Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chưởng môn Hằng Thiên Môn nhắm mắt suy tư trong giây lát, sau đó giơ tay chỉ về phía sư phụ Lâm Kiệt gật đầu, nói: "Hồng Hiền, ngươi dẫn người đến khu vực Đào Hoa Uyển tìm xem, nếu có thích hợp thì mang về, làm việc gọn gàng vào." Hắn ta dừng một chút, lại bổ sung thêm: "Chọn mấy đệ tử thông minh lanh lợi một chút, đừng có lại giống như lần trước."
Hồng Hiền trưởng lão vẻ mặt lộ sự xấu hổ, gật đầu đáp: "Đó là đương nhiên."
Trưởng lão trắng mập đứng bên cạnh hỏi Hồng Hiền: "Phải rồi, nói đến đây, hai đồ đệ nọ của ngươi vẫn chưa tìm thấy sao?"
Hồng Hiền nhíu mày: "Ừ— bầy sưu hồn thú* ta thả ra đến giờ vẫn chưa tìm được tung tích của hai người kia. Trong đó có một con cứ quanh quẩn mãi ở khu vực tây nam thành phố, ta nghi ngờ...."
*Sưu hồn thú: Linh thú tìm kiếm.
Chưởng môn vừa nghe đến liền mở mắt: "Phụ cận khu vực có lưu lại dấu vết đấu pháp nào không?"
"Vấn đề là không có." Hồng Hiền vẻ mặt đau khổ. "Ta đã thả thần thức dò xét hai lần, nhưng chưa từng cảm nhận được chút dấu vết đấu pháp nào cả."
Chưởng môn trầm ngâm một lúc: "Vậy thì phiền toái rồi."
"Đúng vậy!" Trưởng lão mập trắng nói: "Hai đệ tử của ngươi ta cũng không phải là chưa từng gặp qua, không giống như kiểu người ra ngoài quậy phá vài ngày rồi không về mà không để lại chút tin tức nào, hơn nữa ngay cả sưu hồn thú cũng không tìm thấy, hoặc là đi đến những nơi có cấm chế cao cấp, hoặc là.... lành ít dữ nhiều. Nếu như bị người mang đi hoặc bị giết, thì hai người nọ cũng sẽ không để mặc người khác chém giết, dù sao cũng phải lưu lại chút dấu vết đấu pháp. Nhưng giờ lại không tìm thấy một chút vết tích nào, vậy chỉ có một khả năng, là đối thủ kia cùng bọn họ cách xa quá lớn, hạ thủ khiến bọn họ hoàn toàn không có cơ hội phản kháng, thậm chí không kịp đánh trả."
Hồng Hiền cũng đã nghĩ đến vấn đề này, nhưng khi nghe người khác nói thẳng ra, mặt ông ta vẫn trắng bệch: "Hoàn toàn không có khả năng đánh trả....Vậy thì, vậy thì đối thủ phải thuộc cảnh giới gì? Hai đệ tử của ta tuy không nói là cảnh giới cao, tự nhiên không sánh được với môn hạ dưới trướng chưởng môn, nhưng trong hàng ngũ đệ tử đồng môn cũng không thua kém ai, nếu ra ngoài so với những đệ tử đồng niên của các môn phái khác, cũng có thể đứng vào hàng có tên tuổi. Chưa nói đến những người khác, thì ngay cả ta động thủ, họ cũng có thể chống đỡ từ ba đến năm khắc* là không thành vấn đề....Nói không có khả năng phản kháng, chỉ sợ là, sợ là đối thủ có tu vi cảnh giới không thua kém gì chưởng môn sư huynh ngươi."
*Một khắc: Bằng 2 giờ 20 phút.
Chưởng môn sắc mặt khó coi.
Mấy trưởng lão xưng quanh sắc mặt tự nhiên cũng càng đặc sắc, đều rối rít cúi đầu không nói nữa.
"Không thua kém chưởng môn bao nhiêu?" Bạch Kha đứng bên cạnh Tẩy Mặc Trì lẩm bẩm một câu, yên lặng quay mặt, thầm nghĩ: Thật có tự tin.
Lâm Kiệt nhìn trời. Đã có một thời gian trong mắt cậu, chưởng môn gần như là cảnh giới cao nhất của giới tu đạo, khó có thể vượt qua. Kết quả hiện tại đụng phải Hoắc Quân Tiêu cùng Dư Hiền, cậu mới nhận ra rằng, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*. Đại năng rõ ràng còn có thể tụ tập lại một chỗ xuất hiện.
*Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: Người giỏi còn có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn.
Bạch Kha và Lâm Kiệt như trước vẫn nhìn chằm chằm vào Tẩy Mặc Trì, chỉ thấy chưởng môn im lặng một hồi, sau đó tiếp tục lời Hồng Hiền nói: "Không nhất định là ở dưới ta, có khi còn là ở trên."
"Ở phía trên ngươi?" Một trưởng lão có râu dài đến bụng một bên nói: "Chưởng môn sư huynh, chuyện này không thể đùa được đâu!"
"Đúng vậy! Không thể đùa được đâu!" Trưởng lão trắng mập xua tay, "Không phải chúng ta phóng đại, hiện nay trong các môn phái, phần lớn chưởng môn thường là người có tu vi cao nhất trong môn phái. Ngoại trừ mấy đám lẻ tẻ của Trường Lăng, Bặc Nguyên Thần của Thanh Vân Môn cách một cảnh giới với chưởng môn sư huynh, đến giờ vẫn bế quan chưa ra, xem ra chưa có đột phá. Các môn phái khác thì càng không phải nói, nếu phải nói tới, chỉ có Tạ Kiếm của Thiếu Dương phái có thể miễn cưỡng cùng chưởng môn sư huynh ngươi sánh vai. Trừ hai người này ra, trong giới này không tìm ra được người thứ ba."
"Vậy ngươi nói xem, trong hai người này, ai có khả năng động thủ nhất?" Chưởng môn liếc mắt nhìn ông ta một cái.
"Cái này...."
Trưởng lão mập trắng nửa ngày vẫn không phun được ra một lời nào.
"Đều có khả năng, mà cũng đều không có khả năng." Hồng Hiền nói tiếp: "Chuyện chúng ta luyện chế Thất Tinh Đan, mặc dù là tuyệt mật, nhưng mấy trăm năm nay không ít vơ vét nguyên liệu quý hiếm, bọn họ nghe được một chút phong thanh cũng không kì lạ. Mọi người đều biết, Hằng Thiên Môn ta nổi tiếng về luyện chế đan dược, Bặc Nguyên Thần đang bế quan, nếu như chậm chạp không có đột phá, Thanh Vân Môn tuy có người thay thế chưởng môn, nhưng không thể cứ mãi như rắn mất đầu là chuyện tốt. Muốn mượn đan dược của chúng ta không phải là không có khả năng. Về phần Thiếu Dương Phái so với chúng ta và Thanh Vân Môn vẫn còn kém một đoạn. Có thể họ muốn thăm dò công thức đan dược, để nâng cao thực lực của toàn phái. Nói như vậy, bọn họ động chút tâm tư cũng là chuyện có thể xảy ra. Có điều—-"
Hồng Hiền còn chưa nói xong, trưởng lão mập trắng đã khoát tay một cái nói: "Vậy thì chuyện này quá rõ ràng rồi. Tình huống này phân tích một chút là có thể liên tưởng trên đầu bọn họ, làm vậy chẳng phải quá lộ liễu sao, không giống phong cách của bọn hắn."
"Người đứng đầu giới đương thời...." Chưởng môn thấp giọng phun ra vài chữ, sau đó chắp tay sau lưng quay người lại, giương mắt nhìn lên bức tượng khoác áo choàng bị che khuất dung nhan, nói: "Các ngươi an nhàn lâu, đã tự đại đến mức này sao?"
"Sao cơ?" Mấy cái trưởng lão đều sửng sốt.
"Các ngươi quên rồi sao, ngoài ba môn sáu phái... còn có chủ nhân của mười hai bí cảnh?" Chưởng môn khẽ nói.
"Mười hai bí cảnh?" Hồng Hiền trừng mắt nhìn, nói: "Thứ cho ta ngu dốt.... Mười hai bí cảnh này hiện giờ còn mấy nơi có chủ nhân nữa?"
"Năm đó chuyên này....Mấy vị đại năng trong mười hai bí cảnh, đã chết không ít rồi phải không?" Trưởng lão mập trắng bấm ngón tay tính toán: "Mặc dù bản thân ta chưa từng trải qua, nhưng cũng nghe nói chết không ít, không chết thì cũng bị thương, còn mấy ai nguyên vẹn sao? Tính toán đến bây giờ, cũng gần bốn ngàn năm không có động tĩnh gì."
"Nhưng nếu như—-" Giọng chưởng môn càng lúc càng nhẹ, nhẹ đến mức mấy vị trưởng lão cũng có chút sởn tóc gáy: "NẾu có một vị trong số họ trở lại thì sao?"
Mấy vị trưởng lão đồng thời hít một ngụm khí lạnh: "Nọ, vậy—-" lắp nắp nửa ngày, ngơ người không thốt ra được lời nào.
Chưởng môn dường như bị phản ứng của bọn hắn chọc cười, khẽ cười một tiếng, rồi quay đầu lại nói: "Có điều ta ngược lại cũng cảm thấy, khả năng này là quá nhỏ."
Mấy vị trưởng lão: "..."
Bạch Kha co rút khóe miệng: "Chưởng môn các ngươi lấy trưởng lão ra đùa đấy à."
Lâm Kiệt cười gượng hai tiếng: "Ta vừa mới nhìn thấy tay sự phụ ta đều run lên. Nhưng chẳng qua bọn họ thật sự đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng người còn lại trong mười hai bí cảnh, người nào không phải tồn tại thì chính là gần như thành tiên, đối với chúng ta mà nói chính là thần, cho dù bị thương bế quan nghìn năm không ra, đó cũng là thần! Nếu bọn họ hiện ra...."
Bạch Kha nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy cậu vẻ mặt đầy hâm mộ hướng lên nói: "Không biết có thể xin ký tên được không."
Bạch Kha: "...." Đúng là fan não tàn!
Lại nhìn trong Hằng Thiên Điện, chưởng môn dường như đã dọa mấy vị trưởng lão đủ rồi, liền kéo chủ đề trở lại vấn đề chính: "Mà thôi, cho dù những vị đại thần đó có xuất thế, chúng ta cũng không phải hoàn toàn không có cách chống cự. Trước tiên hãy lo trước mấy việc quan trọng trước mắt. Hồng Hiền ngươi lập tức đi ngay. Còn về phần Hồng Quân, Hồng Thái...."
Chưởng môn lần lượt nhìn về phái trưởng lão mập trắng và trưởng lão râu dài: "Đêm nay các ngươi đến Tái Hạ Cốc hạ một đạo cấm chế, trong lúc trọng yếu thế này không thể để xảy ra rắc rối nào."
"Hồng Đức." Chưởng môn nhìn về trưởng lão cuối cùng: "Ngươi đi phong tỏa con đường dẫn đến phía sau núi, tránh để đệ tử trong môn phái không hiểu chuyện mà đi loạn."
Bốn vị trưởng lão đều lĩnh mệnh, sau đó đồng loạt ngước nhìn chưởng môn: "Chưởng môn sư huynh, chẳng lẽ ngươi lại muốn...."
Chưởng môn chưa đợi bọn họ nói hết đã gật đầu: "Ừ."
Bạch Kha và Lâm Kiệt suýt chút nữa thở không ra hơi: Lại không nói hết lời, này là cái tật xấu gì?!
Kết quả sau một lát, chưởng môn lại nhẹ nhàng mở miệng, bổ sung nửa câu sau: "Ta đi thêm một chuyến đến Vọng Thiên Nhai."
Nói xong liền phất tay bảo các trưởng lão giải tán.
Lâm Kiệt nghe xong lời chưởng môn nói, lông mày nhíu lại: "Vọng Thiên Nhai?"
Bạch Kha hỏi: "Sao vậy?"
"Vọng Thiên Nhai không phải không còn nữa sao?" Lâm Kiệt với vẻ mặt khó hiểu: "Tôi từng thấy trong cuốn sách từng chép, thấy ghi qua, là nơi đó vốn là đỉnh núi cao nhất của môn phái ta, những người có tu vi kém một chút cũng không thể thuận lợi lên tới đỉnh. Trên đỉnh núi đó có giam giữ một đại ma đầu đương thời, sau khi ma đầu chết, Vọng Thiên Nhai cũng bị hủy hoại theo. Cho nên hiện tại Hằng Thiên Môn căn không không còn Vọng Thiên Nhai nữa!"
"Cậu chắc chắn?" Bạch Kha nghe xong lời cậu, cũng cảm thấy sự tình dường như ngày càng phức tạp hơn.
"Trước đây còn chắc chắn." Lâm Kiệt nói: "Bởi vì ta còn từng hỏi sư phụ, sư phụ cũng nói như vậy, các sư huynh đệ trong môn phái cũng đều cho rằng như vậy. Nhưng bây giờ....Xem ra không phải là có chuyện như thế."
"Trên đỉnh núi có giam giữ ma đầu?" Bạch Kha cau mày: "Nếu Vọng Thiên Nhai không bị hủy hoại như ghi chép nọ, thì ma đầu đó có khi nào...."
"Không thể nào?!" Lâm Kiệt cảm thấy khả năng này hơi dọa người, mặc dù cậu không biết ma đầu kia là ai, nhưng nghĩ đến cũng không phải là cái gì dễ đối phó.
"Nếu không thì chưởng môn đi lên Vọng Thiên Nhai làm gì?"
"...." Lâm Kiệt cau mày nửa ngày cũng không nghĩ ra lý do gì.
Kết quả chỉ thấy bên trong Tẩy Mặc Trì, chưởng môn Hằng Thiên Môn lại triệu thêm một người tiến vào.
Người đó mặt mày trắng trẻo, vóc người cao ráo, dung mạo khá đẹp, nhưng biểu cảm lúc nào cũng lộ ra vẻ ngang ngược kiêu ngạo, mười phần muốn ăn đánh.
Người đó không ai khác, người được Bạch Kha và Lâm Kiệt coi là đệ tử thân truyền thiếu đầu óc của chưởng môn Hằng Thiên Môn, Tần Hà.
Tần Hà bước vào điện, lập tức thu lại vẻ kiêu ngạo, cũng kính hướng chưởng môn làm một cái lễ: "Sư phụ!"
"Ừ." Chưởng môn gật đầu: "Gọi ngươi tới đây cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là bảo ngươi đi thông báo cho đệ tử mới nhập môn ở Tây Viên nọ, từ hôm nay không cần phải đến Tam Thanh Trì nữa."
"Ah?" Tần Hà tựa hồ có chút khó hiểu: "Sao đột nhiên lại...."
"Đừng hỏi nhiều." Chưởng môn phất tay áo: "Ngươi cũng vậy, thông báo cho mấy sư huynh đệ, dạo này đừng đến phía sau núi. Gần đây linh lực ở Tam Thanh Trì bất ổn, nếu có biến cố xảy ra, không phải thứ các ngươi có thể chịu đựng được, bất cẩn một chút là mất mạng."
"Đệ tử hiểu." Tần Hà hành lễ, sau đó gọi một tiếng với chưởng môn rồi lui ra ngoài.
Tâm tư Bạch Kha khẽ động, nói: "Xem ra thứ họ nói trước đó...Có thể là khối băng tuyết trong Tam Thanh Trì?"
"Mười phần như vậy." Một âm thanh đột nhiên truyền đến, làm Bạch Kha và Lâm Kiệt nhảy dựng.
Bọn họ quay đầu lại, chỉ thấy Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền, không biết từ khi nào đã đi tới, hiển nhiên trong lúc giao đấu cũng không bỏ sót động tĩnh ở Tẩy Mặc Trì.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");