Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kỳ thi học kỳ trôi qua, trường cho học sinh nghỉ hẳn một tuần để nghỉ ngơi, có thời gian rảnh rỗi mẹ Điếu Trạch Nghiễn liền đưa An Hạ đi mua đồ mới chuẩn bị cho bữa tiệc sắp tới. Điếu Trạch Nghiễn hào hứng định đi cùng nhưng sau khi nhận được điện thoại thì không đi nữa.
Dạo qua những cửa hàng trên phố mua được đồ vừa ý, An Hạ cùng mẹ Điếu Trạch Nghiễn dự định tìm một quán ăn nào đó để ăn. Trong lúc tìm quán, cả hai vô tình bắt gặp Điếu Trạch Nghiễn đang ngồi trong quán cà phê cùng một cô gái xinh đẹp đang khóc sướt mướt trong vô cùng đáng thương.
Tìm được quán ưng ý, trong lúc chờ món lên mẹ Điếu Trạch Nghiễn kể cho An Hạ nghe về cô gái ngồi cùng với Điếu Trạch Nghiễn khi nãy.
"Cô gái đó tên Joie, điều kiện cũng khá tốt. Trạch Nghiễn trước đây thích con bé đấy lắm nhưng bị từ chối, sau đó một thời gian dì không thấy hai đứa nó liên lạc với nhau nữa, đột nhiên hôm nay lại gặp chắc con bé đó gặp khó khăn gì rồi"
An Hạ chỉ mỉm cười rồi gật gù cho qua, dù sao đó cũng là chuyện riêng của Điếu Trạch Nghiễn, như thế nào cô cũng không nên xen vào, điều đó không phải chuyện nên làm.
Đi mua sắm cả một ngày, An Hạ và mẹ Điếu Trạch Nghiễn vừa về đến nhà không lâu thì Điếu Trạch Nghiễn đưa Joie về cùng, còn mang theo một hành lý to.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn kinh ngạc không thốt lên lời, bà không dám tin Điếu Trạch Nghiễn đưa dám đưa tình cũ về nhà khi có An Hạ ở đây.
"Joie gặp chút vấn đề với gia đình nên con đưa chị ấy về đây sống một thời gian" Điếu Trạch Nghiễn nói với mẹ nhưng ánh mắt không ngừng hướng về An Hạ đang thu dọn đồ cùng thím Vu, chính vì dáng vẻ không mấy quan tâm ấy của An Hạ khiến anh bất an khôn nguôi.
"Dì ơi, con xin lỗi, nhưng con không còn chổ nào để đi nữa" Joie rơm rớm nước mắt, dáng vẻ yểu điệu mềm yếu chạm lòng người.
Dù sao đã đến mức này, vẫn nên dạy cho Điếu Trạch Nghiễn một bài học vì dám tùy tiện đưa một cô gái khác về khi đã tuyên bố theo đuổi An Hạ, mẹ anh cười khách sáo nói với Joie: "Không sao, cứ tạm thời ở đây đi"
"Chị ấy là bạn tôi" Điếu Trạch Nghiễn đến gần nói với An Hạ, sau đó quay sang giới thiệu cô với Joie: "Đây là An Hạ, chủ nợ của em"
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vu vô cùng hài lòng với lời giới thiệu này, hai người phụ nữ không ngần ngại vui vẻ ra mặt.
Đối diện nhau, An Hạ mỉm cười lịch sự chào hỏi, mặt không biểu cảm và không có bất kỳ phản ứng nào trước lời đùa của Điếu Trạch Nghiễn.
Đổi lại, Joie dùng ánh mắt đánh giá dò xét trên người An Hạ, không thể tin đối thủ chỉ là một cô gái bình thường.
Vì để cảm ơn Điếu Trạch Nghiễn và mẹ anh đã cho về sống cùng, Joie tự tay nấu bữa tối, còn đặc biệt nấu toàn những món Điếu Trạch Nghiễn thích.
Trên bàn ăn, Joie liên tục gắp đồ ăn cho Điếu Trạch Nghiễn, xem mọi người xung quanh như không khí mà chỉ cười nói với anh.
Trong khi đó Điếu Trạch Nghiễn chỉ dán mắt vào An Hạ đang ngồi cúi đầu bên cạnh, anh chợt lên tiếng cằn nhằn, tay liên tục gắp đồ ăn bỏ vào chén không ngừng giục cô ăn. Cứ hễ An Hạ nhích ghế ra xa một chút thì Điếu Trạch Nghiễn sẽ tự động kéo ghế cô sát vào anh.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn nhìn biểu cảm gượng gạo lẫn tức tối của Joie khi bị anh ngó lơ chỉ lo cho An Hạ, bà hả hê ra mặt, thầm cảm thán con trai vẫn tỉnh táo phân biệt được đúng sai.
Tại bữa tiệc kỷ niệm hai mươi năm ngày cưới của bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn, bạn bè và đối tác của bố mẹ anh đến rất nhiều, Điếu Trạch Nghiễn phải cùng bố anh đón khách để mẹ anh có thời gian trang điểm chuẩn bị.
Khi bữa tiệc bắt đầu, mẹ Điếu Trạch Nghiễn cùng bố anh lên sân khấu, không gian phòng tiệc hạ đèn nhường lại tâm điểm cho hai nhân vật chính.
Trước khi mẹ Điếu Trạch Nghiễn đến chổ bố anh, bà đã giao An Hạ cho anh. Cô mặc bộ đầm ren màu trắng dài tay, trang điểm và uốn tóc nhẹ vẫn khiến Điếu Trạch Nghiễn nhìn đến ngẩn người, thậm chí còn bất giác cười không rời mắt khỏi cô.
Sau màn phát biểu của hai nhân vật chính, khi tiếng nhạc khiêu vũ vang lên, Joie bất ngờ xuất hiện với bộ dạng xinh đẹp lộng lẫy trong chiếc váy dạ hội màu đen cắt xẻ tinh tế, cô ta e thẹn mở lời mời Điếu Trạch Nghiễn: "Nghiễn, có thể nhảy với chị một bài không?"
Điếu Trạch Nghiễn lưỡng lự nhìn qua An Hạ, cô không nói lời nào liền xoay người đi về phía cửa chính, Điếu Trạch Nghiễn vừa cất bước thì Joie đã vội giữ cánh tay anh lại, nhưng trong tâm trí anh lúc này chỉ có An Hạ nên đã thẳng thừng hất tay Joie ra khỏi tay anh để nhanh chóng đuổi theo cô.
Đứng bên ngoài hít thở không khí trong lành, những nơi tiệc tùng xa hoa thế kia vốn không dành cho An Hạ, cô đến một ghế đá trong khuôn viên khách sạn ngồi xuống, trùng hợp gặp Từ Tuấn Hạo đến tặng quà cho bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn.
Thấy An Hạ ngồi một mình, Từ Tuấn Hạo đến ngồi cùng, sẵn tiện cởi áo ngoài khoác lên cho cô, thật không hiểu gió lớn thế kia An Hạ lại ăn mặc mỏng manh ngồi bên ngoài hứng gió.
"An Hạ, Trạch Nghiễn đâu, sao để cậu một mình ngồi đây?"
An Hạ không trả lời, mỉm cười gượng gạo cho qua, nếu nói Điếu Trạch Nghiễn đang vui vẻ bên cô gái anh từng rất thích, vậy có phải kẻ đáng thương chính là cô?
Điếu Trạch Nghiễn bỗng đứng sừng sững trước mặt, sắc mặt tăm tối nhìn An Hạ và Từ Tuấn Hạo chằm chằm, anh đột nhiên nắm cổ tay An Hạ kéo dậy ngã vào vòng tay anh. Điếu Trạch Nghiễn giật áo của Từ Tuấn Hạo trên vai An Hạ vứt trả lại, sau đó liền lấy vest ngoài của mình khoác lên người cô.
Cả An Hạ lẫn Từ Tuấn Hạo đều sững sờ nhìn Điếu Trạch Nghiễn. Ánh mắt Điếu Trạch Nghiễn dành cho Từ Tuấn Hạo như phóng ra ngàn tia lửa, cho dù Từ Tuấn Hạo với An Hạ chỉ xem nhau là bạn nhưng Điếu Trạch Nghiễn vẫn không thể chấp nhận chuyện hai người họ thân thiết với nhau.
Từ Tuấn Hạo chậc lưỡi lắc đầu ngán ngẩm, bộ dạng này của Điếu Trạch Nghiễn không phải lần đầu nhìn thấy nhưng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, con người Điếu Trạch Nghiễn trước đây chưa từng thích ai đến mức đi ghen tuông với chính người bạn cùng anh lớn lên như vậy.