Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 3
Ảnh hậu Đỗ, anh cố ý nhấn mạnh hai chữ 'ảnh hậu', Diệp Tĩnh An khẽ nhíu mày, cười như không nói, "Hôm nay đừng để đạo diễn Trương đuổi nữa nha, khó coi lắm đó."
Giọng nói của Diệp Tĩnh An mát lạnh như một ly rượu, chỉ mới nghe thôi mà đã làm say lòng, bây giờ anh lại nói nhẹ nhàng như vậy, chẳng khác nào một cơn gió thoáng nhẹ mang theo một chút ngứa ngáy trong lòng.
"À." Đỗ Vu Thư mỉm cười, gương mặt cô vô cùng xinh đẹp, lúc mỉm cười mặt cô hiện lên vẻ dịu dàng khó nói, "Đúng đó, chắc hôm qua thiên vương Diệp nhìn thuận mắt lắm nhỉ, lúc bị đuổi xuống còn cười tươi như hoa được nữa cơ mà."
Mặt Diệp Tĩnh An trầm xuống, anh khẽ cười nói: "Đương nhiên là vẫn còn kém ảnh hậu Đỗ tốt nghiệp chính quy, vô cùng xinh đẹp mà."
Móng tay Đỗ Vu Thư đâm vào lòng bàn tay, cô cười nhạt nói: "Sao mà so sánh được với kỹ thuật diễn xuất hoàn mỹ của thiên vương Diệp được, ai gặp cũng thích đó nha."
Dù có đứng cách 1000m vẫn có thể ngửi được mùi thuốc súng giữa hia người, Vương Tiệp và Vệ Mông liếc nhìn nhau cười khổ, rồi vội vàng đi can, hai người khẩu chiến, châm chọc mỉa mai nhau một phen, rồi mới chịu đi vào phim trường với người đại diện.
Vương Tiệp muốn khóc quá.
Cô nàng có linh cảm hôm nay kiểu gì đạo diễn Trương đưa kịch bản cho Đỗ Vu Thư rồi đuổi về.
Vẫn chưa vào trong phim trường mà đã cãi nhau rồi, có bị giết chết đi chăng nữa, cô nàng cũng không tin hai người này đóng vai người yêu đâu!
Đỗ Vu Thư đã debut tám năm, năm ngoái cô vừa nhận được giải ảnh hậu Kim Diệp, tới nay, cô đã ôm hết ba giải thưởng lớn của diễn viên, dáng vẻ xinh đẹp, kỹ thuật diễn tốt, hậu trường phía sau vô cùng mạnh mẽ, EQ không hề thấp chút nào, cô ở trong cái vòng lẩn quẩn này cũng coi như là cá gặp nước, tự do thoải mái.
Mặc dù cô hơi lạnh lùng một chút, nhưng tám năm qua, Đỗ Vu Thư không có mâu thuẫn với ai, ngoại trừ Diệp Tĩnh An.
Hai người như là kẻ thù truyền kiếp với nhau, mỗi lần gặp nhau không khác gì sao Hỏa đụng phải Trái Đất, 'bóp' nhau tới mức chết đi sống lại, trong showbiz ai cũng biết Đỗ Vu Thư và Diệp Tĩnh An không ưa gì nhau, lần trước, cách đây hai năm bọn họ có hợp tác với nhau, cũng được lên trang nhất hẳn hoi, chủ đề ví dụ như thiên vương Diệp Tĩnh An và ảnh hậu Đỗ Vu Thư 'ra tay vô cùng tàn nhẫn' này nọ.
Rõ ràng trước kia không phải như vậy mà, Vương Tiệp nhíu mày, lần đầu bọn họ hợp tác, Đỗ Vu Thư chỉ là lính mới, đóng với Diệp Tĩnh An một bộ phim, lúc đó, mối quan hệ của bọn họ tốt lắm cơ mà...
Từ lúc nào lại thành như vậy thế?
Hình như từ sau khi hợp tác với nhau trong 'Hiền vương', quan hệ của Diệp Tĩnh An và Đỗ Vu Thư đột nhiên chuyển xấu, ngầm châm chọc nhau ở phim trường.
Vương Tiệp nghĩ tới mất hồn, ngay cả bước chân dừng lại mà cũng không biết, Đỗ Vu Thư phát hiện không thấy Vương Tiệp đâu, cô quay đầu lại tìm cô nàng, "Vương Tiệp."
Đỗ Vu thư gọi một tiếng, Vương Tiệp mới tỉnh mộng lại, vội vàng đuổi theo Đỗ Vu Thư, rồi cùng nhau đi vào phim trường.
Đỗ Vu Thư đương nhiên là có thợ trang điểm và phòng hóa trang riêng, chị Lý vừa trang điểm vừa nói: "Sao hôm nay sắc mặt em kém quá vậy? Mặt trắng bệch thế này."
Đỗ Vu Thư mệt mỏi nhìn mình trong gương, sắc mặt hơi trắng một chút, cô đành bất đắc dĩ nói: "Hôm nay 'người thân' đến chơi nên cũng hơi mệt."
"Để chị lấy cho em một túi chườm nóng." Chị Lý nói: "Con gái thì phải tự bảo vệ cho mình, cơ thể là tiền vốn để làm cách mạng mà."
Đỗ Vu Thư từ chối, giữa ngày hè ở phim trường ôm cái túi chườm nóng cái gì, đã vậy còn nóng nữa.
Chị Lý đã trang điểm riêng cho cô năm năm, cũng biết rõ tính cô, nên không nói gì nữa, trang điểm xong chị dọn dẹp đồ đạc, cười nói: "Để Tiểu Bạch đi mua cho em một chút cháo nóng, cơ thể là của mình, em đừng bạc đãi."
Đỗ Vu Thư gật đầu ra vẻ đã biết, ở phim trường cô có phòng nghỉ riêng, nhưng cô không thích dùng, nên cứ ngồi ở ngoài bình thường, thuận tiên xem người khác diễn luôn.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Vương Tiệp đã bảo Tiểu Bạch ra ngoài mua chào, thấy Đỗ Vu Thư mệt mỏi cầm kịch bản, cô nàng hơi đau lòng, nói: "Uống chút nước ấm đi, có muốn dùng túi chườm nóng không?"
"Được rồi." Đỗ Vu Thư khoát tay, "Lát nữa cả người toàn mồ hôi, nóng lắm."
Hôm nay, Đỗ Vu Thư đa số quay cùng Diệp Tĩnh An, cũng có vài cảnh quay cùng chủ tiệm hoa, cô xem kịch bản một chút, rồi Chương Y đóng vai chủ tiệm hoa đi tới, hơi căng thẳng cười nói: "Chị Thư, lát nữa, chúng ta diễn vai đối thủ, chị giúp em một chút được không? Em hơi lo lắng."
Nói xong, Chương Y ngại ngừng sờ tóc.
Chương Y xuất thân là ca sĩ, mới chuyển sang phim ảnh một năm nay, cô ấy cũng được xem là lính mới trong 'Chào buổi sáng, anh yêu', đối xử với người khác rất khiêm tốn, miệng lưỡi ngọt như đường, làm gì cũng chăm chỉ, cô gắng diễn xuất, Đỗ Vu Thư cảm thấy cũng tạm được, thấy cô ấy căng thẳng như vậy, cô cũng đành đồng ý.
"Được chứ."
Thực ra cơ thể cô không thoải mái, nhưng lúc diễn cùng cô gái nhỏ này cô cũng rất nghiêm túc, Tiểu Bạch cầm cháo đứng cạnh một lúc lâu, nhưng không đưa cho cô, khó khăn lắm cảnh này mới xong, cháo đã nguội rồi.
Tiểu Bạch chán nản cúi đầu, nói với Vương Tiệp: "Để em đi mua lại, cháo nguội hết rồi."
"Đừng mua." Đỗ Vu Thư quơ quơ kịch bản nói: "Lát nữa là tới cảnh cả chị rồi, có mua chị cũng không ăn được thì uổng lắm."
Chương Y và Đỗ Vu Thư diễn xong, cô ấy nhỏ giọng trò chuyện với Đỗ Vu Thư, mặc dù cô là người lãnh đạm nhưng cũng rất lịch sự, Chương Y khẽ thở dài, trong lòng cũng không quá căng thẳng, hai người trò chuyện thêm vài phút, đột nhiên Chương Y nói: "Chị Thư, chị thích mẫu người con trai thế nào?"
Đỗ Vu Thư vốn không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Diệp Tĩnh An ngồi đằng sau, cô thầm cười lạnh, rồi nói: "Cao 1m85 trở lên, đẹp trai nam tính, tính cách cởi mởi, có thể cho người khác cảm giác an toàn."
Hình mẫu này hoàn toàn khác với Diệp Tĩnh An, nói xong, Đỗ Vu Thư cảm thấy trong lòng rất ấm ức, cả bụng cũng không khó chịu như vậy.
Lúc đầu, Chương Y không thấy gì kỳ lạ, nhưng vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt u ám của Diệp Tĩnh An, rồi lại thấy Đỗ Vu Thư hơi cười lạnh, thì còn cái gì mà không biết nữa chứ?
Hai người này đúng là gặp mặt thì đấu đá, không gặp thì âm thầm mà mỉa mai nhau!
Cô gái nhỏ tìm cớ chạy đi, Đỗ Vu Thư tiếp tục đọc kịch bản.
Thực ra cô cũng không thích trò chuyện với người lạ, mà cũng không biết cách đuổi khéo, nên đành phải âm thầm đuổi đi thôi.
Trợ lý Tiểu Tống của Diệp Tĩnh An đã quay lại, xách theo một túi cháo, Diệp Tĩnh An nhìn thấy chỉ lạnh lùng nói: "Vứt đi."
Tiểu Tống: "... Hả?!"
Diệp Tĩnh An nghiến răng, hít sâu vài cái rồi nói: "Chia cháo cho mọi người trong phim trường đi, bên kia có túi đường cát nhỏ, cũng đem chia luôn đi."
Nói xong, Diệp Tĩnh An đi thẳng vào phòng nghỉ.
Tiểu Tống mù mịt vò đầu, Vệ Mông vỗ đầu cậu ta một cái, nói: "Sao còn chưa chịu đi chia nữa? Chia cho cô nàng diễn viên kia trước đi, hai người lại vừa đấu đá với nhau."
Các nghệ sĩ không có gì phải lo lắng, chỉ có đại diện của bọn họ mới phải quan tâm mà thôi.
"À à à!" Tiểu Tống gật đầu mạnh, đi về phía Đỗ Vu Thư, Vệ Mông thầm mắng một câu rồi đuổi theo Diệp Tĩnh An.
Tiểu Tống cười híp mắt chia ba phần cháo cho Vương Tiệp, cô nàng đưa cháo cho Đỗ Vu Thư, vẫn còn nóng nhỉ, cầm trong tay mà cũng thấy rất nóng, lấy một bịch đường vào, Đỗ Vu Thư nhíu mày nói: "Hôm nay chu đáo vậy luôn à?"
Đỗ Vu Thư thích đồ ngọt, nhưng ăn đồ ngọt thì dễ mập, bình thường Vương Tiệp rất hạn chế cho cô, Đỗ Vu Thư bỏ đường vào trong cháo, phát hiện đây là cháo táo đỏ, còn có mấy quả đặt ở trên nữa, tâm trạng của cô đột nhiên tốt hơn.
Vương Tiệp không nói gì, thấy Đỗ Vu Thư húp một muỗng, mới buồn bã nói: "Không phải của em đâu, là Tiểu Tống đưa đấy, Tiểu Tống là trợ lý của Diệp Tĩnh An."
Đỗ Vu Thư suýt nữa đã phun hết cháo ra, một lát sau, cô nói: "Không có độc đấy chứ?"
"Ăn đi!" Vương Tiệp trợn trừng mắt, "Cả phim trường ai cũng có cả."
Đột nhiên Đỗ Vu Thư không muốn ăn nữa, Vương Tiệp tận tình khuyên nhủ nói: "Diệp Tĩnh An đã gửi thư cầu hòa đình chiến rồi, chúng ta đừng tranh cãi với bọn họ nữa được không, lát nữa hai người sẽ hợp tác với nhau đóng vai cặp tình nhân nhỏ ngọt ngào mà."
Mặt Đỗ Vu Thư không chút thay đổi, Vương Tiệp đau đầu thầm nghĩ "Đồng chí Đỗ Vu Thư!"
Đỗ Vu Thư nhìn cháo táo đỏ trong tay, mãi một lúc sau mới nói: "Anh ta không có đầu hàng đâu, chị cứ chờ mà xem, lát nữa diễn kiểu gì anh ta cũng chọc em tức chết mới thôi."
"Cái này ai trong phim trường cũng có có cả, chị đừng nghĩ nhiều nữa."
Đỗ Vu Thư nhẹ nhàng nói, không có một chút cảm xúc nào.
Vương Tiệp vô cùng đau lòng.
Phòng nghỉ, Vệ Mông liên tục lải nhải bên tai Diệp Tĩnh An, anh hoàn toàn không nghe thấy gì, đợi tới lúc Vệ Mông dừng lại thở dốc, anh mới hỏi "Có cách nào để tăng chiều cao không?"
"Hả?!" Vệ Mông nheo mắt, "Tăng chiều cao?! Cậu nghĩ cái gì vậy? Cậu cao 1m83 mà vẫn chưa đủ à?"
"Không có gì." Diệp Tĩnh An lạnh lùng nói, tròng lòng hơi thất vọng.
Không để ý tới chuyện tự nhiên xen ngang thế này, Vệ Mông tiếp tục tận tình khuyên nhủ nói: "Rốt cuộc là cậu và Đỗ Vu Thư có thù hận gì vậy..."
"Thân hình cao từ 1m85 trở lên, đẹp trai nam tính, tính cách cởi mởi, có thể cho người khác cảm giác an toàn."
Câu nói của Đỗ Vu Thư lại vang lên trong đầu, Diệp Tĩnh An buồn bã nhíu mày, làm gì để tăng lên 1m85 đây? Nhất định phải cao vậy à?
Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ đột nhiên vang lên, trợ lý Tiểu Tông nhắc nhở, "Anh An, đến cảnh của anh rồi."
"Ừ." Diệp Tĩnh An gật đầu, nhàn nhã đi ra.
Sau khi Diệp Tĩnh An và Đỗ Vu Thư bước vào cảnh quay, đạo diễn Trương mắng: "Nếu hôm nay hai người còn lãng phí cuộn phim của tôi nữa, tôi thực sự sẽ đá hai anh chị ra khỏi chỗ này!"
Trong chốc lát, hoa đào rơi rơi, cả bầu trời trở thành một màu hồng nhạt mập mờ, Đỗ Vu Thư dựa vào thân cây, cánh hoa nhẹ nhàng bay đầy trời, nở nụ cười ngọt ngào như tiếng chuông bạc.
Diệp Tĩnh An từ ngược sáng đi tới, tay cầm dù, mặc áo sơ mi trắng dịu dàng cười, rất giống một người đang yêu đơn phương thời học sinh.
"A Dao..." Anh nhẹ nhàng nói, trong đôi mắt có chút cưng chiều, giọng nói nhẹ nhàng như sợ làm phiền cái gì đó.
Như có thần giao cách cảm, Đỗ Vu Thư quay đầu cười khẽ, ánh mắt hai người chạm nhau dưới bầu trời màu hồng của cánh hoa --