Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 34
Đỗ Vu Thư mỉm cười, nghĩ cô là con nhóc mười ba tuổi à? Tuuy đôi khi cô cũng hơi ngây thơ, nhưng cũng là người biết phân biệt này kia, được không? Nếu vừa đọc xong một tin nhắn đã vội vàng chạy đi tìm, thì cô không cần phải lăn lộn trong giới giải trí làm gì nữa.
Cô ngu tới vậy à?
Đỗ Vu Thư tiếc nuối sờ mặt mình, rồi xóa tin nhắn đi, cho vào danh sách đen, tuy cô rất muốn biết tại sao người này lại biết được số của cô, nhưng bây giờ cô thật sự không có hứng thú gì với cuộc hẹn kia.
Cô cũng không rãnh tới mức phải mất ngủ vào buổi tối!
"Sao thế?" Đỗ Ngôn Tố ngáp một cái, mấy ngay nay anh ấy liên tục làm việc để đẩy nhanh tốc độ cho kịp chuyến bay, anh ấy híp mắt đùa: "Nhìn em khổ sở như vậy, nếu không biết thì chắc ai cũng tưởng anh làm em đau lòng không."
"Anh, anh đừng tự coi nhẹ mình, anh cứ tùy ý tìm mỹ nhân đi, trẫm sẽ tự mình phê duyệt." Đỗ Vu Thư cười cợt, cười nói: "Nhưng chỉ là một tin nhắn rác thôi, em đau khổ làm gì? Nhưng còn anh đấy, mắt mở không lên luôn kìa, anh nhắm mắt ngủ trước đi."
Đỗ Ngôn Tố mỉm cười, không nói gì.
Đỗ Vu Thư lại nói: "Người đó, thật sự tới?"
Đỗ Ngôn Tố biết 'người đó' là ai, anh ấy giơ tay dịu dàng xoa đầu Đỗ Vu Thư, nhẹ nhàng vô cùng thoải mái, anh ấy thở dài nói: "Đương nhiên là mẹ không tới, anh chỉ không muốn có người phá hoại thế giới hai người của anh em mình đâu."
"Không phải anh nói anh và Diệp Tĩnh An vừa gặp đã thân sao?" Đỗ Vu Thư buồn hỏi.
"Cho dù có vừa gặp đã thân đi nữa cũng không bằng em gái bảo bối của anh." Đỗ Ngôn Tố nói tiếp, "Em mới là quan trọng nhất."
Đỗ Ngôn Tố mỉm cười nhìn Đỗ Vu Thư, trong mắt lấp lánh ngàn vì sao, ấm áp dịu dàng nhưng cũng làm người khác phải lo sợ.
Đỗ Vu Thư ôm ngực mình nói: "Nghe ái phi nói vậy, trong lòng trẫm cực kỳ vui mừng, không biết nên hậu thưởng thế nào ái phi mới vừa lòng đây?"
"Lấy thân báo đáp đi."
"Khụ!"
Đỗ Ngôn Tố đưa Đỗ Vu Thư tới cửa khách sạn, sau khi xuống xe, Đỗ Vu Thư vẫy tay với Đỗ Ngôn Tố, anh ấy nói: "Bảo bối, em và Diệp Tĩnh An..."
Do dự một chút, Đỗ Ngôn Tố chưa nói hết, Đỗ Vu Thư đã vội vàng leo xuống, chỉnh lại mái tóc, không nghe rõ câu hỏi của Đỗ Ngôn Tố, cô nghiên đầu hỏi lại, "Gì cơ?"
Đỗ Ngôn Tố cười nói, anh ấy phất tay, nhẹ nhàng nói: "Không có gì."
"Mấy hôm trước anh có một kịch bản, nhân vật trong đó em chắc chắn sẽ hài lòng, anh đã gửi cho em rồi, nếu thích em cứ nói với anh, nhân vật nào cũng được."
Đỗ Vu Thư nở nụ cười, vẫy tay nói: "Không thành vấn đề."
Cũng chỉ có anh trai, mới xem cô như là một đứa trẻ, lo lắng chu toàn mọi chuyện cho cô, sợ cô không hài lòng cái gì đó.
Bây giờ, cô cũng có thể được coi như là phái thực lực, đang nổi tiếng, tất cả mọi người đều biết cô sẽ không phải lo về chuyện kịch bản, nhưng chỉ có anh trai, mới bận rộn công việc, cẩn thận cho kịch bản cho cô.
Lúc Đỗ Vu Thư trở lại khách sạn, cô lại nhận được tin nhắn thứ hai, lúc này, người kia đã thay đổi số điện thoại, nhưng nội dung tin nhắn hình như lại ngắn hơn khi nãy, bây giờ, Đỗ Vu Thư khẽ cười, xóa tin nhắn, rồi kéo vào sổ đen.
Không biết người kia lấy đâu ra cái tự tin này nữa, cứ nghĩ cô sẽ đi đối phó một mình với người bí ẩn kia sao?
Đỗ Vu Thư mở laptop lên, tải kịch bản Đỗ Ngôn Tố đã nói, rồi cẩn thận đọc.
Kịch bản tên là 'Công chúa', nội dung là một câu chuyện rất đơn giản, một cậu thiếu niên bình dân cố gắng từng bước một, sau khi thành thừa tướng cậu ta rất được sủng, đông thời cũng vì để giám sát chàng trai, lúc bấy giờ, vị vua đương nhiệm muốn gả cô con gái bảo bối của mình cho cậu ta.
Vi thiếu niên này, là một trong tứ đại công tử đứng đầu kinh thành, tạ quân, công chúa cũng chỉ là một người con gái bình thường, công chúa đã nghe tới danh Tạ Quân từ lâu, lúc ấy, kinh thành còn lưu truyền một câu nói, "Lập giả đình, gả cho tạ gia quân." quân này, đương nhiên chính alf Tạ Quân.
Công chúa rất hài lòng với hôn sự này, sau khi thành hôn, hai vợ chồng rất tôn trọng nhau, nhưng tiệc vui nào cũng chóng tàn, Tạ Quân biết ý của vua, cậu ta không hề tin tưởng công chúa, mà công chúa lại một lòng một dạ, cuối cùng công chúa quyết định ly thân với Tạ Quân, lúc đất nước lâm nguy, binh lính ra trận, cuối cùng lại chết trên chiến trường, để lại vô số truyền thuyết
Vị công chúa chính là một con pháo thí trong lốc xoáy chính trị, nhừng anh hùng của cả nước, nàng từng là một cô công chúa dịu dàng, từng thuê hoa làm mồi cho cá, cũng từng rửa tay sắc thuốc, lúc đó, nàng cũng như những cô gái khác mà thôi, hy vọng sẽ có một người sống bên cạnh trọn đời, tới lúc bạch đầu giai lão, nhưng hiện thực tàn khốc không cho cô cơ hội này, lúc vị thừa tướng kia bỏ thuốc tránh thai vào thức ăn của nàng, nàng đã biết bọn họ không còn cơ hội nào nữa.
Cuối cùng, nàng đã từ bỏ giấc mộn tươi đẹp, kiên quyết hòa ly, sau đó, đất nước lại lâm nguy, nàng lại dẫn binh ra trận, công chúa lúc đó, là một người hiên ngang mạnh mẽ, vô cùng kiêu ngạo!
Đỗ Vu Thư sờ cằm, rất muốn được đóng nhân vật này, tuy nhân vật này dịu dàng yếu đuối, nhưng cuối cùng lại mạnh mẽ khác biệt rõ ràng, mà trong này, công chúa cũng đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ mới đi được tới bước này, đồng thời, nàng dịu dàng như vậy cũng chỉ vì tình yêu với thừa tướng mà thôi, cái sự mạnh mẽ kia không phải bị mất đi, chỉ là không biếu hiện ra ngoài mà thôi.
Kịch bản này, Đỗ Vu Thư rất thích.
Nhưng mà thiếu niên thừa tường anh tài, cũng để lại một ấn tượng trong lòng cô.
"Vai thừa tướng đã định chưa?" Cô gửi tin nhắn cho Đỗ Ngôn Tố.
Đỗ Ngôn Tố nhanh chóng đáp lại, "Vẫn chưa, tất cả các nhận vật đều chưa được định vai, sao, em muốn đề cử ai à?"
Đỗ Vu Thư không đáp lại tin này, cô chỉ gửi tin nhắn cho Diệp Tĩnh An, "Có một kịch bản không tệ, anh muốn xem thử không?"
Nhắc tới thừa tướng mới nhớ, hình như không có điểm sáng nào thì phải, chắc là không đâu.
Thiếu niên anh tài, tay cầm quạt lông, đầu buộc khăn, cười cười nói nói, tài hoa hơn người, bao nhiêu cô gái say mê, không biết trộm bao nhiêu con tim rồi?
Nếu Diệp Tĩnh An nhận, theo phương diện nào đó, thì anh cũng rất thích hợp.
"Nếu vậy thì em không bỏ anh (đáng yêu)? Thế thì sao anh từ chối em được?"
Đỗ Vu Thư vứt điện thoại sang một bên, một lúc lâu sau, cô lại cầm lên, gửi kịch bản cho Diệp Tĩnh An, rồi lại vứt qua một bên tiếp.
Mặt cô hơ ửng đỏ, Đỗ Vu Thư đưa tay nhéo mặt.
Nửa tiếng sau, Đỗ Vu Thư mở màng chuẩn bị đi ngủ, cô mới nhận được tin nhắn của Diệp Tĩnh An.
"Anh không nhận."
"Vì sao?" Đỗ Vu Thư không hiểu trả lời.
"Hắn đối xử cặn bã với em, nhưng anh thì không, dù trong phim cũng không được." Mãi thật lâu sau, Diệp Tĩnh An mới trả lời.
Đỗ Vu Thư nhìn tin nhắn này, cô đưa tay từ từ đánh chữ, rồi xóa tất cả, cô định nói, phim là phim, hiện thực là hiện thực, đừng có nhập nó làm một, cô chỉ muốn nói...
Cô muốn nói rất nhiều, nhưng cuối cùng lại xóa hết tất cả.
Sau đó trả lời: "Được."
Thực ra anh không diễn, cô vẫn cảm thấy hơi mất mát.
Đỗ Vu Thư nghĩ, nhân vật Tú Nhất chỉ còn một tập quay trong ba ngày, 'Anh yêu, chào buổi sáng' cũng sắp quay xong, sau này sẽ có nhiều thời gian rãnh rỗi hơn.
Nghĩ một chút, Đỗ Vu Thư đã ngủ thiếp đi, cô mệt tới mức mắt mở không lên rồi, vừa nãy cô suýt nữa thì đi ngủ luôn, nhưng bây giờ trong lòng đã thoải mái hơn nhiều, vừa nằm xuống, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Đỗ Vu Thư thức dậy, chuẩn bị đi tới trường, quay, trong điện thoại lại là tin nhắn của người, nhưng đổi thêm một số mới, Đỗ Vu Thư bình tĩnh kéo vào sổ đen, ngồi xem kịch bản.
Diệp Tĩnh An đang diễn cùng chủ tiệm hoa, thời tiết quá nóng, Đỗ Vu Thư lập tức cầm kịch bản lên quạt.
Một lát sâu, Diệp Tĩnh An cũng quay xong, anh khẽ cười nói với Đỗ Vu Thư: "Hôm qua em giạn à?"
"Hả?" Đỗ Vu thư khó hiểu nói.
"Anh đã nghĩ cả đêm rồi." Diệp Tĩnh An nhìn cô, "Anh thật sự không muốn nhận vai thừa tướng, nhưng anh có thể đóng vai tướng quân."
"Thầm yêu em, dành cả nửa đời người của tướng quân chỉ để bảo vệ em."
Diệp Tĩnh An mỉm cười nhìn Đỗ Vu Thư, ánh mắt dịu dàng như nước, nhưng cũng rất lo lăng.
"Anh đã nghĩ rồi, nếu mấy tháng tới anh phải quay ở đoàn khác, một tháng chỉ gặp ba lần, hình như anh không chịu nổi đâu."
"Anh muốn được quay phim với em, Thư Thư."
Giọng nói của Diệp Tĩnh An rất nhẹ nhàng, nhưng cũng để lộ tình cảm hiếm thấy.
Thời gian dường như đọng lại.
Diệp Tĩnh An nhìn cô, cô nhìn anh.
Đột nhiên, tiếng điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí.
Phó đạo diễn đi qua, thấy bọn họ đang ở cùng, nên nói: "Hai người làm gì vậy? Dù gì cũng cùng một đoàn, hòa thuận với nhau một chút được không? Cách đây mấy hôm hai người đã cãi nhau rồi, bây giờ lại muốn đánh nhau luôn đúng không? Tĩnh An à, cậu là đàn ông trai tráng mà, không thể nhường con gái người một chút à!"
Đỗ Vu Thư mím môi cười, Diệp Tĩnh An bất đắc dĩ buông tay,"Sao anh lại biết em bắt nạt cô ấy?"
"Chính mắt tôi thấy cả đấy!" Phó đạo diễn trừng mắt liếc anh, từ chuyện hôm qua trên Weibo, sáng nay nghệ sĩ nào cũng bàn tán xôn xao chuyện này, bây giờ lại cho rằng Diệp Tĩnh An bắt nạt Đỗ Vu Thư, đây có khác gì bắt bọn họ phải công khai đâu?
Diệp Tĩnh an giơ tay đầu hàng, Đỗ Vu Thư khẽ cười vài tiếng, rồi xem tin nhắn.
"Đỗ Vu Thư, tôi là Hạ Ngưng Hoa, tôi chính là người đã gửi mấy cái tin nhắn kia cho cô, chẳng lẽ cô không muốn biết sự thật sao? Cô đã bị Diệp Tĩnh An lừa rồi! Cô nghĩ rằng anh ta thật sự có tình cảm với cô à? Cô chỉ là người bị mắc mưu mà thôi! Anh ta đã từng làm vậy với tôi, nên tôi không muốn cô bị lừa, sao cô lại không chịu tin tôi?! Gần số 23 đường Ngô Đồng có quán bar tên 'Bầu trời', hôm nay, tôi sẽ đợi cô ở đây, tôi sẽ nói cho cô biết mọi sự thật!"
Đỗ Vu Thư thờ ơ cười, đang định trả lời lại gì đó, nhưng lại nghe thấy tiếng đạo diễn Trương gọi, cô tiện tay nhét điện thoại vào túi quần rồi đi tới.