Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 43
Đỗ Vu Thư thật sự đi về phía thang máy, tay Diệp Tĩnh An vẫn cứng đờ giữa không trung, nhóm người Mạnh Vân Duệ hơi sửng sốt, rồi lập tức làm nóng bầu không khí lại, Diệp Tĩnh An đi cùng về phòng bao, không ai ép rượu anh cả, một vài người cũng có bỏ qua Diệp Tĩnh An, anh yên lặng ngồi trong góc, không nói một lời.
Đỗ Vu Thư ra khỏi thang mấy, cô không đeo kính râm, cũng không có điện thoại, túi xách vẫn còn ở trên lầu, Đỗ Vu Thư cũng lười đi lên lại, cô xoa huyệt thái dương, ngồi xuống ghế sofa sảnh khách sạn nghỉ ngơi một chút, cô chống cằm, cúi đầu nhìn xuống đất, ánh mắt khẽ híp, không biết đang suy nghĩ cái gì, cô cứ ngồi đấy, hơn nửa tiếng trôi qua cũng không có người để ý tới.
Trên lầu, mọi người uống không ít, sau đó thì quậy tưng bừng, Diệp Tĩnh An xoa trán mình, nhíu mày, đứng dậy rời khỏi.
Đúng lúc đó, Dương Ngọc Ba loạng choạng đi tới, có lẽ là vì uống quá chén, cô ấy vỗ vai Diệp Tĩnh An, lớn miệng nói: "Anh Diệp, con gái ấy, là phải dỗ dành một chút."
"Dù sao đi nữa thì chị Đỗ cũng rất mạnh mẽ, nhưng con gái thì cũng chỉ là con gái thôi, ai mà chẳng có chút lòng tham chứ, anh cũng không thể nào chờ đợi một cô gái cúi đầu khuất phục, đúng chứ?"
"Anh là một người đàn ông, không chịu xin lỗi trước, thì làm sao con gái nhà người ta chịu khuất phục được? Hai người gây nhau ròng rã suốt tám năm trời, chắc chắn là có không ít hiểu lầm, nhưng qua hai tập show truyền hình này, hai người chơi đùa với nhau cũng rất thoải mái mà, có chuyện gì, thì cứ ngồi xuống nói rõ ràng, cho cô gái người ta một cái bậc thang đi xuống."
"Đúng đấy anh Diệp." Mạnh Vân Duệ 'hát đệm': "Đàn ông như em nè, khuất phục thế nào được? Con gái mà, da mặt mỏng lắm, còn chúng ta, phải mặt dày lên, ngỏ lời một chút!"
Diệp Tĩnh An nhíu mày, hỏi: "Mấy người cũng thấy quan hệ của tôi và cô ấy kém lắm à?"
"Hai người các anh lúc nào cũng có cảm giác hỗ trợ lẫn nhau, nhưng mà em nói thật với anh nhé, thật sự thì quan hệ của hai người không thể nào tốt được." Dương Ngọc Ba thành thật nói.
"Uống rượu uống rượu, Mạnh Vân Duệ, cậu đừng trốn nữa, ly của cậu đây!" Đổng Hoa Niên mở miệng nói, anh ta bưng ly lôi Mạnh Vân Duệ đi, hình như đang sợ Diệp Tĩnh An sẽ truy hỏi tới cùng.
"Em không thèm trốn!" Mạnh Vân Duệ phản bác, thoải mái uống hết, bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, rồi ngã xuống ghế.
'Bộp...' Một cái túi rơi xuống đất, Mạnh Vân Duệ vùng vẫy đứng dậy, Diệp Tĩnh An kéo cậu ta một cái, thuận tiện nhặt cái túi lên luôn.
Cái này hình như là túi của Đỗ Vu Thư...?
Diệp Tĩnh An hơi sững người, ma xui quỷ khiến, anh mở túi ra, bên trong có rất nhiều thứ, Diệp Tĩnh An cũng không để ý, anh chỉ quan tâm mỗi chiếc điện thoại đang yên lặng nằm trong túi.Một cái là điện thoại Đỗ Vu Thư hay udnfg, cái còn lại là một chiếc điện thoại màu đen, Diệp Tĩnh An lấy điện thoại kia ra, có cài mật khẩu không mở được.
Sau đó, Diệp Tĩnh An lại cầm cái điện thoại màu đen lên, anh xem xét một chút, anh nín thở, tùy tiện bấm vài cái, cô không cài mật khẩu!
Lúc màn hình hiện lên, Diệp Tĩnh An hơi sửng sốt, hình nền lại là hình của anh!
Anh không thể tin được, Diệp Tĩnh An lập tức mở Wechat, QQ rồi từ từ mở Weibo.
-- Là một ID rất quen thuộc và tấm ảnh bán thân.
"Tôi đi ra ngoài một chút." Diệp Tĩnh An nắm chặt điện thoại, nói qua loa một câu, rồi đi thẳng không quay đầu lại.
Đỗ Vu Thư, Đỗ Vu Thư, Đỗ Vu Thư, Diệp Tĩnh An âm thầm gọi tên cô trong lòng, anh rất vui sướng, bây giờ anh muốn được nhìn thấy cô!
Anh muốn gặp cô!
Đỗ Vu Thư ngồi nghỉ dưới đại sảnh, nhìn thấy một đôi giày Tây của đàn ông thoải mái bước tới, anh ta vui vẻ, nói: "Đỗ Vu Thư, tôi không ngờ lại được gặp cô ở đây."
"Sao cô lại ngồi một mình vậy? Tĩnh An không ở cùng cô à? Cậu ta cam lòng để cô ngồi một mình sao?" Người đàn ông nở nụ cười, "Sao cậu ta lại làm thế với bảo bối được nhỉ."
Đỗ Vu Thư nhíu mày, lạnh lùng nói: "Anh là ai?"
"Tôi là Lý Duẫn Trầm, bạn của Tĩnh An, chúng ta đã từng gặp nhau rồi đó, phim 'Hiền Vương', không biết cô còn nhớ không?"
Thật sự Đỗ Vu Thư cũng không nhớ rõ lắm, nhưng vẫn cố gắng gật đầu, giả vờ như có nhớ, Lý Duẫn Trầm nở nụ cười, tò mò hỏi: "Tĩnh An đâu? Sao cậu ta không ở đây?"
"Sao anh ta phải ở đây?" Đỗ Vu Thư bình tĩnh nói.
"Không phải hai người đang quen nhau sao? Lấy tình cảm của cậu ta đối với cô mà nói, làm sao cậu ta lại không kề cận cô từng giây từng phút được chứ? Cô bị cậu ta bám người tới mức thấy phiền à?"
Người đàn ông trêu chọc cười nói: "Lúc đó, Tĩnh An còn thề thốt với chúng tôi, cái gì mà, cô và cậu ta là một đôi trời sinh, cảnh cáo chúng tôi phải chú ý một chút."
Đỗ Vu Thư hơi sửng sốt, Lý Duẫn Trầm lại nói tiếp; "Cậu ta nói cái gì Đỗ Vu Thư là một người ngốc nghếch chỉ dựa vào gia đình, mà trùng hợp, cậu ta cũng là một tên ngốc chỉ biết dựa vào gia đình, hai tên ngôc, đúng là một đôi trời sinh rồi còn gì, ở bên nhau đúng là quá hợp.
Đỗ Vu Thư động đậy ngón tay, anh mắt ngạc nhiên.
"Lúc đó, chúng tôi hỏi vì sao Đỗ Vu Thư lại ngu ngốc dựa vào gia đình, cậu ta tràn trề khí thế nói, vật hợp theo loài, khác biệt chủng tộc thì làm sao mà yêu nhau được? Tôi là tên ngốc dựa vào gia đình, nên Đỗ Vu Thư cũng như vậy, thế thì sao bọn tớ không thể quen nhau được?"
"Cô nói xem có phải là đang đùa không? Tôi cười chết mất, làm gì có ai lại nói người trong lòng mình như vậy, nên cô cứ bỏ mặc cậu ta đi, đừng để ý tới cậu ta nữa, không khéo lại cãi nhau với chúng ta đấy!"
Đỗ Vu Thư đột nhiên đứng dậy, Lý Duẫn Trầm hoảng sợ, Đỗ Vu Thư trầm giọng nói: "Tôi có việc, đi trước nhé, cảm ơn anh, anh Lý."
Cảm ơn mình làm gì chứ? Lý Duẫn Trầm không hiểu, nghi ngờ nhìn theo Đỗ Vu Thư đang vội vã chạy đi, "Này, Đỗ Vu Thư, cô chờ tôi một chút, dẫn tôi đi tìm Tĩnh An với!"
Nói xong, Lý Duẫn Trầm vội vàng đuổi theo sau.
Thang máy đang lên, muốn đi phải đợi thêm một chút nữa, Đỗ Vu Thư không thể chờ đợi được nữa, cô quay đầu chạy lên cầu thang, không thèm quan tâm tới Lý Duẫn Trầm ầm ĩ réo gọi phía sau, thoải mái lên lầu.
'Thịch! Thịch! Thịch!"
Đỗ Vu Thư nghe thấy tiếng trái tim của chính mình, rất mãnh liệt, cô lặng lẽ nhớ kỹ, Diệp Tĩnh An, Diệp Tĩnh An, Diệp Tĩnh An.
Cô đã hiểu lầm nhiều năm như vậy, cô muốn nói chuyện rõ ràng với anh!
Cô muốn được gặp anh!
Bây giờ cô rất muốn được gặp anh!