Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nghệ Sĩ Nhà Tôi Là Siêu Sao Hàng Đầu Trọng Sinh
  3. Chương 13
Trước /13 Sau

Nghệ Sĩ Nhà Tôi Là Siêu Sao Hàng Đầu Trọng Sinh

Chương 13

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau khi Top 10 nghênh đấu của《 Sao sáng ngày mai 》chiếu lại trên đài Trung Kinh, ratings bạo đỏ. Diệp Thương trình diễn hoàn hảo 《 hạ trùng 》, lại có thể toàn thân mà lui khỏi vòng tay hạ phi, cùng với trịnh triệu thất bại bị loại trừ, mặc kệ cái nào cũng là chủ đề bạo.

Rất nhiều fans không chỉ xem phát sóng trực tirps, còn sẽ xem lại một lần nữa trên đài truyền hình, bởi đài truyền hình sẽ chiếu cả kuyeenj tập ngoài lề của hai người, có thể nhìn thấy một mặt khac của anh mình. Nhưng lúc này đây, bọn họ thấy được hình ảnh hoàn toàn tương phản với tưởng tượng của mình.

【 Anh tôi ở trước mặt Diệp Thương sao lại giống cô vợ nhỏ thế này!!! Không!!! Tôi từ chối tin tưởng!!! 】

【 Vloz! Biên khúc thế mà lại là Diệp Thương?! 】

【 Thương nhãi con thế mà lại biên khúc, nhãi con thật lợi hại! Mama mừng gớt nước mắt ┭┮n┭┮】

【 Xin phép nói một câu, không ai cảm thấy cp này rất có cảm giác sao, mỹ nhân công X lạnh lùng chịu đựng thụ, tôi có thể bổ não ra tiểu thuyết một vạn chữ 】

【 Tôi muốn xem! Chị ơi!! 】

【 Cứt! Lệ Tử Hàng rõ ràng là công! Mấy người chính là tà giáo 】

Một phen lung tung rối loạn này lại đem nhóm Diệp Thương lên top hotsearch, lại có hai tà giáo âm thâm phát triển là "Tử Dạ đảng" và "Diệp Tử đảng''.

Lệ Tử Hàng tò mò vào xem một video, kết quả bị động tác quay đầu bị làm chậm đến đầy màu phấn hồng làm cho giật mình, Cậu quả thực bị cư dân mạng thuyết phục rồi, cũng trách tay cậu tiện.

Lệ Loan liếc nhìn điện thoại cậu một cái, gắt gao nhíu mày: "Cháu đây là đang xem cái quỷ gì!"

Lệ Tử Hàng vội vàng tắt video, Lệ Loan hừ lạnh một tiếng dời ánh mắt.

Lệ Tử Hàng nhìn trợ lý đang bận rộn, nhịn không được hỏi ông: "Ông định ở lại thật ạ?"

Từ sau trận thi đấu, ông Lệ liền để trợ lý sửa sang lại căn biệt thự ở thành phố Trung Kinh, lại sắp xếp bác sĩ gia đình và người hầu ở đây, giống như là bộ dáng muốn thường trú.

Cha mẹ Lệ tưởng là do con trai nhỏ, còn cố ý gọi điện giáo huấn cậu không hiểu chuyện, lại nhắc cậu phải chăm sóc tốt cho ông.

Lệ Tử Hàng vô duyên vô cớ bị ụp một cái nồi to, còn khó để mở miệng trả lời, chẳng lẽ cậu có thể nói với cha mẹ, ông là có ý định tho đuổi thần tượng sao?! Ai dám tin! Nói khong chungwfconf bị cham mẹ nghi ngờ đầu óc có bệnh vác đi bệnh viên.

Lệ Tử Hàng chỉ có thể yên lặng mà nhịn xuống, một thằng nhóc trẻ trâu như cậu, rốt cuộc cảm nhận được chua xót của người trưởng thành.

Lệ Loan một chút cũng không cảm nhận được bi phẫn của cháu trai, cực kỳ bihf tĩnh mở miệng: "Ta đã sớm tính toán muốn mở một công ty đĩa nhạc, hiện tại vừa vặn có cơ hội thôi."

Lệ Tử Hàng: "......"

Cậu vẫn là xem thường ông, theo đuổi thần tượng kiểu này quá dữ!

Lệ Loan nhìn cháu trai, thở dài: "Cháu hạnh phúc hơn so với ta năm đó nhiều, có thể tự do tự tại theo đuổi ước mơ, ta lại không thể, đây vĩnh viễn là một tiếc nuối, chỉ có thể trợ giúp một số đứa trẻ có ước mơ làm niềm an ủi."

Lệ Tử Hàng chưa bao giờ nghe ông nói vậy, trong trí nhớ của cậu ông vĩnh viễn là gia trưởng cao cao tại thượng của nhà Lệ, nhưng giờ phút này nhìn đầu bạc và nếp nhăn của ông, tâm cậu đột nhiên mềm lại, muốn an ủi ông vài câu.

Nhưng mà không đợi cậu nói vài câu dịu dàng thắm thiết, thần sắc Lệ Loan biến đổi, làm khó dễ đối với trợ lý: "Người còn chưa ký được sao?! Ta dụng cậu có lợi ích gì! Phế vật!"

Ông lại nghĩ tới cái gì, nhíu mày nói: "Còn có, những cái video lung tung rối loạn đó cũng xóa sạch một chút cho ta, chả ra cái thể thống gì!"

Lệ Tử Hàng: "......"

Lệ Tử Hàng tâm tắc mà nghĩ: Ông nội của tôi không chỉ đu thần tượng, còn mẹ nó là độc duy.

Diệp Thương đương nhiên không có khả năng đến công ty của Lệ Loan, chẳng qua sau khi nhìn đến cài này, hắn cũng có chút dở khóc dở cười.

Lúc trước Lệ Loan luôn nói muốn mở môt công ty đĩa nhạc, chỉ là vẫn không có hành động thực sự, không nghĩ tới nhiều năm như vậy ngược lại lại thành sự thật.

Thẩm Hoài vừa lúc nhìn đến biểu tinh trên mặt Diệp Thương: "Làm sao vậy?"

Diệp Thương cất di động, cảm khái nói: "Người tài hoa giống như tôi, chẳng sợ thay đổi một cái thân thể, vẫn như cũ không thể che giấu hào quang của bản thân!"

Thẩm Hoài: "......"

Anh dùng ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần nhìn thoáng qua Diệp Thương, theo sau hắn ra khỏi thang máy, lọt vào tầm mắt là hai chữ đơn giản nghệ thuật- Tinh Nghệ.

Phòng làm việc không lớn, lấy phong cách trắng đen đơn giản làm chủ để trang hoàng, nhìn mười phần mộc mạc, nhưng danh tiếng trong ngành lại không nhỏ, thặm trí được cho rằng là phòng thu âm tốt nhất toàn bộ Trung Kinh.

Đi theo lối đi nhỏ hẹp, lọt vào trong tầm mắt là một phòng khách nho nhỏ, một nữ trợ lý đang rót hail y cà phê, lại mời bọn họ ngồi xuống trước.

Diệp Thương đối với cà phê không có hứng thú, đứng lên đánh giá gian phòng khách này, phòng khách trang trí cũng đơn giản, trừ bỏ sô pha cùng bàn trà, cũng chỉ có một tường đĩa đen, có không ít đều đã không xuất bản nữa.

Diệp Thương xem đến nhập thần, chỉ vào những đĩa nhạc giới hạn giơi thiệu với Thẩm Hoài, lúc hắn đang nói thuộc như có trong lòng bàn tay, bên cạnh truyền đến một giọng nói đôn hậu.

"Chẳng lẽ người trẻ tuổi bây giờ có hứng thú với đĩa nhạc đen!"

Diệp Thương cùng Thẩm Hoài quay đầu, liền nhìn thấy một người đàn ông cao to đi ra, hắn chính là ông chủ của phòng làm việc Tinh Nghệ - Yến Hướng Minh, cũng chính là người ghi âm và biên khúc Thẩm Hoài mời cho Diệp Thương lần này.

Đi ra theo sát là một người đàn ông yếu ớt cao gầy, trên mặt y là mắt kính bình đế hậu(?), tóc lộn xộn, đi đường lảo đảo xiêu vẹo, cả người giống như hoàn toàn không tỉnh ngủ.

Thẩm Hoài nhìn y tựa hồ có chút kinh ngạc: "Anh tại sao lại cũng ở đây?"

Người này chính là biên khúc kim bài trong nghề Phương Ký Thanh, y và Yến Hướng Minh là bạn tốt, lúc trước Thẩm Hoài ký bài hát cho Bạch VĨ Gia cũng là thông qua Yến Hướng Minh.

Y như người không xương nằm xuống ghế sô pha, lười biếng nói: "Ngày hôm qua làm biên khúc quá muộn, liền dứt khoát ngủ tạm ở chỗ lão Yến một đêm."

Yến Hướng Minh hàm hậu cười, sờ sờ đầu, nói với Thẩm Hoài: "Ông chủ, cậu hiếm tìm tôi hỗ trợ, tôi sợ bản thân làm không tốt, mới mời Ký Thanh đi cùng."

Ông chủ?

Diệp Thương nhướng mày nhìn về phía Thẩm Hoài, Thẩm Hoài ngược lại cũng không giấu: "Phòng làm viêc này tôi bỏ vốn." Lại nhìn về phía Yến Hướng Minh, "Chúng ta nói cho rõ, tôi ra tiền anh ra kỹ thuật, xem như là đối tác, soa anh lại gọi tôi như thế?"

Yến Hướng Minh thần sắc nghiêm túc: "Như vậy sao được! Năm đó nếu không phải ông chủ giúp tôi, tôi đã sớm cùng đường, làm sao còn có thể mở Tinh Nghệ!"

Thẩm Hoài hơi có chút bất đắc dĩ, Yến Hướng Minh người này trọng tình trọng nghĩa, chính là quá cố chấp.

Phương Ký Thanh cười nhạo một tiếng: "Được rồi, mấy người đừng có ra vẻ tới ra vẻ đi, mau bàn đến chính sự đi!" Y hơi khon người, ánh mắt xuyên qua thấu kính dày đến Diệp Thương, "Cậu chính là người muốn hát 《 Mulholland Drive 》?"

"Nhóc con, lá gan khôn nhỏ!"

Diệp Thương: "......"

Nói thật, đã rất lâu không có người nói chuyện với hắn như vậy.

Yến Hướng Minh xem như là người thu âm tốt nhất tronh nước, công việc của hắn đã sắp xếp đến tận năm sau. Cho nên trước kia Thẩm Hoài mang Bạch Vĩ Gia đến đây thu âm, cũng không tìm tới hắn, nếu không phải biên khúc 《 Mulholland Drive 》quá khó, anh cũng sẽ không tìm Yến Hướng Minh.

Yến Hướng Minh thực tâm cảm kích Thẩm Hoài, chỉ tiếc vẫn luôn không cơ hội báo đáp, thật vất vả mới chờ đucợ Thẩm Hoài tìm hắn hỗ trợ, lặp tức hoãn các việc đang làm, sắp xếp thời gian, thậm trí lo lắng mình làm không tốt, còn đem bạn tốt Phương Ký Thanh từ trong nhà đào ra.

Phương Ký Thanh vốn không nguyện ý lắm, là sau khi biết bài đôú phương muốn hát là 《 Mulholland Drive 》, lúc này mới có hứng thú.

Nói đến cũng khéo, Yến vừa mới có được một mâm đĩa nhạc của The Byrds, hắn vừa vặn nghe được 《 Mulholland Drive 》, lặp tức kiền thích bài hát này, gần đây cũng đang thư viết loại hình ca khúc này.

Chỉ là không nghĩ tới, Diệp Thương không chỉ biết bài hát này, thậm trí còn muốn hát lúc thi đấu.

Phương Ký Thanh cùng Yến Hướng Minh thảo luận cả đêm, lúc này mới có đại ý để biên khúc bài hát

Ba người trực tiếp bắt đầu thảo luận ở phòng khách, Diệp Thương phát hiện, người biên khúc Thẩm Hoài tìm cho hắn quả thật vài phần bản lĩnh, hắn cũng không khách sáo, trực tiếp nói ra ý nghĩ của mình.

Phương Ký Thanh ban đầu chỉ có chút hứng thú rã rời, nhưng theo lời nói của Diệp Thương, vẻ mặt y chậm rãi thay đổi, y ngồi thẳng người lên trên sô pha, mặt càng ngày càng sáng.

"Đúng!! Cậu nói rất đúng!" Phương Ký Thanh đột nhiên hét lớn một tiếng, cả người hưng phấn mà đứng lên đi tới đi lui, "Hóa ra còn có thể như vậy......"

Nhưng người có mặt khác ở đây đều bị y làm cho hoảng sợ, Yến Hướng Minh còn tốt, hắn đã sớm quen với chu kỳ nổi điên của bạn tốt, cười ngô nghê thay y xử lý: "Thời điểm Ký Thanh có linh cảm chinhslaf như vậy, hai người đừng để ý."

Diệp Thương vốn trong giới Rock & Roll, nói cách khac người khoa trương như Ký Thanh đều đã thấy nhiều, cũng không cảm thấy gì, còn lại Thẩm Hoài thì lãnh đạm trước sau như một, khiến người khác nhìn không ra anh nghĩ cái gì.

Linh cảm của Phương Ký Thanh tuôn như suối, ba người rất nhanh đã xác định phương án biên khúc, sau đó liền tiến vào phong thu âm.

Lần này là bận rộn đến rạng sáng.

Diệp Thương ngáp dài đi ra khỏi phòng thu, Phương Ký Thanh và Yến Hướng Minh cũng làm việc quá sức

Bốn người vào thang máy, Phương Ký Thanh uể oải mà treo trên người Yến Hướng Minh, Diệp Thương cũng nửa híp nửa mở dựa vào vách thang máy, chỉ có Thẩm Hoài, biểu tình thanh tỉnh, quần áo chỉnh tề giống như lập tức có thể tham gia tiệc tối.

Phương Ký Thanh hâm mộ ghen tị hận: "Thẩm đại đại diện, anh không phải ở bên ngoài đợi một ngày sao? Thế mà tinh lực vẫn tốt như vậy!"

Thẩm Hoài cười cười, không nói gì.

Thời điểm lúc trước anh thu mua công ty khác, đã từng ba ngày ba đêm không ngủ quá một giấc, tinh thần vẫn sáng láng như cũ, thời gian nửa ngày đối với anh mà nói cũng không tính là cái gì.

Đúng lúc này, "Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Bốn người theo thứ tự đi ra ngoài, Thẩm Hoài đang chuẩn bị đánh xe lại đây, bỗng nhiên cảm thấy có camera loáng thoáng xẹt qua.

Vẻ mặt anh nghiêm lại, ánh mắt đột nhiên hướng về bồn hoa lớn bên ngoài.

Một người đàn ôn nhỏ gầy đang cầm camera, không nghĩ tới sẽ bị phát hiện, lập tức ôm camera chạy mất.

Phương ký than còn chưa phản ứng kịp: "Làm sao vậy?"

Thần sắc Thẩm Hoài ngưng trọng: "Có người chụp lén."

Quảng cáo
Trước /13 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chị Vợ Anh Yêu Em (H+

Copyright © 2022 - MTruyện.net