Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nghe Nói Thừa Tướng Quyền Thế Muốn Hoàn Lương
  3. Chương 10
Trước /95 Sau

Nghe Nói Thừa Tướng Quyền Thế Muốn Hoàn Lương

Chương 10

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tối hôm trước, lúc Sơ Trường Dụ về phủ đã hỏi chuyện dĩa bánh ngọt đó.

"Hôm qua thiếu gia uống say đó!" Không Thanh ấm ức nói với y "Rồi nhìn chằm chằm bánh ngọt, cứ bắt nô tài gói lại cho người."

Bánh ngọt trong phòng của Sơ Trường Dụ chưa từng để qua đêm. Nếu ăn không hết trong ngày, thì đêm đó cũng sẽ bỏ đi. Từ kiếp trước đến kiếp này, Sơ Trường Dụ chưa từng ăn bánh ngọt để qua đêm, nên cũng không biết bánh ngọt để qua đêm ăn vào bụng sẽ thế nào.

Nghĩ đến đây, Sơ Trường Dụ nói thầm trong lòng, không lẽ hôm qua mình mang bánh ngọt để qua đêm đến, bị thiu rồi, sau khi Cảnh Mục ăn vào đã làm hắn bị đau bụng?

Lúc này, Hoàng đế nghe vậy liền quay sang, nhìn thẳng vào Sơ Trường Dụ "Sơ tam lang, lời này của Hoàng hậu có ý gì?"

Bên cạnh Hoàng đế, Hoàng hậu nhàn nhã nhìn Sơ Trường Dụ. May là hôm qua Phù Cừ đến báo, nói Sơ Trường Dụ lén mang thức ăn cho Cảnh Mục.

Sơ Trường Dụ lúc này đã nhận định Cảnh Mục là bị mình hại thành thế này, nghe vậy cũng không nghĩ cách đối phó, bèn quỳ xuống, nói với Càn Ninh đế "Hồi Bệ hạ, vi thần..."

Y còn chưa kịp nói, Cảnh Mục ở sau bức bình phong đột nhiên ho dữ dội, sau đó bên trong phát ra tiếng sột soạt, hình như Cảnh Mục đang vội xuống giường.

Sơ Trường Dụ mặc kệ chuyện trả lời, quay đầu nhìn sang hướng đó. Càn Ninh đế cũng cau mày, đứng dậy bước qua bức bình phong, đến trước giường Cảnh Mục.

Cảnh Mục thấy ông bước vào, liền dựa vào mép giường, hai mắt đỏ ửng vì đau, khó khăn hít thở nói "Phụ hoàng..."

Dáng vẻ Cảnh Mục thế này quá giống với dáng vẻ mẹ ruột của mình trước lúc chết.

Cảnh tượng này làm khơi dậy nút thắt trong lòng trước kia của Càn Ninh đế. Ông cau mày, tiến lên đỡ hắn, nói "Mục nhi có chuyện gì, đợi thân thể khỏe hẳn rồi nói với phụ hoàng. Phụ hoàng nhất định sẽ làm chủ cho con."

Cảnh Mục lắc đầu.

"Phụ hoàng... Thiếu phó quả thật có lén mang bánh ngọt cho nhi thần." Cảnh Mục vẫn hít thở khó khăn, nhưng ánh mắt vô cùng kiên định "Nhưng... nhi thần không nỡ ăn, nên đã cất bánh ngọt đó đi rồi, trong hộc tủ bên cạnh thư án. Buổi tối nhi thần đói bụng, chỉ... chỉ ăn miếng bánh mà Phù Cừ tỷ tỷ mang đến để trên bàn."

Phù Cừ là ả cung nữa đưa cơm thường ngày kia, cũng là tai mắt do Hoàng hậu cài vào.

Nghe vậy, Càn Ninh đế trong lòng đã biết Hoàng hậu là kẻ ác cáo trạng trước, đổ tội cho Sơ Trường Dụ ngốc nghếch thành thật kia. Nghĩ như vậy, ông tức giận nghiến răng, hung hăng nhìn Hoàng hậu phía bên kia bức bình phong.

Mấy ngày trước, không biết từ đâu mà chuyện cũ giữa Hoàng hậu và Vân quý nhân truyền khắp cung. Ông cho người điều tra, hành động năm đó của Hoàng hậu đều bày ra trước mắt. Nhưng ông lười truy cứu chuyện cũ, nhà mẹ của Hoàng hậu có căn cơ vững chắc. Hoàng hậu đẩy hết trách nhiệm cho hạ nhân, còn ông đâm lao thì đành theo lao, không tiếp tục truy cứu.

Không ngờ, Hoàng hậu vẫn không biết hối cải như vậy.

Đúng lúc này, nội thị bên cạnh Càn Ninh đế tìm thấy dĩa bánh đậu ngọc trong hộc tủ bên cạnh thư án.

"Chỉ là một dĩa bánh ngọt, đáng để con trân trọng như vậy không." Càn Ninh đế liếc nhìn dĩa bánh đậu ngọc, rồi nhìn dáng vẻ yếu ớt của hắn, lại cảm thấy đau lòng. Ông thở dài một tiếng, nói "Chuyện này con không cần lo, cứ dưỡng bệnh cho tốt."

Nói xong, ông xoay người đi ra gian ngoài. Ông phất tay cho Sơ Trường Dụ đứng dậy, coi như không thấy Hoàng hậu vẫn ở đây, lên tiếng ra lệnh "Truyền chỉ của trẫm, đưa Nhị hoàng tử Cảnh Mục đến cung Chung Lịch, bổng lộc của cung nhân so với các cung hoàng tử khác tăng thêm một bậc."

Kế đó, Càn Ninh đế lại ra lệnh "Còn đám cung nhân trong cung Lộc Minh, phạt một trăm trượng rồi đuổi khỏi cung, cung nữ Phù Cừ đánh trượng đến chết trong sân này."

Càn Ninh đế quanh năm không lo chuyện hậu cung, lúc này toàn dựa vào vui vẻ trong lòng mà an bài sắp xếp. Hoàng hậu đứng bên cạnh nghe vậy thì giật mình, nghe ra không biết bao nhiêu ẩn ý trong lời của Càn Ninh đế.

... chuyện của các hoàng tử trong cung đều phải tuân theo quy tắc, chỉ duy nhất Cảnh Mục này lại cao hơn những người khác, vậy Hoàng thượng có ý muốn đẩy hắn lên ngôi vị Thái tử rồi. Chưa kể cung Chung Lịch là nơi gần tẩm điện của Hoàng đế nhất, vật dụng bên trong cũng vô cùng xa hoa.

... quả nhiên không thể giữ tên Cảnh Mục này, lúc trước bà không nên mềm lòng, trước khi hắn về cung đã không lấy mạng hắn.

Tuy nhiên, Hoàng hậu lúc này không còn tâm trí để bận tâm chuyện lấy mạng của Cảnh Mục.

Thánh chỉ vừa hạ, đám cung nhân bên ngoài đã khóc lóc cầu xin. Trong đó giọng của Phù Cừ là rõ ràng nhất.

Ả thậm chí còn hất cả thị vệ hai bên, vồ tới trước cửa, khóc la hét "Hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương cứu nô tỳ! Nô tỳ là người của Hoàng hậu nương nương mà, nương nương..."

Sắc mặt Hoàng hậu tái nhợt, nghiêm giọng ra lệnh cho thái giám bên cạnh "Sao lại để ả nô tỳ này nói bậy? Còn không mau đi bịt miệng ả lại!"

Thái giám vội đáp vâng, lảo đảo chạy ra ngoài bịt miệng Phù Cừ.

Hoàng hậu run rẩy nhìn Hoàng đế, lại thấy Hoàng đế cũng đang lạnh mặt nhìn bà.

"... Bệ hạ." bà ngập ngừng, cắn răng kiềm nén hoảng loạn trong lòng, thậm chí gượng cười, chậm rãi nói "Thần thiếp..."

"Hoàng hậu lo liệu Lục cung, nhiều chuyện bận rộn, cũng khó tránh sơ sót, về tình có thể tha thứ được." Càn Ninh đế không cho bà cơ hội lên tiếng, chỉ miễn tội cho bà.

"Bệ hạ..." Hoàng hậu sửng sốt một hồi.

"Nếu đã như vậy, chi bằng Hoàng hậu nghỉ ngơi một thời gian, cũng tiện dưỡng sức." Càn Ninh đế cười nói "Cứ để Huệ quý phi lo liệu Lục cung đi."

Nói xong, ông lại nói với Sơ Trường Dụ "Mấy ngày tới, không cần đến dạy Mục nhi nữa. Đợi nó khỏe hẳn, khanh đến thẳng cung Chung Lịch."

Sơ Trường Dụ vẫn luôn quỳ đó không nói gì, nghe vậy liền đáp vâng.

Càn Ninh đế khoát tay ra lệnh "Chọn mấy cung nhân trong cung của trẫm đến chăm sóc cho Nhị hoàng tử. Đợi Nhị hoàng tử khỏe hẳn, rồi chuyển cung cho Nhị hoàng tử." nói xong, ông lườm Hoàng hậu, phất tay áo bỏ đi.

Nhà mẹ của Hoàng hậu thế lực hùng hậu, dưới danh nghĩa còn có hai hoàng tử, ông không động vào được. Huống chi, Càn Ninh đế không muốn náo loạn hậu cung vì chuyện nhỏ nhặt này, làm cho triều đình rối ren.

Càn Ninh đế thầm nghĩ, bao nhiêu người đang nhắm vào vị trí của ông, ở đây không thể loạn.

"Vi thần cung tiễn Bệ hạ." Sơ Trường Dụ khom người hành lễ tiễn Càn Ninh đế rời khỏi.

Y vẫn nhớ dáng vẻ yếu ớt vừa rồi của Cảnh Mục. Đợi Càn Ninh đế rời khỏi cung Lộc Minh, y liền đứng dậy, vòng qua bức bình phong thăm hắn.

Đứa trẻ này như chó ngáp phải ruồi, cũng xem như khổ tận cam lai. Sơ Trường Dụ thầm lắc đầu. Kiếp trước y một lòng muốn giúp đỡ đối phương, ngược lại đã để hắn ở cung Lộc Minh cho đến khi lên ngôi. Hiện giờ bản thân tránh còn không kịp, lại hóa giải mấu chốt, để Cảnh Mục thoát khỏi bể khổ trước thời hạn.

Sơ Trường Dụ thầm nghĩ, nhất định lòng tốt giúp đỡ kiếp trước của mình đã gây thêm phiền phức.

Y vừa cất bước, thì nghe thấy Hoàng hậu ở phía sau trầm giọng lên tiếng, gọi y lại "Tình hình hôm nay của Nhị hoàng tử cũng không thể học tiếp được. Nếu đã như vậy, Sơ lang trung cũng về nghỉ ngơi sớm thì hơn."

Sơ Trường Dụ hơi dừng, khom người đáp vâng.

Hoàng hậu thấy dáng vẻ im lặng phục tùng, kiềm chế ít nói của y thì lửa giận trong lòng lại bùng phát.

Người Sơ gia, tên nào cũng cứng đầu, không biết điều, vừa nhìn đã thấy khó chịu.

Hoàng hậu cũng lười nhìn y lượn lờ trước mặt, làm bà càng thêm chán ghét, bèn lạnh giọng nói "Suy cho cùng, Sơ lang trung cũng là người ngoài, không tiện ở trong cung. Bổn cung không giữ Sơ lang trung nữa, khanh cứ tùy ý đi."

Đây là muốn tiễn khách rồi.

Sơ Trường Dụ cũng không tiện ở lại, khom người cáo từ, rồi lui ra ngoài. Tận dụng lúc xoay người, Sơ Trường Dụ liếc nhìn bóng dáng mờ ảo kia qua bức bình phong.

Hiện giờ có người của Hoàng đế ở đây, Cảnh Mục hẳn là sẽ không sao.

Nghĩ như vậy, y rời khỏi cung Lộc Minh. Lúc bước qua ngưỡng cửa, y vô thức vân vê đầu ngón tay phải, dường như đang nhớ cảm giác mà thiếu niên kia để lại.

Trong sân lúc này đầy tiếng than khóc, Phù Cừ kia đã bị đánh chết, trên người toàn là máu.

Sơ Trường Dụ đã nhìn quen cảnh này, không hề cau mày liếc mắt, bước chân không dừng đi thẳng ra khỏi cung Lộc Minh.

Trong cung Lộc Minh, Hoàng hậu khoát tay áo nhìn Sơ Trường Dụ ra ngoài, hừ lạnh một tiếng.

Bà chậm rãi đi vào phía trong bức bình phong.

Lúc này, Cảnh Mục đang ngồi dựa vào giường, được cung nữ hầu hạ uống thuốc. Hoàng hậu đứng cạnh bức bình phong, nhìn dáng vẻ yếu ớt của hắn, một lúc sau mới nói "Vừa nãy còn sức biện minh cho Thiếu phó của ngươi, bây giờ lại không có sức giữ Thiếu phó của ngươi ở lại một lúc sao?"

Nghe vậy, Cảnh Mục khẽ cười nói "Ý của Hoàng hậu nương nương, nhi thần không dám làm trái."

Hoàng hậu nghe vậy bật cười "Ngươi không dám làm trái? Hôm nay chiêu lấy lui làm tiến của ngươi dùng hay lắm, vì muốn hãm hại bổn cung mà không tiếc tổn hại bản thân, lợi dụng ả nô tỳ Phù Cừ kia truyền lời cho bổn cung, khiến Bệ hạ sinh nghi. Cảnh Mục, còn có gì mà ngươi không dám?"

Cảnh Mục cười nói "Hoàng hậu nương nương, Cảnh Mục không hiểu người đang nói gì."

"Nghe hiểu hay không, trong lòng ta và ngươi đều biết." Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, dẫn hạ nhân rời khỏi cung Lộc Minh.

Cảnh Mục vẫn ngồi đó, nhìn bà rời khỏi cung Lộc Minh. Kế đó, hắn quay đầu nhìn chiếc dĩa trống không trên bàn.

Vừa nãy nội thị của Hoàng đế đã bỏ bánh đậu ngọc kia đi, bây giờ trong dĩa chỉ còn ít vụn bánh.

Cảnh Mục thầm nghĩ, kiếp này e là không còn được ăn bánh ngọt do Thiếu phó mang đến nữa rồi.

Nhưng từ kiếp trước đến kiếp này, Sơ Trường Dụ không hề biết chuyện mình mỗi ngày lén mang bánh đến cho Cảnh Mục, từ lâu đã bị Càn Ninh đế phát hiện, bắt đầu nghi ngờ y. Sơ Trường Dụ không biết chuyện này, nhưng Cảnh Mục lại rõ hơn ai hết. Thế nên, hắn tuyệt đối không thể để Thiếu phó kiếp này lại mạo hiểm thêm lần nữa.

Muốn bảo vệ y, thì phải hi sinh một số thứ. Cảnh Mục tiếc nuối nhìn chiếc dĩa trống rỗng.

Từ đó, Cảnh Mục mấy ngày liên tiếp không còn được gặp Sơ Trường Dụ. Lúc hắn gặp lại Sơ Trường Dụ, bông liễu trong cung Lộc Minh đã không còn, mọc ra những chiếc lá mới.

Cảnh Mục biết Sơ Trường Dụ thích liễu, hắn hi vọng Sơ Trường Dụ có thể nhìn thấy cảnh đẹp này. Tiếc là hắn phải dọn khỏi cung Lộc Minh, Sơ Trường Dụ cũng sẽ không đến nữa.

Lúc Cảnh Mục sắp đi, thấy cành liễu xanh tươi, muốn ngắt một đoạn tặng cho Sơ Trường Dụ. Ngay khi hắn ngẩng đầu suy nghĩ, một con vật nhỏ nhảy nhót giữa cành liễu đập vào mắt hắn.

Quảng cáo
Trước /95 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Việt Nam] Hà Nội Băm Sáu Phố Phường

Copyright © 2022 - MTruyện.net