Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đêm qua lúc tôi đang ngủ thì bị đánh thức. Tôi mơ màng nhìn về phía giường bên tay trái gần cửa sổ, thấy hai đứa bạn cùng phòng vẫn đang vừa cười vừa tám chuyện.
Nhìn đồng hồ, đã 3 giờ sáng rồi.
Có bị bệnh không vậy?!!! Hơn nửa đêm không ngủ còn tám chuyện linh tinh quấy rầy người khác nghỉ ngơi, phiền chết đi được!
Tôi mắng thầm trong bụng rồi xoay người ngủ tiếp. Nhưng sáng hôm sau lúc thức dậy, tôi lại phát hiện chiếc giường bên tay trái gần cửa sổ là giường trống…
1.
Ký túc xá của chúng tôi là phòng bốn người, thuộc vào kiểu thiết kế trên là giường còn ở dưới là bàn học.
Tôi ngủ ở giường bên tay phải ngay sát cửa vào. Tối hôm qua hai đứa bạn tám chuyện trên trời dưới đất thì ngồi ở trên giường của Trương Nghệ, là dân Tế Nam.
Tôi thấy giường chiếu cô bạn trống huơ trống hoác liền buột miệng hỏi: "Trương Nghệ đâu rồi? Sao giường của nó trống trơn vậy?"
Hai đứa bạn cùng phòng của tôi đang đi vệ sinh với trang điểm. Cô bạn đang ngồi trang điểm tên là Lâm Thải Thải, nhìn ngược từ trong gương ra: "Trương Nghệ nào?"
Tôi chỉ vào chiếc giường bên tay trái gần cửa sổ: "Thì Trương Nghệ ngủ trên giường này nè! Mày bị ngu rồi hả?"
Còn Trương Nghệ nào nữa! Chưa tỉnh ngủ sao?!
Lâm Thải Thải quay đầu, sầm mặt hỏi tôi: "Ngô Địch! Mày bị trúng gió hả? Cái giường đó có ai ngủ đâu!"
?????
Tôi đầu đầy dấu chấm hỏi...
"Là Trương Nghệ đó! Trương Nghệ ở trên cái giường này nè! Bốn đứa tụi mình là sau đợt huấn luyện quân sự chuyển vào ở chung với nhau, ngày nào mà chẳng ăn cơm chung hả? Thải Thải, mày bị mất trí nhớ rồi à? Đừng có giỡn như vậy nhe? Giỡn kiểu này không vui đâu!"
Thải Thải nhìn tôi như đang nhìn đứa tâm thần...
"Mày nói điên nói khùng cái gì vậy Ngô Địch? Ngủ mớ quá rồi hả? Đừng có giỡn tào lao nữa nghe!"
Lúc này, Đới Xuân Ny cũng vừa đi vệ sinh xong bước ra. Tôi vội vàng kéo cô bạn này lại hỏi: "Mày nói coi Đới Đới, đứa ở giường đó có phải là Trương Nghệ không? Bình thường Trương Nghệ chơi thân với mày nhất. Mày cũng không thích giỡn kiểu này... Nói thật đi, có phải đứa ngủ trên giường này là Trương Nghệ không? Tối hôm qua hai đứa mày tám đến hơn ba giờ sáng còn chưa chịu ngủ nữa! Có đúng vậy không?"
Đới Xuân Ny bị tôi hỏi đến tái mặt, ngơ ngơ ngác ngác hỏi lại: "Trương Nghệ nào? Tối qua tám giờ là tao đi ngủ rồi, đánh một giấc tới sáng, có tám với đứa nào đâu? Chẳng phải cái giường đó luôn bỏ trống à?"
Tôi thật sự là bó tay rồi.
"Không phải mà! Hai đứa mày mắc cái giống gì vậy? Tốt nghiệp trường sân khấu điện ảnh à? Hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư nhe, chơi cái trò gì kỳ cục vậy? Bốn đứa ngày nào cũng ngủ chung gần nửa tháng rồi mà tụi mày còn nói cái giường đó bỏ trống hả? Rủa cái con nhỏ Trương Nghệ kia thành không khí sao? Chơi vậy mà coi được à?"
Đới Xuân Ny nhìn thoáng qua Lâm Thải Thải rồi nghiêm túc bảo tôi: "Ngô Địch! Phòng mình có ba người thôi, lấy đâu ra đứa thứ tư? Tụi mình là phòng cuối cùng của đám con gái khối này. Tổng cộng nguyên đám con gái chỉ có hai mươi ba đứa, chia đều ra thì vừa vặn thiếu một người. Cô hướng dẫn nói ký túc xá nhiều phòng, kêu tụi mình không cần phải cố ghép phòng với mấy khối khác làm chi nên cho ba đứa ở riêng. Mày quên rồi sao?"
"Rồi, Ok! Tụi mày giỏi, thích diễn lắm đúng không?" Tôi lục lọi trong đống album ảnh trên điện thoại, hình chụp chung của bốn đứa có nhiều lắm.
Đới Xuân Ny và Trương Nghệ chơi thân với nhau nhất vì đều là dân Tế Nam. Tôi nhớ mình từng chụp chung cho hai đứa một tấm. Hình thì chắc chắn sẽ không biết lừa người!
"Tao mà tìm ra tấm nào có Trương Nghệ thì tụi mày bao tao ăn căn tin 1 tháng, dám chơi không?"
Lâm Thải Thải còn muốn cự với tôi nhưng bị Đới Xuân Ny ngăn lại.
"Cho nó tìm thử đi Thải Thải!"
Điện thoại vừa được tôi mua mới nên ảnh chụp cũng không nhiều, rất nhanh đã lướt tới mấy tấm chụp chung. Chỉ có điều, lúc tôi mở to ra tấm có bốn đứa thì lập tức ngu người…
Vốn là bốn, sao giờ lại biến thành ba rồi?!!!
Trong đó chỉ có tôi, Đới Xuân Ny và Lâm Thải Thải...
2.
Đến trưa, tôi ăn cơm một mình trong ký túc xá. Đới Xuân Ny và Lâm Thải Thải dứt khoát cô lập tôi. Tụi nó cho rằng tôi là cái đứa thần kinh nên tới giờ cơm trưa, cả hai đều không thèm về ký túc xá mà chuyển sang tới phòng tự học.
Ngay đến chính tôi cũng bắt đầu hoài nghi, có phải đầu của mình có vấn đề gì rồi không? Nhưng rõ ràng là trong phòng ký túc xá có bốn người, sao bây giờ lại đột nhiên biến thành ba rồi? Còn chỉ có mình tôi nhớ kỹ được sự tồn tại của người tên "Trương Nghệ" này nữa?
Tối hôm qua là ai tám chuyện rôm rả trên trời dưới đất với Trương Nghệ? Tại sao trong tất cả ảnh chụp đều không còn "Trương Nghệ"? Cứ như là cô bạn này căn bản chưa từng tồn tại vậy?
"Trương Nghệ"... cứ như là đột nhiên biến mất trong trí nhớ của mọi người?
Lúc lên lớp, tôi cố tình hỏi từng bạn học nhưng dù là nam hay nữ thì đều không ai nhớ được từng có một người tên "Trương Nghệ" tồn tại. Lúc này tôi mới ý thức được rằng, có thể là mấy cô bạn cùng phòng không phải đang trêu đùa tôi!
Tôi lại đi tìm cô hướng dẫn. Cô cho tôi một bản danh sách nhập học, bên trong có ghi lại đầy đủ tên họ cùng thành tích thi đậu đại học của từng người trong lớp. Trên danh sách không có ai tên "Trương Nghệ"!
Nhưng nếu thật sự là trí nhớ của tôi có vấn đề thì tại sao tôi còn nhớ rất rõ lúc huấn luyện quân sự, bởi vì sức khỏe yếu ớt dễ bị cảm nắng nên Trương Nghệ đã được cô hướng dẫn đồng ý cho phép chỉ cần ngồi bên quan sát đám chúng tôi học huấn luyện quân sự là được rồi? Tôi nhớ cô hướng dẫn còn đưa nước khoáng cho cô ấy uống...
"Ngô Địch! Hay em về ký túc xá nghỉ ngơi chút đi. Nếu như cảm thấy không muốn lên lớp thì để cô viết cho tấm giấy phép nghỉ bệnh. Có thể là vì thi đại học có áp lực quá lớn đột nhiên được buông lỏng, rồi lại tới đợt huấn luyện quân sự căng thẳng nên em gặp đôi chút kích ứng. Nếu thật sự thấy khó chịu thì để cô sắp xếp cho em đi gặp giáo viên sức khoẻ xem như thế nào..."
Tôi cố gắng tiếp nhận lời giải thích của cô hướng dẫn. Có lẽ đúng như cô ấy nói, là tinh thần của tôi gần đây xảy ra chút vấn đề.
Tôi không nghĩ tới chuyện này nữa, sau khi trở về phòng ký túc xá liền làm một giấc ngủ trưa để buông lỏng tinh thần. Mãi đến khi trời tối thì đám Đới Xuân Ny mới trở về.
Lâm Thải Thải nhìn thấy tôi thì chắc nhớ đến chuyện lúc sáng nên không chủ động nói chuyện. Còn Đới Xuân Ny thì ngược lại tương đối hiền hòa, chịu chủ động làm lành với tôi: "Mày đừng suy nghĩ nhiều nữa Ngô Địch. Nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, đừng để trong người mệt quá."
Tôi đáp lại cô bạn bằng nụ cười.
Lâm Thải Thải lại không quá đồng ý: "Mày bớt thánh mẫu đi Đới Đới! Rõ ràng là con Ngô Địch giả thần giả quỷ hù dọa tụi mình, để ý tới nó làm gì."
"Thải Thải, đừng có nói vậy. Ai đâu mà đùa giỡn cái kiểu đó! Tụi mình ở chung phòng, có khó khăn gì thì giúp đỡ lẫn nhau chút đi!"
Lâm Thải Thải liếc mắt, mặc kệ đi rửa mặt.
Ba người không ai nói chuyện, đến 11h tối thì ký túc xá tắt đèn.
Tôi nằm trên giường, hơi liếc mắt là có thể nhìn thấy góc giường vốn nên thuộc về "Trương Nghệ". Hiện tại trên giường trống không, ngay đến chăn mền cũng không có.
Chẳng lẽ đầu mình thật sự có vấn đề gì rồi sao?
Tôi xoay người nhắm mắt lại, hy vọng qua hôm sau khi mở mắt ra thì đây chỉ như là một giấc mộng rất dài.
Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi ngủ thiếp đi. Cũng chẳng biết là bao lâu, tôi lại lần nữa từ trong mông lung bị tiếng nói chuyện rì rầm đánh thức.
Trong phòng tối đen như mực, hơn nửa đêm rồi còn có người tám chuyện nữa à...
Giống hệt như tối hôm qua!!!
Tôi giả vờ như ngủ say rồi bất chợt trở mình, sau đó hé mắt nhìn về phương hướng nơi phát ra âm thanh.
Là giường của Đới Xuân Ny!
Giường của Đới Xuân Ny nằm ở đối diện giường tôi. Giường của tôi nằm bên tay phải sát cửa vào còn cô ấy thì ở bên tay trái, cho nên lần này tôi chứng kiến rất rõ ràng!
Đới Xuân Ny đang ngồi bên trong màn rì rầm tám chuyện cùng ai đó, thậm chí còn cười khúc khích. Người nói chuyện với cô bạn là một nữ sinh tóc dài không nhìn rõ được mặt. Nhưng có thể xác định chắc chắn rằng tôi không biết cô ta. Nữ sinh này tuyệt đối không phải là người trong phòng của chúng tôi!
Vả lại, tôi còn có thể chắc chắn 90% rằng, người hôm qua cùng tám chuyện trên trời dưới đất với Trương Nghệ chính là cô ta!
Nếu như đêm nay tôi không lựa chọn ra tay trợ giúp Đới Xuân Ny thì rất có thể đến sáng mai, cô bạn này cũng sẽ giống như "Trương Nghệ" biến mất khỏi trí nhớ của mọi người. Tôi nhất định phải nghĩ biện pháp để ngăn lại.
Gần như là trong vô thức, tôi đột ngột vươn tay sờ vào công tắc điện. Mở đèn lên...
3.
Ngay khi đèn vừa bật sáng thì trong nháy mắt tôi liền đơ luôn.
Bóng dáng tám chuyện trên trời dưới đất kia với Đới Xuân Ny đã biến mất đi đâu?!!!
Đới Xuân Ny đang nhắm mắt nằm trên giường, say sưa chìm vào mộng đẹp...
"Đứa nào vậy? Bị điên hả? Tự nhiên đi bật đèn làm gì hả?"
Lâm Thải Thải cũng bị đánh thức. Cô bạn ngồi dậy, vẻ mặt oán giận trừng tôi. "Lại là mày nữa hả Ngô Địch? 3 giờ sáng mày bật đèn bắt người ta thức, mày tính kiếm chuyện gì nữa đây hả?"
Đới Xuân Ny cũng ngồi dậy, như vừa mới tỉnh giấc dụi dụi mắt. "Mày mở đèn hả Ngô Địch? Sao vậy..."
Tôi vội vàng giải thích: "Ừ, là tao mở đèn đó! Nhưng mà tại lúc nãy tao thấy có người ở trên giường tám chuyện với Đới Đới mà tao nhìn không ra ai nên mới mở đèn lên coi."
Lâm Thải Thải khinh thường không tin: "Đứa nào tám chuyện hả? Cổng ký túc xá thì khóa, phòng thì tận tầng 6, chắc bò lên đây quá?"
Tôi không thèm để ý, chỉ hỏi thẳng Đới Xuân Ny: "Mày tự nói đi Đới Đới! Có phải lúc nãy mày vừa nói chuyện với ai không?"
Vẻ mặt Đới Xuân Ny vô tội: "Tao đang ngủ mà! Tao cũng là bị đèn làm chói mắt với nghe Thải Thải càu nhàu nên mới tỉnh. Chứ có tám với ai đâu?"
"Sao mà vậy được!"
Tôi rõ ràng đã tận mắt nhìn thấy cô bạn của mình ngồi trên giường tám chuyện với một nữ sinh lạ mặt. Giường của hai đứa nằm đối diện chỉ cách một lối đi nhỏ, làm sao có thể trông lầm được? Nếu như nói hôm qua là tôi nhìn sai hoặc đang nằm mơ thì còn có thể cho qua. Tôi chỉ đành tự an ủi mình là do bản thân đã phải chịu áp lực quá lớn khiến tinh thần rối loạn. Nhưng đêm nay rõ ràng là tôi thấy tận mắt mà?!!!
Lâm Thải Thải nghiêm giọng trách móc tôi: "Là mày cố ý đúng không Ngô Địch? Tụi tao chọc trúng mày hồi nào mà từ sáng tới giờ mày cứ giày vò tụi tao vậy hả? Tụi tao mắc lỗi chỗ nào, mày cứ nói thẳng ra đi. Mắc cái gì mà hành hạ người ta hoài thế hả?"
Tôi luống cuống giải thích: "Không phải, Đới Đới! Thải Thải! Tụi mày nghe tao nói, tao là lo tụi mày bị dọa sợ nên mới không dám nói. Thật ra tối hôm qua tao đã thấy con nhỏ đó, nó ngồi tám chuyện với Trương Nghệ ở trên giường của Trương Nghệ, tao còn tưởng là đứa nào trong hai đứa bây nên không quan tâm. Ai mà ngờ tới sáng nay thì Trương Nghệ lại mất tích chẳng thấy tăm hơi đâu, tao là sợ Đới Đới cũng bị như vậy đó!"
Lâm Thải Thải bịt chặt tai không muốn nghe nữa: "Tao bó tay thật đó! ĐÃ NÓI BAO NHIÊU LẦN RỒI! LỚP MÌNH KHÔNG CÓ TRƯƠNG NGHỆ! LÀ KHÔNG CÓ ĐÓ! KHÔNG CÓ! KHÔNG CÓ!"
"Nhưng mà..."
Lâm Thải Thải vẫn không chịu nghe tôi giải thích, trực tiếp leo xuống giường chạy thẳng tới chỗ của Đới Xuân Ny muốn kéo bạn đi.
"Đi, Đới Đới! Tao chịu hết nổi con nhỏ Ngô Địch này rồi, tụi mình chắc bị nó hành cho thần kinh luôn quá! Tao không muốn ở chung phòng với nó nữa. Đi! Tụi mình đi tìm quản lý ký túc xá."
4.
Lâm Thải Thải cứ nhất quyết đòi phải đi gặp quản lý ký túc xá ở dưới tầng một, làm cho mấy cô bạn ở tầng đó đều ló đầu ra xem. Dì quản lý đụng phải chuyện xưa nay chưa từng có thì chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm: "Dì không đủ quyền hạn để đổi phòng, còn phải có giấy phép đồng ý của cô hướng dẫn của mấy đứa nữa. Thôi, mấy đứa về ngủ trước đi, thêm ba tiếng nữa là trời sáng rồi."
Lâm Thải Thải uể oải chạy về phòng. Đới Xuân Ny thì đi chung với tôi ở phía sau.
"Xin lỗi nhe Đới Đới! Tao cũng không biết phải giải thích sao nữa… Nhưng mà mày phải tin tao, tao là nói thật đó..."
Đới Xuân Ny bình tĩnh một cách kỳ lạ: "Tao tin mày mà Ngô Địch."
Tôi cố mỉm cười, đang chuẩn bị đi tiếp thì đột nhiên nghe Đới Đới gọi lại: "Ngô Địch! Thật ra vừa nãy thấy có Thải Thải ở đây nên tao không nói rõ. Trước khi mày bật đèn, tao có nằm mơ... Trong mơ, tao thấy có một nhỏ nào tới gần giường kiếm tao nói chuyện..."
Tôi hết hồn: "Có phải là tóc xõa dài đen thui không?"
"Tao không nhớ lắm nhưng mà hình như là vậy. Tao không thấy rõ mặt nhỏ đó, chỉ nhớ là giống như sinh viên..."
Tôi vội hỏi tiếp: "Vậy mày còn nhớ nó nói cái gì với mày không?"
Đới Xuân Ny cố gắng nhớ lại: "Lúc đầu thì tám chuyện linh tinh thôi, sau đó hình như nó hỏi tao có muốn đi ăn cơm không? Hay đi phòng tự học rồi thư viện gì gì đó... Tao đang định ừ thì mày bật đèn..."
Tôi nghe xong lập tức nổi cả tầng da gà.
Muốn đi ăn cơm chung không?
Rồi qua phòng tự học...
Đi thư viện à...
Nếu như Đới Đới đồng ý thì có phải cũng sẽ giống như Trương Nghệ, hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này không?
Tôi nhớ trước kia từng nghe qua chuyện ma dân gian kể rằng: Nếu lúc nửa đêm đang đi trên đường mà nghe có người gọi tên mình thì tuyệt đối không được trả lời. Nếu trả lời thì sẽ bị những thứ dơ bẩn bám theo rù quến…
Chẳng lẽ những chuyện mà mấy hôm nay tôi nhìn thấy đều là do thứ dơ bẩn làm ra hay sao?
Lúc này, Đới Đới lại giống như đột nhiên nghĩ ra cái gì bèn nói: "A! Đúng rồi! Tao còn nhớ số khóa trên thẻ trường của nó, hình như viết là khóa 2008!"
Tôi đờ ra...
Khóa 2008? Còn chúng tôi là khóa 2018, vậy chẳng phải là mười năm trước sao? Nhưng người của mười năm trước thì bây giờ chắc cũng sắp 30 tuổi rồi, sao vẫn có thể là hình dáng như nữ sinh được nữa? Còn xuất hiện trong phòng của chúng tôi? Chẳng lẽ, thật sự là mấy thứ dơ bẩn...
Tôi lập tức hỏi: "Mày thấy được khóa học trên thẻ của nó rồi, vậy có thấy tên họ gì không?"
Biết tên thì có thể tra ra vài thứ...
Đới Đới lắc đầu: "Tao nằm mơ mà, sao nhớ rõ được! Nhưng nếu như những lời mày nói đều là thật. Người mà mấy hôm nay mày nhìn thấy đều là con nhỏ kia, cái con nhỏ ở trong giấc mơ của tao đó... Vậy thì đáng sợ quá, tụi mình đừng ở trong ký túc xá nữa..."
Tôi gật đầu đồng ý, vỗ vai trấn an cô bạn: "Trời sắp sáng rồi! Đợi tới khi trời sáng thì tụi mình lập tức đi tìm cô hướng dẫn, kể lại rõ ràng mọi chuyện với cô. Nếu như thật sự không được nữa thì đi báo cảnh sát."
Đới Đới nghẹn ngào gật đầu: "Đợi chừng nào trời sáng rồi hãy kể với Thải Thải, mắc công đêm hôm khuya khoắt lại làm cho nó bị dọa sợ."
Lúc chúng tôi trở về phòng thì Lâm Thải Thải đã ngủ. Tôi nhìn Đới Đới bị giày vò đến mức cũng buồn ngủ lắm rồi nên vừa nằm xuống chưa bao lâu đã vang lên tiếng hít thở nặng nề. Nghĩ đến ngày mai còn phải đi tìm cô hướng dẫn, tôi cũng nhắm mắt ngủ.
Sáng hôm sau đến lúc thức dậy thì tôi mới phát hiện là đã hơn 10 giờ. Mình thế mà lại ngủ quên mất, thật là chết tiệt mà!
Tối hôm qua sau khi chìm vào giấc ngủ say, tôi giống như đã mơ một giấc mơ dài mệt nhọc nhưng đến khi tỉnh lại thì gần như đều đã quên hết rồi. Tôi chỉ còn nhớ trước khi ngủ mình đã giao hẹn với Đới Đới, hôm nay phải đi tìm cô hướng dẫn để nói rõ chuyện kỳ lạ tối qua...
Tôi ngó sang giường của Đới Đới, vừa liếc mắt nhìn thì lập tức trở nên đờ đẫn cả người!
Giường của Đới Đới... Trống rỗng...
5.
Cửa phòng mở ra, Lâm Thải Thải bước vào.
"Dậy rồi hả bà chị hai? Mày cũng ngủ giỏi thật đó, tới tao tan lớp rồi mà mày mới dậy được luôn! Bữa nay cô có điểm danh, tao hú tên cho mày rồi. Giờ tính trả công sao đây?"
Cả người tôi choáng váng, bởi vì thái độ của Lâm Thải Thải đối với tôi giống như hoàn toàn đã biến thành người khác. Tôi ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi hỏi cô bạn cùng phòng: "Đới Đới đâu rồi?"
Lâm Thải Thải quả nhiên ngơ ngác, đầu đầy chấm hỏi. "Đới Đới nào?"
Không nhớ rõ, quả nhiên cũng giống như không nhớ về Trương Nghệ vậy… Đới Đới cũng giống Trương Nghệ, bị biến mất trong tâm trí của mọi người rồi!
Tôi thử xác nhận lại lần nữa: "Phòng mình chỉ có tao với mày ở thôi phải không?"
Lâm Thải Thải liếc tôi: "Nói xàm, không tao với mày thì còn ai?"
Quả nhiên...
Lần này, tôi không tranh cãi cũng chẳng định giải thích gì với cô bạn. Bởi vì tôi biết, có nói gì cũng chỉ vô ích, tranh luận cũng chỉ uổng công! Tựa như buổi sáng hôm qua khi Trương Nghệ mất tích vậy, cho dù tôi có tranh cãi tới cỡ nào thì trong ánh mắt và trí nhớ của người khác đều xác thực chưa từng xuất hiện qua người này.
Nếu như Đới Đới vẫn còn, hai chúng tôi cùng đồng thời kể lại những chuyện đã phát sinh trong hai ngày qua thì may ra còn có người tin tưởng. Nhưng bây giờ, chỉ có thể xem như là hết đường cứu vãn...
Điều duy nhất hiện giờ tôi có thể làm chính là gắng sức bảo đảm cho Thải Thải không xảy ra chuyện!
"Thải Thải, hay là tụi mình đừng ở trong ký túc xá nữa, xin tạm nghỉ về nhà một thời gian gì đó! Còn không thì để hôm nay tao ra ngoài tìm phòng, tụi mình dọn ra ngoài ở đỡ đi!"
Lâm Thải Thải đương nhiên không đồng ý. "Xin nghỉ về nhà? Mày nói giỡn với tao hả? Mới khai giảng được có hai ngày thôi đó bà chị ơi! Ở trong ký túc xá rồi sao? Tao thấy cũng OK mà! Mấy đứa kia đều ganh tị gần chết. Phòng của tao với mày chỉ có hai người, ở sướng hơn nhiều so với phải nhét hết bốn đứa. Tốt như vậy mà mày còn đòi không ở, mày bị ngu luôn rồi hả?"
"Không phải! Tao thấy phòng này có vấn đề..."
"Vấn đề gì?"
"Thì là..."
Tôi muốn giải thích nhưng ở lần phát sinh sự cố đầu tiên tôi cũng đã từng giải thích qua. Lâm Thải Thải thuộc về kiểu người thần kinh thô, tùy tiện, lại còn rất cố chấp. Cho dù tôi có kể lại từ đầu tới cuối mấy chuyện phát sinh trong những ngày qua thì chắc chắn nó cũng sẽ giống như cũ, nghĩ rằng tôi đang bày trò xàm xí để hù dọa nó thôi!
Điều hiện tại tôi có thể làm là tra ra chân tướng sự việc!
Tối hôm qua Đới Đới đã có nói, thấy cái đứa nữ sinh tám chuyện trên trời dưới đất kia với nó học khóa 2008. Tôi nghĩ mấu chốt chắc chắn nằm ở trên thân thế của nữ sinh này. Thế là tôi bắt lấy anh bạn đồng hương nằm trong hội học sinh, là sinh viên năm tư Trần Chí Bằng. Bịa đặt rằng bản thân có bà chị hàng xóm từng chăm sóc tôi lúc còn nhỏ, sau này vì chuyển nhà nên bị mất liên lạc luôn. Tôi chỉ nghe nói là bà chị đó đã thi đậu vào trường của chúng ta nhưng vẫn luôn không tìm được, muốn nhờ đàn anh giúp đỡ tìm kiếm tung tích.
Đàn anh đối với vòng quan hệ giới công chức đang giảng dạy cũng không tệ lắm, còn thường xuyên được kêu đi trợ giúp cho đoàn bí thư tỉnh ủy. Bình thường đàn anh cũng chủ yếu là giúp thầy cô chỉnh lý hồ sơ tư liệu nên tôi thông qua đàn anh, rất thuận lợi tiến vào chỗ lưu trữ hồ sơ của trường.
"Anh chỉ có thể giúp em tìm mấy cái ảnh tốt nghiệp của tất cả các khóa chuyên ngành năm 2008. Sau ảnh có ghi tên, em xem thử coi có người cần tìm trên đó không!"
"Cám ơn đàn anh! Bữa nào em nhất định mời anh ăn cơm!"
Nhưng tôi lục tìm cả buổi chiều vẫn không tra ra được manh mối nào. Bởi vì tôi căn bản không biết nữ sinh đó tên gì, đến hình dáng cũng không nhìn thấy được rõ. Khoa khoa học xã hội và nhân văn của trường chúng tôi tổng cộng có 74 chuyên ngành. Mỗi chuyên ngành lại có vài lớp, muốn truy tìm tung tích của một nữ sinh mà ngay đến tên họ hay hình dáng cũng không biết thì quả thật chẳng khác gì như mò kim đáy bể.
Ngay lúc tôi cũng đã định từ bỏ thì đàn anh vẫn đang cố tìm giúp: "Tới tên của chị hàng xóm mà em cũng không nhớ được à?"
Tôi chột dạ đáp: "Tại lâu quá nên em quên..."
Đàn anh vừa lật ảnh chụp vừa thở dài: "Haiz... Vậy sao tìm được! Cho dù em có nhớ được hình dáng của chị ấy thì cũng qua nhiều năm như vậy rồi, làm sao còn giống như khi xưa được nữa."
"Dạ..." Nói thật, lừa gạt đàn anh như vậy làm tôi cũng thật ngại ngùng.
Đàn anh cũng đã giảm bớt nhiệt huyết tìm người, chậm rãi tám chuyện linh tinh với tôi: "Có điều nghe nói, khóa 2008 năm đó xảy ra chuyện rất lớn đó!"
Tôi lập tức giật thót trong bụng: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Năm 2008 có một nữ sinh đầu độc mấy cô bạn cùng phòng mình trong ký túc xá rồi tự sát. Cả một phòng bốn người đều chết hết!"
6.
Đàn anh nói xong liền rút ra một tấm ảnh tốt nghiệp có chút ố vàng từ trong đống hồ sơ cũ. "Là cái này nè! Khoa CNTT khóa 01 năm 2008! Em xem thử có thấy gì khác lạ trong này không?"
Tôi nhận ảnh chụp rồi nhìn lướt qua, ban đầu cũng không có phát hiện gì. Nhưng khi tập trung nhìn kỹ lại, tôi đột nhiên phát hiện cứ đến nữ sinh cuối cùng ngoài hàng bên phải nhất thì đều giống như là được copy dán lên.
"Bốn người này..."
Đàn anh tinh ý gật đầu với tôi: "Chính là bốn người này! Bọn họ đều là tới sau rồi mới được dán lên. Năm đó trường học vì muốn được xét duyệt qua 985 nên nghĩ cách ém nhẹm chuyện này. Nghe nói gia đình của bọn họ cũng rất có tiền nên hễ nghe được phong phanh ở đâu là lấy tiền bịt miệng ngay. Bảng điểm hay bằng tốt nghiệp gì đó của bọn họ đều được nhà trường phát ra như bình thường."
Tôi tỏ vẻ bất lực: "Người còn chẳng có, phát giấy tốt nghiệp để làm gì..."
"Để lưu niệm thôi! Cho người sống chút an ủi. Nghe nói năm đó hiện trường rất thảm, cả đám đều là uống thuốc trừ sâu chết thấy ghê lắm."
Nghe đàn anh nói như vậy, tôi lại nhìn vào bốn nữ sinh được dán trên hình. Ai nấy cũng đều xinh xắn đáng yêu, đang độ tuổi nở rộ như hoa. Thật không biết cuối cùng là đã xảy ra chuyện đến mức nào mới khiến một nữ sinh phải đi đến bước đường đồng quy vu tận kia!
Đúng vào lúc này, tôi đột nhiên phát hiện. Cô nữ sinh ngoài cùng đứng hàng thứ nhất từ dưới đếm lên được dán vào kia…
Tóc đen xõa dài, cách ăn mặc trông vô cùng quen mắt...
Giống như là nữ sinh đã thoắt ẩn thoắt hiện mấy ngày nay, cùng tám chuyện với Trương Nghệ và Đới Xuân Ny trong phòng kia!!!
"Là... người này sao? Người đã bỏ thuốc độc đó?" Tôi buột miệng hỏi đàn anh.
Đàn anh sững sờ: "Sao em biết..."
Tôi không còn cách nào ngoài việc đáp: "Nhìn quen quen..."
Đàn anh lập tức nhướng mày: "Chắc không trùng hợp tới nỗi là chị gái hàng xóm mà em đang tìm đấy chứ?"
Tôi không trả lời thẳng, chỉ yên lặng tìm trong đống giấy chứng nhận tốt nghiệp, tìm tên tuổi ứng với tên trên mặt sau của tấm hình nữ sinh kia.
"Trần Diệc Vân?"
Rất hiển nhiên là không có gì bất ngờ, đàn chị đã chết Trần Diệc Vân kia chính là người mà tôi đã gặp mấy ngày nay trong phòng ký túc xá. Nếu thật là cùng một "người", vậy chị ta cần gì phải "dẫn" Trương Nghệ và Đới Xuân Ny đi đâu?
Phía sau ảnh chụp tốt nghiệp còn đính kèm một tấm giấy ghi chú màu vàng, lưu lại số điện thoại trên đó. Đàn anh giải thích: "Đây là cách liên lạc với mẹ của chị ta. Trong nhà của chị đó không ai tới lấy hồ sơ tốt nghiệp cả, ngay tới gọi điện thoại cũng không có ai bắt máy."
Tôi móc điện thoại nhanh như chớp chụp lại số điện thoại này, sau đó hỏi đàn anh: "Anh có biết tại sao chị ấy phải đầu độc mấy người cùng phòng không?"
Đàn anh lắc đầu: "Không biết! Chuyện năm đó phong tỏa tin tức kín lắm, anh cũng chỉ tình cờ nghe mấy người trong đoàn ủy nhắc tới thôi. Nói là chuyện đó phát sinh vào đầu năm thứ nhất đại học, gần cuối kỳ. Còn về chi tiết tại sao hay như thế nào thì thầy cô giáo không cho nói. Tại vì là đồng hương nên anh mới kể cho em nghe đó, em đừng có tố giác anh nhe!"
Tôi không kiên nhẫn gật đầu, lại mặt dày bám đuổi hỏi đàn anh:
"Đàn anh! Anh có biết chuyện năm đó là xảy ra ở phòng nào trong ký túc xá không?"
Đàn anh không chịu nổi vẻ đau khổ cầu xin của tôi, rốt cuộc đành tiết lộ: "Em tuyệt đối đừng có nói với ai đó, tự em biết là được rồi! Phòng 613 tầng 3, giường của nữ sinh đầu độc Trần Diệc Vân ở ngay sát cửa vào, phía bên tay phải."
Tôi: "..."
"Em sao vậy? Sao tự nhiên mặt mày tái mét vậy?"
"Phòng của tụi em chính là 613 tầng 3, giường em ngủ chính là của nữ sinh đầu độc đó!"
Rốt cuộc là: Tôi đã ở trong căn phòng từng phát sinh án mạng tiễn vong bốn người hơn một tháng rồi sao?!!!
Vẻ mặt của đàn anh giống như ăn trúng phải phân nhưng lập tức đã điều chỉnh tâm trạng lại, bắt đầu an ủi và tẩy não tôi: "Người biết được chuyện năm đó hầu như rất ít. Phòng ấy cũng luôn có người mới vào ở, nếu như anh không nói thì em cũng đâu có biết đâu, có phải không? Đừng quá nhạy cảm... Quay về từ hơn trăm năm trước thì chẳng phải toàn bộ Trung Quốc, chỗ nào mà không có người chết chứ!"
Tôi thấy thái độ của đàn anh như vậy liền quyết đoán không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tới... kể lại hết những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay cho đàn anh nghe! Bao gồm cả việc tôi gạt đàn anh nói muốn tìm bà chị hàng xóm hay gì đó đều kể hết...
Đàn anh là đồng hương của tôi, vốn đã sẵn tin tưởng lại thêm anh ấy biết chuyện từng xảy ra án mạng trong phòng ký túc xá nên khi nghe tôi kể lại những việc kỳ quái xuất hiện trong mấy ngày nay liền lập tức tin ngay.
Lúc chúng tôi ra khỏi phòng hồ sơ thì đã là chạng vạng tối. Đàn anh cũng không ngờ chuyện sẽ phát triển đến bước đường này nên ngượng ngùng đưa cho tôi một cái chìa khóa.
"Anh có chìa khóa của một phòng để trống bên khu 7, là phòng của giảng viên đoàn ủy lâu lâu ghé ở tạm nhưng hiện giờ cô ấy không ở. Em có thể rủ bạn cùng phòng vào đó ở tạm rồi từ từ nghĩ biện pháp để xin cô hướng dẫn cho đổi phòng. Nhưng em phải nhớ tuyệt đối đừng khai ra chuyện năm đó nhe! Nếu để cho thầy cô biết chuyện là do anh truyền ra thì anh khỏi ở trong đoàn ủy luôn đó..."
Tôi rất biết ơn đàn anh, liền nghe lời nhận lấy chìa khóa.
Dù như thế nào, tôi cũng không thể tiếp tục ở lại cái phòng có quỷ kia. Đã có hai người bị biến mất ở nơi đó, nếu còn tiếp tục ở nữa thì biết đâu chừng sắp tới sẽ là Lâm Thải Thải hay tôi đây...
Tôi cầm chìa khóa do đàn anh đưa tạm thời dọn qua khu 7. Tôi vừa thu dọn phòng vừa điên cuồng gọi điện thoại cho Lâm Thải Thải, nhưng gọi liên tiếp mười lần cũng không có ai bắt máy, gửi tin nhắn cũng không thấy trả lời.
Phòng của giáo sư đoàn ủy ở tầng một. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện hóa ra khu 7 này đối diện với khu ký túc xá số 3. Tôi thậm chí còn có thể trông thấy trên ban công tầng 6 là phòng của chúng tôi đang treo quần áo giặt phơi xong của tôi và Lâm Thải Thải.
Các phòng trong ký túc xá đều sáng đèn, chỉ có gian phòng kia của chúng tôi là tối như bưng. Lâm Thải Thải vẫn chưa về.
Liên lạc không được với Lâm Thải Thải khiến tôi có chút sốt ruột, còn nghĩ nếu cứ tiếp tục không liên lạc được thì sẽ đi tìm cô hướng dẫn. Kết quả là đến chín giờ tối, tôi rốt cuộc cũng đã nhận được tin nhắn từ Lâm Thải Thải.
"Hélu, mới thấy tin nhắn! Sáng giờ tao đi chơi với bồ, chắc tối nay cũng ở ngoài với ẻm không về đâu! Mày tự ở nhà đóng cửa tắt đèn nha!"
Tôi vừa đọc xong tin nhắn thì lập tức thở phào nhẹ nhõm. Con nhỏ này ra ngoài chơi bời lêu lổng với bạn trai dù sao cũng đỡ hơn là về ở ký túc xá, tôi cũng có thể yên tâm hơn rồi. Còn về chuyện phòng ở thì đợi mai nó về lại bàn bạc kỹ hơn.
Thế là sau khi suy nghĩ, tôi gửi tin nhắn trả lời: "Ừ, mai về nhớ gọi tao trước đó! Có chuyện gấp muốn bàn với mày!"
Lâm Thải Thải đáp trả biểu tượng OK!
Tôi lại gửi tin nhắn cho đàn anh, cảm ơn vì anh ấy đã tin tưởng và giúp đỡ cho tôi. Đàn anh nói nếu có chuyện gì thì cứ tìm anh ấy, dặn tôi nên đi ngủ sớm đi...
Sau khi rửa mặt xong, tôi liền lên giường nằm lướt điện thoại. Tôi mở ra hình chụp số điện thoại lúc còn ở trong phòng hồ sơ kia, là số của mẹ nữ sinh đầu độc bạn cùng phòng.
Trong lòng tôi thật ra có rất nhiều câu hỏi, biết đâu chừng người mẹ này sẽ nắm được càng nhiều ẩn tình trong đó.
Cứ thập thò mãi nhưng cuối cùng vẫn là không có đủ dũng khí, tôi cứ thế giày vò đến tận gần mười giờ mới có chút buồn ngủ bèn đi kéo rèm cửa định tắt đèn. Nhưng ngay vào giây phút kéo màn, tôi lại vô thức liếc qua tầng 6 khu 3, là phòng của tôi ở đối diện. Cái liếc mắt này thoáng chốc làm tôi giật cả mình. Đèn trong phòng tôi thế mà đang sáng trưng?!!!
8.
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là Lâm Thải Thải về rồi!
Chết tiệt! Chẳng phải nó đã nói là ở ngoài với bạn trai không về sao?
Tôi vội gọi điện thoại cho Lâm Thải Thải, nhưng kết quả không ai bắt máy. Thật là tức chết!
Tôi nhìn đồng hồ. Đã 9 giờ 45 phút rồi, còn 15 phút nữa là đến lúc quản lý ký túc xá khóa cửa. Nếu cứ để một mình Lâm Thải Thải bị nhốt trong phòng, chưa biết chừng lại xảy ra chuyện.
Tôi vội vàng xông ra khỏi phòng chạy thẳng về khu 3, lao đầu lên thẳng tầng 6, móc ra chìa khóa định mở cửa phòng 613. Ngay khi tôi vừa mở cửa, lập tức liền trợn tròn mắt...
Trong phòng tối om đen kịt, đèn cũng không mở...
Tôi lập tức bước vào, bật đèn, thử gọi tên bạn mình: "Thải Thải?"
Nhưng không có ai đáp lại...
Căn bản là trong phòng chẳng có ai! Lâm Thải Thải không có ở trong phòng, vậy rốt cuộc lúc nãy là ai đã mở đèn?
Tôi chắc chắn bản thân không nhìn lầm, bởi vì rõ ràng tôi trông thấy trên ban công vẫn còn đang phơi quần áo của tôi. Không thể nào là nhìn nhầm, rõ ràng là lúc đó trong phòng sáng đèn!
Tôi nhìn đồng hồ, đã sắp 10 giờ rồi. Trong lòng bất chợt xuất hiện một loại dự cảm không tốt, lúc tôi quay người chuẩn bị rời đi thì lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào cửa đã bị đóng lại. Tôi vội đi mở cửa nhưng làm thế nào cũng không mở được. Cửa phòng ký túc xá không khóa trái được, chỉ cần đè chốt xuống là mở ra được ngay. Nhưng rõ ràng là dù tôi có đè xuống tới cỡ nào thì cửa cũng giống như bị khóa trái, có kéo cũng kéo không ra!
Tôi bắt đầu hít sâu, cố hết sức giữ cho bản thân tỉnh táo. Nhưng đúng vào lúc này, đèn phòng vừa mới mở chẳng được bao lâu lại đột nhiên vụt tắt. Ký túc xá là đến 10 giờ sẽ khóa cửa, 11 giờ mới tắt đèn. Bây giờ căn bản là chưa đến giờ tắt đèn, tại sao nó lại có thể tự tắt được?
Tôi vội vàng bật đèn điện thoại để đi mở cửa nhưng loay hoay mãi ở chốt cửa vẫn không mở được.
"Cứu tôi với! Cứu mạng với! Có ai không!!! Tôi bị nhốt trong phòng không ra được! Có ai không, tới giúp tôi với!!!"
Tôi bắt đầu liều mạng đập cửa, hy vọng sẽ có ai đó đi ngang qua nghe được tiếng kêu cứu. Nhưng khi vừa định mạnh tay hơn thì cửa bất ngờ bị mở ra từ bên ngoài.
Là Lâm Thải Thải! Lâm Thải Thải về rồi!
"Mày làm gì vậy? Tự nhiên mồ hôi đầy đầu đứng ở cửa hù tao! Sao mày không bật đèn lên?"
Tôi giống như thấy được cứu tinh ôm chầm lấy cô bạn: "Lâm Thải Thải! Sao mày lại về đây?"
"Mẹ của bồ tao bị trẹo chân nên kêu ổng về nhà rồi! Tao cũng về luôn!" Lâm Thải Thải nói dứt lời liền bật đèn, bước vào phòng.
Tôi vội vàng kéo cô bạn lại: "Thải Thải! Tối nay tụi mình tuyệt đối không thể ở đây!"
Tôi kể lại những chuyện đã phát sinh trong mấy ngày qua cho cô bạn nghe. Bao gồm cả chuyện trong phòng đã từng có người chết, và cả chuyện lúc nãy tôi đột ngột trông thấy đèn trong phòng bật sáng.
Lâm Thải Thải mặc dù cảm thấy có hơi nói quá nhưng khi nghe được trong phòng từng xảy ra án mạng thì cũng có điều kiêng kị, nghe lời ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc đi theo tôi.
Đáng tiếc chính là, lúc chúng tôi đi xuống cửa tầng 1 thì lại phát hiện cửa đã bị khóa. Chúng tôi đi tìm dì quản lý nhưng dì ấy nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của chúng tôi như vậy thì lại không dám tùy tiện thả đi.
"Dì! Trong phòng của con có mấy chuyện ma quái lắm, không ở nổi nữa thật mà!"
Dì quản lý thấy bộ dáng như sắp khóc của tôi, rốt cuộc cũng chịu nới lỏng: "Được rồi, như vầy đi! Tối nay mấy đứa cứ ngủ đỡ trong phòng dì đi, đợi mai lại đi tìm, kể rõ mọi chuyện với cô hướng dẫn của mấy đứa."
Dì quản lý không chỉ đồng ý chứa chấp chúng tôi mà còn lấy ra hai bộ chăn mền. Được ngủ chung với dì quản lý khiến tôi đặc biệt an tâm nên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết là đã ngủ đến bao lâu, tôi lại bị một trận cười đùa rôm rả đánh thức. Tôi mở mắt, xung quanh tối om đen kịt. Trời vẫn còn chưa sáng, cũng không biết bây giờ là mấy giờ.
Tôi nhìn sang giường của Lâm Thải Thải, thấy có người đang ngồi chung bên đó. Hai người bọn họ nói cười rôm rả, cũng không biết là đang tám chuyện gì.
Tôi đang mù mờ đoán đó có phải là dì quản lý ký túc xá hay không thì đột nhiên lại ý thức được. Bây giờ tôi đang ngủ ở giường trên?!!! Mà trong phòng của dì quản lý thì chỉ có loại giường trải một tầng kiểu cũ.
Tôi cùng Lâm Thải Thải và dì quản lý đều đang nằm ở giường một tầng như kiểu cũ. Sao bây giờ lại có thể thành giường trên rồi...
Tiếng tám chuyện của hai người vẫn còn đang tiếp tục. Tôi nhất định phải làm gì đó!
Tôi liều mạng muốn mở đèn nhưng cơ thể lại hoàn toàn không nhúc nhích được, muốn la lớn lại chẳng thể phát ra bất cứ âm thanh nào... thật giống như bị bóng đè! Tôi nghe được tiếng nói cười tám chuyện kéo dài đến gần một giờ, sau đó trong phòng đột nhiên tĩnh mịch...
Đồng thời vào lúc đó, cơ thể của tôi cũng đã có thể động đậy. Tôi giãy dụa muốn đứng dậy mở đèn. Lại phát hiện bản thân không ở trong phòng của dì quản lý, mà tất cả chăn mền đệm chiếu, đồ đạc của tôi đều đã giữ nguyên vị trí cũ trở về phòng 613.
Tôi vẫn còn ở trong phòng 613!!! Tất cả những giường khác ngoại trừ giường tôi đều trống rỗng...
9.
Tôi mở album ảnh trên điện thoại. Ảnh chụp vốn có bốn người giờ chỉ còn lại một mình tôi.
Lần này, ngay đến cả trường học tôi cũng không dám ở lại nữa!
Ngay trong đêm, tôi mua vé xe lửa tìm về nhà bà ngoại. Bà ngoại của tôi là bà đồng nổi danh trong vùng, tương đối hiểu được những chuyện này, Nếu trong làng có ai gặp phải chuyện gì rắc rối khó giải quyết thì đều tới chỗ bà để xem.
Tôi kể lại rõ ràng mọi chuyện từ đầu tới cuối cho bà nghe. Bà ngoại thậm chí còn không hề ngạc nhiên. "Ba đứa bạn cùng phòng của con chắc đều bị cô ta kéo sang thế giới khác rồi!"
Tôi không hiểu: "Sao lại gọi là thế giới khác?"
Bà ngoại rít một hơi thuốc lá: "Cái này thì bà cũng không rõ. Mỗi thế giới đều sẽ có sự khác biệt, muốn biết chỉ có thể do con tự mình đến đó..."
"Bà ngoại từng trải qua rồi à?"
Bà ngoại khẽ gật đầu: "Phụ nữ trong dòng họ mình ít nhiều đều mang loại thể chất này! Mẹ của con cũng từng có chuyện đi qua thế giới khác, suýt nữa thì không về được. Cái cô nữ sinh đầu độc mà con vừa nhắc chắc đã nương nhờ vào thể chất của con để tiến vào thế giới của chúng ta, lại thông qua đó kéo mấy đứa bạn cùng phòng con đến thế giới bên kia."
Tôi sợ đến ngây người, không ngờ bản thân lại có loại thể chất này...
Tôi vội hỏi: "Vậy ba đứa bạn của con đều không thể trở về được sao?"
Bà ngoại chỉ vào tôi: "Phải dựa vào con tự mình đi sang thế giới đó dẫn bạn về."
"Nhưng sao con làm được?"
"Nhắm mắt lại, tập trung tinh thần. Con muốn qua thì sẽ qua!"
Tôi ở lại trong nhà bà ngoại mấy ngày, cảm giác an toàn cũng đã được dâng cao. Chỉ có điều, trong lòng vẫn luôn cảm thấy trống vắng. Tôi thử gọi điện thoại cho mẹ của nữ sinh đầu độc Trần Diệc Vân kia nhưng người bắt máy lại là chị của cô ta. Cô ấy nói mẹ mình không xài số điện thoại này, có chuyện gì cần thì có thể liên hệ với cô ta.
Chị của Trần Diệc Vân vừa lúc cũng đang ở chỗ huyện cách quê tôi có mấy chục cây số. Tôi bèn thuê xe chạy thẳng tới đó.
Cô chị tên Trần Diệc Phong, lớn hơn năm tuổi so với Trần Diệc Vân, bây giờ cũng đã hơn 30 tuổi, hiện đang đi làm trong một công ty điện tử ở trên huyện.
Tôi không có kể rõ mọi chuyện với chị ta. Thứ nhất là sẽ làm chị ấy sợ hãi, thứ hai cũng không muốn chọc cho người chị này phải đau lòng thêm nên chỉ tự giới thiệu bản thân là người phụ trách hồ sơ ở trường đại học, có vấn đề muốn liên lạc tới chị ta.
Chị ấy tỉ mỉ kể lại cho tôi hoàn cảnh của gia đình mình: "Cha mẹ tôi ly dị từ lâu rồi. Cha tôi mê bài bạc nên tòa án đã phán quyết cho hai chị em được đi theo mẹ, nhưng bà ấy cũng không quan tâm đến chúng tôi. Tiền học phí của em gái đều là được trích ra từ tiền lương của tôi. Sau khi em gái xảy ra chuyện thì chỉ thấy bà ấy xuất hiện một lần duy nhất, chính là đợt trường học muốn đưa đền bù để dàn xếp ổn thỏa vụ kia."
"Tôi đã bảo với bà ấy, tiền này chúng tôi không thể nhận. Em gái bị dồn đến bước đường cực đoan như thế, trường học cũng phải gánh một phần trách nhiệm, không thể dễ dàng giải quyết riêng! Nhưng mẹ của tôi không nghe, bà ấy chỉ muốn lấy tiền rời đi."
Tôi sững sờ: "Trường học cũng có trách nhiệm trong đó à?"
Người chị khẽ gật đầu: "Từ sau khi bắt đầu khai giảng, em gái tôi luôn bị các bạn cùng phòng áp bức sỉ nhục. Bởi vì nhà nghèo nên em gái tôi luôn cố gắng học tập, làm thêm ngoài giờ... không hợp với kiểu cách của mấy người trong phòng. Con bé thường bị ba người bọn họ chê cười chế giễu. Có một lần còn muốn đổ oan cho nó là đứa ăn cắp, hắt nước lên giường của em gái tôi làm đống chăn mền bị ướt hết, chẳng còn chỗ nào để ngủ cả. Nửa đêm con bé gọi điện thoại khóc lóc kể lại cho tôi nghe. Tôi bảo với nó là hãy xin cô hướng dẫn cho được đổi phòng nhưng bà hướng dẫn đó không những không chịu giúp đỡ, còn nói nó tính tình kỳ cục, không ai sống chung nổi."
Tôi nghe xong mà khó tả được cảm giác. Nếu như lúc đó cô hướng dẫn chịu cố hết sức mình làm tròn chức trách thì bi kịch cũng đã không xảy ra.
"Khi đó tôi quả thật không có đủ tiền để mua điện thoại cho con bé, đành chỉ biết chầu chực chờ đến khi nó dùng điện thoại công cộng trong trường để điện cho tôi. Lần cuối cùng em gái tôi liên hệ... Con bé khóc thảm lắm, nói bản thân không muốn đi học nữa, muốn được về nhà. Tôi lúc đó rất giận, nói người làm chị này còn chưa từng được bước chân vào cổng trường đại học, ngày nào cũng mệt sống mệt chết đi kiếm tiền cho con bé đến trường. Vậy mà mới đầu học kỳ nó đã đòi bỏ học là sao? Tôi trách móc nó liên hồi, bảo con bé là không hiểu chuyện... Tới bây giờ tôi vẫn luôn rất hối hận. Nếu như lúc đó tôi chịu đón nó về thì có lẽ mọi chuyện sẽ không phát sinh..."
Nói một hồi, cô chị gái liền khóc. Lúc chị ấy quệt tay lau nước mắt, tôi đã nhìn thấy nơi cổ tay có vết cắt rất sâu. Chắc có lẽ là từ sau khi em gái ra đi, người chị gái này cũng đã phải sống từng ngày trong đau khổ và hối hận dằn vặt...
10.
Tôi từ giã chị gái của Trần Diệc Vân, ngay trong đêm trở về trường học. Tôi không dám quay về phòng 613 nữa mà là đi đến tầng 1 khu 7 do đàn anh sắp xếp. Tôi từ trên cửa sổ khu 7 nhìn về ban công của phòng 613. Đèn trong phòng không bật, quần áo tôi phơi vẫn còn đang treo...
Tôi kéo rèm cửa, nằm trong phòng nhớ lại những lời mà bà ngoại đã nói.
"Nhắm mắt, tập trung tinh thần. Con muốn qua thì sẽ qua được!"
Tôi thử dựa theo lời bà ngoại nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, âm thầm suy tưởng về một "thế giới khác" căn bản chưa hề tồn tại. Nhưng làm mãi mà vẫn không có kết quả, ngay vào lúc tôi đang định từ bỏ thì mở mắt ra mới phát hiện trong phòng tối om...
Tôi vội vàng nhìn ra ngoài ra cửa sổ, khu 3 ở đối diện cũng đang hoàn toàn là màu đen...
Tôi đi ra khỏi phòng. Hành lang vốn luôn ồn ào náo nhiệt, nay lại như bị bịt kín một tầng vải đen sâu thẳm. Ngay đến một bóng người cũng không có, yên tĩnh đến mức ngột ngạt.
Tôi tiện tay gõ cửa phòng kế bên. Cửa khóa, không có tiếng đáp lại.
Tôi lại chạy ra khỏi ký túc xá, phát hiện trên đường cái hoàn toàn vắng tanh...
Toàn bộ sân trường tựa như đã bị bỏ hoang từ lâu!
Tôi vô thức suy nghĩ, có phải mình đã đi sang "thế giới khác" rồi không?
Tôi dốc hết ruột gan đi vào khu 3, trong phòng dì quản lý không có ai.
Tôi lại dọc theo cầu thang đi lên từng tầng một, bước tới phòng 613. Cửa chỉ khép hờ, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa mở...
Trong phòng không bật đèn. Giữa bóng tối mịt mù, ngoại trừ chiếc giường đầu tiên cạnh cửa vào bên tay phải không có ai thì trước bàn của mỗi giường đều đang có một người ngồi.
Tôi can đảm bước tới nhìn. Bọn họ chính là những người trước đó không lâu vừa bị biến mất: Trương Nghệ! Đới Xuân Ny! Lâm Thải Thải!
Ba người bọn họ đều không ai nói gì, chỉ ngồi thẳng người trên ghế ở phía trước bàn, đối mặt với vách tường cũng không biết là đang nhìn gì...
Tôi vỗ vai Đới Xuân Ny: "Đới Đới?"
Đới Đới giống như là một con rối cứng đờ xoay cổ qua nhìn tôi. Gương mặt trắng bệch như vừa bị trét bột mì, còn hiện lên vẻ âm lạnh... Đôi mắt của cô bạn trừng thật to, giống như là muốn rớt ra ngoài. Miệng thì nhếch lên thành một độ cong quỷ dị, mỉm cười với tôi...
Tôi sợ đến mức lập tức lùi về phía sau. Ngay lúc đó, Trương Nghệ cùng Lâm Thải Thải cũng đều dùng biểu tình và động tác cứng nhắc y hệt thế quay đầu nhìn tôi.
Bất chợt, có người đi ra khỏi nhà vệ sinh. Tôi cố trấn định nhìn lại, đó chính là người nữ sinh xõa tóc dài đã từng xuất hiện ở trong phòng ký túc xá!!!
"Cô là... đàn chị Trần Diệc Vân?"
Cô ta không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười nhìn tôi.
"Tôi đã bị nhốt trong này mười năm rồi, thật sự là cô đơn quá! Tôi không muốn bị người khác cô lập, cũng không muốn bị ăn hiếp. Cô nhìn xem, tôi đã tìm được bạn cùng phòng mới cho mình rồi này. Bọn họ đều nguyện ý chơi chung với tôi."
Tôi rợn người, bất đắc dĩ nói: "Thật ngại quá đàn chị! Em rất hiểu, cũng rất thông cảm với những gì mà chị đã trải qua. Nhưng bọn họ đều là bạn cùng phòng của em. Bọn họ tự có nhân sinh của chính mình, không phải là người nên thuộc về thế giới này đâu. Chị không có quyền giữ bọn họ ở lại đây, em phải dẫn bạn của mình đi." Dứt lời, tôi liền tiến lên muốn dắt bọn Đới Xuân Ny nhưng bọn họ cứ như con diều đã đứt dây, dù làm thế nào cũng không có phản ứng. Mà cơ thể của mấy cô bạn cũng vô cùng lạnh lẽo như vừa từ được chuyển ra từ phòng xác.
Đàn chị Trần Diệc Vân đột nhiên như mất khống chế cười phá lên. Cười một hồi, nét mặt của chị ta càng lộ rõ vẻ ngoan độc và dữ tợn.
"Cô tưởng, bản thân còn ra khỏi đây được sao?"
"Tại sao??? Tôi chỉ muốn có thêm vài người bạn cùng ở đây với mình mà cô cũng không chịu ủng hộ nữa hả?"
"Dựa vào đâu mà người luôn bị ức hiếp là tôi? Sau khi chết còn luôn bị vây nhốt trong cái nơi quỷ quái như thế này? Cô nói đi!!! Tại sao?!!!"
11.
Trần Diệc Vân nhìn thoáng qua đám Đới Xuân Ny rồi chỉ tay về phía tôi: "Các bạn cùng phòng thân mến của mình ơi! Con nhỏ này đang muốn phá hư sự hài hòa trong phòng, châm ngòi mối quan hệ giữa chúng ta. Không thể cho phép nó xuất hiện ở đây nữa, giết chết nó đi!!!"
Cô ta vừa dứt lời, ba người Đới Xuân Ny, Lâm Thải Thải và Trương Nghệ giống như là robot nhận được mệnh lệnh liền nhanh chóng linh hoạt quay người về phía tôi, giơ nanh múa vuốt nhào tới, trong miệng còn không ngừng lẩm nhẩm: "Giết nó! Giết nó! Giết nó!"
Đới Xuân Ny và Trương Nghệ lần lượt bắt lấy tay tôi, khiến tôi không thể động đậy. Còn Lâm Thải Thải thì đi tới từ phía chính diện bóp lấy cổ tôi.
"Thải Thải! Thả tay ra! Tao là Ngô Địch đây! Mày... Tỉnh lại đi! Tao là Ngô Địch đó!!!"
"Đới Đới! Trương Nghệ! Thả tao ra, tao là Ngô Địch mà!!!"
Đới Xuân Ny và Trương Nghệ nhanh chóng bẻ quặp tay tôi, còn hai cánh tay vốn gầy yếu của Lâm Thải Thải thì lại đột nhiên mạnh đến kinh người... khiến tôi sắp hít thở không thông!
Trần Diệc Vân đắc ý đứng trước mặt nói với tôi: "Đây chính là kết cục của kẻ thích xen vào chuyện của người khác đó!"
Tôi tuyệt vọng nhìn cô ta: "Chị gái của cô chắc chắn không hi vọng sẽ trông thấy cô biến thành bộ dáng như thế này đâu!"
Câu nói này của tôi quả nhiên có tác dụng. Trần Diệc Vân vừa nghe nhắc đến chị gái mình, sắc mặt liền lập tức trở nên căng thẳng. "Cô gặp chị gái tôi?"
Tôi đỏ bừng mặt giải thích: "Chị ấy luôn tự trách bản thân vì không thể ra mặt lúc cô cần chị ấy nhất! Chị ấy cũng rất hối hận, khi cô tuyệt vọng thốt lên lời cầu cứu đã không cho cô dựa dẫm vào..."
Trong mắt của Trần Diệc Vân lóe lên ánh lệ: "Chị ấy... có khỏe không?"
Tôi lắc đầu: "Mỗi ngày, chị ấy đều là sống trong sự tự trách và hối hận. Cái chết của cô là tiếc nuối lớn nhất cuộc đời chị ấy. Thậm chí chị ấy còn cắt cổ tay tự sát, muốn được đi cùng với cô..."
Trần Diệc Vân triệt để không chịu được nữa, nước mắt cũng tuôn rơi như mưa ngồi sụp trên đất gào khóc.
"Sao tôi có thể trách chị ấy chứ! Là tôi quá vô dụng, không thể chia sẻ bớt áp lực cho chị ấy! Chị gái vất vả tới cỡ nào cho tôi được đi học chứ? Mà tôi còn gây phiền phức cho chị ấy! Là tôi vô dụng mà... Nhưng tôi chỉ quá khổ thôi! Bọn họ lén giấu kim dưới gối của tôi, khạc đờm vào trong chén nước của tôi, hắt nước lạnh lên chăn của tôi, còn đăng hình tôi đang tắm lên mạng xã hội nữa... Tôi thật sự là không thể vượt qua nổi..."
Trong khi chị ta đang khóc lóc, tôi cảm nhận được lực tay trên cổ mình được nới lỏng. Cánh tay bị trói giữ cũng được buông ra...
Tôi vừa xoa chiếc cổ bị đau, vừa đỡ Trần Diệc Vân đứng dậy, an ủi nói: "Chị và chị gái của chị đều không sai! Hai người đều là đang cố gắng nghĩ vì nhau! Là cái đám ức hiếp người kia quá đáng! Nhưng chị cũng không cần dùng sai lầm của bọn họ để trừng phạt mình chứ! Bọn họ căn bản không xứng cho chị phải đền mạng đâu!"
Trần Diệc Vân tiêu điều ngẩn ngơ nhìn tôi.
Tôi từ trong vẻ mặt ấy thấy được sự công nhận rằng tôi đã nói đúng nội tâm sâu thẳm của chị ta. Chị ta lại nhìn đám Đới Xuân Ny, sau đó bước lùi về sau, cô đơn nói: "Cô dẫn bọn họ đi đi. Tôi sẽ không quấy rầy các người nữa!"
"Đàn chị! Nếu như được lựa chọn lại lần nữa, liệu chị có hối hận với quyết định ban đầu của mình không?"
Chị ta rưng rưng nước mắt, khe khẽ gật đầu với tôi.
Tôi nắm lấy tay chị ấy nói: "Bà ngoại nói thể chất của em đặc thù. Chị cũng là lúc trước thông qua em mới có thể bước qua thế giới của em mà, vậy thì lần này cũng sẽ có cơ hội dựa vào em, đưa chị trở về với thế giới trước kia rồi!"
Chị ta kinh ngạc khó hiểu nói: "Được thật sao?"
"Không thử thì làm sao biết!"
Tôi nắm lấy hai tay của chị ta, kêu chị ấy nhắm mắt lại.
"Tập trung tinh thần, nghĩ về năm 2008. Sau đợt huấn luyện quân sự kết thúc, cuộc sống đại học của chị cũng chỉ là mới bắt đầu. Chị gặp được một đám rác rưởi cùng phòng... Nhưng mà đừng sợ! Cứ dũng cảm đối mặt, dùng sự thờ ơ và trí thông minh linh hoạt của chị đánh bại đám ác ôn đó! Lúc nào khó khăn nhất hãy nhớ, chị còn có chị gái của mình! Mà chị gái của chị cũng đồng thời đang cố gắng sống và tồn tại như thế nào vì chị!"
Tôi cảm nhận được chị ấy đang kéo lấy tay tôi, nắm tay tôi thật chặt. Loáng thoáng có câu nói ngân lên giữa không gian: "Cám ơn em, Ngô Địch!"
Khi tôi mở mắt ra lần nữa thì đàn chị Trần Diệc Vân đã biến mất đâu không thấy.
12.
Tôi cũng không biết liệu rằng mình có thật sự đưa đàn chị đó trở về năm 2008 được không! Nhưng từ sau khi dẫn đám bạn cùng phòng trở về phòng ký túc xá như cũ thì rốt cuộc đã không còn nhìn thấy bóng ma của đàn chị Trần Diệc Vân xuất hiện qua.
Ba đứa bạn cùng phòng của tôi giống như là bị mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ rõ được đã có chuyện gì phát sinh trong mấy ngày qua. Tôi cũng không nhắc lại với bọn họ, chỉ xem như đây là bản thân vừa mơ một giấc mộng rất dài...
Quan hệ giữa đám bạn cùng phòng chúng tôi luôn vô cùng hòa hợp. Ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện bất đồng nhưng chỉ ầm ĩ một trận liền thôi, mối liên kết sau đó lại càng thêm khắng khít. Loại quan hệ này vẫn luôn được duy trì mãi đến sau khi tốt nghiệp, chúng tôi trở về quê mình công tác nhưng vẫn chặt chẽ liên hệ với nhau. Tin nhắn mỗi khi đêm về đều là muốn xóa cũng xóa không hết!
"Chừng nào mày mới bắt đầu đi làm vậy Ngô Địch?"
"Thứ hai chính thức vào làm! Tao làm văn phòng ở trong một xí nghiệp nhà nước chỗ huyện tao!"
"Ây da, không tệ nha! Tháng lương đầu tiên nhớ đừng có quên khao tụi tao đó!"
"OK! OK! Đứa nào đi thì đứa đó có phần!"
Đến thứ hai đi làm, người bên phòng nhân sự dẫn tôi vào gặp sếp, nghe nói là trưởng phòng hành chính của công ty.
"Trưởng phòng Trần, đây là đồng nghiệp mới tới tên Ngô Địch!"
"Ngô Địch, đây là trưởng phòng hành chính của đơn vị chúng ta, cũng là sếp tổng trực tiếp của cô. Trưởng phòng Trần, Trần Diệc Vân!"
Ngay khi tôi vừa nghe được cái tên này liền đổ mồ hôi lạnh ướt sũng người. Tôi ngẩng đầu nhìn trưởng phòng Trần kia... Thế mà thật sự là Trần Diệc Vân trong trí nhớ! Chỉ là bây giờ trông chị ta trưởng thành và chín chắn hơn nhiều!
Lúc đầu chị ta giơ tay lên muốn bắt tay với tôi nhưng khi thấy phản ứng của tôi lớn đến thế thì liền có chút khó hiểu. "Cô sao vậy Tiểu Ngô? Sắc mặt kém quá..."
Cô ta hình như không nhận ra tôi!
Mà toàn bộ trạng thái biểu hiện của cô ta, cũng đều giống như là... người sống?
Nhưng chẳng phải trong thế giới của tôi, Trần Diệc Vân đã chết rồi sao?"
"À không... Chỉ là thấy sếp hơi quen!"
Đúng vào lúc này, người của bộ phận nhân sự đứng kế bên cũng giống như đột nhiên nhớ ra: "À đúng rồi! Tôi nhớ trưởng phòng Trần tốt nghiệp trường đại học A đúng không? Vậy hai người còn là đồng học đó!"
Trần Diệc Vân khẽ cười: "Vậy sao? Thật đúng là có duyên."
Trở về chỗ ngồi, tôi gửi tin nhắn cho đàn anh trong đoàn ủy hồi ở trường cũ, hỏi đàn anh có còn nhớ gì về sự kiện đầu độc trong ký túc xá năm 2008 phòng 613 tầng 6 khu 3 hay không?
Đàn anh gửi tin nhắn đáp lại: Đầu độc gì?
Quả nhiên là đàn anh không nhớ được.
Lúc nghỉ trưa, tôi cố ý mời sếp của mình đi ăn cơm, nỗ lực hỏi về chuyện năm đó: "Trưởng phòng Trần! Lúc chị đi học ở trường A, có phải từng cùng mấy người bạn chung phòng có chuyện xích mích không vui hay không?"
Chị ta rất kinh ngạc: "Sao em biết?"
Tôi vội đùa: "Em có bà chị đồng hương cũng học chung năm đó. Chị ấy nhận ra chị, nói mấy người chung phòng ký túc xá thường hay ăn hiếp chị, đến chị ấy cũng thấy thật chẳng ra làm sao cả."
"Vậy hả? Chị của em là ai? Tên gì?"
"Em quên mất tiêu tên rồi ạ..."
Chị ta bật cười thoải mái: "Thì cũng không có gì! Đều là chuyện hơn mười năm trước, chị cũng sắp quên mất rồi! Mấy người cùng phòng đó quả thật đối xử với chị chẳng ra gì cả, nhưng lúc đó chẳng hiểu sao bụng dạ chị cứng rắn lắm. Trong đầu cứ giống như có người luôn nói: Phải kiên cường lên! Mặc kệ bọn nó! Coi bọn nó như không khí là được rồi! Về sau chị quen một cô bạn ở ngành khác, phòng của cậu ấy cũng đang trống một giường nên xin chuyển qua luôn."
Tôi hạnh phúc mỉm cười.
Chị ấy thật sự đã quay trở về thế giới cũ. Mặt khác, lần này cũng không làm chuyện điên rồ nữa rồi!
Mà cũng chính vì chị ấy đã lựa chọn quyết định chính xác nên dẫn đến thế giới nơi tôi tồn tại phát sinh biến đổi theo. Hai thế giới vừa vặn giao thoa...
Bây giờ trông chị ấy rất mạnh mẽ cũng rất tự tin, không còn là cô nữ sinh yếu đuối nhu nhược từng bị ức hiếp đến phải uống thuốc độc tự sát nữa rồi!
"Từ nơi sâu xa tự có thiên ý của riêng mình! Mấy kẻ từng ức hiếp chị đều có kết thúc rất thảm. Một người đang đi học thì có thai, sau khi bị nhà trường phát hiện liền cho đình chỉ học. Một đứa thì liên tục thi trượt, ngay đến bằng tốt nghiệp cũng chẳng thể lãnh nổi. Còn có một người thì nghe nói là sau khi tốt nghiệp trong lúc đi làm đắc tội với cấp trên, bị người ta trả thù, hại tới liệt. Hiện tại chỉ còn cách sống bám vào cha mẹ..."
Tôi vừa ăn cơm vừa từ tốn đáp lời: "Vậy thì xem ra ông trời vẫn còn có mắt lắm! Ác nhân tự có ác nhân trị! Sống nha, vẫn là không nên làm chuyện ác thì tốt hơn!"
"Ừ, ông trời đều nhìn thấy hết cả mà!"
"À đàn chị, tối nay em mời chị đi xem phim. Gần đây vừa có một bộ quay về đề tài huyền huyễn, thấy bình luận trên mạng cũng không tệ lắm!"
"Em là đồng nghiệp mới, thôi để chị mời cho!"
[Hoàn Chính Văn]