Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Vậy, phải làm sao?” Nguyễn Lưu Tranh vẫn thấy sốt ruột, với lại anh là chồng cũ của cô đương nhiên có liên quan, nhưng cũng không liên quan, bất kể đồng nghiệp nào trong văn phòng phải đối mặt với nguy cơ bị xử phạt cô đều sẽ lo lắng, đương nhiên, bởi vì là anh nên sự lo lắng này sẽ càng khác biệt một chút.
Nhớ đến sáng nay anh và chủ nhiệm Lưu nói chuyện như vậy, khai trừ rồi thì đi làm bảo vệ cái gì đó, cô đương nhiên biết là đang nói đùa, khai trừ là không có khả năng, nhưng ít nhiều sẽ có ảnh hưởng, nếu như chỉ khiếu nại thì tốt, sợ phơi bày trên mạng, tính chất đặc thù của mạng xã hội, cư dân mạng căn bản không thể tìm hiểu rõ chân tướng sự tình, khó tránh bảo sao nghe vậy, cho dù có báo cáo chứng minh rõ ràng vẫn sẽ có người giữ ý kiến trái ngược mà phun ra, huống chi là loại này đối với người trên mạng mà nói là chuyện đúng sai khó phân biệt được.
Nói sao hay vậy rất đáng sợ, con người bây giờ đều sợ dư luận, thường thường sức ép của dư luận sẽ khiến một chuyện đơn giản trở nên phức tạp, vì áp lực này mà xử phạt nặng không phải là chưa bao giờ có.
Đây là một hiện trạng bất đắc dĩ, trong rất nhiều nghề, khiếu nại và tung lên mạng trở thành pháp bảo và vũ khí sắc bén, cũng khiến người trong công việc trở nên khoanh tay bó gối.
Anh không trả lời cô phải làm thế nào, chỉ kiểm tra xong tất cả phòng bệnh sau đó đi về văn phòng chuẩn bị phẫu thuật.
Cô nhìn thấy dưới vành mắt anh thâm lại, và trong mắt đầy tia máu, bỗng nhiên nhớ đến sáng nay anh trực tiếp từ phòng trực ra bận rộn liên tục đến bây giờ, còn chưa ăn bữa sáng, cuộc phẫu thuật này ít nhất phải kéo dài mấy tiếng, sẽ không đói ngất chứ?
Trong túi cô ngược lại có một ít đồ ăn vặt mẹ nhét vào cho cô, cũng là để khi nào cô đói tìm thời gian lấp đầy bụng, cô định cầm ra cho anh.
Lần này không giống với sự lo lắng kinh hồn bạt vía cho dạ dày của anh ngày đầu tiên cô đến Bắc Nhã, trong lòng yên bình không ít, có lẽ là bởi vì cả hai đều biết không thể lại tiếp tục mối nhân duyên trước kia, hoặc là nói mỗi giây mỗi phút đều nhắc nhở bản thân đơn thuần coi anh là thầy giáo mà đối xử và quan tâm, coi là tự lừa mình dối người, trong lòng cũng bằng phẳng, ví dụ như, nếu như hôm nay bác sĩ Trình không ăn sáng, cô cũng sẽ đưa đồ ăn vặt cho anh ta.
Cô mới xoay người chuẩn bị đi lấy, Đàm Nhã hùng hùng hổ hổ đi đến, mỗi tay xách một túi đồ lớn.
“Đến đây đến đây đến đây, mọi người ăn bữa sáng!” Cô ấy đặt hai túi lớn lên trên bàn.
“Đàm Nhã, cẩn thận lại bị mắng!” Có bác sĩ nhắc nhở cô ấy.
“Mắng thì mắng đi! Tóm lại không thể để mọi người mang bụng đói đi làm phẫu thuật được!” Đàm Nhã đặt bữa sáng ở nơi không cản trở, “Ai đói thì tự tìm thời gian ăn một chút đi!”
Chút nữa chính là lúc bận rộn, y lệnh của bác sĩ ra, các y tá nhất định sẽ bị quay vòng vòng.
Nguyễn Lưu Tranh trái lại an tâm, nhìn Ninh Chí Khiêm không đi đến lấy, cô liền đi qua tìm, nhân tiện hỏi Đàm Nhã, “Không phải cậu trực đêm sao? Vẫn chưa về à?”
“Bây giờ đi về! Vừa đến căng-tin ăn sáng, nhân tiện mang cho mọi người một ít! Chủ yếu là bác sĩ Ninh không ăn, lập tức lại muốn làm phẫu thuật, vẫn là phải ăn trước đi! Lúc nửa đêm qua bị văn phòng khoa gọi đến, bận rộn đến khi trời sáng, vừa mới ngủ không đến hai tiếng nữa!” Đàm Nhã làm việc nhanh, đi nhanh và nói cũng nhanh, một lúc đã nói được một đống chuyện, chẳng qua, đây cũng coi là đặc điểm nghề nghiệp của các y tá, trong khoa cho dù là một cô gái dịu dàng nho nhã, làm việc cũng sẽ nhanh nhẹn tháo vát, đi qua đều mang theo gió.
“Tôi tan ca trước đây! Mọi người làm việc nhé!” Đàm Nhã đặt đồ xuống, nói xong, vẫy vẫy tay với Nguyễn Lưu Tranh, rời đi.
Ninh Chí Khiêm đi theo ra ngoài, nhìn dáng vẻ giống như chuẩn bị phẫu thuật, Nguyễn Lưu Tranh bay nhanh qua cầm một hộp cháo, hai cái màn thầu trong túi đuổi theo ra, “Bác sĩ Ninh, vẫn là ăn điểm tâm đi!”
Anh dừng chân lại, cúi đầu nhìn cô, những tia máu trong mắt cũng không hề ảnh hưởng đến ánh sáng lấp lánh trong đồng tử đen láy của anh.
Mỗi lần trực tiếp đối mặt với anh như thế này, đều khiến cô cảm thấy thiếu tự tin…..
Đôi mắt của gia hỏa này thực sự quá sáng! Sáng đến nỗi cô từng cho rằng trong mắt anh đeo lens, nhưng mà ngay cả lens cũng không có loại ánh sáng ngọc lưu ly này! Thứ ánh sáng này không chỉ hoa mỹ, càng quan trọng hơn là đôi mắt quá sáng mang đến cho người ta cảm giác có một loại lực xuyên thấu siêu mạnh, giống như tia X, có thể xuyên qua quần áo nhìn rõ ràng xương cốt của cô, nhìn thấu cả trái tim.
Cô giơ hộp cháo đã giúp anh cắm ống hút lên, che giấu sự không ổn định trong lòng, “Ăn chút đi, Đàm Nhã có lòng mua cho anh, trong khoa chỉ có ăn không ăn bữa sáng đã phẫu thuật, cũng chỉ có anh tối qua chỉ ngủ không đến hai tiếng thôi.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh sáng xoay chuyển, dường như quay lại rất nhiều năm trước, lúc khoa bận rộn anh cũng như vậy làm ca đêm rồi trực tiếp vào phòng phẫu thuật, cô bê hộp cháo đến tìm anh, “Đợi đã! Đợi đã anh còn chưa ăn sáng, ăn hai miếng lại đi!” Sau đó không quan tâm người khác có nhìn cô hay không, cô cũng dùng cái thìa nhỏ cố gắng đút cho anh mấy miếng.
Lúc đút cho anh, cô cũng ngửa đầu nhìn anh, kiễng ngón chân lên, hơi thở của anh như có như không phun lên mặt cô……
Rơi vào trong hồi ức, hình dáng của anh ở trước mắt đã mơ hồ, hình như ở trong hồi ức luôn luôn dịu dàng nhàn nhạt, biểu cảm của cô cũng rất hòa nhã, lúc anh cầm hộp cháo trong tay cô đi, cô không hề biểu hiện gì ra.
Nhìn anh bước nhanh đi ra xa, cô mỉm cười, lại lần nữa đuổi theo lên, “Màn thầu! Còn màn thầu nữa!”
<!-- pc_1 -->
Việc đã qua có thể trùng lặp, hồi ức vẫn ở chỗ cũ, nhưng con người phải hướng về phía trước mà đi!
Bây giờ như vậy thật tốt, nói tốt là vì không oán không hận, thì nên là như vậy, không phải cố hết sức trốn tránh, không phải giả vờ e dè hoảng sợ, giữ gìn khoảng cách nên có, giống như Đàm Nhã quan tâm anh, không có cái gì không thể rõ ràng.
Tiếp theo là cả một ngày bận rộn, ngay cả thời gian nói một câu đều không có, có lẽ cũng vì nguyên nhân này, thẳng đến lúc tan ca Đinh Ý Viên mới có thời gian cùng cô “tâm sự”.
“Nguyễn Lưu Tranh, tôi phát hiện ra cô rất có tài ăn nói đó! Sáng nay nói ra cả tràng dài, bình thường sao yên lặng vậy?”
Kể ra thì hôm nay Đinh Ý Viên cũng nằm ngoài dự liệu của cô, lúc giúp cô còn bị người phụ nữ đó cào, cô cảm thấy Đinh Ý Viên con người này thực ra tính cách cũng tương đối ngay thẳng, nghĩ gì nói đó, cũng không đáng ghét như thế, với lại ở thời khắc then chốt rất có khả năng đoàn kết nhất trí, cho nên hôm nay cô thực sự vẫn luôn tìm thời gian bày tỏ sự cảm ơn với cô ấy, “Cảm ơn cô.”
Cô thực sự chân thành cảm ơn.
“Cảm ơn tôi? Cảm ơn tôi cái gì? Giúp cô đánh nhau sao?” Đinh Ý Viên cười.
“Ừm!” Cô coi là thật.
“Bỏ đi, cô đừng vội cảm ơn tôi! Giúp cô không phải bởi vì tôi thích cô, mà là vì chúng ta đều là nhân viên y tế, lúc đó có người bắt nạt cô như vậy, nói không chừng sau này cũng sẽ có người chèn ép trên đầu tôi, tôi giúp cô cũng chính là giúp bản thân mình, đổi lại là người khác cũng sẽ làm như vậy!”
Đương nhiên, còn có Đàm Nhã, sự bình tĩnh khi mâu thuẫn bùng nổ, sự chăm sóc sau đó đều khiến cô cảm thấy ấm áp.
Vì vậy, cô vẫn nói, “Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn cô! Càng muốn cảm ơn!”
Cô nhìn Đinh Ý Viên cười cười.
Đinh Ý Viên lại tức giận trừng mắt liếc cô một cái, “Ngớ ngẩn! Nếu như cô biết tiếp theo tôi muốn nói cái gì thì cô sẽ không cảm ơn tôi đâu!”
“Cô nói đi!” Cô đang suy đoán, Đinh Ý Viên có thể nói ra những lời gì? Lúc này suy nghĩ kỹ lại, hình như cả ngày hôm nay Đinh Ý Viên luôn lén lút quan sát cô.
“Nguyễn Lưu Tranh, thông qua sự quan sát ngày hôm nay, tôi phát hiện ra một số vấn đề.” Đinh Ý Viên nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt có loại rõ ràng và giận dữ.
“Vấn đề gì?” Cô nghĩ lại một chút, cảm thấy Đinh Ý Viên không chừng là muốn nói cô và thầy Ninh, quả thực, lúc Ninh Chí Khiêm xoa cồn cho cô có điểm kỳ lạ.
“Cô! Cô và thầy Ninh có phải rất thân không? Cô và anh ấy nói chuyện cô đều dùng tên cô, không dùng “ngài” (1) Đinh Ý Viên áp sát cô nói.
(1) 您: từ này trong tiếng trung chỉ sự vô cùng tôn trọng.
Điểm này cô ngược lại không chú ý…..
Không ngờ đến Đinh Ý Viên lại quan sát kỹ như vậy.
“Lúc cô đưa bữa sáng cho anh ấy, nhìn hai người có cảm giác, giống như cô thường xuyên mang bữa sáng cho anh ấy!” Đinh Ý Viên hừ lạnh nói, “Tôi không biết cô giở thủ đoạn bí ẩn gì mà đột nhiên thân thiết như vậy với thầy Ninh, khó trách mọi người đều nói không gọi chó cắn người!”
“Này……” Đây là phép ẩn dụ gì?
“Đừng có này này gì cả! Tôi không sợ nói cho cô biết, tôi thích thầy Ninh.” Đinh Ý Viên căn bản không cho cô cơ hội mở miệng, dứt khoát nói ra.
Nguyễn Lưu Tranh sững sờ tại chỗ, không biết nên nói gì, trước đó một giây cô còn đang suy nghĩ, nhìn bộ dạng của Đinh Ý Viên là muốn chất vấn quan hệ của cô với Ninh Chí Khiêm, cô đang do dự xem phải nói như thế nào, rốt cuộc nói anh là chồng trước của cô cũng không ổn lắm nhỉ? Không ngờ Đinh Ý Viên lớn mật như vậy, nghĩ lúc đó khi cô yêu thầm anh chỉ giống như một chú chim cút nhỏ.
Có điều, dường như Đinh Ý Viên cũng không muốn cô trả lời gì, chỉ là đến cảnh cáo cô hoặc là nói đang ra chiến thư, “Nguyễn Lưu Tranh, tôi biết cô cũng thích anh ấy, mà hình như cô còn nhanh chân đến trước rồi, thực sự nhìn không ra đó, cô có mưu tính! Có điều, tôi không sợ, con người này của tôi làm việc từ trước đến giờ không giấu giếm, tôi thích, tôi sẽ đi thực hiện, mỗi người đứng trước tình yêu đều bình đẳng, chỉ cần anh ấy một ngày chưa kết hôn, tôi vẫn có quyền theo đuổi anh ấy! Cho nên, Nguyễn Lưu Tranh tôi sẽ cạnh tranh với cô.”
Trong lòng Nguyễn Lưu Tranh từ trước đến giờ chưa từng có ý chí chiến đấu đối mặt với chiến thư quái lạ này cũng mơ hồ một hồi, nửa ngày sau mới nói được một câu, “Đinh Ý Viên, cô không bị nhầm lẫn gì chứ?”
“Không cần biết có nhầm lẫn gì không, tôi biết cô sẽ không thừa nhận, người như cô tôi thấy nhiều rồi, dám làm không dám nhận, giả vờ giả vịt, nói thẳng ra, loại người như cô tôi không thèm nhìn vào mắt, cũng chỉ đàn ông mới thích giọng điệu đó của cô! Cô cũng không cần giải thích với tôi, tôi chỉ là đến nói cho cô biết, tôi thích anh ấy! Nếu như cô cũng vừa vặn thích, chúng ta cạnh tranh công bằng, nếu như cô không thích, vậy vừa tốt, phiền cô sau này suy nghĩ cũng đừng tồn tại, anh ấy là của tôi! Đinh Ý Viên tôi từ trước đến giờ không có đồ gì muốn mà không có được!”
Nói xong, Đinh Ý Viên bước nhanh đi, Nguyễn Lưu Tranh nhìn theo bóng lưng cô ta, đành mỉm cười bất lực.
Anh tốt như vậy, có người thích anh thực sự một chút cũng không hiếm lạ, cô sớm đã quen với việc rất nhiều người cùng thích anh. Chỉ có điều, đối với câu nói cuối cùng của Đinh Ý Viên, cô có thể cười mà nói câu: anh ấy không phải đồ vật gì cả không?
Cô cười, anh thực sự không phải là đồ vật!
Nếu như cô muốn cãi nhau, cô vẫn có tư cách này!
Gần trước lúc tan ca, cô lại đi đến chỗ bà Thái một vòng, nghĩ không ra con trai bà Thái luôn ở bên cạnh, nghĩ đến lời Ninh Chí Khiêm nói lúc sáng, cảm thấy nếu như tỏ ra là một người con trai hiếu thảo như vậy, ngược lại cũng có giá trị.
Cô lưỡng lự nên đi vào hay không, người đàn ông trái lại nhìn thấy cô trước, nhiệt tình chào hỏi, “Ôi chao, bác sĩ!”
“Xin chào.” Cô không định kết thù oán, lễ độ cúi đầu ra hiệu, cũng không sợ, cô không tin hắn ta lại dám động thủ đánh người nữa.
“Bác sĩ yên tâm, hôm nay tôi sẽ ở đây cả đêm, sẽ không để mẹ tôi lại ở một mình.” Người đàn ông cười đồng ý làm.
“Như vậy là tốt nhất, ở cùng bà ấy giúp lòng bà thư giãn, khiến bà ấy không cảm thấy gánh nặng tư tưởng nặng nề như vậy nữa.” Cô nói với người đàn ông.
“Được, được, tôi biết rồi!” Người đàn ông gật đầu đồng ý, kèm theo nụ cười.
Cô cúi xuống nói chuyện với bà Thái một lúc mới rời đi, lúc rời đi, thái độ của người đàn ông vẫn còn rất tốt ra tiễn cô, cô vừa xoay lưng đi, sắc mặt ông ta đã thay đổi, hừ lạnh một tiếng.
Lúc Nguyễn Lưu Tranh vào thang máy, cửa thang máy vừa muốn khép lại.
Cô chạy nhanh mấy bước, vừa đuổi kịp, ấn nút.
Cửa mở ra, bên trong là anh.
“Thầy Ninh.” Cô cười gật gật đầu.
“Ừm.” Anh nhàn nhạt gật đầu, quầng thâm dưới bọng mắt hình như nghiêm trọng hơn so với lúc sáng, những tia máu trong mắt vẫn quấn chặt, đầu mày hơi nhíu.
Cửa thang máy đóng lại, nhất thời không có tiếng nói.
Trong không gian chật hẹp im lặng như vậy có chút lúng túng, cô cũng không thể ở trong thang máy còn giở sách ra đọc.
“Thầy Ninh, tối qua đến là bệnh nhân gì?” Cô không tìm câu hỏi, thực ra cô biết.
“Đột phát xuất huyết não.”
“Bận cả một đêm?”
“Ừm, gần như thế.”
Á, sau đó hôm nay còn lên bàn mổ, cũng khó trách trước sau gì anh cũng không béo lên được, còn càng ngày có chiều hướng càng gầy đi.