Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi chị dâu của tôi mang thai được chín tháng thì chị mất.
Chị ấy mặc một bộ quần áo đỏ rực rồi treo cổ tự tử.
Lục gia biết chuyện gương mặt liền trở nên đại biến: "Chỉ sợ chuyện này sẽ dẫn đến tử mẫu song sát."
Quả nhiên, ngày hôm sau chị dâu tôi đã quay về.
1.
Lưỡi chị dâu thè ra, mặt mày tái mét nằm trên đất, tôi sợ hãi nép vào sau lưng mẹ.
Mẹ tôi lớn tiếng mắng chửi, mọi lời lẽ khó nghe nhất cũng nói ra hết.
Mắng xong vẫn chưa hả giận, bà còn hung hăng đá liên tục vào thi thể chị dâu.
Tôi muốn ngăn cản mẹ, nhưng trong nhà tôi là người có địa vị thấp kém nhất nên chẳng làm được gì.
Tôi nhìn anh trai cầu cứu, suy cho cùng chị dâu cũng là người vợ chung chăn gối với anh một năm rưỡi nay.
Không ngờ được anh tôi lại lạnh lùng nhìn mẹ đá chị dâu.
Thậm chí còn hung hăng phun một bãi nước bọt xuống đất: “Con đ* phá của này, chết một mình thì thôi đi… Còn đem con tao chết cùng, thứ chết bầm!”
Mẹ tôi lấy một cái mền rách ném lên người chị dâu, bảo anh tôi mang chị ấy đi vứt vào hố chôn tập thể.
Nhưng lại bị Lục gia ngăn lại.
Lục gia từ ngoài đi vào, nhìn thấy thi thể của chị dâu tôi liền lắc đầu liên tục: "Tạo nghiệp! Thật là tạo nghiệp mà!"
Ông là người có danh vọng rất cao trong làng tôi, đứng trước Lục gia, ngay cả mẹ và anh tôi cũng không dám làm càn.
Mẹ tôi nhẹ nhàng nói với Lục gia: “Chú Lục, tôi đem vứt thứ đàn bà phá của này đi, để mọi người không bị xúi quẩy.”
Lục gia hừ lạnh một tiếng, nghiêm khắc nhìn mẹ tôi: “Quế Phân, làm người phải có tâm một chút."
“Con dâu cô đang mang thai lại mặc đồ đỏ treo cổ, nếu cô dám đem cô ấy vứt xuống mộ tập thể, thì chưa đến bảy ngày, cả nhà cô đều phải chết.”
Lời của Lục gia rất nghiêm túc, mẹ tôi nào dám nghi ngờ.
Bà run run rẩy rẩy hỏi: “Vậy, phải làm sao đây, Lục gia, chúng ta là họ hàng với nhau, thúc cũng người nhìn Tiểu Minh và Tiểu Văn từ nhỏ tới lớn, thúc không thể không quản được.”
Lục gia thở dài nặng nề: “Sắp xếp linh đường, làm tang lễ thật lớn, hy vọng có thể giải trừ oán khí của Tiểu Thúy.”
Nghe đến làm tang lễ thật lớn, mặt mẹ tôi liền biến sắc, có chút không tình nguyện, suy cho cùng trong mắt bà, chị dâu cũng chỉ là một món đồ mà thôi.
Bây giờ còn vì món đồ đó mà làm khổ bản thân, mẹ tôi đứng yên không nhúc nhích, anh tôi cũng không lên tiếng.
Thấy thái độ của mẹ và anh tôi, Lục gia phất tay áo, quay người muốn rời đi.
Trong miệng còn nói: “Bây giờ mà không nghe lời, có xảy ra chuyện gì cũng đừng đến tìm tôi, chuyện của gia đình cô tôi lo không nổi đâu.”
Thấy Lục gia muốn đi, mẹ tôi liền lo lắng giữ ông lại: “Chú Lục, ông đừng nói vậy chứ, tôi lập tức đi chuẩn bị ngay, ông đừng giận, đừng giận.”
Lục gia hừ lạnh một tiếng, không đáp lời mẹ tôi.
2.
Sau khi bày trí linh đường xong, Lục gia liền ra hiệu cho mẹ tôi thắp nén nhang đầu tiên.
Mẹ tôi miễn cưỡng cầm ba nén nhang bước lên, nhưng đốt thế nào cũng không cháy được.
Ban đầu mẹ tôi nghĩ do nhang bị ẩm nên đã thay nhang mấy lần, nhưng đều không thắp được.
Lúc này mẹ tôi mới thật sự sợ hãi.
Dọa cả người bà đều run lẩy bẩy nhìn Lục gia.
“Chú Lục, cái này…”
Lục gia thở dài, lắc đầu: “Quế Phân, cô lại đây trước đi.”
Sau đó Lục gia lại nhìn về phía anh tôi: “Tiểu Minh, con đi đi.”
Anh tôi đã sợ đến mặt mũi trắng bệch, giờ Lục gia nói gì anh cũng không dám cãi.
Anh ấy loạng choạng đi về trước, kết quả, cũng không thể thắp nhang được.
Liên tiếp mấy lần đều không được, anh tôi bị dọa sợ đến mức ngã quỵ xuống đất.
Lục gia bảo tôi đi đến đỡ anh trai dậy.
Rồi ông lại bảo tôi đi lên thắp nhang, ấy vậy mà lần này nhang vừa đốt đã cháy một cách dễ dàng.
Ánh mắt Lục gia sáng lên: “Nhang cháy rồi, vẫn còn cứu được.”
3.
Mắt Lục gia sáng rỡ nhìn chằm chằm tôi: “Tiểu Văn, tối nay con túc trực bên linh cữu đi.”
“Nhớ kỹ, cửa lớn linh đường phải đóng chặt, bất luận là ai gõ cửa cũng không được mở.”
“Nếu như có người hỏi mẹ và anh con đang ở đâu, con cứ nói là không biết, đừng nói thêm gì nữa nhé.”
Tôi muốn nước bọt: “Thưa ông, một mình con canh giữ sao? Con, con sợ, con không dám đâu ạ…”
Lời tôi vừa nói ra, anh tôi liền vung chân đá tôi ngã ra đất, hung hăng trừng mắt nhìn tôi: “Mày không giữ linh đường là muốn khiến tao chết hay gì?”
Tôi bị dọa sợ không dám lên tiếng.
Lục gia đỡ tôi đứng dậy, an ủi nói: “Tiểu Văn đừng sợ, chị dâu con đã nhận hương của con, sẽ không hại con đâu.”
Nói thì nói vậy, nhưng tôi vẫn rất sợ lắm.
Tôi nhìn mẹ tôi cầu cứu.
Mẹ tôi liền quay mặt đi không thèm nhìn tôi.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể đồng ý.
4.
Trời vừa sập tối, mẹ và anh tôi vội vàng trốn vào trong phòng.
Chỉ còn duy nhất một mình tôi ở lại linh đường.
Tôi đóng cửa lại, quỳ trước bài vị của chị dâu, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, hương tôi thắp cũng cháy đều đặn.
Tâm trạng tôi đã thả lỏng hơn một chút.
Đối diện với bài vị của chị dâu, tôi bắt đầu nói luyên thuyên.
“Chị dâu, thật ra chị đi thế này cũng tốt, đỡ phải bị mẹ và anh em ức hiếp.”
“Chị dâu, chị luôn nói với em là chị muốn về nhà, chị đi rồi thì có thể về nhà chị không?”
“Chị nói về thành phố lớn nào nhỉ?”
Tôi thở dài nặng nề, lại thắp cho chị dâu một nén hương.
Rồi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Sau đó, tôi bị tiếng khóc của trẻ sơ sinh đánh thức.
Nghe thấy tiếng khóc thút thít, tôi liền giật mình tỉnh dậy.
Cả người run rẩy, không dám thở mạnh.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa ầm ầm ầm.
“Tiểu Văn phải không, là chị dâu đây.”
Thật sự là tiếng của chị dâu, nhưng rất kỳ dị, giống như vừa khóc vừa gọi, cố gắng kéo dài giọng điệu ra.
Tôi không dám trả lời, tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng dồn dập.
“Tiểu Văn, mở cửa đi, chị mang đứa con mới sinh đến cho mẹ và anh của em xem mặt đây!”
“Mẹ và anh trai em đang ở đâu thế?”
Tôi vẫn còn bị dọa sợ đến mức không nói được từ nào.
Chị dâu hình như tức giận rồi, đập mạnh vào cửa ầm ầm, cánh cửa gỗ như muốn bị đánh sập bất cứ lúc nào.
Không thể tiếp tục thế này được.
Tôi làm ra vẻ dũng cảm hét lên: “Chị dâu này, em không biết mẹ ở đâu, nhưng anh trai thì ở trong phòng đấy.”
Tiếng gõ đột nhiên dừng lại, ngoài cửa vang lên tiếng khoái trá của chị dâu: “Ở trong phòng à, vậy chị đến đó tìm anh ấy đây, khà khà.”
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa, tôi cố gắng hít một hơi thật sâu rồi mềm nhũn ngã xuống đất.
5.
Ngày hôm sau, trời vừa rạng sáng, tôi liền loạng choạng chạy ra khỏi linh đường.
Chạy đến phòng của anh trai tôi.
Không ngờ tôi vừa đến trước cửa, anh tôi đã đẩy cửa phòng ra, tôi và anh trai đụng ầm vào nhau.
Anh tôi vung chân đạp ngã tôi xuống đất: “Thằng chó này, bộ mày bị đuôi hả, muốn đụng chết tao à?”
Anh tôi hằn hộc nhìn tôi chằm chằm.
Tôi rụt rè ngẩng đầu lên nhìn anh trai, ngoại trừ quầng thâm dưới mắt thì không có chuyện gì cả.
Nhưng, chẳng phải tối qua tôi đã nói với chị dâu anh trai ở trong phòng sao?
Khi tôi còn đang suy nghĩ, anh trai lại đá tôi một cái: “Ngây ra đó làm gì, người giao thịt heo sắp đến rồi đó, còn không mau ra cửa lấy thịt đi.”
Tôi đè nén nghi hoặc trong lòng, sợ chết khiếp bò dậy.
Đống thịt heo đang nằm ngoài cửa.
6.
Thịt heo vừa mới tới, chỉ nửa con.
Người bán thịt heo đứng bên cạnh vừa đếm tiền vừa cười hề hề nói: “Mới giết đấy, rất tươi luôn, máu vẫn còn chảy, đủ để nhà cháu hoàn thành tang lễ đó.”
Tôi cố nén cơn buồn nôn, vác tảng thịt đầy máu đi vào bếp.
Thật không ngờ, vừa quay người lại đã thấy anh tôi đang chảy nước miếng khi nhìn chằm chằm vào tảng thịt lợn sống đầy máu.
Ánh mắt âm u dọa cho tôi giật bắn người.
Khi tôi muốn nhìn thật kỹ, anh tôi lại quay lưng bỏ đi.
Tôi cho rằng là do mình nhìn nhầm, lại vác thịt heo vào trong bếp.
Tôi vừa từ trong bếp đi ra, Lục gia đã đến.
Tôi bước nhanh về trước, Lục gia vỗ vai tôi: “Tiểu Văn, tối qua không xảy ra chuyện gì chứ?”
Tối qua…..
Nụ cười trên môi tôi trở nên cứng đờ: “Dạ thưa ông, tối qua chị dâu đã đến đây, còn hỏi mẹ và anh trai đang ở đâu.”
“Con nghe lời ông không mở cửa, cũng không nói gì với chị ấy, chị ấy gõ cửa một lúc thì đi rồi ạ.”
Lục gia cau mày, dường như đang suy nghĩ gì đó, do dự nhìn tôi: “Thật sự chỉ gõ cửa một lúc rồi đi sao?”
Tôi giật mình, nếu Lục gia biết tôi nói với chị dâu anh trai đang ở đâu, chắc anh ấy sẽ đánh chết tôi mất.
Trong lòng tôi vốn đã sợ hãi lắm rồi nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Thật đấy ạ, con có thể nói dối ông được sao? Thật sự gõ cửa một lúc đã bỏ đi rồi.”
Lục gia cau mày gật đầu.
Tôi liếc nhìn sắc mặt của Lục gia không biết ông ấy có tin hay không, tóm lại mặc kệ, tôi phải cắn răng có chết cũng không được nhận.
Dù sao tối qua cũng chỉ có một mình tôi canh giữ linh đường, làm gì có ai biết tôi đã nói gì làm gì đâu.
Lục gia phẩy tay ra hiệu bảo tôi đi vào canh giữ linh đường, còn mình thì vào phòng mẹ tôi.
Tôi đến trước linh đường vừa mới thắp cho chị dâu nén hương, liền nghe tiếng mẹ tôi gào thét bên ngoài.
“Tiểu Minh, con làm cái gì vậy?”
Tôi giật mình, vội vã chạy ra ngoài liền thấy Lục gia và mẹ tôi đang đứng sững người trước cửa phòng bếp.
Khi đến nơi, vừa tới cửa bếp tôi đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Lại nhìn vào trong, anh tôi đang há to miệng ngoạm từng miếng thịt heo sống.
Bụng anh trai phình to lên, nhưng anh ấy vẫn không dừng lại cứ cầm miếng thịt heo cho vào miệng.
Khóe miệng vẫn đang rỉ máu.
Bộ dạng hung tợn như vậy khiến tôi cảm thấy buồn nôn.
Mẹ tôi chạy đến ôm lấy anh trai gào khóc: “Tiểu Minh, con đang làm gì vậy hả?”
Lục sư phụ cau mày bảo tôi mang đôi đũa đỏ thường được cúng ở nhà qua đây.
Tôi không dám chần chừ, nhanh chân chạy đến hương đài trong nhà, trước tiên lạy ba lạy, sau đó cầm đôi đũa đỏ chạy một mạch vào bếp.
Lục gia bảo tôi kéo mẹ ra.
Rồi nắm lấy tay anh tôi, dùng đôi đũa đỏ gắp ngón giữa của anh ấy.
Mắt anh tôi trợn trắng, cả người liên tục co giật.
Tiếp đó nôn mửa dữ dội, sau khi nôn xong cả người mềm nhũn ra.
Lục gia thở mạnh một hơi, nói không sao nữa rồi.
Mẹ tôi liền nhanh chóng lao lên trước, đỡ anh tôi vào trong nhà.
Tôi không tự chủ mà đi theo phía sau họ.
7.
Lục gia ngồi bên giường hút tẩu thuốc, thông qua làn khói tôi không nhìn rõ được biểu cảm của Lục gia.
Đợi anh tôi ổn hơn một chút, Lục gia mới chậm rãi mở lời:
“Nói đi, đã xảy ra chuyện gì, một chữ cũng không được bỏ sót.”
Anh tôi gào lên hai tiếng: “Lục gia, ông phải cứu con, Tiểu Thúy, Tiểu Thúy đến tìm con rồi.”
Lục gia không trả lời, lách cách hút tẩu thuốc, một lúc lâu mới nói: “Theo lý mà nói, Tiểu Thúy không thể tìm được con.”
Anh tôi trừng mắt: “Không chỉ Tiểu Thúy, còn có con của con.”
“Con nghe thấy ngoài cửa có người gọi con là ba, Lục gia, con thật sự muốn có con trai đến điên rồi, con không biết gì liền đi ra mở cửa.”
“Sau đó con nhìn thấy Tiểu Thúy đang đứng ở cửa ôm một đứa bé bê bết máu, mỉm cười nhìn con.”
“Và rồi con không còn ý thức nữa."
Lục gia ho dữ dội hai tiếng, trong miệng lẩm bẩm: “Hỏng rồi hỏng rồi, mặc dù đứa trẻ này chưa được sinh ra, nhưng lại có linh trí (trí tuệ), đây chính là tử mẫu song sát rồi, toang rồi toang rồi!"
Mẹ tôi đứng bên cạnh sợ đến tái mặt: “Chú Lục, phải làm sao đây?”
“Tiểu Minh, Tiểu Minh nó còn nhỏ như vậy, không thể xảy ra chuyện gì được.”
Trong mắt Lục gia ánh lên một tia độc ác: “Tử Mẫu Song Sát, đất chết ngàn dặm.”
“Đợi đến khi cô ấy luyện thành công, không một ai có thể sống sót.”
“Nếu đã như vậy, thì đừng trách ta độc ác”
Lục gia quay đầu nhìn tôi, ánh mắt hung ác khiến tôi sợ chết khiếp.
“Tiểu Văn Tử, con đi đến nhà bà ba mượn con chó đen của bà ấy về đây.”
"Con chó đen đó đã sống được mười lăm năm, cả người đều màu đen, sớm đã thành tinh rồi, con đi mượn nó về đây.”
Lục gia đã lên tiếng, tôi không dám không nghe.
Mẹ và anh trai cũng nhìn tôi chằm chằm như hổ đói, tôi không dám chậm trễ liền vội vã chạy đến nhà của bà.
Bà ba là một bà lão cô đơn, từ nhỏ tôi đã không được mẹ yêu thương, cho nên hễ không có việc gì làm tôi liền chạy đến nhà bà chơi.
Quan hệ của tôi với bà ba rất tốt, nên tôi không tốn chút sức nào đã có thể mượn được con chó đen từ chỗ của bà về.
Lúc tôi ôm Đại Hắc đi, bà ba liền gọi tôi lại.
Trong ánh mắt đầy sự lo lắng: “Tiểu Văn, chị dâu con có phải đã thành ác ma rồi không?”
Tôi không muốn giấu bà ba, mím môi gật đầu: “Lục gia nói là Tử Mẫu Song Sát.”
“Tử Mẫu Song Sát?!” Bà ba trợn mắt kinh hãi, bị dọa sợ giật mình.
Bước lên nắm lấy tay tôi: “Tiểu Văn, Tử Mẫu Song Sát!"
“Con có biết Tử Mẫu Song Sát là gì không?”
Tôi nhăn mặt không nói gì.
Bà ba bảo tôi đợi bà ấy trước cửa, sau đó vội vã chạy vào trong.
Khi đi ra cầm theo một miếng ngọc bội trên tay.
Bà run rẩy đặt miếng ngọc bội vào tay tôi: “Tiểu Văn, nghe ta nói, Tử Mẫu Song Sát khi đã hình thành nhất định phải thấy máu.”
“Nhà con nhất định phải có người chết, hãy mang theo ngọc bội này trong người, đến lúc nguy cấp có thể cứu được con một mạng, nghe con!”
“Bất luận thế nào cũng không được để người khác biết, Tiểu Văn, lời nói của kẻ khác không thể tin hoàn toàn được.”
Ngọc bội chạm vào tay rất ấm, cầm nó trong tay, trong lòng tôi cũng an ổn hơn nhiều.
Tôi từng nghe mẹ và anh trai nhắc đến ngọc bội này lúc nói chuyện phiếm với nhau, nghe nói là đồ cổ từ thời nhà Minh.
Lưu Bá Ôn đã đích thân khai quang cho nó nên thứ này chứa pháp lực rất lớn.
Khi còn nhỏ tôi đến nhà bà ba chơi, đã từng tận mắt nhìn thấy có người trả giá rất cao để mua nó.
Nhưng đều bị bà ba từ chối.
Không ngờ được, bây giờ bà lại đưa nó cho tôi….
Mũi tôi có chút cay, tôi đặt Đại Hắc xuống rồi dập đầu ba cái với bà.
“Bà ba, nếu lần này con có thể sống sót, con sẽ là cháu trai ruột của người.”
Đôi môi bà run run: “Được, được, con ngoan, hãy nhớ, đừng tin lời họ nói.”
8.
Về đến nhà, tôi đặt Đại Hắc xuống đất.
Lục gia nhìn tôi thâm sâu khó đoán: “Sao đi lâu vậy?”
Tôi nói qua loa: “Bà ba không nỡ giao Đại Hắc nên cháu đã phải năn nỉ rất lâu mới được.”
Lục gia gật đầu không hỏi gì thêm nữa, sau đó lấy ra một con dao nhỏ từ trong túi, rạch một đường trên chân Đại Hắc.
Tôi ôm lấy Đại Hắc, Đại Hắc rên lên ư ử nhưng không vùng vẫy.
Sau khi máu chảy đầy một chén nhỏ, Lục Gia nói đủ rồi.
Tôi liền bế Đại Hắc vào phòng băng bó vết thương.
Sau khi băng bó xong, tôi nói với Đại Hắc: “Hắc Tử, tao không có thời gian đưa mày về nên mày hãy tự mình về đi, mày ở lại đây không an toàn đâu, mau đi đi.”
Đại Hắc dường như hiểu được lời tôi nói, nó cúi đầu nhìn tôi, khập khiễng từng bước rời đi.
Sau đó Lục Gia lại bảo mẹ tôi đi tìm mấy cây đinh dài về, Lục Gia bỏ mấy cây đinh dài vào trong máu của Đại Hắc, thâm độc nói: “Máu chó đen phong ấn quan tài, lần này dù là mẫu tử song sát cũng không thể thoát ra được.”
Trời đang là mùa hè, nhưng nhìn biểu cảm của Lục gia lại khiến tôi lạnh cả sống lưng.
Mấy cây đinh dài được ngâm trong máu chó đen thời gian một nén hương thì Lục Gia lấy chúng ra.
Đúng lúc này, mẹ và anh trai tôi khiêng một cái quan tài lớn màu đỏ vào.
Lục Gia bảo mẹ và anh tôi khiêng thi thể chị dâu đặt vào trong quan tài.
Anh trai đứng yên bất động, bắp ba bắp lắp nói: “Lục Gia, hay là bảo Tiểu Văn khiêng vào đi, cơ thể con vẫn chưa khỏe hẳn.”
Mẹ tôi đau lòng cho anh trai nên cũng phụ họa theo: “Đúng đó Lục thúc, chi bằng bảo Tiểu Văn khiêng đi.”
Lục gia hừ lạnh một tiếng: “Quan tài nặng như vậy còn khiêng nổi, bảo khiêng người lại do dự à.”
“Các người tự suy nghĩ cho kỹ đi, còn lãng phí thời gian nữa thì tôi sẽ đi ngay, không dại gì mà ở lại đây chờ chết với mấy người.”
Lục gia vừa dứt lời, anh trai và mẹ tôi cũng không dám do dự nữa, liền vội vàng lật đật khiêng chị dâu vào trong quan tài.
Sau khi chị dâu được đặt vào quan, Lục gia liền dùng mấy cây đinh dài đã thấm máu đóng lên quan tài, trong miệng lẩm bẩm: “Cô đừng trách tôi lòng dạ độc ác, có trách thì trách tà khí của cô quá nặng, cần kiềm lại để không trở thành ác quỷ.”
Lục gia đóng liên tiếp năm cây đinh lên quan tài, khi cây đinh cuối sắp được đóng tôi liền nuốt nước bọt.
Tôi bạo gan hỏi Lục gia: “Lục gia, nếu tất cả đinh đều đóng xuống thì chị dâu sẽ ra sao?”
Lục gia ngẩng đầu liếc nhìn tôi: “Máu đen phong quan, vĩnh viễn không thể siêu sinh.”
Vĩnh viễn không thể siêu sinh sao? Tôi lắp bắp hỏi Lục gia: “Lục gia, có thể đừng đóng đinh không? Chị dâu, chị dâu rất đáng thương.”
Lời vừa nói xong, Lục gia còn chưa lên tiếng, tôi đã bị anh trai đá một cái ngã ra đất.
Anh trai hung tợn nhìn tôi: “Cái thằng khốn kiếp này, mày thật sự muốn tao chết phải không?”
Anh tôi nói rồi vẫn còn muốn đá tôi thêm hai phát, nhưng lại bị Lục gia ngăn lại.
Lục gia nhìn tôi thở dài: “Tiểu Văn, không phải Lục gia ác độc, nếu Lục gia mềm lòng thì cả nhà con đều phải chết.”
Sau cùng tôi chỉ có thể bất lực nhìn Lục gia đóng chiếc đinh cuối cùng vào quan tài…
Cà thôn ai nấy đều biết chị dâu tôi chết bất đắc kỳ tử, cho nên chúng tôi không tìm được người khiêng quan.
Thế là chỉ còn lại mẹ, anh trai, Lục gia và tôi bốn người khiêng chị dâu tôi đến hố chôn tập thể.
Sau khi chôn cất chị dâu, Lục gia bảo tôi ở lại cái nơi kinh hoàng này.
Tôi sợ đến nỗi toát hết cả mồ hôi hột: “Ông ơi… Ông, ông nói gì thế, ông bảo con ở lại bãi tha ma này sao?”
Lục gia vỗ vai tôi an ủi: “Tiểu Văn, con cứ yên tâm đi, cỗ quan của chị dâu con đã bị phong ấn rồi, cô ấy sẽ không ra ngoài làm hại con được đâu.”
“Nhưng mà cỗ quan tài cần phải đóng đinh đủ 24 tiếng mới có thể kiên cố được, đêm nay con canh giữ ở đây, đừng để cho người ta đến phá hoại nha con!”
“Ngày mai vào giờ này con sẽ được về nhà thôi, nghe lời ông nhé.”
Tôi vẫn còn muốn mở miệng nói thêm, nhưng lại bị đôi mắt hung tợn của anh và mẹ tôi dọa cho khiếp vía.
Cuối cùng vẫn là thỏa hiệp ngồi ngoan ngoãn trước phần mộ.
10.
Ban ngày thì còn đỡ, trời vừa sập tối thì trong hố chôn tập thể trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Tôi sợ lắm, toàn thân tôi run rẩy, cuộn người lại ngồi xổm ở trước phần mộ của chị dâu tôi.
Đột nhiên tôi nghe có âm thanh phát ra trong cỗ quan, sợ đến nỗi thở cũng không dám thở mạnh.
Tim tôi như ngừng đập, cố lắng tai nghe kỹ bên trong đó phát ra âm thanh gì.
Âm thanh đó nhỏ lắm, nhưng đúng thật là tiếng đập ầm ầm, ầm ầm, tuy không lớn nhưng tôi nghe rất rõ, tuyệt đối không phải là ảo giác đâu.
Trên trán đã lấm tấm một mảng mồ hôi hột.
Một lúc sau, tiếng đập ầm ầm đó đã im bặt.
Tôi vừa mới thở phào một hơi, nhưng trong phần mộ đó lại truyền đến tiếng khóc ai oán của chị dâu, còn có… tiếng khóc thút thít mà hôm qua tôi nghe được.
Hai người cùng khóc chung một lúc, âm thanh hòa lẫn vào nhau khiến tôi sợ đến mức tê buốt cả da đầu.
Gió lạnh ùa đến đan xen với tiếng khóc ai oán não nề.
Tôi hoảng loạn đến nỗi bật dậy chạy bán sống bán chết, nhưng bất luận tôi chạy cỡ nào đi chăng nữa, cũng đều quay về trước phần mộ của chị dâu tôi.
Chính ngay lúc tôi không còn một chút sức lực để chạy, định phó mặt cho trời, một tiếng quát tháo đã cho tôi thêm hy vọng.
11.
Tôi bình tĩnh lại và nhìn ngó xung quanh, thì ra là một ông lão khoác trên mình bộ đạo bào.
Lão đạo sĩ với khuôn mặt hiền hậu đi đến trước mặt tôi và hỏi: “Cậu bé, đêm hôm khuya khoắt sao lại ngồi một mình ở đây?”
Phải đợi một lúc sau, tôi tính mở miệng trả lời, sắc mặt của lão đạo sĩ liền trở nên rất khó coi khi nhìn thấy phần mộ phía sau tôi.
“Tử mẫu song sát.”
Tay chân tôi luống cuống bò đến trước mặt lão đạo sĩ: “Ông biết thứ này sao?”
Mượn ánh sáng của trăng, tôi nhìn thấy lão đạo sĩ đang híp mắt lại, chẳng biết cảm xúc hiện giờ của ông là gì.
“Ta không chỉ biết trong này là tử mẫu song sát, ta còn biết cái thứ ở trong đã bị huyết đen phong quan, có đúng như thế không?”
Lão đạo sĩ vừa nói vừa dùng tay để đào xới đất lên.
Tôi lập tức hoảng hồn, vội vàng chạy trước mặt ông ngăn lại: “Ông làm gì thế hả? Không được xới, nếu ông làm vậy thì cả nhà tôi đều sẽ chết mất.”
Ông chỉ hừ lạnh một tiếng rồi trả lời: “Xới thì cả nhà cậu chết, không xới thì người chết sẽ là cậu!”
Nghe thế tôi liền ngã phịch xuống đất: “Ông nói gì cơ?”
Lúc này lão đạo sĩ cũng không vội xới đất nữa, ông đi đến bên phần mộ ngồi xuống đốt điếu thuốc: “Trong này là người nhà của cậu sao?”
Tôi gật đầu: “Là chị dâu tôi.”
Ông thở dài một hơi đáp: “Cậu á, là đang làm ma thế thân cho người khác rồi đấy.”
“Ta mượn ánh trăng nhìn diện mạo của cậu không vướng nghiệp chướng gì, chứng tỏ đôi tay của cậu hoàn toàn sạch sẽ.”
“Nhưng trong phần mộ này, chị dâu của cậu oán khí xung thiên, chắc chắn là khi còn sống đã chịu sự ủy khuất rất lớn mới qua đời.”
“Cậu trực ở đây một đêm, đúng thật là chị dâu cậu có thể an sinh, nhưng cậu thử nghĩ mà xem, cậu giữ quỷ sát nguyên đêm như thế, cậu chắc cậu còn sống nổi không?”
Ông lại thở dài, nói tiếp: “Là ta không nỡ nhìn thấy một thanh niên còn trẻ như cậu phải mất mạng nên mới giúp cậu, nếu như cậu nguyện ý dùng mạng của cậu để đổi lấy mạng của người nhà mình thì ta sẽ không cản cậu đâu.”
Tôi ngẩn người hai giây, tiếp đó liền điên cuồng đào xới đất phần mộ lên.
Cũng may, đất xung quanh vẫn còn mềm, chỉ một lúc sau, đất phần mộ đã bị tôi đào lên trên.
Ánh trăng chiếu rọi xuống cỗ quan tài đỏ rực trông quỷ dị vô cùng.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, tìm một viên gạch nhọn ở xung quanh dùng hết sức để cậy đinh đóng trên quan tài ra.
Những cây đinh trên đó bắt đầu chuyển động.
Đợi đến khi cây đinh cuối cùng được gỡ, nắp quan tài bật lên bay thẳng ra ngoài.
Tôi bị dọa cho mất mật ngã nhào xuống đất, chị dâu tôi đứng dậy nhìn lên mặt trăng gào hai tiếng.
Sau đó liền bay đi không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Qua một hồi lâu sau, lão đạo sĩ mới đi đến kéo tôi dậy.
Toàn thân tôi run cầm cập nhìn ông nói: “Ông, khi nãy ông đi đâu vậy, lúc chị dâu mở quan sao không thấy mặt ông đâu thế?”
Ông quay mặt với ánh trăng, tôi nhìn không rõ vẻ mặt của ông hiện giờ là như nào, chỉ nghe giọng nói trầm trầm của ông: “Mới đi vệ sinh xong, với lại cậu cũng đâu có bị gì đâu, ta đã nói chị dâu của cậu sẽ không làm hại đến cậu kia mà.”
Lão đạo sĩ cầm chiếc đèn pin trong tay chiếu loạn xạ vào quan tài của chị dâu tôi.
Tôi ngồi xổm ở một bên hỏi: “Ông đang tìm gì thế ạ?”
Ông lắc đầu nói: “Không có gì đâu.”
“Cậu ở đây đợi đi, trời sáng thì cậu hãy về, ngày mai tôi sẽ đến nhà cậu làm một màn pháp sự.”
“Nhưng trong lúc làm pháp sự thì đừng để ai vào nhà cậu đó, có hiểu chưa?”
Tôi gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rồi.
12.
Trời vừa tờ mờ sáng thì tôi đã phóng thẳng về nhà.
Từ phía xa xa, tôi nhìn thấy có rất nhiều người đang tụ tập ở trước cửa nhà tôi.
Lục gia cũng có mặt ở đó.
Ông nhìn thấy tôi về, liền giải tán đám đông, sắc mặt khó coi gọi tôi đi vào nhà.
Lục gia không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn tôi chằm chặp.
Tôi bị nhìn tới bức rức, vội lên tiếng hỏi: “Lục gia, ông có gì thì cứ nói đi ạ.”
Ông thở dài rồi hỏi tôi: “Tiểu Văn, đêm hôm qua, có phải chính con đã gỡ hết đinh trên quan tài của chị dâu con không?”
Vốn tôi tính chối không chịu nhận, nhưng chưa mở lời thì Lục gia lại nói tiếp:
“Đừng chối, nếu như con không gỡ đinh, thì chị dâu con không thể nào chạy ra ngoài được.”
“Vả lại…” Đôi mắt đen ngòm của Lục gia nhìn thẳng vào tôi, “Nếu đêm hôm đó không phải con nói với chị dâu con, thì căn bản cô ta không thể tìm thấy anh con được. Ông nói có đúng không?”
Tôi bị dọa sợ đến nỗi ngồi phịch xuống đất, thì ra… ông ấy đã biết hết rồi.
Lục gia đỡ tôi dậy, vỗ lên vai tôi và nói: “Tiểu Văn đừng sợ, đêm qua mẹ và anh con đều đã chết rồi, để con biết cũng chẳng sao cả.”
“Con, ba con, cả anh trai con đều được ta trông từ nhỏ cho đến khi trưởng thành, ông sẽ không trân mắt nhìn cả nhà con bị tuyệt hậu đâu.”
“Cho nên dù thế nào đi chăng nữa, ông cũng sẽ bảo toàn tính mạng cho con.”
“Tiểu Văn à, nói cho ông nghe, rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì thế? Sao con lại đột nhiên cậy hết đinh trên quan tài vậy?”
Ánh mắt của Lục gia rất thành khẩn.
Tôi vẫn còn một chút do dự, Lục gia thở dài rồi nói: “Ông ở cạnh con từ nhỏ đến lớn, không lẽ còn có thể hại con sao?”
Tôi hít một hơi thật sâu, đem chuyện tối qua gặp được lão đạo sĩ, cùng với những gì mà lão ta nói với tôi đều kể hết một loạt cho Lục gia nghe.
13.
Ông nghe tôi kể xong liền vỗ đùi, sắc mặt hối hận nói: “Đều tại ông, ông không nên để con ở lại bãi tha ma một mình, tạo cơ hội cho người khác lợi dụng con.”
“Tiểu Văn à, con không nghĩ xem tại sao đêm hôm khuya khoắt lại có một vị đạo sĩ đi ngang qua bãi tha ma chứ, điều này có bình thường không con?”
Lời nói của Lục gia như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt tôi.
Đúng nhỉ, sao lại có chuyện trùng hợp đến thế?
Lục gia thở dài, tiếp lời: “Nếu như ta đoán không lầm thì chắc là người đó có thù với nhà con, hắn muốn cả nhà con đều phải chết đấy!”
Tôi giữ chặt tay của Lục gia, sốt sắng nói: “Ông ơi, con không muốn chết, con phải làm sao đây ông?”
Lục gia nhìn tôi, não nề nói: “Thôi được rồi, được rồi, ta cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện này.”
“Đêm nay, ta sẽ vì con mà sống chết một trận với tử mẫu song sát, còn có tên đạo sĩ mưu đồ xấu xa kia.”
Mũi tôi cay cay, rưng rưng nói: “Ông ơi…”
Lục gia loạng choạng đứng dậy, vỗ lên vai tôi, nở nụ cười hiền hòa dị thường, nói: “Thanh niên trai tráng khóc lóc cái gì, ta đã già rồi, con vẫn còn trẻ chán kia mà, dùng mạng của ta đổi lấy mạng của con, chúng ta hời quá còn gì.”
Nước mắt tôi đầm đìa chảy dài xuống, nức nở nói không rõ chữ nữa: “Lục gia, không… không còn… cách nào khác nữa sao ạ?”
Rồi ông cúi đầu suy tư một lúc liền mở lời: “Nếu như có miếng ngọc Tầm Long, chắc sẽ có cách để giải quyết đó con.”
“Là miếng ngọc Tầm Long của bà ba sao ạ?”
Lục gia nghi hoặc nhìn tôi rồi hỏi: “Con biết món đồ đó à? Chính là miếng ngọc Tầm Long được Lưu Bá Ôn đích thân khai quang tụng kinh đấy.”
“Nó không chỉ có thể trấn áp vạn quỷ, muôn tà không thể xâm hại, còn có công hiệu cải tử hồi sinh.”
“Đến lúc đó có thể dùng miếng ngọc trấn áp tử mẫu song sát, còn có thể dùng miếng ngọc đó đối phó với tên đạo sĩ mà con vừa kể.”
“Nhưng con cũng biết bà ba rồi đấy… Bà ta quý viên ngọc đó như bảo bối, bao nhiêu năm rồi vì miếng ngọc đó mà rất nhiều người dụ dỗ ngon ngọt cũng có, lừa gạt cưỡng đoạt cũng không ít.”
“Vậy mà vẫn không thể lấy được miếng ngọc từ tay của bà, thậm chí bà ta còn dùng công hiệu đặc biệt của miếng ngọc bội làm chết những người từng ép buộc bà ta nữa.”
“Muốn có được miếng ngọc bội đó, đâu phải chuyện dễ dàng gì đâu con!”
Tôi cắn răng trả lời: “Lục gia, ý của ông là chỉ cần mượn được miếng ngọc đó thì ông có thể sống đúng không ạ?”
Đôi mắt của ông lóe lên một tia sáng: “Đó là chuyện đương nhiên rồi con.”
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói: “Lục gia, ông cứ yên tâm nhé, con sẽ không để ông chết đâu!”
14.
Màn đêm buông xuống, lão đạo sĩ đã đến đúng như lời hẹn.
Ông như rất quen thuộc đi thẳng đến phòng của chị dâu, tôi liền hiếu kỳ hỏi: “Tôi chưa bao giờ nói với ông nhà của tôi ở đâu, làm sao ông biết đường mà tìm đến?”
Lão đạo sĩ cười như lẽ đương nhiên đáp: “Nhà cậu xảy ra chuyện lớn như thế, ta chỉ cần hỏi han một chút thì sẽ biết được thôi.”
Nói rồi ông đi vào phòng chị dâu tôi lục lọi khắp nơi, giống như đang tìm thứ gì vậy.
Tôi đi tới hỏi: “Không phải ông nói phải làm pháp sự à? Sao còn không động tay đi, lục lọi gì nữa?”
Ban đầu ông không thèm đếm xỉa gì đến tôi, cho đến khi thật sự không tìm được gì, ông mới đi đến trước mặt tôi, cười hiền hậu hỏi: “Cậu bé, chị dâu của cậu trong thời gian ngắn đã trở thành Sát, ngoại trừ thiên thời địa lợi nhân hòa, nhất định phải còn cơ duyên nào khác.”
“Thế cậu có biết chị dâu cậu có món đồ nào có linh tính một chút không?”
Món đồ có linh tính?
Tôi cúi đầu ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “Ngọc bội có tính không? Là miếng ngọc bội trông rất đẹp mắt ấy.”
Ánh mắt của đạo sĩ lóe lên: “Tính chứ, sao lại không tính.”
“Đứa trẻ ngoan, miếng ngọc đó ở đâu? Nói cho ta biết đi, có miếng ngọc bội rồi ta sẽ có thể giải quyết triệt để hậu hoạn này.”
Tôi cúi đầu nhìn mũi giày và nói: “Tôi đưa cho Lục gia trong thôn rồi, ông bảo miếng ngọc bội có thể cứu mạng ông, nên tôi đã cho ông ấy.”
Vẻ mặt của ông kiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn tôi trả lời: “Ta đã nói với cậu, Lục gia đó muốn làm hại cậu mà, sao cậu còn đưa cho hắn ta chứ?”
Tôi bị giọng nói quát mắng của lão đạo sĩ dọa cho lùi lại hai bước.
Lão đạo sĩ thở dài: “Bỏ đi bỏ đi, cậu dẫn ta đi tìm vị Lục gia kia đi, hy vọng vẫn còn kịp.”
Tôi lùi lại hai bước: “Tôi không muốn đi, tôi nói chỗ cho ông, ông tự mà đi đi.”
Lão đạo sĩ trừng mắt nhìn tôi: “Cậu không muốn sống nữa à?”
“Tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc, mà cậu còn không muốn đi sao?”
Tôi trừng mắt nhìn lại Đạo sĩ: “Lục gia nói ông muốn hại tôi, ông lại nói Lục gia muốn hại tôi, tôi không biết rốt cuộc là ai trong hai người muốn hại tôi.”
“Tôi chỉ có một cái mạng quèn này thôi, ai làm gì làm đi! Tôi không muốn bị giày vò nữa.”
Lão đạo sĩ nhìn chằm chằm tôi một lúc, cuối cùng thở dài: “Bỏ đi bỏ đi, cậu cho ta biết, ta sẽ tự mình đi.”
Sau khi tôi nói cho Lão đạo sĩ biết vị trí, nhìn ông ta đi xa dần, đến khi không còn thấy bóng dáng đó nữa.
15.
Tôi đứng dậy đi sang nhà bà ba.
Bà nở nụ cười hiền hậu khi thấy tôi đến, chân của Hắc Tử thì đi khập khiễng, thấy tôi liền chạy đến liếm tay tôi chạy loanh quanh dưới chân, muốn tôi chơi với nó.
Khoảng một tiếng sau, tôi đứng dậy nhìn Bà ba: “Bà ơi, chị dâu con đâu ạ?”
Bà ba mang một lư hương từ trong đền thờ ra.
Bà nhìn tôi và nói: “Sáng sớm hôm nay cô ấy đã đến đây, cô ấy nói con đã dặn, bảo bà để cô ấy vào trong lư hương.”
“Tiểu Văn, bà không biết rốt cuộc con muốn làm gì, nhưng bà biết con là đứa trẻ tốt.”
“Sao cũng được cả, nhưng nhất định con phải sống sót trở về.”
Tôi nhận lấy lư hương rồi dập đầu với bà ba cái: “Bà ơi, bà yên tâm nhé, con nhất định sẽ sống.”
Tôi ôm lư hương quay người rời đi, để lại ánh mắt quyến luyến của bà ba ở phía sau.
16.
Khi tôi ôm lư hương đến nhà Lục gia, cảnh tượng trước mắt giống y như những gì tôi đã tưởng tượng.
Lão đạo sĩ thì ngất xỉu trên đất, còn Lục gia mặc dù tinh thần tỉnh táo nhưng cũng không khá hơn lão đạo sĩ là bao.
Cả người ông mềm nhũn nằm trên đất không thể cử động.
Lục gia nhìn thấy tôi đến thì kích động vô cùng: “Tiểu Văn, Tiểu Văn, con đến rồi sao, con có mượn được ngọc bội Tầm Long không?”
Tôi không trả lời mà chậm rãi ngồi xổm trước mặt Lục gia.
Trả lời không liên quan, nói: “Lục gia, từ nhỏ mẹ đã không thích con, chỉ cần tâm trạng có chút không tốt bà ấy liền đánh con.”
“Cho nên từ nhỏ con đã rất thích quan sát sắc mặt của người khác.”
“Chỉ cần nhìn thoáng qua con cũng có thể biết người trước mặt có đang nói dối con hay không.”
Trên mặt Lục gia thoáng hiện lên sự hoảng hốt.
Tôi cười lạnh tiếp lời: “Cái hôm ông bắt tôi canh giữ quan tài, rõ ràng ông đã muốn tôi chết.”
“Nếu như đêm đó tôi không nói với chị dâu chỗ của anh trai, có thể tôi đã không sống được nữa rồi.”
“Sau khi ông thấy tôi chưa chết, liền cố ý bảo tôi đi giữ mộ của tử mẫu song sát, lão đạo sĩ đã nói đúng.”
“Ông ta cũng không lừa tôi, người bình thường nếu giữ mộ hung thần một đêm, ngày hôm sau nhất định sẽ mất mạng.”
Lục gia thở hồng hộc, mắt trừng to như cái chuông đồng: “Con nói nhảm gì vậy hả?”
“Đang yên đang lành, ta nhất thiết muốn giết con làm gì?”
“Con có chết ta cũng đâu được ích lợi gì đâu, ta đâu có vì mẹ và anh con mà tốn nhiều công sức như vậy chứ?”
Tôi cười lạnh, đáp lời: “Đương nhiên ông không làm vậy vì mẹ và anh tôi rồi.”
“Mà ông là vì ngọc bội Tầm Long nên mới làm tới mức này, tôi nói có đúng không?”
“Ngọc bội Tầm Long có thể hồi sinh người chết, ông thèm muốn ngọc bội Tầm Long, nhưng lại không biết bà ba cất giấu nó ở đâu, nên chỉ có thể ra tay từ phía tôi còn gì?”
“Ông thừa biết rõ, bà ba xem tôi như cháu ruột, chỉ cần tôi xảy ra chuyện, bà ba nhất định sẽ lấy ngọc bội Tầm Long ra cứu tôi.”
“Khi thời cơ đến thì ông đã đạt được ý muốn rồi.”
Lục gia thở hổn hển vẫn còn muốn nói gì đó.
Nhưng tôi dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn ông ta, cuối cùng Lục gia cũng không biện bạch gì thêm.
Lục gia nhìn tôi, đột nhiên cười thật lớn: “Hahaha… tao vẫn luôn cho rằng mày là một đứa ngốc dễ bị người khác thao túng, không ngờ, thật không ngờ tao đã xem thường thằng nhóc như mày rồi.”
“Nhưng mày biết rồi thì đã sao, mày dám giết tao à?”
Tôi nhếch miệng cười: “Đương nhiên tôi sẽ không giết ông, ông là trưởng bối của tôi cơ mà, tôi làm sao có thể ra tay với trưởng bối của mình được chứ?”
“Giết ông, chỉ có thể là tử mẫu song sát!”
Con ngươi của Lục gia co lại.
Còn tôi thì bắt đầu thắp nhang.
Ngay lập tức oán khí dâng lên ngút trời, từ khắp nơi truyền tới tiếng khóc lẫn tiếng cười của trẻ sơ sinh.
Chị dâu mặc một bộ hỷ phục màu đỏ, còn có cháu trai, chầm chậm bò về phía Lục gia…
17.
Tôi tạt một gáo nước lạnh cho Lão đạo sĩ tỉnh dậy.
Lão đạo sĩ nhìn thấy tôi liền chụp lấy tay tôi: “Lục gia của cậu đâu?”
“Lục gia à, chết rồi.” Tôi thành thật trả lời.
“Chết rồi…” Lão đạo sĩ run rẩy hỏi tôi, “Vậy, vậy…”
“Ông muốn hỏi về ngọc bội Tầm Long à?”
Tôi lấy ngọc bội Tầm Long từ trong người ra lắc lắc trước mặt Lão đạo sĩ.
Lão đại sĩ muốn chụp lấy, nhưng tôi lập tức rút tay lại.
Tôi nhìn ngọc bội Tầm Long, lẩm bẩm nói: “Thật không biết thứ này có gì tốt, mà có thể khiến ông vứt bỏ cả con gái của mình.”
Lão đạo sĩ không lấy được ngọc bội Tầm Long liền giận dữ hét vào mặt tôi: “Mày nói cái gì?”
Ánh mắt tôi sáng quắc nhìn Lão đạo sĩ: “Ha~ Tôi đang nói gì ông không biết sao?”
“Chị dâu của tôi chính là con gái của ông, có phải vậy không?”
Lão đạo sĩ đỏ mặt hổ thẹn phủ nhận: “Không phải, không phải vậy!”
“Ngay từ ban đầu, khi chị dâu bị bán đến đây, tôi đã biết, chị ấy bị bán đến đây là có mưu đồ.”
“Vì chị dâu rất thông minh, thật sự rất thông minh, người thông minh như vậy sao có thể bị kẻ khác lừa chứ.”
“Chị dâu bị bán đến nhà tôi hai năm, hai năm trời ông không gặp được con gái mình, ông có nhớ chị ấy không?”
“À, đúng rồi, chị dâu đã sinh cho ông một đứa cháu trai đấy.”
“Tôi sẽ không làm phiền gia đình ông đoàn tụ đâu.”
Trong ánh mắt khiếp sợ của lão đạo sĩ, chị dâu bế đứa trẻ chầm chậm đi về phía lão.
[Hoàn chính văn]
__________________
Ngoại truyện 1.
Khi chị dâu mang thai được chín tháng, luôn là tôi mang cơm đến cho chị ấy.
Chị dâu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ với ánh mắt buồn bã.
Tôi đặt cơm xuống, ngồi bên cạnh chị dâu.
Tôi hỏi chị: “Nếu đã không vui, tại sao chị không bỏ đi đi, nếu chị thật sự muốn đi sẽ không ai có thể ngăn chị được.”
Chị dâu mỉm cười nhìn tôi và nói: “Quả nhiên em tốt hơn dám ngu xuẩn ngoài kia nhiều, em thật sự rất thông minh.”
Ngay sau đó, ánh mắt chị dâu lại trở nên phiền muộn hơn: “Chị cũng muốn đi, nhưng lại không biết phải đi đâu.”
“Hơn nữa, chị sắp sinh rồi, cả đời này của chị chung quy vẫn là bị hủy thôi.”
“Nhưng… có người đang lợi dụng chị, sao chị vẫn để mặc họ sắp đặt chứ?”
“Tiểu Văn” Chị dâu cười lên rất xinh đẹp “Em có biết làm sao để có thể trở thành ác quỷ không?”
“Khi mang thai đến tháng thứ chín, đứa trẻ đã có linh trí, lúc này treo cổ tự vẫn thì sẽ có thể biến thành ác quỷ.”
Tôi không nói gì nữa, quay đầu đi ra ngoài.
Vừa mới bước ra cửa liền bị anh trai đá ngã xuống đất: “Làm cái chó gì vào trong lâu vậy, đừng tưởng tao không biết mày có ý đồ gì với vợ của tao, coi chừng tao đánh chết mày đấy!”
Mà mẹ tôi lại đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn tôi.
Biến thành ác quỷ sao?
Vậy cùng chết hết đi.
__________________
Ngoại truyện 2.
Sau khi chị dâu chết, ánh mắt Lục gia nhìn tôi rất kỳ lạ, giống như ánh mắt sói đói nhìn cừu vậy.
Trong lòng Lục gia đang mưu tính gì tôi hiểu rất rõ.
Vào cái đêm ở hố chôn tập thể, tôi đã đặt ngọc bội Tầm Long trên mộ của chị dâu, giúp ý thức của chị ấy được tỉnh táo trong chốc lát.
Tôi nằm trên mộ bàn bạc với chị dâu.
Mặc dù chị dâu đã biến thành tử mẫu song sát, nhưng nếu Lục gia và lão đạo sĩ liên thủ, chị dâu tuyệt đối không phải là đối thủ của họ.
Cho nên, nhất định phải tìm cách chia rẽ họ ra.
Nhưng làm sao để chia rẽ được họ?
Thế gian nhộn nhịp, vì lợi mà tụ, cũng vì lợi mà tan.
Ngọc bội Tầm Long chính là điểm mấu chốt.
Chị dâu nói: “Em giúp chị nhiều như vậy, chị có thể làm được gì cho em?”
Tôi suy nghĩ một lát rồi đáp: “Sau khi chị ra ngoài nhất định phải giết chết anh trai em, nếu như anh trai chết, mẹ sẽ vô cùng đau khổ."
"Nhưng em lại không muốn nhìn thấy bà ấy đau khổ tột cùng."
Ở trong mộ chị dâu cười khà khà: "Vậy… để cả hai người đó cùng chết đi."
Tôi gật đầu hài lòng…
__________________
Ngoại truyện 3.
Lo xong đám tang cho mẹ và anh trai, tôi nhìn chị dâu trong bộ váy cưới đỏ rực.
"Chị dâu, thù lớn đã báo, chị có thể ra đi thanh thản rồi."
Chị dâu bế đứa bé trong tay vẫy chào tôi, bóng hình từ từ biến mất.
__________________
Ngoại truyện 4.
Sau khi xử lý xong xuôi mọi chuyện, tôi chạy đến tìm bà ba.
Bà đã nấu xong canh thuốc cho tôi.
Từ năm tôi bảy tuổi, mỗi tuần bà ba đều sẽ nấu loại canh thuốc này cho tôi uống.
Dù gọi là canh thuốc nhưng thật ra bên trong là thịt, còn có mấy loại thảo dược không tên, uống rất ngon.
Khi nào tôi không thể đến uống được thì bà ba sẽ gửi đến nhà cho tôi.
Sau khi uống canh thuốc, tôi cảm thấy hơi chóng mặt.
Tôi nằm lên chân bà ba, trên tay bà vẫn còn đeo chiếc nhẫn mà ông ba tặng.
“Bà ba ơi, ông ba đã mất mười năm rồi, người vẫn đeo chiếc nhẫn này, liệu có nhìn vật nhớ người không?”
Bà cười hiền từ đáp: “Sao có thể chứ? Ông ấy vẫn luôn ở đây, rất nhanh thôi ông ấy sẽ có thể trở về.”
Tôi chỉ xem như Bà Ba đang tự an ủi chính mình, cười nhẹ rồi nói sang chuyện khác:
“Bà ơi, Ngọc Bội Tầm Long thật sự có thể hồi sinh người đã chết sao?”
Bà cười ha ha: “Có, cũng không có, nói thẳng ra, Ngọc bội Tầm Long chính là để mượn xác hoàn hồn.”
“Nhưng cần rất nhiều thời gian, vật dẫn dùng để mượn xác hoàn hồn phải dùng canh thuốc bồi bổ định kỳ trong mười năm, mới có thể khiến linh hồn và vật dẫn đạt được sự phù hợp lớn nhất.”
Canh thuốc? Tôi nhìn bát canh vừa uống xong trên bàn, cả người lạnh toát…
[Hoàn Phiên Ngoại]