Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Câu chuyện nhỏ số 1:
Hôn lễ của Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ chính thức diễn ra vào đầu tháng Bảy, sau khoảng thời gian giỗ bà cô, cũng là lúc cả hai đều đã bước qua tuổi hai mươi hai.
Bạn bè thời cấp ba đều vô cùng kinh ngạc, bất kỳ ai cũng chẳng dám tin Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ vẫn ở bên nhau, trong khi bọn họ đã chia tay yêu người mới không biết bao nhiêu lần.
Trong những lời chúc phúc vẫn có những sự ganh tức không thể nói thành lời. Điển hình nhất là Khả Vi, bao nhiêu năm luôn tìm mọi cách ở bên cạnh vẫn không lay chuyển được trái tim Điếu Trạch Nghiễn, đổi lại là sự lãng phí tuổi thanh xuân xinh đẹp của người con gái.
Buổi tối sau hôn lễ, An Hạ ngồi trên giường trong phòng kiểm tra phong bì thư, vô tình phát hiện một bao thư màu trắng có ghi Mẹ bên ngoài. An Hạ cầm bao thư trong tay, trong lòng không ngừng cuộn sóng, khi mở ra mới biết mẹ cô đã cho cô một quyển sổ tiết kiệm.
Không chỉ mẹ An Hạ, bố cô cũng cho cô một khoản tiền xem như của hồi môn gả đi, nhưng điều An Hạ cần nhất chính là tình cảm gia đình, không phải tiền bạc.
Điếu Trạch Nghiễn tắm xong ra ngoài, thấy An Hạ ngồi bất động một chổ không có phản ứng, anh đi đến ngồi xuống cạnh cô, nghía mắt nhìn sổ tiết kiệm trong tay cô, kể cả danh tính người cho cô quyển sổ giá trị này.
Điếu Trạch Nghiễn bất chợt cảm thán: "Đúng là không ngờ anh lại yêu phải đại gia ngầm"
An Hạ ngớ người nhìn Điếu Trạch Nghiễn khó hiểu.
Sau khi quyết định kết hôn, Điếu Trạch Nghiễn trong lúc thu dọn đồ đạc của An Hạ chuyển sang phòng anh, anh đã phát hiện cô có sổ tiết kiệm của bà cô để lại, bố mẹ cô lại cho thêm làm tiền mừng cưới, suy cho cùng An Hạ lại bị đẩy vào con đường trở thành đại gia.
An Hạ bỗng thở dài ngán ngẫm, cất quyển sổ trở lại trong bao thư.
"Sắp tới sẽ không phải nữa rồi"
"Đương nhiên là không phải, từ giờ sẽ chẳng ai gọi em là phú bà, họ sẽ gọi em là vợ của Điếu Trạch Nghiễn"
Nhìn bộ dạng ngẩng cao đầu tự đắc của Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ không nhịn được bật cười.
Ngày đó An Hạ luôn nghĩ sẽ trở về quê sống, gặp gỡ và kết hôn với một người đàn ông nào đó, rồi cả hai sẽ cùng nhau trải qua những ngày tháng bình yên ở nơi tách biệt với thành phố nhộn nhịp.
Bao nhiêu năm trôi qua, cũng không ít chuyện xảy đến, nơi An Hạ dừng chân vẫn là ở bên cạnh Điếu Trạch Nghiễn. Sống ở thành phố xa hoa không có nghĩa không tìm được chốn yên bình, quan trọng là Điếu Trạch Nghiễn đã cho An Hạ biết, dù xã hội này có lắm rắc rối và đầy rẫy cạm bẫy, anh vẫn một lòng một dạ hướng về cô, anh vì cô mà xây dựng một thế giới ngọt ngào không ai phá hoại được.
Không có tâm trạng trò chuyện, Điếu Trạch Nghiễn dùng chân đạp đống bao đựng tiền cưới của khách bay thẳng xuống đất, anh kéo tay An Hạ đến gần anh, khẽ thì thầm ám muội: "Chúng ta đi ngủ"
An Hạ nhăn nhó đẩy tay Điếu Trạch Nghiễn ra, càu nhàu anh: "Anh đi ngủ có cần vứt đồ lung tung như thế không? Mau dọn đi"
Tâm tình đang hưng phấn bị dội một gáo nước lạnh, Điếu Trạch Nghiễn ngậm ngùi leo xuống giường nhặt từng bao thư nằm lăn lóc trên sàn nhà lên, sắp xếp lại ngay ngắn đặt lên bàn.
Dọn xong, Điếu Trạch Nghiễn đờ đẫn nhìn An Hạ cuộn chăn nhắm mắt ngủ, khóe môi cô vẫn còn cong lên, anh mỉm cười ngọt ngào chăm chú dõi theo từng cử động trên gương mặt của cô.
Câu chuyện nhỏ số 2:
Mãi đến khi hai mươi sáu tuổi, Từ Tuấn Hạo và An Nhiên mới quyết định tiến đến hôn nhân. Cùng lúc An Hạ mang thai, tất cả đều do Điếu Trạch Nghiễn tính sai một bước.
An Hạ sinh một bé trai nặng ba ký bảy, được đặt tên là Điếu Trạch Quân. Vì là ngoài ý muốn, Điếu Trạch Nghiễn dường như không mấy mặn mà với đứa con trai sao y bản chính của anh, anh phũ phàng đến mức con trai vừa đầy tháng đã vứt cho ông bà nội và thím Vu chăm.
Điếu Trạch Quân càng lớn càng nghịch ngợm, một phần do ông bà nội nuông chiều sinh hư. An Hạ là cô giáo, cách dạy dỗ trẻ con luôn nhẹ nhàng, nhưng đối với Điếu Trạch Quân điều đó là vô ích.
Nhất quá tam, Điếu Trạch Quân mỗi khi đòi gì không được liền khóc lóc ăn vạ, đồ chơi lúc nào cũng bày bừa khắp nhà không chịu dọn dẹp, sau hai lần dùng sự dịu dàng dạy dỗ thất bại, An Hạ lôi luôn hai cha con Điếu Trạch Nghiễn mắng chung một trận.
Điếu Trạch Nghiễn bị mắng oan, anh mang hết số đồ chơi của Điếu Trạch Quân bỏ vào kho khóa cửa lại, còn hễ mè nheo đòi mua đồ chơi sẽ lập tức bị anh vác lên đánh cho vài cái.
Ấy vậy mà khi Điếu Trạch Quân gần ba tuổi, An Hạ và An Nhiên cùng sinh con gái chỉ cách nhau vài ngày. Điếu Trạch Nghiễn đối với con gái cưng như cưng trứng, hầu như toàn bộ thời gian ở nhà của anh đều chỉ dành cho con gái.
Con gái được Điếu Trạch Nghiễn đặt tên là Điếu Ngọc Khuê, em bé vẫn còn đỏ hỏn anh đã tính luôn đến ngày con gái xuất giá, còn đặt ra muôn ngàn điều luật cho chàng rể tương lai. Trong khi đó, anh luôn nhấn mạnh đến lúc Điếu Trạch Quân đủ tuổi trưởng thành, anh nhất định sẽ tống nó ra đường tự lập.
Câu chuyện nhỏ số 3:
Bạn nhỏ Điếu Trạch Quân ngày đầu đi mẫu giáo đã náo loạn cả lớp học, nguyên nhân xuất phát từ việc bạn nhỏ an ủi một bạn khác đang khóc bằng lời nói hết sức lay động động người.
"Cậu khóc trông còn xấu hơn bà phù thủy"
Một lần khác, bạn nhỏ Điếu Trạch Quân vừa đi học về đã hào hứng kể cho cả nhà nghe về cuộc đối thoại trên trường của bạn và cô giáo.
"Hôm nay cô giáo của con hỏi con có nhớ số điện thoại của bố không"
"Con trả lời thế nào?" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn hiếu kỳ hỏi.
Bạn nhỏ Điếu Trạch Quân dõng dạc đáp: "Con trả lời với cô là con nhớ, nhưng bố dặn không được cho số điện thoại người xấu xí"
An Hạ lực bất tòng tâm nhìn qua Điếu Trạch Nghiễn bên cạnh, anh ngã người về sau để con gái bé nhỏ nằm ngủ sấp trong lòng anh. Nghe con trai kể, biểu hiện của anh vô cùng hài lòng như đã chuẩn bị trước.