Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nghe Nói Em Thích Tôi
  3. Chương 16: Kiêu hãnh
Trước /297 Sau

Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 16: Kiêu hãnh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ca phẫu thuật này quả thực rất lâu, liên tục đến sáu giờ tối, anh vẫn còn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật.

Bác sĩ ca đêm đều đã đến nhận giao ca, Nguyễn Lưu Tranh không biết rốt cuộc mình có nên đi không, cũng may bác sĩ ca đêm này là người mới đến, hàn huyên vài câu cũng không gượng gạo.

Cô ngồi yên một chỗ, trước mặt đặt một quyển sách chuyên ngành ngoại khoa thần kinh, nhưng mà đọc lại không vào đầu, cô ở đây luôn có cảm giác đứng ngồi không yên, bắt đầu từ buổi trưa, nguyên nhân tự nhiên là bởi vì người trong phòng phẫu thuật kia.

Anh có bệnh đau dạ dày! Rất nhiều năm trước đã bị rồi!

Lúc đó, anh còn chưa bắt đầu chính thức làm người mổ chính, có thể cùng vào phòng phẫu thuật quan sát một ca mổ lớn cũng là hơn nửa ngày hoặc cả một ngày, khi đó chỉ cần cô biết anh có cuộc phẫu thuật thì sẽ ở nhà ninh cháo, đủ các loại cháo dinh dưỡng sau đó dùng bình giữ ấm xách tới bệnh viện, đợi anh từ phòng phẫu thuật ra thì đưa cho anh làm ấm dạ dày.

Sau đó, mọi người trong bệnh viện đều rất hoan nghênh cô đến khoa, bởi vì cô mang theo một bình cháo lớn, một mình anh ăn không hết, tự nhiên mọi người đều được hưởng lợi. Chương 𝘮ới nhất tại == T𝚁𝓾 MT𝚁𝑈𝒀e𝙽.𝗏n ==

Cho nên, bây giờ cô lại đang lo lắng cho dạ dày của anh! Mà còn lo lắng cả một buổi chiều!

Đây là tâm bệnh! Quả nhiên phải trị!

Nhưng mà bác sĩ không thể tự chữa bệnh cho mình! Đối với tâm bệnh này của mình cô cũng bất lực! Một buổi chiều nay, cô tự mắng mình bao nhiêu lần không được đấu tranh tinh thần, nhưng mà vẫn không kiểm soát được tâm tư của mình!

Khi cô hạ quyết tâm lúc ấy tan làm, không chờ đợi tiếp nữa, trời đột nhiên bắt đầu đổ mưa, với lại còn là mưa to như trút nước, một lúc thì gió lớn nổi lên, bầu trời hoàn toàn đen sịt.

Cô không mang theo ô, sững sờ đối diện với bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, tự cho mình một cái cớ, lại một lần nữa ngồi xuống.

<!-- pc_1 -->

Lúc này, lại vọng đến giọng nói của anh, từ xa đến gần, dần dần rõ ràng, trong đó xen lẫn câu hỏi của Đinh Ý Viên, tiếng bước chân của hai người đều rất vội vàng.

Anh với Đinh Ý Viên đồng thời bước vào, anh giảng giải cho Đinh Ý Viên một cách đơn giản rõ ràng, là tình huống phẫu thuật vừa nãy, Đinh Ý Viên nghe đến nỗi hai mắt phát sáng, luôn luôn tìm câu hỏi, anh vừa xử lý chuyện trên tay, vừa tiếp tục nói cho Đinh Ý Viên nghe, quả thực rất nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí căn bản còn không nhìn Nguyễn Lưu Tranh lấy một cái, giống như không biết cô vẫn còn tồn tại.

Nhưng mà Nguyễn Lưu Tranh vẫn cứ giống Đinh Ý Viên, đang nghe, đang nhìn, đôi mắt cũng hiện ra ánh sáng trong vắt, một người chặt chẽ cẩn thận mà nghiêm túc, toàn thân đều phát ra ánh hào quang sáng lấp lánh, chỉ là, quan sát kỹ một chút, đôi mày của anh hơi nhíu lại, sắc mặt lộ rõ vẻ nhợt nhạt, còn có đôi môi hơi thâm đen, là chứng tỏ điều gì? Anh không thoải mái sao? Lông mày cô cũng nhăn lại.

Hai người họ lại nói chuyện đại khái cũng khoảng hai mươi phút mới nói xong, Đinh Ý Viên hết sức khâm phục, ca ngợi từ đáy lòng, “Thầy Ninh, thực ra mà nói, trước đây em còn có chút hoài nghi với thầy, thầy còn trẻ như vậy làm sao xứng làm thầy của em? Nhưng mà, ngày học đầu tiên này, khiến em phải nhìn thầy bằng một con mắt khác. Thầy Ninh, em sẽ cố gắng theo thầy học tập chăm chỉ.”

“Nói quá rồi.” Biểu cảm của anh vẫn rất hờ hững, nhìn ra bên ngoài, mưa to như trút nước, “Trời tối rồi, tan ca thôi, mang ô không?” Lúc nói những lời này, ánh mắt anh dừng lại trên người Nguyễn Lưu Tranh, ánh sáng ở trong mắt anh gợn sóng, như mực chảy trong đồng tử, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, như sao chảy ra, như đom đóm rời rạc.

Cô ngơ ngác, trước đó cô luôn nhìn chằm chằm vào đôi môi thâm đen của anh, đột nhiên bị anh hỏi một câu như vậy, nhất thời không phản ứng lại được, âm thanh của Đinh Ý Viên bên cạnh đã vang len giòn tan, “Không có!”

Anh nhìn Đinh Ý Viên một cái, “Tôi đưa hai người về, hai người ở tầng dưới đợi tôi, tôi đi lấy xe.”

Anh đi trước, Nguyễn Lưu Tranh và Đinh Ý Viên cùng xuống lầu, Đinh Ý Viên liền nói không dừng bên tai cô, “Chao ôi! Thầy Ninh thực sự là quá giỏi! Kỹ thuật tốt là một chuyện, đây là kỹ năng chuyên ngành! Mấu chốt còn có tình cảm với bệnh nhân như vậy, xem như là đã cho tôi một bài học rồi! Nhất là hôm nay anh ấy đối xử với cô bé kia, thực sự tôi quá khâm phục!”

Đúng vậy! Buổi sáng anh với Phi Phi gắn bó như vậy một hồi đến cô cũng cảm thấy thán phục! Bây giờ nghe Đinh Ý Viên lải nhải khen ngợi, nghĩ đến thái độ lúc Đinh Ý Viên hung dữ với người bệnh, còn so sánh với sự thân thiện hòa nhã của anh giống như được tắm gió xuân, khóe miệng hơi cong lên, trái tim lại kìm lòng không đậu mà nhảy ra mấy phần kiêu hãnh và tự hào, khi cô ý thức được điểm này, lập tức liền véo căng mặt mình tự nhắc nhở: Mày có tư cách gì mà kiêu hãnh!

Cô và Đinh Ý Viên đợi ở tầng dưới, ánh đèn xe chiếu vào không gian tối om, chiếc xe quen thuộc kia dần dần chạy vào trong tầm mắt, vẫn là chiếc xe đó, vẫn là nhãn hiệu đó, anh không phải một người cố chấp đối với vẻ sang trọng của vật chất.

Đây là chiếc xe mang theo một câu chuyện cũ.

Quảng cáo
Trước /297 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Các Trận Đấu Quan Trọng Trong Lịch Sử Việt Nam

Copyright © 2022 - MTruyện.net