Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạch Vĩ Gia cảm thấy bản thân gần đây đặc biệt xui xẻo, lần ghi hình mới rất không thuận lợi, mà gần nhất Cassie cũng ký với một số người mới, phân đi đại bộ phận tinh lực của cô, đối xử với Bạch Vĩ Gia cũng không như ban đầu.
Bạch Vĩ Gia nhịn mấy ngày, rốt cuộc nhịn không được tức giận với Cassie: "Chị tìm loại biên đạo gì vậy! Cư nhiên có lệ như vậy?!"
Sắc mặt Cassie cũng rất khó xem: "Cậu nói gì vậy! Mike là biên đạo thâm niên, có biết để mời hắn tôi tốn bao nhiêu công sức không!"
Bạch Vĩ Gia nhíu chặt mày, cậu ta đã nghe qua thanh danh của Mike, nguyên bản cũng ôm chờ mong rất lớn, không nghĩ tới sau khi thấy được người liền hoàn toàn thất vọng, vũ đạo Mike soạn nhìn như hoa lệ, lại so với hai vị biên đạo đến cái danh cậu ta còn chưa biết mà Thẩm Hoài mời cho cậu ta.
Cassie thấy cậu ta không nói chuyện, sắc mặt cũng mềm xuống: "Được rồi, đừng giở tính trẻ con, buổi chiểu đi thu âm, chị đã giúp cậu đặt phòng ghi âm rồi."
Nói đến phòng ghi âm, tâm tình Bạch Vĩ Gia càng kém, oán giận nói: "Tôi lúc trước ghi đơn khúc dều dùng phong làm việc Tinh Nghệ, hiện tại cư nhiên phải cùng nhau đặt phòng ghi âm bình thường của công ty với mấy nghệ sĩ nhỏ, còn có người ghi âm kia, đến âm đơn giản sửa còn không tốt, càng miễn bàn đến những mặt khác, nói hắn hai câu cũng không được......"
Cassie nghe được mí mắt nhảy nhảy, đến tính tình tốt như cô cũng không nhịn nổi nữa, trào phùng nói: "Phòng ghi âm chuyên nghiệp của Tinh Nghệ, đều do thiên vương thiên hậu hàng đầu dùng, cậu được hời một lần liền vui đi, còn chỉnh âm? Cậu chắc bị mấy trăm vạn loại chỉnh âm trên mạng lừa dối đi, có công phu quan tâm chuyện đó không bằng đi luyện hát! Cậu bây giờ hát thành cái gì?! Cứ cho là không dụng tâm như đơn khúc trước, nhưng cũng không được có trở ngại!"
Bạch Vĩ Gia nhịn không được: "Tôi nào có không bận tâm, tôi vẫn luôn như vậy......"
Cassie lười nói với cậu ta, cô nhìn đồng hồ, không kiên nhẫn nói: "Tôi lúc nữa phải ở đây tiếp khách, còn có, về sau không cần tìm Thẩm Hoài gây phiền toái, cậu có thân phận gì, diệp Thương có thân phận gì, cùng cậu ta so đo có chỗ nào tốt."
Cassie nói xong liền vội vội vàng vàng rời đi, Bạch Vĩ Gia há miệng thở dốc, chỉ có ván cửa đong đưa đáp lại cậu ta.
Cậu ta tức giận đá một chân vào sô pha, kết quả dính phải ngón chân cáu, đau đến thiếu chút nữa kêu lên, cuối cùng thở phì phì ngồi trên sô pha, chuẩn bị xem đống rắm cầu vồng của fans hồi phục tâm tình, ai ngờ mới vừa mở Weibo, liền phát hiện Diệp Thương đang treo trên Top 1 hotsearch cao cao kia.
Bạch Vĩ Gia nổi trận lôi đình, trực tiếp đem điện thoại ném vào tường.
Khi Thẩm Hoài về đến nhà thì đã khuya, phát hiện trong phòng đen sì, chỉ có một chút ánh sáng ở hướng phòng bếp. Anh có chút buồn bực đi qua, liền nhìn thấy Diệp Thương đang ngồi xổm trước của tủ lạnh, mặt không đổi sắc ôm mấy cái bánh mì, trong miệng còn ngậm một lọ sữa bò.
Thẩm Hoài: "...... Anh đang làm gì?"
Diệp Thương bị hoảng sợ, thiếu chút nữa sặc một ngụm sữa bò.
Thẩm Hoài bước nhanh tới, cầm đồ ăn vặt trong tay hắn, hỏi: "Anh không ăn cơm?" Anh nhìn về phía bàn ăn, quả nhiên phát hiện hai phần đồ ăn chưa được đụng đến.
Thẩm Hoài có chút cạn lời: "Dì kêu anh ăn cơm anh không phản ứng, anh không thể ăn xong rồi lại làm sao?"
Diệp Thương ho nhẹ một tiếng, có chút ngượng ngùng: "Tôi không nghe được mấy âm thanh bên ngoài khi làm việc, chờ đến khi ý thức được thì đã là thời điểm này."
Thẩm Hoài không có biện pháp với hắn, cởi áo khoác ra, cuốn tay áo sơ mi lên, nói: "Anh ăn gì lót dạ trước đi, tôi nấu cho anh bát mì."
Diệp Thương khiếp sợ nói: "Cậu còn biết nấu cơm?!"
Thẩm Hoài một bên lưu loát mà nấu nước, một bên nói: "Chỉ biết làm một chút cơm nhà đơn giản thôi, không lợi hại như anh tưởng."
Có lẽ là bởi vì hàng năm không thấy ánh mặt trời, cánh tay Thâm Hoài rất trắng, theo động tác của anh mà mơ hồ lộ ra đường cong cơ bắp, ánh đèn ấm áp dừng bên trên, phẳng phất bỏ thêm tầng ánh sáng nhu hòa, mềm hóa khi chất quá mức lãnh đạm của anh.
Diệp Thương nhịn không được trêu ghẹo: "Người đại diện, cậu như vậy rất giống v......"
Thẩm Hoài lạnh lùng liếc mắt, Diệp Thương cảm nhận được sát khí bên trong, sáng suốt mà nuốt xuống lời muốn nói.
Thẩm Hoài một tay đảo trứng gà, lòng trắng trứng trong suốt được đổ vào trong nồi, rất mau liền biến thánh màu trắng, cùng tiếng xèo xèo, trong không khí tức khắc tỏa ra mùi thơm.
Diệp Thương nuốt một ngụm nước miếng, ấn vào dạ dày đang kêu rầm rì, vội vàng timg đề tài dời đi lực chú ý.
"Cậu nhìn có vẻ rất quen tay, là học với mẹ à?"
Thẩm Hoài động tác tựa hồ dừng một chút, mới nói: "Không có, là học sau khi cha mẹ qua đời."
Diệp Thương sửng sốt: "Thực xin lỗi."
"Không có gì, đã qua rất nhiều năm." Thẩm Hoài nhàn nhạt nói, đemmì sợi đã được nấu xong đến trước mặt Diệp Thương, "Ăn đi."
Sợi mì nóng hổi tỏa ra hương thơm mê người, trứng gà đucợ chiên vàng ruộm hai mặt, bên cạnh là cải thìa tươi ngon, cùng hành thái điểm xuyết bên trên, sắc hương vị đều đầy đủ, làm người ta them nhỏ dãi.
Nhưng mà Diệp Thương nhìn đến chén mì này, không biết như thế nào liền nghĩ tới bộ dáng Thẩm Hoài còn nhỏ tuổi nhấp môi yên lặng nấu cơm.
Hắn khó được đứng đắn, thấp giọng an ủi: "Cậu đừng khổ sở, khổ cực khó khăn đều sẽ qua đi, về sau chỉ có càng ngày càng tốt."
Thẩm Hoài sửng sốt, không biết Diệp Thương rốt cuộc não bổ cái gì, anh đang muốn giải thích, lại nhìn đến hai mắt đầy nghiêm túc của Diệp Thương, những lời đó xoay một vòng bên miệng cuối cùng cũng không nói ra, anh cười gật gật đầu: "Được."
Diệp Thương nhẹ nhàng thở ra, cả người khôi phục lại bộ dáng tùy tiện thương ngày: "Đương nhiên rồi, chờ sau khi anh trai nổi tiếng, anh trai bảo vệ cậu."
Thẩm Hoài: "......"
Ăn mì sợi, cả người Diệp Thương như sống lại, lôi kéo Thẩm Hoài đi trên lầu xem biên khúc mới của hắn, bài hát này hắn đã hát rất nhiều lần cải biên, cực kỳ quen thuộc, mấy năm nay thành quỹ nhàn rỗi không có việc gì, cũng có không ít ý tưởng cải biên.
Thẩm Hoài nghe Diệp Thương chạy một lần, có phần hoảng hốt, anh không nghĩ tới tốc độ của Diệp Thương lại nhanh như vậy, chỉ trong khoảng thời gian cùng lắm là một ngày hoàn thanh biên chỉnh ca khúc. Diệp Thương buông đàn ghi-ta, lại cùng anh giảng giải suy nghĩ về biên khúc của mình
Thẩm Hoài ngưng mi nghe xong, mới nói: "Biên khúc này của anh chắc sẽ không đơn giản, phòng ghi âm công ty có khả năng không thích hợp, tôi sẽ thay anh tìm một phòng làm việc."
Diệp Thương vội vàng xua tay: "Không cần không cần, đến hiện trường lúc đó sẽ có dàn nhạc, tôi phát bản demo đơn giản là được rồi."
Thẩm Hoài: "Chính là......"
"Mặt khác tìm phòng làm việc phải thêm vào chi tiêu đi!" Diệp Thương hiểu rõ, "Cậu cũng không dễ dàng, không cần phải làm loại chuyện tiêu tiền uổng phí này, tôi hiên tại vẫn còn tham gia thi đấu, cũng không thu được gì, cậu lấy không được phần trăm trích ra, tiền vẫn là niềm mơ ước."
Đại lão có giá trị chục tỷ Thẩm Hoài trầm mặc một lát, sau đó ngoan ngoãn mà "ừm" một tiếng.
Diệp Thương lại trấn an hắn: "Nghe nói quán quân có thể nhận được một trăm vạn, cậu yên tâm, tôi sẽ không thua, chúng ta thực mau liền có tiền."
Điểm này Thẩm Hoài thật ra không nghi ngờ, Diệp Thương thấy anh đồng tình, hưng phấn mà dựa qua, câu lấy bờ vai của anh dùng sức vỗ vỗ, thập phần tự tin.
"Tôi nói muốn che chở cậu rồi, cậu hãy chờ về sau cùng tôi ăn sung mặc sướng đi!"
Thẩm Hoài trầm mặc nhẫn nại cánh tay đặt trên vai, cảm thấy Diệp Thương nơi nào cũng tốt, chỉ có thói quen thích kề vai sát cánh này, nên sửa.
Trần thi đấu này của Diệp Thương hút không ít người hâm mộ, nhưng lịch sử đen phía trước vô pháp phá hủy. So với việc tin tưởng giọng hát của hắn có tiến bộ vượt bậc, càng nhiều người cảm thấy hắn chỉ là mèo mù vớ cá rán, chọn được đúng bài hát thôi, nhưng mà vận may như vậy rất khó lặp lại, tại laoij thời điểm này, hắn lên tiếng lúc phân tổ kia liền có chút hút điều xấu.
Thế giới này trước nay đều không công bằng, người có thực lực cuồng vọng bị gọi tự tin, mà không có thực lực cũng chỉ biết bị cười nhạo không biết lượng sức.
Sau trận đấu, Trịnh Triệu đã đăng một cái Weibo ẩn ý, tuy rằng thực mau liền xóa, nhưng nội dung Weibo lại dẫn cho cư dân mạng rất nhiều suy đoán, sôi nổi cho rằng người trong Weibo Trịnh Triệu theo như lời người ta nói là Diệp Thương.
Trong khoảng thời gian ngắn, tin đồn Diệp Thương bất hòa cùng thí sinh khác lại xôn xao, antifans của Diệp Thương nguyên bản đã mai danh ẩn tích lại sôi nổi chạy ra tạo cảm giác tồn tại.
【 Chẳng qua là phát huy tốt một lần liền ngông lên, low vãi 】
【 Kiêu ngạo như vậy, chờ xem thú vui vả mặt tuần sau 】
【 Tuần sau là sân khấu hợp tác, đồng tình với đồng đội của cậu ta 】
【 Sách giáo khoa vả mặt, phát sóng trực tiếp tuần sau nhất định sẽ rất vui 2333, ngồi canh 】
【 ngồi canh +1】
Việc này nháo đến ồn ào huyên náo một phen, nhưng bản thân Diệp Thương cùng công ty của hắn vẫn an tĩnh như gầ, chí có một ít fans phí công thay hắn biện giải.
Thẩm Hoài mắt lạnh mà nhìn một hồi náo nhiệt trên Weibo, với anh mà nói chẳng qua chỉ là trò đùa trẻ con, muốn áp xuống thật thì cũng không tính là việc khó. Chỉ là trong lòng anh biết rõ ràng trong đó có bao nhiêu thủy quân của công ty khác, áp được lúc này, còn sẽ có lúc khác, mà anh từ trước đến này không thích làm laoij việc tốn nhiều công sức.
Nếu muốn giải quyết, một tát này phải đánh tàn nhất một chút, cứ cho là không thể nhất lao vĩnh dật, ít nhất cũng phải làm cho những người này nhớ rõ đau mới được.
Vì thế, lúc các antifan đắc ý vênh váo, cho rằng kế hoạch toàn thắng, tình thế đột nhiên xoay chuyển.
Một cái Weibo leo lên đỉnh hotsearch.
Phàn Kính: Cậu bạn này hát rất hay.
Phàn Kính là người nào, đó là ca sĩ cấp quốc gia, đứng ở giới âm nhạc ba mươi mấy năm không ngã, quốc dân độ cưc cao. Tuy rằng mấy năm nay ông dần chuyển sang dạy nhạc, rất ít xuất hiện trước truyền thông, nhưng địa vị của ông vẫn còn đó, hơn nữa ông chính là ca sĩ gốc của 《 Bài ca bất tử 》.
Thủy quân kinh nghi bất định, đại thần như Phàn Kính không phải cứ có tiền là có thẻ mời, thủy quân bọn họ lấy tiền làm việc, nhưng cũng không nghĩ vì vậy mà đắc tội với nhân vật lớn. Vốn cho rằng chỉ là một thằng nhóc không căn cơ không hậu trường, nhưng liên lụy đến đại thần như Phàn Kính vậy, ý nghĩa kia liền không giống nhau.
Nhóm thủy quân lập tức hành quân lặng lẽ.
Mấy công ty giải trí mời thủy quân cũng khổ không kể xiết,sự tính Diệp Thương tự sát lần trước nháo đến ồn ào huyên náo, cũng không thấy có người che chở, bọn họ chắc hẳn tưởng hắn là một thứ trong suốt nhỏ có thể tùy ý áp bức, thời điểm mời thủy quân cũng không quá cẩn thận, hiện giờ chỉ sợ nhược điểm đều bị nắm ở trên tay người khác, đây rõ là đối phương nương theo tay Phàn Kính gõ bọn họ, nếu bọn họ không biết tốt xấu, nói vậy thủ đoạn của đối phương sẽ không còn ôn hòa như vậy.
Không có những kẻ bôi đen chuyên nghiệp này, ngôn luận trên mạng cũng liền không nghiêng về một phía, rốt cuộc người thường suy nghĩ đơn giản. Nếu luận chuyên nghiệp, ai có thể so với Phàn Kính, đại thần đã khẳng định Diệp Thương, chẳng lẽ mấy anh hung bàn phím trên mạng so với Phàn Kính lợi hại hơn?
Hiện giờ Phàn Kính đóng dấu chứng thực, Diệp Thương thực lực không thể nghi ngờ, không ít người lúc trước nghi ngờ hắn có thể hát được《 hạ trùng 》hay không, hiện giờ cũng có vài phần chờ mong.
Bạch Vĩ Gia tâm tình bất định mà nhìn Weibo, ngón tay gắt gao bấu vào di động mới.
Trước đó cậu ta nhìn trên mạng mắng Diệp Thương, còn chưa vui vẻ được bao lâu, Phàn Kính đã lên tiếng, cậu ta như bị nghẹn một hơi giữa cổ, buồn bực muốn hộc máu.
Đúng lúc này, trợ lý của cậu ta ló đầu ra, nói: "Vĩ Gia, phòng ghi âm bên kia gọi điện thoại tới đây, buổi chiều thu demo cho Diệp Thương, dời thời gian của chúng ta sang ngày mai."
"Bang!"
Di động nện ở trên vách tường, lại báo hỏng.
Bạch Vĩ Gia nghiến răng nghiến lợi: "Diệp Thương!!!"