Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); ...Cuối cùng tôi quyết định ko chờ Tú nữa mà khuya đó sẽ ra đi...dù gì ở lại cũng ko phải là sự lựa chọn tốt, tôi nghĩ khi tôi ra đi Tú cũng phải đi về thôi vì dù sao nơi này vẫn là nhà của chú, còn có cha mẹ, anh Quân ở đây chắc Tú ko bỏ đi luôn đâu....tôi dù thế nào vẫn mang danh người lạ, ở lại chỉ khiến tôi và chú ấy thêm khó xử,dằn vặt nhau thôi…
Nghĩ đến vậy nhưng nào ngờ đâu trưa đến, khi tôi đang dọn dẹp nhà ngoài cửa có tiếng người gọi
"Có ai ở nhà ko? Cho tôi hỏi thăm?
Tôi buông vội cây lau nhà đi ra, trước mắt tôi là 1 người đàn ông nhìn sang trọng lắm ông ấy đi xe hơi màu đen bóng loáng rất đời mới...tôi chưa vội mở cửa nhưng vẫn lịch sự đứng trả lời
"Dạ chú muốn hỏi gì vậy chú?
"Cô cho tôi hỏi ở đây cô biết nhà cô Lam đâu ko cô?
Nghe nhắc tới tên mình tôi ra vẻ ngạc nhiên hỏi lại
"Chú tìm Lam chi vậy chú, dạ con là Lam nè,ở đây chỉ có mình con tên Lam thôi
Người đàn ông đó sau khi nghe nói tôi là Lam liền đứng nhìn tôi trân trân, gương mặt chú nhíu lại hằn thêm vài nếp nhăn của tuổi tác nhưng phong độ rất ngời ngời khó ai qua được..Sau khoảng 5 phút tôi ko nghe chú nói gì lại nhìn tôi khiến tôi hơi sợ vội nói
"Chú....chú...ơi....chú tìm con chi vậy chú?
Nghe tôi hỏi chú vội lấy lại bình tĩnh rồi trả lời tôi...
"Con mở cửa đi…cho chú vào nhà chú có chuyện muốn nói
Tôi ban đầu cũng chần chừ nhưng khi nhìn kỹ tác phong chú cũng ko giống người xấu nên sau cùng liền mở cửa rồi mời chú vào nhà, lúc tôi đem bình trà lên mời chú uống chú mới trầm ngâm 1 lúc rồi đưa cho tôi 1 tấm hình đen trắng đã cũ, tôi vừa cầm lấy chưa kịp xem thì chú đã nói
"Lam, con nhìn người trong hình có quen ko?
Tôi nghe chú nói liền tò mò nhìn xuống tấm ảnh cũ rít...1s...2s tôi liền sững sờ, ảnh này là hình của mẹ tôi mà, dù nó đã cũ tôi vẫn nhận ra, tôi liền vội vàng hỏi chú đôi mắt có chút ngấn nước
"Là mẹ con tại sao chú có tấm hình này, chú....chú là.....
"Đúng .ta là ba của con…
Chú ấy lúc này cũng rơi nước mắt, tay chú để trên bàn đã siết chặt lại, đôi mắt hướng nhìn xa xa trầm ngâm như nhớ lại quá khứ
"Nói ra thì ba có lỗi với mẹ con con nhiều lắm Lam à mà đúng hơi ba ko xứng đáng làm ba của con? Năm đó ba còn nhỏ đã phát hiện ra mình là người đồng tính, ba thích đàn ông chứ ko thích phụ nữ…khi ba thú nhận với ông bà nội con,ông nội đã rất tức giận đánh ba tới nỗi gãy 1 chân phải đi bó bột,vì gia đình ông nội ngày xưa rất gia giáo phong kiến,lại giàu có nhất vùng,ông bảo không chấp nhận đứa con trai duy nhất nhà họ Hoàng lại mang dòng m.á.u ngiệp xúc như vậy,thế là khi ba trưởng Tú, vì nhà bà ngoại con lúc đó nghèo nàn,ông ngoại con lại đang bệnh cần tiền gấp, ông nội con mới sang cho vay tiền với điều kiện nhà ngoại phải gả mẹ con cho ba…Thế là ba với mẹ lấy nhau vì điều kiện chớ ko phải vì tình yêu gì cả, ngày cưới về được vài tháng, ông bà nội con cũng bị bệnh mà qua đời, mẹ con lúc ấy mới sinh con ra...ba còn trẻ cứ suy nghĩ bồng bột rằng ko ai quản lý ba nữa thế là ba quyết tâm trốn đi làm lại cuộc đời mình, với lý do ba có ng phụ nữ khác, ba nghĩ mẹ con sau khi ba đi sẽ tìm cho mình một người khác xây tổ ấm..Nhưng ba ko ngờ mẹ con lại vắng số như vậy? Vì ko vương vấn nên ba ko để tâm đến mấy tháng gần đây ba mới biết chuyện mẹ con mất, ba xin lỗi...Lam con tha thứ cho ba được không con...
Ba tôi kể đến đâu tôi khóc đến đó, quá khứ ấy làm sao tôi quên được, ba bỏ đi, ông bà nội mất, cô chú bác ruột vì giành tài sản mà tống cỗ mẹ con tôi ra khỏi nhà, những năm tháng đó tôi phải ở nhà của bà ngoại, dựng tạm cái mái lá để ở,ngày ngày ngoại bỏ tôi lăn lóc ở nhà với ngoại đi mò cua ,bắt ốc,đi gặt lúa kiếm tiền nuôi tôi,đói khổ qua ngày,rồi những khi mưa bão về 2 bà cháu ôm nhau rút trong kẹt nhà để mưa đừng ước,mới mấy tuổi đầu đã là kẻ mồ côi đối với tôi mà nói đó là điều rất thiệt thòi,nếu ko có bà ngoại chăm sóc có lẽ giờ này tôi đã ko còn trên đời nữa rồi…Nhưng dù sao nghỉ đi cũng nghỉ lại, có lẽ ba cũng có nỗi khổ riêng, tôi đã lớn,có thể biết phân biệt được đúng sai...dù vẫn buồn ba lắm tôi cũng phải trải lòng mà bỏ qua
Gạt nước mắt tôi nghẹn ngào nói
"Dạ con ko trách ba, chuyện qua rồi con ko muốn nhắc lại nữa...có thể ba cũng có nỗi khổ của mình...
"Lam con nói thiệt chứ con ko trách ba, con...con...gọi ba là ba đúng ko?..
Ba tôi vừa nói vừa kích động ánh mắt ông ánh lên sự vui mừng
"Dạ..
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");