Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- TA PHẢN ĐỐI!!! -
Uyển Minh Phong: muội ta hôm nay là làm sao? Ko phải động lực để nàng trở thành đệ nhất tài nữ của Hoàng thành là hắn sao? Hôm nay chính hắn tới cửa cầu hôn mà còn từ chối?
Uyển Gia Khinh: nữ nhi a! Tam vương gia là cao cao tại thượng đó, hắn tới cửa cầu hôn mà từ chối coi như sỉ nhục hắn rồi. Nhưng hắn ko thê thiếp, ai lọt vào mắt hắn thì ko phải được hắn yêu thương cả đời hay sao?
Hoàng Lam Phương: tiểu nha đầu a! Nữ tử nguyện được chết dưới tay ta còn ko có cơ hội? Này là ta muốn lấy làm vương phi? Từ chối là ý gì???
Loan Loan thấy 3 người này cứ ngồi ngơ ngác nhìn khoảng không vô định như vậy, liền biến mình vừa nói gì đó lỡ lời. Ngồi xuống, thu lại vẻ nết na, mắt lại biến hóa, xinh đẹp, ngây thơ chớp chớp, mỉm cười:
- ta là đối tượng hôn thê, nên ta có quyền tự quyết định đúng ko? Vả lại ta chưa tới tuổi kết hôn! Phải ko ca, phụ thân, tam vương gia........- nàng kéo dài chữ “gia” nhìn hắn. Đôi mắt lại 1 màn sương, chuẩn bị cho 1 màn “ hoa lê vũ đái “
Uyển Minh Phong: Loan nhi a! Muội trông chờ gì nơi nữ nhi phải theo lệ “ cha mẹ đặt đâu / con ngồi đó “ chứ?
Uyển Gia Khinh: nữ nhi a! Cái gì mà chưa đến tuổi kết hôn? Chẳng phải nữ nhân 15, 16 là đến tuổi cặp kè rồi sao?
Hoàng Lam Phương: nha đầu, định giở trò như hôm đó hả? Ta ko mắc lười nữa đâu!