Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lệ Thịnh Quân: "..."
Tần Nguyệt tiếp tục gào khóc, liền thu hút náo nhiệt người xem.
"Em khóc chuyện gì vậy?" Lệ Kinh Lâm bước ra liền thấy một cảnh tượng hết sức mất mặt.
Tần Nguyệt giật mình, lần này không được để chồng biết mình giấu tiền riêng, bà liền lau mặt, vội vàng nhào vào lòng Lệ Kinh Lâm: “Ông xã, thật tức giận, tên lừa đảo này, giả mạo là Thịnh Quân, em liền bực mình..."
Bị đánh cho hoa mắt chóng mặt Lệ Thịnh Quân thiếu chút nữa nôn ra.
Chưa thấy qua người mẹ nào gài bẫy con trai mình như vậy.
Lệ Kinh Lâm sắc mặt trầm xuống, nói với trợ lí của mình: "Đứng đó làm gì, báo cảnh sát."
"Không phải, tôi..." Lệ Thịnh Quân không nói được gì.
"Đừng, đừng."
Đột nhiên, phía sau một bóng người chạy tới kéo anh ta ra sau, Vu Mộc Hi thở hổn hển giải thích: “Xin lỗi, em trai tôi từ sau khi xảy ra chuyện ở thang máy, đầu óc có chút vấn đề, em ấy không cố ý gạt mọi người, chuyện này, bác sĩ có thể làm chứng."
"Đúng vậy." Bác sĩ Từ vội vàng chạy đến chỗ Lệ Kinh Lâm, thấp giọng nói: “Lệ Tổng, cậu ta chính là nhân viên cùng con trai của ông trong tháng máy xảy ra chuyện, chúng tôi cũng đã thảo luận về tâm lí của cậu ta trong hai ngày qua, thật xin lỗi, cậu ấy không cố ý làm phiền."
Lệ Kinh Lâm hờ hững liếc nhìn Lệ Thịnh Quân một cái: “Đã như vậy, không sao, nhưng các người hãy quan tâm đến cậu ta, tôi không muốn cậu ta lại đến làm phiền."
Tần Nguyệt gật đầu "Đúng, đúng!"
“Tôi thấy cậu ta thật đáng thương, nếu quả thật bệnh nghiêm trọng, tạm thời không nên thả cậu ta ra ngoài, hôm nay là chuyện nhỏ, tôi sợ lần tới cậu ta lại đả thương người khác."
Lệ Thịnh Quân gần như tức giận, đây có phải là mẹ ruột của mình không, tại sao lại không cảm nhận được một chút tình mẹ con.
"Tốt, tốt, tốt, tôi sẽ làm thế."
Đeo lại khẩu trang, Vu Mộc Hi cúi thấp đầu xin lỗi.
Thật vất vả mới đem Lệ Thịnh Quân kéo trở về phòng bệnh, Vu Mộc Hi nhìn anh một cái, liền thở dài, đóng cửa lại đi ra ngoài.
Lệ Thịnh Quân nhìn ra ngoài qua ô cửa nhỏ, liền thấy Vu Mộc Hi cùng bác sĩ Từ đứng ở cửa nói chuyện phiếm.
Anh ta tò mò đem lỗ tai áp sát lên cửa, nghe Vu Mộc Hi không kiên nhẫn hỏi: "Bác sĩ, bệnh tình của em trai tôi các người đã thảo luận ra chưa."
Bác sĩ Từ gật đầu: “Cô Vu, tôi muốn hỏi một là điều kiện kinh tế nhà cô dạo này không được tốt lắm."
"Ừ."
"Em trai cô áp lực cũng rất lớn?"
"Vậy là."
"Vậy thì đúng rồi." Bác sĩ Từ nói: “Cô biết người liên quan đến vụ tai nạn lần này là Lệ Thịnh Quân, con trai chủ tịch tập đoàn Trung Chấn."
Vu Mộc Hi kinh ngạc, sáng ngày hôm qua cô đi xem mắt mới thấy qua, không nghĩ tới buổi tối cùng em trai mình xảy chuyện, hôm qua thấy anh ta sắp gặp xui xẻo, đáng tiếc là liên lụy Cẩn Ly.
Bác sĩ Từ nói tiếp: "Cậu ấy thấy được Lệ Thịnh Quân, sâu trong nội tâm có thể là ngưỡng mộ, tự nhủ nếu mình là Lệ Thịnh Quân thật tốt, mọi vấn đề xung quanh cậu ấy có thể được giải quyết dễ dàng, cậu ấy đang trốn tránh, cho nên là sau khi xảy ra chuyện, cậu ấy tự cho mình là Lệ Thịnh Quân, nhưng thật ra đang tự gạt mình, loại bệnh này trước kia từng có trường hợp tương tự. Hơn nữa, hôm nay CT biểu hiện, não bộ của cậu cấy đang từ từ chuyển biến tốt, vấn đề là bây giờ trong lòng cậu ta đang có khúc mắc, tôi cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, cô có thể phải chuyển cậu ấy đến khoa tâm thần..."
"Anh nói dối."
Không đợi nói xong, cửa phòng bệnh liền bị kéo ra.
Lệ Thịnh Quân u ám lao ra, ánh mắt hận không thể giết chết bác sĩ Từ: “Lang băm, rốt cuộc có thể xem bệnh hay không, tôi tinh thần rất ổn định, tôi thấy anh mới là người nên đi đến khoa tâm thần, cả nhà cũng phải đến khoa tâm thần."