Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sắc mặt Lệ Thịnh Quân càng lúc càng lạnh, hai chân chậm rãi vắt chéo: “Cô không phải Trình Trừng, có phải Trình Trạch Khiêm không muốn gả con gái bảo bối gả cho tôi, liền tạm thời nhận cô làm con gái nuôi không vậy?”
Vu Mộc Hi nhìn chằm chằm hai chân anh, bất thình lình nhắc nhở: “Đàn ông nên ít vắt chéo chân thôi, sẽ xuất hiện các loại vấn đề về sức khỏe sinh sản và viêm khớp, thần kinh đấy.”
Một chân Lệ Thịnh Quân run nhẹ, tròng mắt đen nhánh ánh lên vẻ mỉa mai.
“Mới xem mắt đã quan tâm vấn đề sinh sản của tôi, cô thật đúng là người phụ nữ trực tiếp nhất tôi từng gặp.”
“...” Vu Mộc Hi im lặng, vừa rồi cô không nên bởi vì đã từng học chuyên ngành y khoa mà nhất thời nhanh miệng.
“Lệ tiên sinh, mới vừa rồi tôi còn nói vấn đề viêm khớp và chèn dây thần kinh.” anh có thể đừng để ý đến câu nói kế tiếp được không.
Lệ Thịnh Quân không bớt mỉa mai: “Đây chẳng phải là quan tâm vấn đề sinh sản của tôi tiện thể kèm thêm sao, cô yên tâm, vấn đề sinh sản của tôi rất tốt, nhưng tôi không hề muốn dùng ở trên người cô.”
Vu Mộc Hi thấy anh nhất định phải chụp cái mũ này lên đầu cô, dứt khoát cố ý chọc anh buồn nôn nói: “Vậy thì thế nào, tôi muốn dùng ở trên người anh là được rồi.”
Đáy mắt Lệ Thịnh Quân tràn ngập vẻ xúi quẩy: “Năm ngoái đã nói xem mắt, kéo cho tới hôm nay, là cảm thấy quyền kế thừa Lệ gia không rơi vào trong tay tôi, muốn từ chối gặp mặt lại không dám nói rõ, nhưng có thể phái người tới sạch sẽ chút được không.”
Vu Mộc Hi liền giật mình, Trình gia cũng gần đây mới đột nhiên nhận mình trở về, chắc hẳn chủ yếu là để ứng phó với việc xem mắt với Lệ nhị công tử?
Cũng đúng, Trình Trừng là hòn ngọc quý trên tay Trình gia, sao lại nỡ gả cho công tử không có thanh danh lại không có thực quyền như Lệ Thịnh Quân chứ.
“Tôi là con gái ruột của Trình Trạch Khiêm.”
Trong lòng hoài nghi, có điều Vu Mộc Hi vẫn biết nghe lời phải giải thích: “Trước kia điều kiện của Trình gia không tốt, lại thêm kế hoạch hoá gia đình, bọn họ đưa tôi ra ngoài, chuyện này cũng chỉ có nội bộ Trình gia mới biết được, không công khai với bên ngoài.”
“Hiểu.”
Lệ Thịnh Quân gật đầu: “Tóm lại là luyến tiếc con gái bảo bối tự mình nuôi lớn, phái cô đến ứng phó với tôi.”
Biểu hiện trên mặt Vu Mộc Hi không thay đổi: “Mạo muội hỏi một câu, hai nhà Trình Lệ đặt việc xem mắt như thế nào.”
“Đầu năm, cha hai nhà ngẫu nhiên gặp mặt, cha tôi nhắc đến, Trình Trạch Khiêm cũng vui vẻ đồng ý.”
Lệ Thịnh Quân hững hờ trả lời vấn đề này, giữa lông mày ánh lên vẻ khinh thường: “À, đúng rồi, khi đó tôi vẫn là giám đốc tập đoàn Chấn Ức, rất nhiều người đều nói người thừa kế tập đoàn Chấn Ức trừ tôi ra không còn có thể là ai khác, chỉ tiếc người tính không bằng trời tính.”
Vu Mộc Hi hiểu rõ.
Bây giờ cô có thể xác định lúc trước chắc là cha mẹ ruột của cô thấy Lệ Thịnh Quân có tiền đồ, mới đồng ý để Trình Trừng và anh ta xem mắt, nhưng không ngờ mấy ngày trước chủ tịch Lệ giao vị trí cho Lệ đại công tử, Trình gia không muốn chà đạp Trình Trừng, lúc này mới nhận mình về để ứng phó, uổng cho cô lúc trước còn cảm động vì tìm lại được cha mẹ ruột của mình.
Bây giờ suy nghĩ lại đúng là rất buồn cười.
Lệ Thịnh Quân khẽ nhếch môi mỏng: “Vu tiểu thư, cô rất buồn cười biết không.”
“Sao tôi lại không cảm thấy.”
Vu Mộc Hi lấy lại tinh thần, ngửa đầu, khóe môi cong cong: “Nghe nói bây giờ Lệ gia cũng có mấy nghìn tỷ đúng không, dù anh không phải người thừa kế Chấn Ức, nhưng cũng là con ruột của tổng giám đốc Lệ, đời này không tìm đường chết cũng có thể có được chục tỷ, tôi gả cho anh, cũng coi như áo cơm không lo, tốt hơn livestream nhiều, cho nên, tôi không lỗ.”
Đáy mắt Lệ Thịnh Quân có tia sáng lạnh lùng chợt lóe lên, rõ ràng đang cười, nhưng hơi lạnh lại quanh quẩn trong phòng bao: “Cô cảm thấy... cô xứng sao?”
Ba chữ cuối cùng nói giọng mỉa mai mà lạnh lẽo.