Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nghe Nói Em Thích Tôi
  3. Chương 73: Có phải rất khổ không?
Trước /297 Sau

Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 73: Có phải rất khổ không?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Tiêu nhị ca này, bọn em đến tìm anh là có công việc, chúng ta nói về việc chính được không?” Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy mình cần phải ngắt lời Tiêu đại luật sư, bằng không gặp mặt luật sư này sẽ trở thành ngày hội xem mắt mất.

Tìm người…. Tim gan cô run rẩy, không kìm lòng được lén lút liếc nhìn Ninh Chí Khiêm đang ngồi bên cạnh, phát hiện ra anh vẫn ngồi ngay ngắn, như không có chuyện gì, trong lòng hơi yên tâm.

“Công việc?” Tiêu Y Đình cười, “Không phải anh đang nói công việc sao? Có việc gì quan trọng hơn việc đại sự của Tranh tiểu muội nhà chúng ta chứ?”

“Tiêu nhị ca, công việc em nói là chuyện khởi kiện… ”

“Anh biết! Không phải đã nói rồi sao?” Tiêu Y Đình xua xua tay, “Hay là em cảm thấy Tiểu Ngũ hơi trẻ quá? Kỳ thật cũng không sai biệt lắm…”

“Không phải, Tiêu nhị ca, đã có chút thay đổi rồi ạ….” Trước kia cô nói với Tiêu Y Đình là việc giúp bà Thái khởi kiện con trai bà ấy không hoàn thành nghĩa vụ phụng dưỡng, mà bây giờ đã có thay đổi, cô muốn nói đến khởi kiện vấn đề tung tin đồn nhảm và xâm phạm quyền danh dự cá nhân.

Tiêu Y Đình vẫn bày ra biểu cảm đã hiểu rõ, “Anh biết rồi mà! Cái đồ bỏ đi này đánh người còn để người ta bắt được thóp! Thật là ném hết mặt mũi của mười sáu người bọn anh mà!” Anh ấy thuận tay chỉ vào “đồ bỏ đi” đang ngồi nín thinh trên sô-pha. “Có lúc nào mười sáu người bọn anh đánh người xong còn để lại đuôi cho người khác giẫm chứ? Tranh tiểu muội, em yên tâm, tối nay anh sẽ dạy lại cho nó cách đánh người như thế nào để không cho phép người ta kêu đau!”

“….” Trọng điểm của cô không đặt ở đây đúng không? Cô không biết nhóm các anh rốt cuộc có mười mấy người, nhưng giống như Tiêu đại luật sự đều là độc nhất trong nhà, nhắc đến rất khó khăn…. Nhưng mà, ơ, Tiêu Y Đình biết chuyện này rồi? Nói cách khác Ninh Chí Khiêm đã nói qua với anh ấy? Cô quay đầu qua nhìn anh.

Ninh Chí Khiêm bắt gặp ánh mắt của cô, gật đầu, “Ừm.” Ý là cô đoán đúng rồi.

Cũng chính là thực sự đã nói rồi? “Anh đã nói rồi mà còn mang em đến?” Cô không hiểu nổi anh.

“Hey! Tranh tiểu muội, đưa em tới đương nhiên là đặc biệt tới thăm anh rồi! Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, anh gọi Tiểu Ngũ cùng nhau ăn bữa cơm! Em gái! Em gái!” Tiêu Y Đình quay đầu, hướng ra ngoài gọi “em gái” đích thực của anh ấy, không nhận lung tung nữa.

Diệp Thanh Hòa chầm chậm đi tới, “Phòng ăn đã đặt rồi, còn Tiểu Ngũ thì đi Quảng Châu công tác.”

“……. Nghe lén anh nói chuyện hử!” Tiêu Y Đình vô cùng thân mật nhéo vào má Diệp Thanh Hòa.

“Anh nói to như thế ở đường đối diện còn nghe được nữa là!” Diệp Thanh Hòa tức giận trừng anh ấy một cái, đi qua kéo tay Nguyễn Lưu Tranh, “Đi thôi, chúng ta lâu lắm rồi không gặp!”

Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy Diệp Thanh Hòa đã thay đổi, càng trở nên đẹp hơn, mà ngay cả khí chất cũng thay đổi, trước kia cô cảm thấy Diệp Thanh Hòa là đẹp theo kiểu yếu ớt lạnh nhạt, khiến người ta có cảm giác xa cách, bây giờ sự thờ ơ đó đã đổi chỗ cho sự khéo léo dịu dàng, không nói những cái khác, chỉ đơn giản là hành động Diệp Thanh Hòa chủ động kéo tay cô, nếu là trước đây cô ấy sẽ tuyệt đối không làm.

Cho nên hai người ở cùng nhau, nhất định phải là quá trình dung hợp qua lại. Trong những năm tháng yên lặng trôi đi, hai người càng dựa càng chặt, không chỉ mài mòn đi những góc cạnh của nhau, mà còn phải thẩm thấu lẫn nhau, trong bạn có tôi, trong tôi có bạn, cuối cùng, trên người tôi có hình dáng của bạn, mà trên người bạn có khí chất của tôi. Sự lạnh nhạt thờ ơ cô quạnh của Diệp Thanh Hòa đã được Tiêu Y Đình sưởi ấm.

Đây mới là kết hôn! Đây mới là tình yêu! Cô và Ninh Chí Khiêm trước kia, không phải!

Cùng Diệp Thanh Hòa ra ngoài, cô ấy an ủi cô, “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu, vụ kiện này chẳng có chút khó khăn nào, giao cho bọn chị, vui vẻ đi ăn cơm thôi!”

<!-- pc_1 -->

Mà sau lưng họ, Tiêu Y Đình và Ninh Chí Khiêm cũng lần lượt đi ra ngoài văn phòng luật.

“Anh nói này cậu mặc kệ những người kia ở trước cổng bệnh viện là có ý gì? Gọi Thời Khiêm đến mang người đi không phải là xong sao? ” Tiêu Y Đình vừa mặc áo khoác vừa nói.

“Ừm.” Anh trả lời, “Mai Thời Khiêm sẽ mang bọn họ đi.”

“Đợi mai?” Nháy mắt Tiêu Y Đình lại cười, “Thằng nhóc xảo quyệt! Cậu kiện họ tội tung tin đồn nhảm còn không đủ, còn muốn cho họ thêm tội quấy rối trật tự công cộng hả?”

Sắc mặt anh không thay đổi, “Muốn nhìn xem cuối cùng bộ mặt hắn có thể xấu bao nhiêu! ”

“Vâng, cậu cứ từ từ xem.” Tiêu Y Đình không quan tâm.

Hai người đến cửa, lúc đi ra Ninh Chí Khiêm bất ngờ nói một câu, “Anh đừng làm bừa! Không phải Thời Khiêm phải đính hôn với tiểu thập tam nhà anh sao hả! Đến lúc làm ồn lên lại phiền người lớn hai bên không vui!”

Anh ta cười, “Không phải còn chưa đính sao? Tiểu thập tam nhà anh không đồng ý đâu! Chỉ cần Tranh tiểu muội vừa mắt, tiểu thập tam nhà anh vừa vặn có thể viện cớ thoái thác.”.

||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||

Ninh Chí Khiêm im lặng không nói.

Tiêu Y Đình liếc anh một cái, “Thế nào? Không vui?”

“Không có.” Anh vẫn bày ra bộ dạng lạnh nhạt.

Tiêu Y Đình đổi một biểu cảm nghiêm túc, “Lần này anh không cợt nhả với cậu, người đã quay về rồi cậu không có dự định tái hợp cùng cô ấy, vậy cậu là em trai anh, cô ấy là em gái anh, anh không thiên vị ai, à, không, nguyên tắc của Tiêu nhị anh cậu cũng biết rồi đó, con gái được thiên vị hơn một chút, Lưu Tranh là một cô gái tốt, cà phê là của cậu, còn phụ nữ thì chưa hẳn.”

Ninh Chí Khiêm ngoại trừ sắc mặt lạnh đi mấy phần thì không nhìn ra thêm động tĩnh gì.

Tiêu Y Đình lại nói, “Anh cũng coi như là đã giao tiếp với muôn vạn kiểu người, có kiểu nào chưa gặp qua chứ? Cậu với đại ca cậu là những người kì dị nhất, đại ca cậu thì thôi đi, hoàn toàn là một khúc gỗ, mặc dù lần nào cũng ngờ nghệch đến tột cùng, nhưng anh vẫn có thể nắm bắt được, cậu thì con mẹ nó một bụng toàn ý nghĩ xấu xa, đại tiến sĩ, đại giáo sư, mỗi ngày lại toàn tiếp xúc với não người, còn chơi trò im lặng, có biết là khiến người ta mệt não lắm không hả! Anh đã lớn tuổi rồi, không còn được như ngày xưa, không đủ sức để tìm hiểu suy nghĩ của cậu nữa, cậu tự cầu phúc cho mình đi!”

Đối với Nguyễn Lưu Tranh mà nói, bữa tối này vẫn ăn rất vui vẻ. Đương nhiên, nơi nào có Tiêu Y Đình muốn không vui cũng khó, người này chính là cỗ máy chế tạo niềm vui, sống cùng với một người như anh ta mỗi ngày không bị đùa chết hả? Khó trách bây giờ ánh mắt Diệp Thanh Hòa lại dịu dàng điềm tĩnh như vậy, đặc biệt là mỗi khi nhìn Tiêu Y Đình, có một loại dung túng và cưng chiều, giống như nhìn một đứa trẻ tinh nghịch.

Bởi vì bây giờ Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa có sự nghiệp ở cả Chiết Giang và Bắc Kinh, sáng sớm hôm sau Tiêu Y Đình phải đến Chiết Giang gấp nên bữa tối này phải kết thúc sớm, đến lúc kết thúc, Nguyễn Lưu Tranh còn có chút chưa thỏa mãn.

Thẳng đến lúc ngồi vào trong xe của Ninh Chí Khiêm, vẫn hơi mỉm cười.

Ninh Chí Khiêm thấy cô vẫn ngồi ở ghế sau, sau khi lên xe, vừa cài dây an toàn vừa nói với cô, “Ngồi lên phía trước đi.”

“Không được đâu ạ?” Nguyễn Lưu Tranh do dự, khi ngồi nhờ xe người khác cô rất có ý thức không bao giờ tranh ngồi ghế lái phụ.

“Có cái gì không được? Lại không phải chưa từng ngồi? Người khác cũng chưa ngồi bao giờ!” Anh hắng giọng, Em ngồi phía sau tôi nói chuyện với em rất tốn sức! Muốn sái cổ luôn!”

Cô ngẫm nghĩ, hình như cũng đúng, dứt khoát nói, “Vậy được rồi.”

Đổi vị trí xong, nghe thấy âm thanh dịu dàng của anh vang lên, “Hôm nay em rất vui?”

“Vâng….” Cô thành thật thừa nhận, cô không hề nghĩ cùng bạn bè của anh gặp mặt lần nữa lại có thể thoải mái và vui vẻ như vậy, đương nhiên, điều này có liên quan đến tính tình của Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa, không khiến cô cảm thấy lúng túng, còn có một nguyên nhân quan trọng đó là cô cũng cần có bạn bè, “Lâu lắm rồi không cùng bạn bè đơn thuần ăn cơm nói chuyện như vậy, mấy bạn thân của em sau khi tốt nghiệp cấp ba thì mỗi người một trường, sau khi học xong đại học thì hầu hết cũng ra nước ngoài, mấy năm không về một lần, bạn đại học chơi cùng cũng không thân thiết lắm, ba năm không ra ngoài, ở nhà ôn tập cũng dần dần ít liên lạc, sau đó đến phương Nam sáu năm cũng có một ít bạn bè, nhưng toàn bộ đều ở phương Nam, mà trong sáu năm đó, căn bản cũng chơi không có gì vui, toàn là học tập và làm việc, anh cũng đã từng như thế anh hiểu mà! Huống chi yêu cầu của em đối với bản thân mình lại càng nghiêm khắc, suy cho cùng em cũng lớn tuổi hơn người khác, không có thời gian để lại lãng phí một lần nữa.”

Đây là lần đầu tiên cô nói về mình trước mặt anh.

Nhớ lại những ngày sống cùng anh, hình như từ trước đến giờ không có thời gian để cô nói những điều này, hoặc là, cô không muốn nói trước mặt anh, cô sợ anh không thích nghe, sợ anh thấy phiền, toàn bộ tâm tư dùng để nghiên cứu anh, cùng lắm cũng chỉ chơi mấy trò hơi vô lại, ăn vạ bắt anh cùng mình làm mấy chuyện nhỏ, lại không dám gây ồn ào làm phiền tới anh.

Nghĩ đến đây, cô cười hỏi, “Có phải anh không muốn nghe những chuyện này không?” Bạn xem, sau khi cô nói xong, anh không nói thêm gì.

“Không, không có, em nói đi.” Anh vội nói.

“Cho nên, bữa tối này giống như quay về thời trung học, rất thoải mái, khó có được thoải mái như vậy, có lẽ từ trước đến giờ em đã quá bị gò bó.” Có lẽ bắt đầu từ khi lấy anh luôn luôn phải gò bó như vậy, trong hôn nhân thì vì anh, sau khi ly hôn thì vì sự nghiệp học tập, “Mặc dù là bạn của anh, nhưng giữa mọi người cũng phát sinh một chút cảm tình, kiểu giống nhau, khiến người ta rất thoải mái.”

“Mấy người họ tuy rằng ồn ào, nhưng con người lại rất tốt, nếu như em cảm thấy hợp thì có thể đến chơi nhiều chút, không cần băn khoăn gì đâu.” Anh nhẹ nhàng nói.

“Ừm…..” Cô bật cười, sau khi ly hôn còn có thể trở thành bạn bè với bạn của chồng cũ, kiểu này có lẽ cũng không có nhiều.

“Cười gì vậy?” Đèn đỏ, anh dừng xe, nhìn cô, cau mày.

Đèn đường đã sáng, ánh đèn như đang chuyển động giữa hai hàng lông mày của anh, thực sự đẹp vô cùng.

Cô lắc đầu, mỉm cười, “Không có gì.”

“Vượt qua sáu năm có phải rất khổ không?”

Ngữ khí của anh nhẹ nhàng, dường như không giống hỏi cô lúc ở văn phòng và lúc liên lạc với người nhà bệnh nhân trước phẫu thuật, nhưng anh nhất định không nhớ, đây là lần đầu tiên anh hỏi cô vấn đề như vậy. Có khổ không? Có mệt không? Có đói không? Có vui không?..

Quảng cáo
Trước /297 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cuộc Chiến Với Tổng Tài Bảo Vệ Mẹ

Copyright © 2022 - MTruyện.net