Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Dạ Tịch
Beta: Mạc Y Phi
Lăng Hàn sủa xong cũng bị chính hành động của mình làm ngạc nhiên, trước nay anh không phải là người dễ xúc động như vậy, lúc nãy trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất là không muốn cho Kiều Hạ có bất cứ quan hệ nào với người đàn ông khác.
Chu Viễn Thần và Thanh Thanh Tử Câm cũng không được, anh không thích Kiều Hạ có bất cứ trói buộc nào với bọn họ. Nhưng mà tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy chứ?
Lăng Hàn đột nhiên im lặng, với anh mà nói Kiều Hạ chỉ là chủ nhân của Nhị Cẩu – thân xác chứa chấp linh hồn anh, còn trước đây, hai bọn họ chưa từng quen biết, vậy tại sao anh lại thấy tức giận vì chuyện này chứ?
Cảm nhận được cảm xúc của thú cưng nhà mình thay đổi, Kiều Hạ vội vàng vươn tay ra vuốt lông nhóc con để an ủi nó, không ngờ lại bị nó tránh xa.
Lăng Hà nhìn Kiều Hạ đầy đề phòng, rồi lật đật nhảy xuống khỏi sofa chạy tới phòng sách.
Kiều Hạ ngu người tại chỗ, cái tay giơ ra vẫn chưa thu lại, cô cúi đầu nhìn xuống bàn tay trống không của mình, nội tâm rối loạn. Mình… bị ghét rồi hả?
Tiêu Tiêu cau mày, mắng: “Nhị Cẩu ăn trúng thuốc nổ hay phát điên rồi vậy, tự nhiên lại làm dữ lên? Vừa rồi làm tớ sợ chết khiếp.”
Thấy ánh mắt phức tạp của Kiều Hạ, cô nàng dừng một chút, rồi lại lên tiếng: “Không phải trước kia Nhị Cẩu luôn dịu dàng ngoan ngoãn sao? Tại sao tớ thấy nó bây giờ và trước đây hoàn toàn khác nhau vậy?”
Kiều Hạ nhìn về phía phòng sách, không nói gì.
...
Hơn một tháng Tiêu Tiêu không trở về nhà, hai vị phụ huynh nhà họ Tiêu không thể giữ bình tĩnh được nữa, gọi liên tiếp mười mấy cuộc điện thoại giục cô nàng trở về. Tiêu Tiêu bất đắc dĩ, chỉ có thể cam chịu số phận thu dọn hành lý, bây giờ dọn khỏi nhà Kiều Hạ cũng không sao, dù sao thạch cao cũng đã tháo ra rồi, cô không sợ hai vị đại nhân ở nhà sẽ phát hiện ra manh mối gì.
Nhân dịp này, Kiều Hạ cũng muốn đến thăm cha Tiêu mẹ Tiêu. Chỉ là...
“Rõ ràng cậu là người dọn đi, tại sao người thu dọn hành lý lại là tớ hả?”
Kiều Hạ chống nạnh, trừng mắt nhìn người nào đó đang ngồi trên ghế sofa cắn hạt dưa.
Tiêu Tiêu vô cùng tập trung xem TV, nghe Kiều Hạ nói vậy mới từ bi bố thí cho cô một cái liếc mắt, vẫn thản nhiên cắn hạt dưa: “Chân tớ đau. Bác sĩ dặn khi nào cảm thấy chân đau thì phải nghỉ ngơi.”
Kiều Hạ: …
Cô... Cô còn bị bà dì hành đây này!
Bạn thân nhà người ta thì cùng đi du lịch, cùng nhau ăn uống thả cửa, còn cô thì có phước quá mà, hơn một nửa kỳ nghỉ hè phải ở nhà hầu hạ bà cô này.
À nhắc đến bác sĩ thì Kiều Hạ đột nhiên nhớ tới một người, cô vừa thu dọn đồ vừa giả bộ hờ hững hỏi: “Cậu và bác sĩ Kỳ phát triển tới đâu rồi?”
“Bác sĩ Kỳ nào?” Tiêu Tiêu chưa kịp phản ứng, sau đó lập tức lại ồ lên một tiếng, thản nhiên trả lời: “Cậu nói Kỳ lô cốt hả, tớ và anh ta thì thế nào được, chỉ là quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân thôi mà, bây giờ tớ khỏi bệnh rồi thì hết liên quan luôn, chỉ là hai người xa lạ biết tên nhau thôi.”
Nghe vậy, Kiều Hạ nhíu mày: “Không phải cậu rất thích anh ta sao? Không theo đuổi nữa hả?”
Lần trước bác sĩ Kỳ đến trả điện thoại, cô có thể thấy được anh ta cũng có cảm tình với Tiêu Tiêu, nếu Tiêu Tiêu bỏ lỡ cơ hội lần này thì thật đáng tiếc.
Tiêu Tiêu lại lắc đầu: “Không theo nữa, trái tim tớ mệt rồi!”
Kiều Hạ thật sự không hiểu: “Không phải cậu rất thích anh ta sao? Cậu còn nói cậu đã rơi vào tay giặc rồi cậu nhất định phải nổ lô cốt này sao, tại sao bây giờ không theo đuổi nữa chứ?”
Tiêu Tiêu phun vỏ hạt dưa ra, trả lời: “Thật ra tớ cũng không thích anh ta đến vậy đâu, tính cách anh ta thế nào tớ không biết, anh ta thích gì tớ cũng không rõ. Tớ là người nông cạn mà, tớ thích anh ta chỉ vì anh ta đẹp trai thôi.”
Kiều Hạ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn bạn tốt nhà mình.
Từ khi cô quen biết Tiêu Tiêu đến nay, cô đã thấy Tiêu Tiêu quen rất nhiều bạn trai, nhưng mỗi lần đều không lâu dài. Mỗi người bạn trai của cô ấy, đều có vẻ ngoài đẹp trai nhưng nhân phẩm thối nát. Lý do chia tay thì đa dạng phong phú, cuối cùng chỉ có thể kết luận lại rằng: Cô gái này thay người yêu như thay áo.
Mỗi lần chia tay, Tiêu Tiêu tỏ vẻ không sao, không quan trọng, nhưng thật ra trong thâm tâm cô ấy đã mất đi lòng tin với loại đàn ông này rồi.
Kiều Hạ nghĩ vậy, Tiêu Tiêu đột nhiên chỉ vào TV kích động hô to: “A a a a là Lục Lễ! Nam thần mới của tớ! Ông xã Lục mặc đồ cổ trang là đẹp trai nhất!”
Kiều Hạ theo tầm mắt của Tiêu Tiêu nhìn về phía màn hình, thấy một người đàn ông anh tuấn mặc đồ cổ trang trên TV, khóe miệng giật giật, cái vẻ mặt chó chết này, cô đúng là đứa thiểu năng nên mới sầu não vì cô nàng này.
Kiều Hạ thu dọn đồ đạc xong, Tiêu Tiêu liền cười hì hì nói: “Đi thôi, bổn tiên nữ dẫn ngươi đi gặp phụ huynh.”
Kiều Hạ cười mắng một câu, xách theo hành lý cùng Tiêu Tiêu ra cửa.
Lăng Hàn đứng trước cửa phòng sách sau khi không nghe thấy phòng khách có tiếng động gì nữa thì nhanh chóng đẩy cửa ra, rồi tốn hết sức lực nhảy lên giường, rồi lại nhảy sang ghế, đến lúc anh nhảy lên được bàn sách thì đã mệt phờ, đầu đổ đầy mồ hôi.
Nhưng anh không để ý tới việc nghỉ ngơi, hiếm khi Kiều Hạ và Tiêu Tiêu cùng ra khỏi nhà, đây chính là cơ hội tốt nhất để anh liên lạc với Kỳ Thượng Dương.
Lăng Hàn mở máy tính lên, khó khăn điều khiển con chuột, cuối cùng cũng đăng nhập được vào QQ, anh chọc liên tiếp vào khung trò chuyện của Kỳ Thượng Dương mấy lần, đối phương mới đáp lại.
[Lưu Thương]: Lăng Hàn???
[Hàn Lâm]: Là tôi, cậu tìm được cách để tôi trở về thân thể chưa?
[Lưu Thương]: Tạm thời… chưa có, sao cậu có thể lên QQ vậy? Bọn Kiều Hạ đâu?
[Hàn Lâm]: Các cô ấy ra ngoài rồi, tôi lén mở máy vi tính lên.
Vừa nghĩ tới bây giờ mình đang nói chuyện trên QQ với một con Poodle, cho dù là hơi thất đức, nhưng Kỳ Thượng Dương vẫn không nhịn được muốn cười. Thế là anh ta gửi một dãy ha ha ha qua.
[Hàn Lâm]: …
Lăng Hàn nhẩm tính thời gian Kiều Hạ trở về rồi không vội nữa, dù cho anh đang ở trong cơ thể con chó poodle nhưng vẫn có thể đấu với Kỳ Thượng Dương như thường thôi.
[Hàn Lâm]: Kỳ lô cốt, nghe nói có người muốn nổ cậu. :)
[Lưu Thương]: …
Tại sao thằng nhóc này biết được chứ!
Qua một lúc lâu mà Kỳ Thượng Dương vẫn chưa trả lời lại, Lăng Hàn cười giễu một cái, rồi gửi lại một tin, sau đó nhanh chóng offline, hoàn toàn không cho Kỳ Thượng Dương cơ hội phản kích.
[Hàn Lâm]: Nghe nói vị dũng sĩ muốn nổ lô cốt không muốn nổ cậu nữa, cho nên cậu bị đá rồi đúng không? :)
[Lưu Thương]: ...
Rốt cuộc thằng nhóc này biết được gì rồi!
Kỳ Thượng Dương mạnh mẽ đập đầu vào bàn hai cái, khiến cho những người khác cùng văn phòng đều nhìn anh ta với ánh mắt khác thường, anh ta vội vàng cười: “Đây là phương pháp trị liệu mỏi mới, nguyên lý cơ bản giống với người cổ đại cột tóc lên xà nhà hay lấy dùi đâm vào đùi vậy, mọi người cũng có thể làm thử.”
Đám người hiểu rõ bèn à một tiếng, bác sĩ Kỳ ở bệnh viện bọn họ có tiếng là tuổi trẻ tài cao, lại còn là rùa vàng, anh ta nói dùng đầu đập vào bàn có thể trị liệu mệt mỏi thì chắc chắn không sai đâu.
Thế là, cùng ngày, bác sĩ ở phòng trực ban nào đó mải mê đập đầu vào bàn tạo ra tiếng rầm rầm rầm, khiến cho những người đi ngang qua đều ầm ĩ ghé mắt nhìn. Nếu như không có tấm bảng ghi phòng bác sĩ thì chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ mình đi lạc vào bệnh viện tâm thần rồi.