Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Lưu Tranh! Là mẹ, mẹ đây, nào, uống chút canh giải rượu.” Bùi Tố Phân nhẹ nhàng đem bát đặt bên miệng cô.
Nguyễn Lưu Tranh lại giơ tay đẩy một cái, đánh đổ bát canh trong tay Bùi Tố Phân, bát cũng rơi xuống đất, trong miệng còn lẩm bẩm, “Không uống nữa….”
“Cái này…” Bùi Tố Phân nhặt bát lên.
“Con vẫn nên đi mua một ít thuốc giải rượu thôi.” Ninh Chí Khiêm nói xong liền muốn đi.
“Trong nhà có, mẹ đi xuống lấy.” Bùi Tố Phân đứng dậy, xuống dưới lấy thuốc.
Nguyễn Lưu Tranh say rượu mắt lờ đờ, “Anh là ai? A Tốc sao? Cảm ơn…anh… đưa tôi về nhà…”
Anh ngồi xuống trước mặt cô, “Tôi là Ninh Chí Khiêm.”
Đầu mày cô nhíu lại, “Học trưởng Ninh…”
“Phải…”
Cơ thể cô bổ nhào về phía trước, cánh tay mềm mại ôm lấy cổ anh, “Học trưởng Ninh…Học trưởng Ninh…Anh về rồi sao? Em đi lấy cháo cho anh uống…”
Đầu mày anh khẽ nhăn, cô đang coi hiện tại thành trước kia lúc họ còn chưa ly hôn sao?
Thấy cô giãy dụa muốn đi xuống, anh vội đè bả vai cô lại, “Lưu Tranh, em say rồi, đừng làm rộn.”
Cô thuận thế dựa vào ngực anh, ngẩng đầu lên, ngón tay chạm vào lông mày anh, đôi mắt anh, “Học trưởng Ninh…mắt anh…thật đẹp…giống như ngôi sao…”
Sau đó, ngón tay cô lại rơi xuống môi anh, vỗ nhẹ, “Đây là môi…học trưởng Ninh…Hôn hôn…”
Cô dán lên, đôi môi dán lên môi anh, trằn trọc ma sát, dịu dàng mềm mại, nhàn nhạt mùi rượu.
Bất chợt, cô dừng lại, đẩy anh ra, đổ xuống giường, “Không đúng! Không phải học trưởng Ninh! Là thầy Ninh… Mình đã ly hôn với học trưởng Ninh rồi… ly hôn…mình không yêu… anh ấy nữa…không cần….anh ấy nữa….”
“Lưu Tranh…” Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, ánh mắt yên lặng rơi trên mặt cô.
Cô đã chìm vào giấc ngủ lần nữa, mơ màng lẩm bẩm, “Không cần nữa…không thích anh ấy nữa…Anh ấy chỉ là thầy…”
Anh ngừng nói, lẳng lặng nhìn cô, nhìn cô cuối cùng ngủ thật say.
Lúc Bùi Tố Phân đi lên, Nguyễn Lưu Tranh đã ngủ rất say, anh ngồi ở một bên, không nhúc nhích chăm chú nhìn người trên giường.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh mới ngẩng đầu lên, chào tạm biệt rất lễ phép, “Mẹ, Lưu Tranh ngủ rồi, con đi trước ạ, chìa khóa xe Lưu Tranh con cầm đi, đợi lát nữa gọi tài xế đưa xe về.”
“À, được! Vậy con lái xe cẩn thận nhé!”
“Vâng, tạm biệt mẹ.” Anh xuống lầu.
Thể nghiệm say rượu đối với Nguyễn Lưu Tranh mà nói là lần đầu tiên.
<!-- pc_1 -->
Cũng có lẽ là vì không uống nhiều, ngày hôm sau cũng không khó chịu như vậy, chỉ là chuyện tối hôm trước hoàn toàn không nhớ rõ, láng máng nhớ là Tiêu Y Đình gọi trợ lý của anh ấy đưa cô về, nhưng hình như lại cảm thấy cuối cùng người đưa mình về là Ninh Chí Khiêm.
Sau đó, lúc cô xuống lầu ăn cơm, Bùi Tố Phân hỏi cô, “Tranh nhi, hôm qua uống ở đâu mà say thành như vậy? Còn phải để Chí Khiêm ôm con về?”
Lúc này cô đang uống nước, suýt chút nữa bị sặc, là Ninh Chí Khiêm ôm cô về sao?
Cảm thấy hôm nay lại không cách nào đối mặt rồi…
Người say rượu thường sẽ thất thố, không biết cô có làm chuyện gì quá đáng với Ninh Chí Khiêm không?
Ôm trái tim vô cùng thấp thỏm đến bệnh viện, ở bãi đỗ xe hai người đã bất ngờ gặp mặt.
Anh đến trước, đã dừng xe xong, nhìn xe cô lái qua.
Cô đỗ xe vô cùng ngơ, nên hi vọng anh đi trước, nhưng anh lại cứ đứng đó đợi cô. Chẳng lẽ anh lại cho rằng cô đỗ xe không tốt sao?
Để tránh việc anh đến gõ cửa sổ xe cô, cô vội vàng đỗ cẩn thận.
Lúc nhắm mắt xuống xe, anh vừa vặn đến trước mặt cô.
“Khụ khụ…thầy Ninh…” Vừa mở miệng liền đỏ mặt.
Anh gật gật đầu, “Đau đầu không?”
“Không ạ…”
“Vậy đi vào thôi.” Về chuyện tối qua, anh không nói chữ nào.
Cô âm thầm thở phào một hơi, không nhắc thì tốt, coi như mọi thứ đều chưa từng xảy ra đi, ngược lại cô cũng sẽ không ngu ngốc chủ động nhắc tới…
Cả một ngày bận rộn, sau khi bận, cô liền quên mất chuyện này, buổi chiều, một bệnh nhân mới được đưa vào, họ Liêu, bệnh nhân nam sáu mươi tuổi, chỉ đích danh tìm bác sĩ Ninh.
Người nhà bệnh nhân là một chàng trai trẻ tuổi, con trai người bệnh, vừa đến liền mời Ninh Chí Khiêm hút thuốc, anh cũng từ chối, người đến mới nói, cậu ta là Liêu Kiệt, bạn Nguyễn Lãng.
Sát theo đó điện thoại của Nguyễn Lưu Tranh cũng vang lên, chính là Nguyễn Lãng gọi tới, ở đầu kia hỏi tình hình bệnh nhân này, “Chị, đây là anh em của em, bố cậu ấy bị bệnh, để ý danh tiếng của anh rể, chị nói với anh rể chiếu cố một chút nhé.”
“Biết rồi!” Dưới cách nhìn của cô, cuộc điện thoại này Nguyễn Lãng thực sự không cần phải gọi, bệnh nhân đi vào đương nhiên là phải tận tâm tận lực, không quan tâm người bệnh là ai.
“Vậy thì tốt, em còn lo anh rể quá khó mời, chị, nhất định phải để anh rể tự mình làm phẫu thuật! Em biết có vài cuộc phẫu thuật mặc dù nói là giáo sư làm, nhưng trên thực tế giáo sư chỉ đứng nhìn bên cạnh.”
“Được rồi, chị biết rồi!” Cô nhìn bên đó, Liêu Kiệt còn đang nói chuyện với Ninh Chí Khiêm, “Còn chuyện gì không? Không có chuyện gì thì chị cúp máy đây, đang bận.”
“Không có không có, nói chung là, người nhà này rất có tiền, lo lót quan hệ tốt, sau này có thể giúp đỡ đối với sự nghiệp của em! Chị để tâm một chút là được.”
Nguyễn Lưu Tranh nhíu mày, “Nguyễn Lãng, em chăm chỉ quay phim của em là được rồi! Cố gắng làm việc mới là quan trọng nhất.” Cô không thích Nguyễn Lãng vắt óc tính kế nghiên cứu phương diện này, cũng có lẽ là cô bảo thủ, luôn cảm thấy người trẻ tuổi quan trọng nhất là thái độ làm việc kiên định cần cù, chứ không phải là lo lót bốn phía, đầu cơ trục lợi.
“Chị, chị sai rồi, nỗ lực là một mặt, nhưng quan trọng nhất là cơ hội! Chúng ta sinh ra đã quyết định xuất phát điểm của chúng ta thấp hơn người khác, quyết định chúng ta ít hơn người khác rất nhiều cơ hội, cho nên chúng ta mới cần quý nhân biết không? Không có quý nhân thì không sống nổi trong vòng tròn này! Lấy đại boss Tả Thần An của công ty em mà nói, anh ấy chính là một người học nhạc, người học nhạc trên toàn quốc nhiều vô số kể, nhưng toàn quốc chỉ có một công ty Tế Hạ, đó không phải bởi vì anh ấy học âm nhạc đặc biệt tốt, mà là bố mẹ anh ấy cho anh ấy một nền tảng tốt…”
Nói đến những thứ này, Nguyễn Lãng quả thực thao thoa bất tuyệt, Nguyễn Lưu Tranh nghe đến đau đầu, nghe điện thoại lại là lúc làm việc nên không có thời gian lý luận với nó, chỉ có thể vội vàng phản bác lại mấy câu, sau đó kết thúc cuộc gọi, suy nghĩ về nhà phải nói một chút với bố mẹ, phải chỉnh đốn Nguyễn Lãng mới được.
“Bác sĩ Nguyễn.” Bên kia Ninh Chí Khiêm đang gọi cô.
Cô vội vàng đi qua đó.
Ninh Chí Khiêm đưa tài liệu của ông Liêu cho cô xem. sau đó để cô lập phiếu xét nghiệm ngày mai.
Lúc tan ca, Liêu Kiệt lại đến, rất khí phách, muốn mời toàn khoa ăn cơm, đương nhiên bị Ninh Chí Khiêm uyển chuyển cự tuyệt.
Vì vậy Liêu Kiệt gọi anh, lại đem đến lúng túng cho Nguyễn Lưu Tranh.
“Anh, em là anh em với Nguyễn Lãng, anh là anh của Nguyễn Lãng, chính là anh của em!” Trong phòng làm việc, Liêu Kiệt nói không chút kiêng kỵ.
Nguyễn Lưu Tranh chỉ có thể âm thầm giậm chân, Nguyễn Lãng quen biết toàn người quái gì vậy!
“Anh, chúng ta là người nhà ăn cơm, không trái quy định chứ?” Liêu Kiệt muốn lôi kéo Ninh Chí Khiêm đi.
Người Liêu Kiệt nhắc đến là Nguyễn Lãng, trong phòng khoa cũng không ai biết Nguyễn Lãng là em trai cô, cho nên chỉ nói là một người đến làm quen, tình huống này cũng không phải chưa từng gặp, không có ai kinh ngạc, có điều, khẳng định Ninh Chí Khiêm sẽ không đáp ứng, theo lời anh, nếu đã là bạn Nguyễn Lãng, vậy không cần nói những lời khách sáo như vậy, giống như người một nhà, để cậu ta yên tâm các thứ.
Mặc dù anh ôn hòa lễ độ đối với bệnh nhân và người nhà bệnh nhân, nhưng chưa bao giờ là một người thích lá mặt lá trái, tự nguyện nói những lời này, cô cảm thấy quả thực là vì Nguyễn Lãng, cô không hiểu sao trong lòng hơi bất an.
Cuối cùng, Liêu Kiệt cũng không thể mời anh đi ăn cơm, đây là điều nằm trong dự liệu.
Nguyễn Lưu Tranh có chút ngại ngùng, ở văn phòng các bác sĩ đều tan ca, lúc đó không có người, cô cố ý thay Nguyễn Lãng xin lỗi anh, “Thầy Ninh, em xin lỗi, trước đó Nguyễn Lãng chưa từng nói nới em chuyện này, nếu không em nhất định sẽ nói trước với Nguyễn Lãng, để nó chú ý đúng mực.”
“Không sao, cái này có gì đâu!” Anh liếc nhìn cô một cái, “Ở trước mặt tôi, em có phần quá cẩn thận rồi? Loại chuyện nhỏ này cũng đáng để nói xin lỗi?”
“Em chỉ sợ thêm phiền phức cho anh, làm anh khó xử.” Cô cúi đầu.
“Đây có gì khó xử? Tâm lý của bệnh nhân đều như vậy, hy vọng tìm được một bác sĩ thân quen, luôn cho rằng như vậy sẽ được quan tâm nhiều thêm một chút, rất bình thường, em đừng nghĩ nhiều.”
“Nghĩ cái gì thế? Tranh muội.”
Hai người đang nói, giọng của Tiêu Y Đình lại vang lên ở ngoài cửa.
Nguyễn Lưu Tranh quay đầu lại nhìn, Tiêu Y Đình cười hì hì nhìn hai người họ.
“Không có gì ạ, Tiêu nhị ca, anh đến rồi ạ.” Cô dứt khoát đeo túi lên chuẩn bị đi, “Thầy Ninh, Tiêu nhị ca, vậy em đi trước nhé. Tạm biệt.”
“Ấy, vừa thấy nhị ca liền đi rồi thế.” Tiêu Y Đình cười trêu nghẹo.
“Không phải, là nên tan ca từ lâu rồi ạ! Tạm biệt.” Đợi tiếp nữa còn không biết Tiêu Y Đình sẽ tiếp tục trêu cô như thế nào, cô phất phất tay, sau đó rời đi.
Lúc bước nhanh đến bãi đậu xe, cô lật tung túi xách cũng không thấy chìa khóa xe, cô đoán là đã ném ở phòng làm việc, lập tức quay lại lấy.
Mới đến cửa phòng làm việc, liền nghe thấy tiếng cười sang sảng của Tiêu Y Đình, “Này, tiểu tử, tối qua với Tranh muội như thế nào?”