậy gì.
Ánh mắt của anh ta giống như một con rắn độc, nhớp nháp và trơn trượt, khiến cho da đầu tôi tê rần.
Tôi không dám đối mặt với anh ta, tay chân run rẩy sắp nhũn đến nơi, muốn đứng không vững nữa.
Qua một lúc sau, đôi tay của anh ta đột nhiên giữ chặt lấy vai tôi.
Hình như Hứa Vũ đã khôi phục trạng thái bình thường, đôi mắt trong suốt, kéo lấy tay tôi xông thẳng ra ngoài, “Chạy mau đi, con quỷ đó không thể thao túng người trong thời gian dài, nhân lúc này, chúng ta mau chạy đi!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chồng tôi đã trở lại rồi.
Có thể là do con quỷ đã thoát xác, cộng thêm sức lực của Hứa Vũ rất mạnh, chỉ một lúc anh đã mở được cánh cửa, dẫn theo tôi xông vào thang máy.
Trong chiếc thang máy bọc kim loại kín mít, tôi giữ chặt lồng ngực đang đập như đánh trống, sắc mặt căng thẳng nhìn dãy số đếm ngược.
“Tiểu Đan, là do anh không tốt.”
Hứa Vũ nhìn tôi, giọng nói run rẩy: “Nếu như anh có thể kiếm được nhiều tiền hơn thì anh sẽ không mua căn phòng ma quái sang tay này, mẹ em cùng với Ni Ni đều sẽ không chết. Đều là lỗi của anh.”
Tôi nhớ lại mẹ tôi sau khi chết còn bị con quỷ đó thao túng cơ thể, thậm chí xác của bà còn bị tôi chửi rủa sỉ nhục, tôi liền đau đớn đến khó thở.
Tôi hận, tôi hận con quỷ chết tiệt trú ngụ trong nhà tôi.
“Ding!” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Có một cô bé thân hình nhỏ nhắn từ bên ngoài bước vào, con bé cầm chiếc bánh kem, mặc cái đầm công chúa màu trắng, trên mái tóc đen mun có một cái nơ hình con bướm trắng tinh, trông xinh xắn lắm.
Nhưng chỉ tiếc là, con bé lại đeo một cái mặt nạ chú hề với đôi môi màu đỏ to đùng.
“Bặc.”
Con bé nhìn thấy tôi, bánh kem trong tay liền rơi lộp bộp xuống đất, rồi nó khóc ré lên.
“Làm sao thế, cục vàng?” Ba của con bé giật mình sốt ruột đi đến.
Ba của con bé trông rất kỳ quặc, đeo một chiếc kính, mang đôi giày da và bộ đồ vest đắt tiền, ấy vậy mà mái tóc đều dính đầy xi măng. Anh ta mang theo cả người dính đầy xi măng như thế, vội vàng chạy đến từ phía xa xa và hỏi: “Sao tự dưng lại khóc vậy con?”
Con bé nức nở nói: “Ba ơi, con nhìn thấy một người đáng sợ lắm. Huhu…”
Tôi biết con bé đang nói tôi.
Người ngợm tôi bây giờ đầu bù tóc rối, nhếch nhác bẩn thỉu, trên người còn dính đầy máu của mẹ tôi và mùi hôi thối…
Tôi vô thức quay mặt sang chỗ khác, kéo theo Hứa Vũ rời khỏi thang máy.
Cho đến khi chạy xuống dưới lầu, tôi mới chợt nhớ ra, bởi vì bỏ chạy quá vội vàng, tôi và Hứa Vũ đều không có cầm theo điện thoại.
Nhưng tòa nhà đó tôi không còn muốn quay lại một giây một phút nào nữa.
Ngặt nỗi bây giờ là đêm hôm khuya khoắt, cả tiểu khu ngoại trừ hai cha con lúc nãy, thì chả còn thấy bóng dáng của ai nữa.
Hứa Vũ không nghĩ ngợi nhiều mà nói: “Chúng ta mau chạy đi, trực tiếp đi báo cảnh sát!”
Trước khi rời khỏi, tôi không nhịn được ngoảnh đầu nhìn lên tầng 27.
Tôi mắc chứng quáng gà, lại cận thị, cho nên thị lực vốn dĩ không được tốt cho lắm.
Nhưng ngay lúc này, tôi lại có thể nhìn rõ bên trong cửa sổ nhà tôi có năm người đang bám ở trên đó.
Cửa sổ phòng khách nhà tôi không lớn, năm người này đầu sát bên đầu áp chặt khuôn mặt lên tấm kính cửa sổ, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười vô cùng quỷ dị nhìn tôi.
Năm người đó chính là mẹ tôi, con gái tôi, cùng với con bé mặc đầm trắng và ba của con bé, còn một người nữa, nhưng khuôn mặt của hắn bị rèm cửa che mất, tôi nhìn không rõ khuôn mặt của hắn là ai.
Nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cho tôi ngạt thở rồi.
Hai cha con vừa nãy tôi gặp được trong thang máy, họ không phải người, mà là quỷ!
Đột nhiên tôi nhớ lại, con bé đeo mặt nạ, ba của nó dính xi măng đầy người…
Không lẽ, đó chính là chủ hộ đợt trước, người cha bị chôn sống trong vách tường, đứa con bị khâu miệng chết thảm?
Bỗng dưng rèm cửa kéo ra. Tôi nhìn thấy cảnh tượng còn khiếp đảm hơn như thế.
Người còn lại đang bám trên cửa sổ, đó chính là Hứa Vũ chồng của tôi.
Rõ ràng anh đang nắm tay tôi cơ mà, tại sao trên tầng 27 lại xuất hiện mặt của chồng tôi cơ chứ?
Tôi bị dọa cho mất hồn, rất nhanh đã hất tay của Hứa Vũ ra.
Dưới ánh trăng, tôi vẫn còn nhìn thấy bóng của chồng tôi kia mà.
Anh nhìn tôi với vẻ khó hiểu: “Tiểu Đan, em làm sao thế?”
Tôi không kịp trả lời, lại ngẩng đầu nhìn lên tầng 27.
Trên tấm kính cửa sổ vẫn có năm người ở nguyên vị trí đó.
Chỉ là, mặt của chồng tôi bây giờ đã trở thành khuôn mặt của tôi.
7.
Thuật che mắt!
Tất cả mọi thứ đều do con quỷ đó đang dùng thuật che mắt!
Tôi tự nhấn mạnh điều này với bản thân hết lần này đến lần khác.
Trên đoạn đường tối đen như mực, chỉ có tôi và Hứa Vũ như du khách đang chạy nạn, điên cuồng chạy về hướng đồn cảnh sát.
Nhưng càng chạy thì tôi càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Trong tiểu khu này, tôi không gặp được bất kỳ ai.
Tại sao trên đường tôi không thấy bóng dáng của ai hết vậy?
Không đúng, đừng nói là người, đến cả một chiếc xe tôi cũng không gặp được!
Tôi lại bắt đầu căng thẳng, tay chân co rúm lại nhìn Hứa Vũ: “Anh không phát hiện ra điều gì bất thường sao?”
Anh nhìn xung quanh một hồi rồi sắc mặt trở nên khó xử: “Tiểu Đan, anh xin lỗi, chúng ta… Hình như chúng ta vẫn chưa thoát ra ngoài được.”
Chồng tôi đang tự trách bản thân, rồi đưa tay tự táng lên mặt mình vài cái thật mạnh.
Anh xuống tay nặng lắm.
Tôi có thể nhìn thấy gò má của anh đã đỏ chót.
Nhưng điều kỳ lạ là, tôi không nghe được âm thanh “chát, chát” khi anh đánh vào mặt mình.
Chỉ có thể nhìn thấy những dấu tay in trên khuôn mặt anh thôi.
Làm sao đây?
Tại sao tôi vẫn chưa thoát ra ngoài được?
Muốn điên mất thôi!!!
Tôi rất ghét cảm giác lạc lõng trong màn sương dày đặc, sự căng thẳng hoảng loạn, bất lực không biết nên làm gì.
“Chát!”
Đột nhiên, não bộ của tôi vang lên tiếng động, bảo tôi tự tát chính bản thân tôi đi.
Tôi cảm thấy sự đau đớn sẽ kích thích đầu óc, khiến cho tôi tỉnh táo hơn.
Thế là, tôi đưa tay tự táng cho mình một cái thật mạnh.
Nhưng tôi lại không nghe được hồi âm gì cả.
Cũng chả có cảm giác đau đớn gì.
Có nghĩa là bây giờ chính bản thân tôi cũng đang ở trong ảo ảnh của con quỷ đó tạo ra sao?
Bắt đầu từ lúc nào cơ chứ?
Trong đầu tôi là một màn hỗn loạn, có suy nghĩ cách mấy cũng không thông.
Ngay từ giây phút bàn tay tôi chạm vào da mặt, đột nhiên trong đầu tôi hiện lên đoạn băng ghi hình trước khi con tôi chết.
Biểu hiện của Ni Ni lúc đó rất đau khổ, rõ ràng con bé không muốn vào trong máy giặt, nhưng tay chân vẫn bị khống chế bò vào bên trong.
Vậy thì… hiện tại tôi đang tự điên cuồng tát vào mặt mình, so với khung cảnh trước khi con tôi chết có gì khác biệt chứ?
Tôi thật sự hoang mang lắm!
Tay tôi muốn ngừng nhưng lại không thể tự khống chế bản thân, từng bạt tai cứ giáng xuống mặt tôi bởi chính bàn tay của tôi.
Tôi liền nghĩ, nếu như bây giờ camera có ghi lại hình ảnh, vậy thì đoạn băng ghi hình trước khi tôi chết, nhất định sẽ là cảnh tôi đang không ngừng tự táng vào mặt mình.
Một hiện trường tự ngược đãi bản thân cho đến chết.
“A Vũ.”
Máu từ khóe môi tôi bắt đầu chảy ra, nhưng tôi lại không cảm thấy đau đớn chút nào cả.
Nước mắt tôi đầm đìa há miệng nhìn sang Hứa Vũ.
“Cứu em với…”
Tôi muốn cầu cứu anh ấy.
Nhưng khi tôi nhìn anh, mới phát hiện anh đã trở lại thành bộ dạng kỳ quái lúc trước rồi.
Anh nghiêng đầu, đôi mắt xám xịt nhìn tôi chằm chặp.
8.
“Tiểu Đannnn.”
Giọng nói của Hứa Vũ rất chói tai, phần đuôi như kéo ra rất dài.
Con quỷ đó lại nhập vào người của chồng tôi rồi!
Tôi không hề do dự một chút nào, lùi lại một bước, một bên tát mình, một bên dùng hết sức bình sinh bỏ chạy trên con đường mịt tối vô tận.”
“Tiểu Đannnn.”
Tiếng gào thét của anh vẫn vang vọng phía sau.
Tim tôi đau đớn đến kịch liệt, anh ấy là chồng tôi, cũng là người thân duy nhất trên đời, tôi làm sao có thể bỏ mặc anh ấy ở lại đây cơ chứ?!
Cuối cùng, đôi chân của tôi cũng đã ngừng lại.
Tôi xoay người nhìn, vừa hay đối mặt với khuôn mặt kỳ quái của anh đang móp méo.
“Chạy đi!!!”
Biểu cảm của anh rất hung hãn, khóe môi hai bên cong lên tận mang tai, hàm răng cắn chặt nhưng vẫn cố gắng thốt ra từng chữ: “Chạy đi! Nhắm mắt lại mà chạy!”
Vừa dứt lời, con quỷ lại cất tiếng cười khanh khách, trừng đôi mắt xám xịt nhìn thẳng vào mắt tôi: “Tiểu Đan, đừng có đi mà, há há há…”
Tôi nhắm chặt đôi mắt, hai dòng lệ lăn dài trên má rồi ngoảnh mặt cứ thế mà chạy.
……
Tôi cũng không biết bản thân đã chạy bao lâu, cho đến khi bên tai tôi vang lên một tiếng “ding dong” — đó là âm thanh mở cửa của thang máy.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Không phải tôi đang chạy trên đường sao?
Tại sao lại nghe được âm thanh của thang máy?
Trong lòng tôi có rất nhiều nghi vấn, nhưng lại không dám mở mắt ra.
Bởi vì tôi rất sợ đây lại là ảo ảnh mà con quỷ đó tạo ra cho tôi.
“Này, cô có bị thần kinh không vậy? Bộ xem thang máy này là máy chạy bộ của nhà cô chắc?”
Có người giữ vai tôi lại, “Tôi còn phải đợi thang máy xuống lầu đấy, cô đừng có chiếm hết mà không làm gì như thế có được không?!”
Tay của người này có độ ấm, trên người còn có mùi viêm cánh, vậy mà lại có thể khiến tôi bình tĩnh đi không ít.
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy cái bụng bia, là một người đàn ông tai to mập mạp.
Hắn lườm tôi một cái rồi gằn giọng nói: “Nhìn cái gì vậy? Cô có xuống lầu không?”
Cả người tôi đơ ra, mồ hôi tuôn ướt đẫm cả lưng áo.
Từ đầu đến cuối tôi vẫn luôn kẹt trong thang máy!
Sau khi tôi đi cùng người đàn ông đó xuống lầu, tôi nhìn thấy mặt trời bắt đầu mọc lên từ nơi chân trời xa xăm, tia sáng chiếu rọi vào đôi mắt sưng tấy mà tôi đã khóc từ hôm qua đến giờ.
Tiếng cười nói vang khắp cả tiểu khu.
Tôi nhìn thấy các bà nội trợ nắm tay những bé con đến trường, nhìn thấy bà lão đang tỉ mỉ chăm chút tưới từng chậu cây mà bà đã trồng.
Tôi còn nghe được tiếng chíp chíp líu lo của đàn chim sẻ, cùng với tiếng còi xe và khói lửa nhân gian.
Tôi đứng dưới ánh mặt trời, lại một lần nữa nhìn lên tầng 27.
Rèm cửa sổ vẫn kín mít, không còn bóng người nào bám trên đó nữa.
Bà lão tưới cây xong, tỏ vẻ hiếu kỳ nhìn tôi: “Cô gái, cô đang nhìn gì thế?”
Cổ họng tôi khô khốc trả lời: “Dì ơi, tòa nhà này đã từng có người chết đúng không ạ?”
Khuôn mặt bà lão lập tức trùng xuống, bà nói: “Tầng 27, căn hộ 202 từng có người chết, khiến cho địa ốc cả khu này đều rớt giá trầm trọng luôn. Haiz…”
Tôi không nói gì nữa, quay người lê tấm thân nặng trĩu này đến đồn cảnh sát.
……
Nữ cảnh sát nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu, đầu bù tóc rối, liền hoang mang rót cho tôi cốc nước, rồi hỏi thăm tôi đã xảy ra chuyện gì.
Tôi nắm chặt cái ly, nước mắt lăn dài trên má, tôi nói: “Trong nhà tôi có ma…”
Rất nhanh cảnh sát đã đến nhà tôi.
Tôi không dám bước vào căn nhà đáng sợ này thêm lần nào nữa, thế là tôi chỉ đành đứng đợi ở dưới lầu.
Một lúc sau, một vị cảnh sát đã bước xuống, anh ta nhìn tôi với vẻ mặt kỳ quái: “Mẹ của cô chết rồi.”
Tôi cúi đầu, nước mắt làm mờ cả tầm mắt, tôi trả lời: “Tôi biết, một tuần trước bà đã chết rồi, là bị cửa sổ kẹp đến đứt hơi…”
Cảnh sát dò hỏi tôi: “Cô biết mẹ mình đã chết một tuần, vì sao không làm đám tang cho bà, ngược lại còn sinh sống với bà ta?”
“Căn nhà tôi đang ở có ma, mẹ tôi bị con quỷ đó thao túng cơ thể, khiến bà tự đưa cổ ra cửa sổ rồi kẹp đến đứt hơi chết.”
Từng giọt nước mắt tuôn ra rơi xuống mũi giày, tôi nghẹn giọng nói tiếp: “Sau khi mẹ tôi chết, con quỷ đó triệt để chiếm luôn cơ thể của bà, cho nên tôi căn bản không hay biết bà đã chết.”
Vẻ mặt của anh cảnh sát càng trở nên kỳ quái hơi, anh cau mày đáp: “Tuyệt đối không tồn tại sự việc ma quỷ thao túng cơ thể của mẹ cô, bởi vì thi thể của bà không có bất kỳ vết thương ngoài da cả, đến cả phần cổ cũng không có dấu vết bị kẹp gì.”
Tôi không còn nói thêm gì nữa.
Anh cảnh sát đâu phải người nếm trải mùi vị gặp ma quỷ đâu.
Anh ấy không tin tôi cũng là chuyện thường tình thôi mà.
“Đúng rồi, tôi đã lục soát kỹ nhà của cô, tôi không hề phát hiện ra dấu tích gì của chồng cô cả.”
Đột nhiên vị cảnh sát cầm cuốn sổ ghi chép hướng về phía tôi, ánh mắt của anh không ngừng quan sát tôi và hỏi: “Có phải cô đã nhớ nhầm rồi không? Cả căn nhà chỉ có vết tích sinh hoạt của cô, mẹ cô và con gái cô, không hề có bất kỳ dấu vết của người đàn ông nào cả.”
Tôi ngồi xuống mặt đất, hít một hơi thật sâu, “Chồng tôi đã đi công tác bên Châu Phi 3 năm rồi, trong khoảng thời gian đó anh ấy vẫn chưa có dịp quay về, nhưng chính vào đêm hôm qua, con quỷ đó đã thao túng chồng tôi, ngay cái hôm con gái tôi chết, anh ấy giống như có thể di chuyển trong phút chốc, xuất hiện ở trước mặt tôi!”
Vị cảnh sát không lên tiếng, nhưng ánh mắt của anh ấy rõ ràng là không tin tôi.
Khoảng chừng năm tiếng sau, đội pháp y đã chuyển xác mẹ tôi ra ngoài.
Khi đi ngang qua tôi, cánh tay không biết vì sao đã trượt ra khỏi túi đựng xác.
Đây là cánh tay phải.
Một cánh tay khô héo, giống như một cành cây khô khốc nhăn nheo vậy.
Tôi dụi mắt rồi nhìn kỹ vào cánh tay đó.
“Cô còn gì muốn nói sao?” Cảnh sát phát hiện sự bất thường của tôi, liền lập tức đến gần hỏi.
Tôi mở miệng trả lời: “Đêm hôm qua, tôi nhìn thấy trên cánh tay bà có bốn chữ ‘cẩn thận thằng đó’, nhưng bây giờ đã không nhìn thấy nữa.”
Anh cảnh sát lại nhìn tôi một lúc rồi nói: “Có phải cô có bệnh tâm lý gì không? Ví dụ như chứng hoang tưởng, nhân cách phân liệt chẳng hạn???”
Tôi lắc đầu, “Tôi không.”
Ding dong!
Ngay lúc này, điện thoại của anh cảnh sát vang lên, anh đưa máy ghi âm cho trợ lý của mình, đi xa ra vài mét, rồi cầm điện thoại lên nghe.
Bây giờ, tôi đã hiểu hết mọi chuyện.
Lúc vẫn còn ở thang máy, con quỷ đó đã tạo ra ảo ảnh rồi nhập vào người của chồng tôi.
Anh ấy vì muốn cứu tôi, đã bảo tôi nhắm mắt mà chạy về phía trước.
Nếu như không có anh ấy thì sáng sớm ngày hôm sau, khi người đàn ông mập mạp đó bước vào thang thì sẽ nhìn thấy một xác chết bị đánh bầm dập, chính là tôi đây.
Qua một lúc sau, anh cảnh sát đó quay lại, nhìn tôi và nói: “Cô phải theo chúng tôi về đồn một chuyến.”
“Tại sao?”
Cảnh sát đáp: “Cô bị tình nghi tội mưu sát.”
Tôi trừng to mắt, hoang mang hỏi: “Mưu sát? Tôi mưu sát ai?”
Anh ấy thở dài: “Con gái của cô.”
10.
Sau khi con gái tôi chết, đêm hôm sau cảnh sát đã cho người điều tra camera nhà tôi.
Trên đoạn băng hiển thị, trong lúc đêm khuya thanh vắng, chính tôi đã ép buộc mẹ tôi, bảo bà gọi con gái tôi bò vào trong máy giặt để chơi.
Nếu như mẹ tôi không nghe lời, tôi sẽ không cho bà ăn cơm, bắt bà nhịn đói.
Bởi vì không còn sự lựa chọn nào khác, cho nên bà chỉ đành làm theo lời nói của tôi.
Trước khi con gái tôi chết, trong máy giặt có một bộ đồ của tôi, trong bộ đồ đó chứa đầy lưỡi dao, máy giặt đã thiết lập nút giặt sấy nhanh theo giờ.
……
Trong phòng thẩm vấn.
Trên đầu, cánh tay tôi đã dán đầy dây xanh, dây đỏ.
Nhưng tôi chẳng buồn để tâm, chỉ trừng to mắt nhìn đoạn băng đang phát trước mặt tôi, “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Đây là đoạn băng đã bị cắt ghép! Đây là đoạn băng giả!”
Tôi mất kiểm soát hét lên: “Tôi chỉ có một đứa con gái, sao tôi có thể khiến mẹ tôi giết con gái tôi cơ chứ?!”
Cảnh sát nhìn tôi, không nói lời nào.
Trợ lý của anh ta viết một dòng chữ trên giấy: “Đội trưởng, trên máy trắc nghiệm không hiển thị cô ta đang nói dối.”
Chiều hôm đó, một người mặc áo blouse màu trắng tiến vào, đưa cho tôi một tờ giấy A4 và bảo tôi điền thông tin lên trên.
Thời đại học tôi có tham dự qua một khóa tâm lý học, bây giờ đám người này cũng xem tôi như bệnh nhân tâm thần vậy, tôi bất chợt lên tiếng: “Tôi không có bất kỳ vấn đề gì, tôi không hề giết chết con gái tôi!”
Có lẽ do tôi tâm trạng tôi quá kích động, bên phía cảnh sát chỉ tạm giam chứ không còn thẩm vấn gì tôi nữa.
Vài ngày sau, tôi bị đưa đến phòng tư vấn tâm lý.
Bác sĩ bảo tôi nằm lên ghế, dịu dàng nói với tôi: “Bây giờ cô mệt lắm đúng không? Mình nghỉ ngơi chút nhé.”
Lời nói của cô ta rất truyền cảm, chỉ vài phút sau tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Tôi ngủ không yên giấc chút nào, tôi nhìn thấy chồng của mình trong mơ, anh ấy vẫn luôn nói chuyện với tôi, hỏi tôi dạo này như thế nào? Hỏi con gái tôi có khỏe không…
Hai dòng nước mắt lăn dài, tôi khóc lóc nói với anh, tôi không ổn chút nào, áp lực của tôi rất lớn, con gái đi mầm non cần tốn nhiều tiền, mẹ tôi bị liệt rồi, trong người còn xuất hiện nhiều bệnh vặt, tiền thuốc than cũng tốn cả mớ.
Rồi tôi hỏi anh, rốt cuộc khi nào mới từ Châu Phi trở về.
Tôi thật sự rất cần anh ấy.
Anh xoa đầu tôi, nói anh sẽ về sớm thôi.
Anh còn hỏi tôi, ba năm qua anh ấy ở Châu Phi, một mình tôi chống chọi như thế nào?
Tôi trả lời tôi đi làm hộ lý trong tiểu khu, quanh năm suốt tháng đều phải hầu hạ người ta.
Anh hỏi tôi hầu hạ ai thế.
Tôi nói chỉ là một người già bình thường thôi, nhưng bà đối xử với tôi rất tốt, trả lương cho tôi cũng rất cao…
Một hồi lâu sau, tôi đã tỉnh lại.
Khi mở mắt ra, tôi nhìn thấy cô bác sĩ cầm tờ giấy rồi viết ra vài chữ “Mắc bệnh tâm lý, người già tiểu khu.”
Bỗng chốc tôi nhận ra, họ thông qua một số cách thức đặt biệt để tiến vào giấc mơ của tôi.
Cô ta dùng thân phận của chồng tôi, không ngừng hỏi han về cuộc sống của tôi.
Tôi nhịn không được chất vấn cô ta: “Cô và đám cảnh sát đó là đồng lõa, vậy thì cô có biết tung tích của chồng tôi đúng không?”
Bác sĩ tâm lý lộ ra vẻ mặt mâu thuẫn.
Sau đó, cô ta mở điện thoại, cho tôi xem lại tin tức năm 2019, cô cất lời: “Chồng của cô, đã chết vì tai nạn xe ba năm trước.”
11.
Lời nói này như một cây kim đâm sâu vào trong não bộ của tôi, khiến tôi vừa đau vừa sợ hãi.
Sau khi tôi đọc kỹ tin tức, mọi khúc mắc trong đầu tôi đã được giải đáp.
Ba năm trước, chồng của tôi được điều đến Châu Phi công tác.
Cả nhà tôi đều rất vui, nghĩ đến sau này anh ấy nhất định sẽ tiền đồ sáng lạn.
Khi ấy mẹ tôi còn chưa liệt, cả nhà tôi tính ra ngoài ăn một bữa thật ngon để chúc mừng cho chồng tôi.
Nhưng nào ngờ, có một người đàn ông say xỉn, trực tiếp lái xe tông thẳng vào người mẹ tôi.
Thế là bà bị tông thẳng xuống sông.
Chồng tôi cũng không nghĩ gì nhiều, liền vội vàng cởi áo, giày, lập tức nhảy xuống sông cứu mẹ tôi.
Người bị chìm xuống nước, trong đầu chỉ có một ý niệm, đó chính là hô hấp.
Mẹ tôi không biết bơi, khi chồng tôi bơi đến cạnh bà, mẹ tôi như bám được cọng cỏ cứu mạng, dùng sức nắm lấy đầu chồng tôi, nhấn anh xuống thân dưới của bà.
Và cuối cùng… chồng tôi đã bị nước sông làm cho ngạt thở chết.
Khoảng cách bà rơi xuống nước cách bờ không xa, nước chảy cũng không xiết, nếu như mẹ tôi không vùng vẫy, mặc cho chồng tôi kéo lên bờ, vậy thì hai người hoàn toàn có thể sống sót rồi.
Nhưng đến cuối cùng, chồng tôi vẫn chết.
Mẹ tôi cũng chẳng lành lặn gì, bà bị tông đến nỗi liệt cả đôi chân.
Cũng từ lúc đó, gánh nặng cuộc sống đều ập thẳng lên người tôi.
Mẹ tôi ân hận lắm, thậm chí còn không dám nhìn thẳng mặt tôi kia mà.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, con gái tôi cũng đã ra đời.
Áp lực cuộc sống của tôi rất lớn, vừa đầy tháng đã phải ra ngoài bươn trải.
Tôi muốn tìm công việc gần nhà, như thế sẽ tiện bề chăm sóc cho con và mẹ tôi.
Vừa hay, trong tiểu khu có một người lớn tuổi đang tìm hộ lý.
Thế là tôi sang đó hỏi ngay.
Thấm thoát tôi đã làm việc cho bà ta ba năm trời.
Trong ba năm nay, bà trả lương cho tôi rất cao, cũng đã ám thị tâm lý cho tôi rất nhiều.
Bà ta hết lần này đến lần khác tẩy não tôi, nói mẹ tôi là của nợ, còn nói nếu không phải vì mẹ tôi thì căn bản chồng tôi không thể chết, cái thứ như mẹ tôi chính là đồ phế vật làm vướng chân người khác, sao không chết quách đi cho xong!
Bà ta còn nói, con gái tôi cũng là của nợ, nếu như lúc đó tôi không mang thai, tôi hoàn toàn có thể nhảy xuống sông, giúp chồng tôi cứu mẹ lên bờ.
Ban đầu, tôi rất khó chịu khi nghe những lời nói đó của bà.
Nhưng thời gian lâu dần, tôi liền cảm thấy chán ghét mẹ và con gái tôi lắm.
Đều tại họ, nếu không phải vì hai của nợ này thì chồng tôi sao mà chết được!
Về sau, bà ta lại nói với tôi, bảo tôi nhốt con gái vào trong máy giặt, như thế nó sẽ không dám quậy phá, tôi cũng có thể an tâm kiếm tiền nuôi gia đình.
Thế là bà ta đã tẩy não tôi thành công.
Nhưng khi tôi về đến nhà, nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu đó, tôi lại không tài nào mở lời.
Thế là, việc nhốt con gái tôi vào máy giặt, sẽ để mẹ tôi lên tiếng…
Thật sự mẹ tôi sống rất đau khổ.
Bà chết một cách đột ngột khi uống nước.
Tôi nhớ khi đó là khoảng một tuần trước, bà cụ tôi chăm sóc đột nhiên nôn mửa không ngừng, thế là tôi phải sang đó trực đêm.
Mẹ tôi nằm liệt trên giường, rất khát nước, cho nên đã nhờ con gái tôi lấy nước cho bà uống.
Dáng người con bé nhỏ nhắn, không thể với tới máy lọc nước, cho nên đã tiện tay lấy chai nước để trên bàn trà.
Khi bà uống vào thì đột tử ngay lập tức.
Mà bình nước đó, là chính bà cụ kia cho tôi…
12.
Cửa lớn phòng điều trị tâm lý bị đẩy ra.
Đội trưởng Trương bên cục cảnh sát bước vào, anh nói: “Bà cụ mà cô chăm sóc không phải người bình thường, bà ta là nhà thôi miên tâm lý bậc nhất trong nước.”
Bác sĩ tâm lý hỏi: “Bà ta tên là Lý Thúy Hòa đúng không?”
Đội trưởng Trương gật đầu.
“Bà ta từng là thầy của tôi.”
Bác sĩ tâm lý liền ngộ ra một điều, “Khi bà 60 tuổi đã sinh ra một đứa con trai, nhưng ba năm trước, bởi vì say rượu lái xe gây tai nạn nên đã phải ngồi tù chung thân, từ đó tôi không còn nhìn thấy bà ta nữa.”
Đội trưởng Trương nhìn tôi một cái, tiếp lời: “Bà cụ Lý Thúy Hòa mà cô chăm sóc, con trai của bà, chính là người đã say rượu lái xe tông mẹ cô xuống sông.”
Thế là tôi liền hiểu thấu mọi chuyện trong phút chốc.
Con trai của bà Lý Thúy Hòa say rượu gây tai nạn, đã gián tiếp hại chết chồng của tôi, khiến cho mẹ tôi bại liệt.
Pháp luật phán cho con trai bà mức án chung thân.
Đứa con trai duy nhất của bà ta phải ngồi tù, bà ta hận tôi, nên đã ủ mưu tính kế hãm hại tôi.
Cho nên, bà đã mời tôi làm hộ lý của bà.
Chồng của tôi đã chết, mẹ thì bị liệt, con gái vẫn còn quá nhỏ, bao nhiêu áp lực mưu sinh đè nặng lên vai khiến cho tôi hoàn toàn suy sụp từ lâu.
Bà ta là nhà thôi miên tâm lý có tiếng tăm trong nước, ngày nào tôi cũng kề cạnh với bà, đương nhiên bà có thể thôi miên tôi mỗi ngày trong vô thức.
Ngày tháng tích tụ dần, cuối cùng bà cũng đã hoàn toàn thôi miên được tâm tính của tôi.
Thế là… tôi đã mắc một lỗi lầm rất lớn.
“Nhưng tôi vẫn còn một chỗ không hiểu cho lắm.”
“Cho dù là nhà thôi miên lợi hại đến mấy, cũng không thể hoàn toàn thao túng được tâm lý của một người, đúng không?”
Bác sĩ tâm lý nhìn tôi rồi nói: “Dù sao thì… hổ dữ không ăn thịt con, Tiểu Đan có như thế nào thì cũng không thể là người bỏ lưỡi dao vào trong máy giặt để giết chết con của mình nhỉ?”
Tôi trầm mặc, không còn thốt ra được từ nào.
Trên đoạn băng hiển thị, bộ đồ đó là chính tay tôi bỏ vào.
Chỉ là… tôi thật sự không biết đống lưỡi dao đó từ đâu mà ra.
13.
Đối với câu hỏi này, bên phía cảnh sát đã có câu trả lời khi bắt được Lý Thúy Hòa.
Lý Thúy Hòa không chỉ là nhà thôi miên tâm lý bậc nhất, mà còn là giáo sư hóa học cấp S của trường đại học nổi tiếng trong nước.
Bà đã tự chế tạo một loại thuốc có thể khiến cho người ta nảy sinh ảo giác.
Loại thuốc này đã hòa vào nước, bị tôi nuốt vào bụng.
Nếu là mẹ tôi thì chắc chắn sẽ chết, bởi vì Lý Thúy Hòa đã thêm liều lượng thuốc ảo giác vào trong nước.
Mẹ tôi huyết áp cao, còn có rất nhiều bệnh về tim, cơ thể suy nhược, chỉ cần uống thuốc đó vào chắc chắn sẽ đột tử.
Sau khi bà chết, thi thể nằm trên giường còn chưa được liệm.
Là bởi vì tôi đã uống thuốc ảo giác, cùng với sự ảnh hưởng của sự thôi miên, cho nên tôi cứ nghĩ là bà còn sống.
Mà tất cả tình cảnh kinh khủng của đêm hôm qua, đều là ảo giác tạo thành do uống thuốc lâu ngày gây ra…
……
Trong phòng thẩm vấn, Lý Thúy Hòa đã mất đi bộ dạng hòa nhã của mọi ngày, bà nhìn tôi phẫn nộ hét lớn: “Con trai tôi phải ở tù chung thân không thể ra ngoài, tôi phải khiến cho con gái cô ta chết để trả giá! Đây căn bản không hề hấn gì cả!”
“Lưỡi dao trong quần áo của cô ta là tôi bỏ vào đấy, máy giặt khởi động được là do tôi lấy trộm điện thoại của cô ta bấm nút. Háhaha, con gái của cô ta chết rồi, đây là báo ứng của cô ta!”
Đội trưởng Trương nói: “Say rượu lái xe vốn là lỗi của con trai bà, tại sao bà có thể làm ra những chuyện ác độc đến thế?!”
“Trách con tôi sao? Tại sao lại có thể trách con tôi? Tại sao các người không trách cả gia đình cô ta ban đêm ra đường đi dạo cái gì chứ hả?! Tôi thật hối hận mà!”
Lý Thúy Hòa nghiến răng nghiến lợi, cổ họng phát ra âm thanh chói tai: “Hôm đó đáng lẽ tôi phải bỏ nhiều thuốc thêm một chút, nếu như tôi bỏ nhiều thêm một chút, vậy thì cô đã chết trong thang máy từ sớm rồi! Tôi thật quá hối hận đi mà!”
Cuối cùng, Lý Thúy Hòa bởi vì mang tội cố ý giết người, tòa án đã phán cho bà mức tù chung thân.
Kẻ phạm tội đã bị trừng trị thích đáng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn là nước mắt tuôn đầm đìa.
Người thân của tôi đã mất hết rồi, cuộc sống cũng chẳng còn hy vọng gì nữa.
Thế là tôi quyết định rời khỏi thành phố này.
Tôi bước vào thang máy, có một cô gái đứng cạnh thấy tôi bấm tầng 27, cô gái đó rất ngạc nhiên: “Tầng 27 vừa mới có người chết đó, cô không sợ sao?”
Tôi lắc đầu.
Bây giờ, tôi không còn sợ nữa, thật sự không còn gì để tôi phải sợ nữa rồi.
Bởi vì, thứ làm tôi đau không phải ma quỷ.
Mà chính là lòng người.
[Hoàn Chính Văn]