Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nghe Nói Em Thích Tôi
  3. Chương 103: Sẽ đền em
Trước /297 Sau

Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 103: Sẽ đền em

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Sẽ đề tên em, nhưng em phải làm việc, chúng ta phân công hợp tác, cùng nhau hoàn thành, thời gian hai năm.” Dáng vẻ anh chậm rãi uống nước lọc, giống như đang thưởng thức trà.

“Nhưng mà…thời gian học bồi dưỡng của em chỉ có một năm.” Hóa ra anh muốn cô đọc nhiều tài liệu như vậy là vì xuất bản sách. Kỳ thực cô không quan tâm có đề tên cô hay không, cũng không quan tâm làm bao nhiêu việc, cô có thể chịu khó chịu khổ gõ chữ, chỉ cần có thể đi theo anh học nhiều thêm một chút, quan trọng nhất là có thể làm nhiều phẫu thuật, thêm nhiều thực tiễn dưới sự chỉ dẫn của anh.

“Không cần suy nghĩ vấn đề thời gian, làm việc thật tốt, học tập chăm chỉ là được.” Anh đặt nửa ly nước còn dư lên trên bàn, lại hỏi cô, “Tháng này bệnh viện vô cùng bận, tháng sau em và Đinh Ý Viên cũng phải bắt đầu sắp xếp ca đêm, có khó khăn không?”

Cô lắc lắc đầu, “Không có, em có thể.”

“Vậy được, em chuyên tâm làm đi, tôi không ảnh hưởng em nữa, có vấn đề gì thì hỏi tôi.” Anh vội đi ra chỗ khác.

Thời gian ông già Nô-en cho cô suy nghĩ quà giáng sinh có hơi dài, trước lễ giáng sinh đến, phiên tòa Ninh Chí Khiêm kiện Lỗi Tử được mở.

Ngày mở phiên tòa, Nguyễn Lưu Tranh đi nghe tòa xét hỏi.

Tiêu Y Đình tự thân xuất trận.

Đó là lần đầu tiên Nguyễn Lưu Tranh nhìn thấy phong thái của Tiêu Y Đình trên pháp đình, thay đổi phong cách không đứng đắn ngày thường, một thân trang phục đứng đắn, tóc ngắn gọn gàng.

Nhóm của các anh có chung đặc điểm ngoại hình, cao gầy, khí chất bức người, không phải chỉ một chữ “soái” là có thể hình dung, nhưng sau khi được giao phó đặc điểm nghề nghiệp khác nhau, lại có khí chất riêng biệt của từng người, vậy mới thực sự mê người. Chẳng hạn như, cô đã nhìn thấy bác sĩ Ninh mặc áo blouse trắng và áo phẫu thuật, đại ca mặc quân trang, Tả Thần An lúc chơi piano, Thời Khiêm mặc đồng phục, cô cảm thấy đàn ông đẹp trai nhất toàn thế giới có lẽ đã tập trung hết trong nhóm này, bây giờ lại nhìn thấy Tiêu Y Đình trên pháp đình, càng cảm thấy hoàn hảo.

Đối với việc thắng kiện của vụ án này cô không ôm chút hoài nghi nào, sự thật chắc như đinh đóng cột, lại thêm thực lực của Tiêu Y Đình, tòa án tuyên Ninh Chí Khiêm thắng kiện ngay tại chỗ, Lỗi Tử phải công khai xin lỗi trên mạng, đồng thời phải bồi thường hai mươi vạn(*) phí tổn thất danh dự.

(*) 20 vạn tệ ~700 triệu VND

Con số này chưa đạt được yêu cầu tố tụng của anh, có điều đại khái anh sẽ không kháng án lại nữa.

Sau khi kết thúc phiên tòa, dáng vẻ của Lỗi Tử và vợ anh ta cúi đầu ủ rũ, xa xa nhìn thấy Ninh Chí Khiêm và Nguyễn Lưu Tranh, cuối cùng hậm hực bỏ đi.

Buổi tối, liên hoan cùng Tiêu Y Đình, ba người ở trong phòng ăn, tâm trạng rất tốt, nhất là Tiêu Y Đình, vẻ mặt phấn chấn.

“Tranh muội, anh thắng kiện cho em, em có muốn bày tỏ gì không?” Tiêu Y Đình xuống khỏi pháp đình, lại khôi phục lại bộ dạng không đứng đắn của anh ấy.

“….” Cái gì gọi là thắng kiện cho em? Cô giảo hoạt chỉ chỉ Ninh Chí Khiêm, “Nên là thầy Ninh cảm ơn anh mới đúng ạ.”

“A! Thầy Ninh! Thầy Ninh…” Tiêu Y Đình gọi cực kỳ khoa trương, “Nhưng mà anh không có hứng thú với cảm ơn của cậu ta! Tranh muội, anh càng muốn em cảm ơn anh.”

“…” Được thôi, bất kể ai khua môi múa mép với Tiêu Y Đình đều không có cách nào giành thắng lợi, cô nên nhân nhượng cho khỏi mệt nói một tiếng cảm ơn vậy, “Cảm ơn Tiêu nhị ca.”

“Thật ngoan!” Tiêu Y Đình cười khoa trương, “Thấy nhị ca siêu không?”

Lưu Tranh gật đầu thật mạnh, “Tiêu nhị ca, hôm nay anh ở trên pháp đình thực sự đẹp trai ngây người! Quả là thần tượng của em!”

“Phải không?” Tiêu Y Đình liếc Ninh Chí Khiêm một cái, “Nghe thấy chưa, thần tượng! Tranh muội, đẹp trai hơn học trưởng Ninh của em không?”

“Ợ…” Nguyễn Lưu Tranh cười hì hì, từ chối trả lời.

Ninh Chí Khiêm trước sau như một, ở một bên lẳng lặng nhìn lẳng lặng nghe, không nói một tiếng.

<!-- pc_1 -->

Tiêu Y Đình rót cho Nguyễn Lưu Tranh một ly rượu, “Tranh muội, muốn cảm ơn, cũng không phải nói suông là được, thế nào, cũng phải kính nhị ca một ly chứ?”

Nguyễn Lưu Tranh lưỡng lự, cô không giỏi uống rượu, Tiêu Y Đình còn rót cho cô rượu trắng.

Cô nhìn về phía Ninh Chí Khiêm theo bản năng.

Tiêu Y Đình lại nói thêm, “Còn phải nhìn cậu ta làm gì chứ? Tửu lượng của cậu ta, không phải nhị ca coi thường cậu ta, đừng tiêu diệt hứng thú của anh! Vẫn là không uống thì hơn!”

“Nhưng mà… em cũng không thể uống!” Ánh mắt cầu xin tha thứ của cô nhìn Tiêu Y Đình.

“Không sao, em uống rồi nhị ca phụ trách sắp xếp người đưa em về, đợi lát nữa trợ lý của anh qua đây, a, đúng rồi, mỹ nam của văn phòng luật bọn anh gọi là A Tốc. Lần trước nhị ca nói với em, phải tìm bạn trai cho em, em xem người này thế nào.” Tiêu Y Đình cười nói, ánh mắt lại nhìn về phía Ninh Chí Khiêm.

Nguyễn Lưu Tranh dở khóc dở cười, “Nhị ca, đừng trêu em.”

“Không phải nói đùa, nhị ca rất nghiêm túc, làm quen trước một chút, làm bạn bè. Nào, trước tiên uống ly này đã.” Tiêu Y Đình nâng ly rượu lên muốn chạm ly với cô.

Nguyễn Lưu Tranh vẫn rất khó xử nhìn ly rượu này.

Giọng nói của Ninh Chí Khiêm bên cạnh lại nhẹ nhàng vang lên, “Uống đi, nhị ca bảo em uống thì cùng anh ấy uống một chút.”

“…” Anh đã nói như vậy, cô nâng ly theo bản năng. “Được rồi, nhị ca. Vậy Lưu Tranh mời anh một ly, chúc anh với chị Thanh Hòa mãi mãi hạnh phúc.”

“Ừm, lời chúc này anh thích nghe nhất! Tranh muội quả thực hiểu lòng anh.” Anh ấy cười chạm cốc cùng Lưu Tranh, “Có điều, sao lại nghe lời thầy Ninh như vậy? Nhị ca bảo em uống thì không uống, thầy Ninh bảo em uống thì em uống luôn?”

Nguyễn Lưu Tranh nuốt một ngụm rượu xuống bụng, trên mặt lập tức hồng lên, lại bị Tiêu Y Đình xem thường như vậy, càng thêm xấu hổ, một lần nữa nhìn về phía Ninh Chí Khiêm, hy vọng anh có thể nói vài câu gì đó, nhưng cái người này bưng ly nước, ngồi đó nhàn nhã thưởng thức, vẻ mặt bình thản.

“Nào, Lưu Tranh, chén thứ hai, anh cạn ly, còn tùy ý cô.” Tiêu Y Đình lại nâng ly.

Đám người các anh, trừ thầy Ninh của cô là ngoài ý muốn, thì tất cả những người khác đều là vạc rượu, cô biết quá rõ, cho nên cái kiểu uống rượu anh cạn ly cô tùy ý này cô cũng không chịu nổi đâu!

Cứ tiếp tục uống từng chút từng chút như vậy, không lâu sau, cô đã bắt đầu choáng váng, Tiêu Y Đình trước mắt đã biến thành hai người, gò má cũng nóng rực.

Vẻ mặt ngà ngà say của cô như hoa đào, đôi mắt như có hơi nước mơ màng, giống như giọt sương mai, nhìn về phía Ninh Chí Khiêm, giọng nói cũng trở nên nũng nịu, “Thầy Ninh, em không ổn rồi, không thể uống nữa đâu…”

“Uống không được thì không nữa, ăn chút đồ ăn.” Anh gắp cho cô một đũa thức ăn, bón đến bên miệng cô.

“Đừng…..không muốn….” Cô lắc lắc đầu, đẩy tay anh ra, hỏi Tiêu Y Đình, “Nhị ca, em đi về trước nhé.”

“Được! A Tốc cũng đến rồi! Vừa đúng lúc, anh bảo cậu ta đưa em về!” Tiêu Y Đình vẫy tay với người đàn ông đang đến gần.

“Vậy, cảm ơn nhị ca.” Nguyễn Lưu Tranh đứng dậy, có hơi lắc lư.

Ninh Chí Khiêm đỡ lấy cô, “Đi thôi, tôi đưa em về nhà.”

“A Tốc, làm phiền anh rồi.” Nguyễn Lưu Tranh cũng không ngẩng đầu lên, ăn nói lẫn lộn.

“Luật sư Tiêu, ngại quá, đến muộn rồi.” A Tốc đi qua nói xin lỗi.

Tiêu Y Đình cười, “Không sao, đây là em gái tôi…” Đôi mắt anh ấy liếc Ninh Chí Khiêm.

Ninh Chí Khiêm ôm Nguyễn Lưu Tranh dậy, không thèm để ý đến anh ấy, rời đi…

A Tốc khó hiểu nhìn một màn này, “Luật sư Tiêu, sao vậy?”

“Không sao, cậu ăn cơm chưa? Chưa ăn thì ngồi xuống ăn đi, tôi uống rượu rồi, đợi lát nữa cậu đưa tôi về.” Tiêu Y Đình nhìn hai người đã đi xa, âm thầm buồn cười, Ninh nhị, tạo được cơ hội tốt cho chú rồi.

Trong quá trình Ninh Chí Khiêm ôm Nguyễn Lưu Tranh ra ngoài, Nguyễn Lưu Tranh dĩ nhiên ghé vào lòng anh ngủ.

Anh đặt cô vào trong xe, nhẹ nhàng gọi cô, “Lưu Tranh? Lưu Tranh?”

Cô ngủ yên ổn, không bị anh đánh thức, gương mặt dưới ánh đèn đường càng lộ ra sự hồng hào long lanh, đôi môi nhỏ bé hơi chu lên, như màu quả anh đào đông lạnh, mùi rượu nhàn nhạt từ hơi thở cô tràn ra, trong không khí toàn là mùi rượu.

Một lọn tóc từ trán cô rủ xuống, dính bên môi cô, anh nhẹ nhàng dùng tay lấy ra, đỡ cô ngồi xuống, thắt dây an toàn xong, đóng cửa, đưa cô về.

Cả một đường, cô đều yên lặng ngủ, vô tri vô giác.

Sau khi đến nhà cô, anh thử gọi cô dậy lần nữa, nhưng vẫn không đánh thức được, bất đắc dĩ, chỉ còn cách ôm cô dậy, đưa cô về nhà.

Ấn chuông cửa kêu, Bùi Tố Phân từ bên trong mở cửa ra, lúc thấy Ninh Chí Khiêm đang ôm Nguyễn Lưu Tranh, bà ấy ngạc nhiên.

“Mẹ, bọn con liên hoan cùng bạn, Lưu Tranh uống say rồi, ngại quá ạ.” Ninh Chí Khiêm nói.

“Ồ ồ ồ, không sao không sao, ôm nó vào nhà trước đi.” Bùi Tố Phân vội nói.

Ninh Chí Khiêm vào cửa, hỏi Bùi Tố Phân, “Ôm vào phòng hay ở đâu ạ?”

“Đi vào phòng nó đi, cho nó ngủ ngon chút.” Bùi Tố Phân đi trước dẫn đường, mở cửa, mở đèn cho anh.

Ninh Chí Khiêm nhẹ nhàng đặt cô lên giường, Bùi Tố Phân liền nói, “Mẹ đi lấy cho nó chút canh giải rượu.”

“Vâng.” Ninh Chí Khiêm nói.

Bùi Tố Phân đã đi xuống lầu, Ninh Chí Khiêm đặt cô thoải mái, kéo chăn đắp cho cô, chuẩn bị đi.

Lúc này, Nguyễn Lưu Tranh lại đột nhiên hừ một tiếng.

“Lưu Tranh?” Anh cho rằng cô tỉnh rồi, nhẹ giọng gọi cô.

“Ừm?” Mắt Nguyễn Lưu Tranh vẫn nhắm chặt, mơ mơ màng màng đáp.

“Chí Khiêm, nào, canh giải rượu.” Bùi Tố Phân bưng canh giải rượu tới.

“Xin lỗi mẹ, con không chăm sóc tốt cho cô ấy.” Ninh Chí Khiêm nhường chỗ, để Bùi Tố Phân bón cho cô.

“Không sao.” Bùi Tố Phân cười, ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Lưu Tranh, nâng đầu cô dậy, “Nào, Lưu Tranh, uống một ngụm.”

“Thầy Ninh… Em không uống nữa…” Nguyễn Lưu Tranh cau mày, đẩy tay Bùi Tố Phân ra.

Quảng cáo
Trước /297 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sau Khi Bị Trói Buộc Cùng Tình Địch Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Copyright © 2022 - MTruyện.net