Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Qua khoảng hơn mười phút sau, Mạc Thông đứng lên, lại quan sát một lượt mỗi người và hoàn cảnh xung quanh, sau đó mới dùng phương thức không gây chú ý như lúc đến mà rời đi.
An Tiệp không chút do dự, cầm lấy áo khoác và túi xách, đi theo ra ngoài.
Mạc Thông ngựa quen đường cũ rẽ vào một con hẻm nhỏ, lúc đầu còn có thể thấy mấy đôi yêu đương lộ thiên với một vài kẻ thích làm ăn trong bóng tối, dần dần càng ngày càng vắng người, tiếng ồn áo náo động cũng càng ngày càng xa, đến cả đèn đường cũng mỗi lúc một thưa thớt.
Một tay cậu ta đút trong túi quần, đi cũng không nhanh, tư thế tùy ý thả lỏng nhưng vẫn như bất cứ lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh quanh mình.
Xuyên qua không biết bao nhiêu con đường nhỏ không thấy bóng người như vậy, Mạc Thông đi vào một nơi còn chật chội hơn, trong ấy chỉ có một cái đèn đường còn sáng, chụp đèn đã vỡ để lại cái bóng đèn trụi lủi chập chờn chớp tắt.
Một người mặc áo khoác màu đen đứng dưới ngọn đèn
Mạc Thông đi đến, gật đầu với người đó: “Tứ ca.”
Người nọ ngẩng đầu, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, bộ dạng nhã nhặn, trên mặt thậm chí còn đeo một cặp kính không gọng, cười tủm tỉm mà nhìn Mạc Thông: “Sao, gặp con chuột già kia rồi?”
Mạc Thông rút điếu thuốc trong túi ra ngậm vào miệng, mơ hồ đáp một tiếng,“Tứ ca” rất tự nhiên móc bật lửa châm cho cậu ta: “Nói chuyện thế nào?”
Mạc Thông hít một hơi thật sâu: “Xong.”
Thần sắc “Tứ ca” không biến chuyển gì, chỉ gật gật đầu: “Lão Chuột bây giờ không còn lựa chọn nào khác, Tào Binh bức người đến đường cùng, anh vẫn nói cái tên Tào Binh này không làm được việc lớn mà, chỉ vì chút tiền này___À, đúng rồi, cậu có lấy được đồ không?”
Mạc Thông nhìn gã mang chút trêu tức: “Tứ ca, anh hồ đồ rồi sao? Lão Chuột đưa thứ đó cho tôi rồi, lão có còn muốn sống không?”
“Tứ ca” nhíu mày: “Cũng phải, cái tên lão Chuột chết tiệt này, nhưng mà tốt nhất vẫn là nghĩ cách lấy ……”
“Anh lấy nó làm cái gì?” Mạc Thông tựa lưng vào cột điện phả ra một hơi khói, cậu ta hít rất sâu, phần khói phun ra rất mỏng,“Nếu thực sự muốn Tào Binh chết cũng không nhất thiết phải dùng đến, con thỏ cùng đường còn cắn người mà___thế nhưng…anh nói xem nếu gã biết lão Chuột cùng với thứ kia đều ở trong tay chúng ta, thì sao nhỉ?”
“Tứ ca” trầm ngâm một chút: “Cậu đừng có lấy cớ, Tào Binh là kẻ hung ác lại tráo trở, anh em ruột gã còn bán đứng, loại người này không tin được……”
“Ai nói gã có thể tin đâu, cơ mà tôi nghe nói gần đây Tào Binh……” Mạc Thông nở một nụ cười không rõ ý tứ,“Hình như đang mê làm ăn bất động sản?”
“Hửm?”“Tứ ca” sửng sốt một chút,“Cậu nói vụ gã mua mảnh đất trống ở ngoại ô phía đông à? Làm sao vậy?”
“Chẳng làm sao,” Mạc Thông cười âm trầm,“Vị Địch Lão Pháo kia an phận rất nhiều năm, một mực yên lặng tẩy trắng của cải, nhưng không có nghĩa là địa bàn của sư tử có thể để cho chó hoang duỗi tay chạm vào.”
“Ngoại ô phía Đông?” Phản ứng đầu tiền của “Tứ ca” chính là phủ định,“Không thể. Địch Hải Đông đã sớm không còn hoạt động ở bên kia nữa.”
“Có thể hay không anh cứ xem đi rồi sẽ thấy, nguyên nhân cụ thể tôi sẽ không nói trước,” Mạc Thông híp mắt gẩy tàn thuốc,“Nếu không hai ta đánh cược đi……”
“Dẹp đại gia cậu đi, lại vừa ý cái xe mới của anh chứ gì?”“Tứ ca” cười nhạo,“Đánh cược với cậu? Đánh cược với cậu có mà quần cũng không còn mà mặc. Được cậu nói thế nào thì cứ làm thế ấy đi….. Giờ ai cũng biết anh có một ‘Hắc Y tể tướng’, không chừng ít nữa sẽ có người khoét góc tường, đến lúc đó cậu đừng có vượt tường nhà anh là được.”
Mạc Thông vui vẻ, biểu cảm trên mặt cậu ta lúc này đã bình thường đi nhiều, ném bỏ cái âm trầm đi, cậu ta lại giống như vẫn là thiếu niên nhiệt tình sôi nổi cạnh nhà: “Cho tôi một con Carreragt (1), trên xe lại có sẵn một tuyệt thế đại mỹ nhân thì nói không chừng tôi sẽ chạy theo thật đó, Tứ ca anh cứ cẩn thận.”
“Tứ ca” nghiêm trang chỉ vào mặt của mình nói: “Cậu thấy tôi đây có giống tuyệt thế đại mỹ nhân không?”
Mạc Thông dừng một chút: “Giống…bố mỹ nhân thì có.”
“Nhóc con này, lượn đi!”
Mạc Thông cười phẩy tay với gã: “Cứ như vậy đi, tôi về trước.”
“Hắc Y từ từ đã!”“Tứ ca” đột nhiên gọi cậu ta lại, nghiêm mặt xuống,“Cuối tháng Địch Hải Đông mừng thọ, thiếp mời đến rồi, cậu có đi không?”
“Yo, Lão Pháo ấy à……” Mạc Thông không dừng bước chân, chỉ quay đầu lại liếc “Tứ ca” một cái, khóe miệng khẽ nhếch không rõ là đang muốn cười hay đang mỉa mai,“Nghỉ cơm đi thôi.”
Nghênh ngang rời đi.
“Tứ ca” thở dài, tháo kính mắt xuống, nương theo ánh đèn đường mờ nhạt dùng góc áo lau lau, rồi đi về một hướng khác.
========================
An Tiệp vượt trước Mạc Thông, ra đến đường cái bắt xe, cũng đã rất muộn, tài xế cũng biết nhìn sắc mặt người khác, cái người trẻ tuổi kia lên xe nói địa chỉ xong thì không ư không ừ gì buồn bực ngồi đó, sắc mặt như thể đang che giấu đầy áp lực.
Nhìn vị này không chừng vừa gặp chuyện gì không hài lòng rồi. Tài xế cũng không vội bắt chuyện tự tìm mất mặt làm gì, thò tay bật radio trên xe lên, trên đài đang phát một bài hát cũ, từng chữ từng chữ vang lên rõ ràng quyện theo hương vị lả lơi.
An Tiệp xoay đầu ra ngoài cửa sổ, y đi theo Mạc Thông suốt dọc đường, trong phút chốc giật mình như thấy được An Ẩm Hồ mười mấy năm về trước, tuổi còn rất trẻ, thông minh tự cao, kiệt ngạo bất tuân…Chỉ là An Ẩm Hồ không có biểu cảm cực đoan như thế, ánh mắt cực đoan như thế.
Mạc Yến Nam cả đời làm ổ trong núi sách, không hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, cũng không hiểu lòng người. Người đàn ông này quá nhát gan, xã hội rối ren vô cùng tạo cho ông áp lực cực kì lớn, làm ông sợ hãi, thậm chí mặc cảm tự ti. Ông ta đánh mất người vợ của mình, làm cho lũ trẻ còn nhỏ đã không có mẹ, cảm thấy hổ thẹn với chúng nó…mà tất cả áy náy và yêu thương chỉ có thể biểu hiện bằng sự chú ý âm thầm.
Bọn nhỏ mỗi ngày một lớn lên, xao động và phản nghịch của tuổi thanh xuân làm cho chúng bắt đầu bất hòa thậm chí căm hận người cha vô dụng của mình, ông ta hoảng hốt, ông ta so với chúng nó còn trẻ con hơn, tâm tư đơn thuần lại không biết làm sao cho chúng hiểu.
Thằng nhóc Mạc Thông này, không thể nghi ngờ chính là một diễn viên giỏi trời sinh, có thể tùy ý biểu hiện ra hình tượng mà cậu ta muốn trước mặt những người khác nhau…Thanh niên thời phản nghịch vốn là không có gì đáng trách, chỉ là cậu ta đã chơi quá đà mất rồi.
Địch Hải Đông ___ An Tiệp nhớ kỹ cái tên vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm này, mười mấy năm trước, khi Lão Pháo còn chưa phải là Lão Pháo, hắn không gọi là Địch Hải Đông, hắn có một cái tên khác còn vang danh hơn, còn khiến cho người ta sợ hãi hơn cả___
Thụy Sư.
An Tiệp đột nhiên cảm thấy cái lý tưởng quang vinh là thay hình đổi dạng thành thật học tập để tương lai làm người có ích cho xã hội của mình có nguy cơ tan biến đến nơi rồi.
Xuống xe, liếc di động, rõ ràng đã đêm hôm mười một giờ rồi, y thở dài đi về phía tiểu khu, vừa lắc lư đến dưới lầu nhà mình, An Tiệp dừng khựng lại, mày nhíu chặt.
Dưới lầu mỗi tòa nhà đều đặt một cái thùng rác lớn, nghe nói từ sau khi dịch SARS qua đi thì việc để rác trong hành lang đã bị cấm vì mất vệ sinh, sợ lan truyền vius. Dần dần người dân cũng đã quen với việc mỗi ngày lúc tan tầm về nhà hoặc khi đi dạo thì bỏ rác rưởi nhà mình vào gói to cho vào thùng rác dưới tầng, sáng sớm sẽ có xe rác đi thu.
Ít lâu trước đó trong một lần An Tiệp đi xuống mua đồ ăn khuya đã vô tình nhìn thoáng thấy có bóng người hơi quen mắt bên cạnh thùng rác, y nhớ cô bé này, học cùng lớp với y, không phải là quá xinh đẹp nhưng cũng rất dễ nhìn,nói chuyện thì nhỏ nhẹ, chưa bao giờ thấy cô bé nô đùa nhào nhỡn ồn ào với lũ con gái dở hơi lúc tan trường.
Hình như tên là cái gì Linh thì phải.
Cô bé không ngừng tìm kiếm trong thùng rác, cái túi nilon bên cạnh đã có mấy cái vỏ chai, mái tóc nó hơi rối, thời tiết không quá nóng nực, thế mà không biết vì căng thẳng quẫn bách hay bởi đã mệt mỏi rồi, mà mái tóc dài lại bị mồ hôi áp chặt lên thái dương, dán cả xuống cằm, lúc đó An Tiệp không dám đánh động, chỉ lặng lẽ đi xuống thế nào lại im tiếng đi lên như thế.
Lúc đêm dài người tĩnh, bản thân vụng trộm tìm kiếm phế liệu lại bị bạn cùng lớp trông thấy thì người ta chịu làm sao được? Từ đó về sau An Tiệp luôn tránh xuống lầu vào khoảng thời gian kia, hôm nay không để ý, về muộn một tí, đúng là trùng hợp đến không thể trùng hợp hơn gặp ngay cô bé đang ở dưới lầu.
An Tiệp thở dài, xoay người đến cửa hàng tiện lợi hai tư giờ mua một chai bia, ngồi xuống mặt cỏ bên vệ đường chóp chép uống ngụm được ngụm chăng, dựa bóng cây che lấp chính mình, chờ cô bé xong việc.
Không biết có phải vì hôm nay là thứ sáu, có nhiều nhà làm tổng vệ sinh hơn bình thường hay không mà phế liệu dọn ra nhiều đến bất ngờ, cô bé giống như đã phải lòng cái thùng rác kia mà lui cui đến nửa ngày, ngồi ở bên ngoài vào cái tiết cuối thu này chẳng thoải mái gì cho cam, An Tiệp kéo áo khoác lại thật chặt, cả người hơi cong xuống, thấy có chút buồn bực.
Y nghĩ đến giáo sư già, nghĩ đến cái tai đeo đủ thể loại vừa nhìn đã khiến người ta tê dại của Mạc Cẩn lại nghĩ đến ánh mắt âm u của Mạc Thông, đột nhiên cảm thấy mình hứng lên một cái hình như đã chọc phải phiền toái rồi.
Chuyển nhà rồi tính, lại tiếp tục làm một phiên dịch viên be bé đi, y không sợ mạo hiểm, nhưng lại rất sợ phiền toái.
“Này? An Tiệp, cậu ở đây…giả làm cây nấm hả?”
Y đang thả hồn tận đâu đâu, không hề phát hiện có người tới gần, tên này mở miệng một cái làm cho y giật nảy cả mình. Mạc Thông dùng ánh mắt cổ quái nhìn cái người mặc áo khoác đen núp ở ven đường này, đùa chứ, nhìn đúng là y như cái nấm hương. Suy nghĩ trong đầu An Tiệp nhanh chóng phản ứng lại, y phải phát hiện ngay từ đầu rồi mới đúng, bản lĩnh im lặng không chút cảm giác tồn tại mà đến gần người khác này của Mạc Thông, tuyệt đối không phải trời sinh mà có.
Mạc Thông vừa xoa xoa tay vừa cúi gập thắt lưng nói chuyện với y: “Còn uống rượu? Anh nói chứ chú em, thất tình cũng không đến nỗi thảm thế này chứ hả?”____Biểu cảm thẳng thắn vô tư, ý trêu đùa tràn ngập, so với người vừa nhìn thấy đúng là khác một trời một vực làm cho người xem không khỏi cảm thán từ tận đáy lòng, đúng là một viên ngọc thô trong làng điện ảnh mà.
An Tiệp dựng thẳng ngón trỏ bảo cậu ta nói nhỏ chút, sau đó hất cằm về phía cô bé đang đứng: “Cô bé kia ở lớp tôi, vốn đang nghĩ giờ đi qua thì không tiện, định chờ cô bé nhặt nhạnh xong thì mới vào nhà, rốt cuộc không biết cô nhóc định đãi vàng trong thùng rác hay làm cái gì mà giờ vẫn chưa xong, tôi đây sắp biến thành cột băng rồi.”
Mạc Thông nghển cổ nhìn qua, cũng học y giảm âm lượng xuống, biểu cảm rất đáng khinh: “Ô…bộ dạng cũng được lắm, cơ mà anh thấy vẫn không bằng Tiểu Cẩn nhà chúng ta đâu.”
“Tiểu Cẩn nhà mấy người như thủy triều ấy,” An Tiệp cười khổ,“Tôi đây già rồi, thuộc loại chết mòn trên bờ cát rồi, theo làm sao kịp bước tiến mạnh mẽ của nó?”
Mạc Thông thoáng nở nụ cười, cậu đột nhiên chú ý thấy trong bóng đêm lạnh buốt, những lời của thiếu niên co ro không chút hình tượng trước mắt lại mang theo vô kể tang thương, cho dù y nói đầy châm chọc lại không chút để ý, thế nhưng tang thương ấy lại toát ra từ giọng điệu và ánh mắt.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên, cô bé kia dường như đã thu thập xong chiến lợi phẩm của nó mà đi tìm một mục tiêu khác, nó đi rất gấp, một loáng đã vượt qua một tòa nhà, không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Nè, tiểu mỹ nhân lớp cậu đi mất rồi, cậu tự do.”
An Tiệp bấy giờ mới duỗi lưng một cái, tiện tay nhặt vỏ chai lên: “Đi.”
Hai người đi thẳng đến cửa nhà cũng không nói thêm gì nữa, có lẽ là vì quá muộn rồi, lại có lẽ, đã mỏi mệt.
Trong cái thành phố này, khắp nơi đều có người lòng mang lắm mưu mô.
————
Chú thích.
(1) Xe Carreragt là em siêu xe mui trần này đây