Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không phải chờ đến bữa tối, chỉ khoảng bốn giờ chiều An Tiệp đã nghe thấy động tĩnh ở cửa đối diện, Mạc Thông nói chuyện với vị vợ trước Lý Bích Vân trong truyền thuyết của giáo sư Mạc mấy câu, sau đó là một hồi tiếng bước chân, chắc hẳn là Mạc phu nhân đi xuống lầu.
Bước chân đó không nhanh không chậm, có một loại ưu nhã đặc biệt, An Tiệp nhớ rõ người phụ nữ trên tấm ảnh, không thể nói là xinh đẹp nhưng lại cực kì có khí chất…… Thế nhưng cô ta phạm phải sai lầm, cô ta lấy phải một người đàn ông còn chưa trưởng thành, sau đó để lại quá nhiều vấn đề lịch sử, nói thẳng ra là cứ nhìn cái hướng phát triển của Mạc Thông kia thì biết bà mẹ này đã gián tiếp gây nguy hại cho xã hội như thế nào rồi đấy.
Thật lâu sau không thấy có tiếng động gì, Mạc Thông hình như là đang một mình tựa cửa chẳng nói chẳng rằng, lâu đến mức An Tiệp cho là cậu ta không còn trên hành lang nữa thì chuông cửa nhà y mới bị người ta nhấn vang.
An Tiệp lập tức đứng dậy mở cửa, động tác của y quá nhanh khiến cho biểu cảm vẫn còn chưa thu lại trên mặt cậu ta lọt vào mắt y không sót chút nào, sắc mặt người trẻ tuổi kia không thể nói là rất khó coi, nó bình tĩnh…một loại bình tĩnh nguy hiểm, trong ánh mắt lại ẩn chứa nỗi hận không nói thành lời, còn có sự cô đơn không dễ gì phát hiện.
An Tiệp để ý thấy bậu cửa đối diện rơi đầy tàn thuốc, vì thế trong lòng âm thầm thở dài, dù nói thế nào, đây cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Mạc Thông không nói nhảm nhiều, chỉ đón Mạc Du đi.
An Tiệp chờ hai người vào nhà rồi mới đóng cửa nhà mình lại, đứng dựa cửa suy nghĩ một chút, y mở cửa phòng ngủ, vali để mở trên mặt đất, quần áo thường dùng đã sắp xếp gần xong xuôi cả, cái phòng nhìn rất lộn xộn. An Tiệp do dự một chút, lại lật cái vali đã xếp gọn ra, treo lại quần áo vào tủ quần áo, nhét đồ đạc lai tủ đựng đồ, cuối cùng quăng cái vali không dùng tới vào gầm giường.
Dù sao thì ông già Trang Tử cũng nói cả rồi, cỏ dại và cột nhà, kẻ dữ và Tây Thi, to nhỏ méo tròn với quái quỷ, chung quy là một. Ý nói là nhánh cỏ với cột lớn, người có dung mạo xấu xí và Tây Thi, còn có những thứ to lớn hay nhỏ bé, hay là ngụy biện, xảo trá, yêu dị gì đó, trong mắt lão Trang người ta cũng chỉ như nhau cả thôi.
Một kẻ tục nhân chả dám tự so với thánh nhân, cơ mà noi gương người hiền đức, thi thoảng cũng phải học tập mấy vị tiền bối vĩ đại của Tổ quốc một tí, dùng quan điểm của các vị nhìn nhận vấn đề kia…ờ thì Afghanistan với Bắc Kinh, chẳng phải đều là đất ở sao? Mấy ông Taliban râu quai nón với cô tự vệ đeo băng đỏ, không phải đều là người hay sao?
Có thể thấy là chả khác gì nhau mấy, thế thì cứ ngồi ở đây trước cái đã, xem thế nào.
======================
Màn đêm buông xuống thành phố này, ngày này qua ngày kia, chưa bao giờ lỡ hẹn. Mạc Thông thu xếp cho Mạc Du xong lại gọi điện cho Mạc Cẩn xác định đến khuya nó mới về, rồi một mình ra ngoài____Rời khỏi hàng hiên chật chội, cùng với đôi mắt của đứa em gái, cái đôi mắt dường như cái gì cũng biết, lại như không biết bất cứ cái gì ấy.
Tiểu Du không giống với Tiểu Cẩn, Tiểu Cẩn là một con ngốc chính hiệu, Tiểu Du lại để tất cả vào mắt vào lòng, không nói ra, nhưng mà có suy nghĩ nhiều, hai con bé không biết là đứa nào mới cần người ta quan tâm nhiều hơn nữa.
Lý Bích Vân đến với mục đích rất đơn giản, là vợ cũ của Mạc Yến Nam lại có hai đứa con gái còn vị thành niên, tất nhiên sẽ có người báo cho bà ta rằng Mạc Yến Nam đã mất tích. Bà ta dùng tư thái kết hợp giữa đạo nghĩa và bố thí tới xem mấy cái cục nợ này cần cái gì.
Từ Vancouver tới, chiều nay bà ta xuống máy bay, lại ngay cả cơm chiều cũng không ăn đã vội rời đi, Mạc Thông buồn bực, cái salon nhà này không có đinh tán không có bàn chông, sao mà bà ta lại chỉ hận không phải dính mông vào mà nhanh chóng đi ngay như thế nhỉ?
Khi cậu bảy tuổi, Tiểu Cẩn Tiểu Du còn chưa đến bốn tuổi, sự nhẫn nại của Lý Bích Vân cuối cùng đã tới cực hạn, muốn triệt để phân rõ giới tuyến với Mạc Yến Nam, trí nhớ của cậu ta khi đó thần kì làm sao lại vô cùng rõ ràng, nhớ kĩ cái đoạn thời gian kia đến thế, đôi vợ chồng này quan hệ càng ngày càng lạnh nhạt, Lý Bích Vân tiến từ cãi cọ sang châm chọc khiêu khích, lại tiến hóa đến bước coi như không thấy thân nhân một nhà là ông ta, thậm chí cuối cùng đập xuống một cái đơn li dị bỏ chồng. Trong cả quá trình dài dằng dặc và buồn chán ấy, Mạc Yến Nam dường như chỉ có một biểu cảm một động tác duy nhất, ông ta đờ đẫn thẫn thờ thừa nhận lửa giận của bà, khúm núm co mình trong một góc sofa, trơ mắt nhìn từng động tác như phát tiết trình diễn hết lần này đến lần khác.
Trong miệng vĩnh viễn chỉ có một câu: “Anh xin lỗi em.”
Câu thoại này chưa từng thay đổi, Mạc Thông tự nhủ, máy ghi âm cũng không trung thành với cương vị công tác như ông ta.
Về sau lúc Lý Bích Vân mang theo hành lý tay trong tay một người đàn ông xa lạ nghênh ngang rời đi, Mạc Yến Nam cũng vẫn cứ ngơ ngác nhìn, ánh nhìn dõi theo rất xa, Tiểu Cẩn tuổi còn nhỏ, không hiểu được, không biết vì sao mẹ lại đột nhiên đi mất, cậu ta vừa không giữ chặt một cái, con bé còn buộc bím tóc sừng trâu đã đuổi theo rồi, bàn tay bé nhỏ cố gắng giữ chặt lấy góc áo của Lý Bích Vân, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, ngốc nghếch hỏi: “Mẹ ơi mẹ ơi, mẹ đi đâu thế?”
Sắc mặt người đàn ông lạ vụt trở nên chẳng tốt đẹp gì, Lý Bích Vân thoáng quay đầu sang, đến tận bây giờ Mạc Thông vẫn còn nhớ rõ người mẹ cao quý ưu nhã tinh tế mà có phẩm vị đó____Bà ta nhìn cốt nhục thân sinh của mình, tựa như nhìn một chướng ngại vật.
Thế gian không chuyện lạ nào không có, người ta vẫn nói hổ dữ không ăn thịt con…… Lý Bích Vân từ trước đến nay không muốn giống như chúng, vì thế bà ta rất thành công mà làm mất đi bằng được bản năng của một người mẹ rồi.
Bàn tay của Tiểu Cẩn bị gạt phắt đi, người đàn bà đã từng có liên hệ máu mủ ruột già không hề nhìn nó một cái nào, con bé quay đầu lại nhìn người cha đang muốn nói lại thôi, lại nhìn theo hướng người mẹ đi mất hút, cuối cùng lớn tiếng khóc òa.
Bắt đầu từ đó, Mạc Thông quyết định khinh thường người đàn ông vô dụng đó.
Ba anh em bọn họ, đều là những đứa trẻ không mẹ không cha.
=======================
Mạc Thông đi xuống lầu, ma xui quỷ khiến nhìn thoáng qua tầng trên, đèn trong phòng đọc của An Tiệp vẫn còn sáng, làm hàng xóm với nhau hai tháng, cậu đã biết được đại khái quy luật sinh hoạt của người này, buổi sáng sẽ không rời giường quá sớm, đôi khi còn không kịp ăn điểm tâm, thế mà đêm đến thì lại ngủ rõ khuya, phòng sách sáng đèn thường phải hơn nửa đêm mới tắt, cũng không biết là đang học hay là đang làm thêm dịch thuật nữa.
Không biết vì sao, ánh mắt của An Tiệp khi nhìn cậu luôn khiến cậu không thoải mái, đó là một loại biểu cảm như thể từ trên cao nhìn xuống, mỗi một lần nhấn chuông cửa nhà An Tiệp, người này đều không thèm suy nghĩ mà nói ngay một câu “Làm sao vậy”, cứ như tự cho mình là trưởng bối, mang theo thần sắc dung túng, dám chắc là người khác đến tìm y nhờ giúp đỡ.
Mạc Thông không hiểu vì sao một thiếu niên còn chưa tốt nghiệp trung học lại mang đến cho cậu ta cảm giác như vậy. Hôm nay gửi Tiểu Du ở chỗ An Tiệp một lúc, y thực sự không hề dò hỏi, lại mang theo ánh mắt bao dung và trấn an nói không nên lời…Đó là loại ánh mắt mà cậu ta đã vô số lần ảo tưởng từ khi còn nhỏ, đến nằm mơ cũng mơ được thấy, ánh mắt hẳn là nên có của một người cha.
Nhưng đó đã là chuyện của rất nhiều năm trước rồi.
Mạc Thông kéo kín áo khoác, cậu ta còn việc phải làm.
Một thời gian trước Tào Binh cướp của Tứ ca một mối làm ăn, đồng đạo ai cũng biết, trong nội tâm mỗi người đều có một bàn bát quái, không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chòng chọc vào náo nhiệt chỗ Tứ ca lúc này. Tào Binh kiêu ngạo thì có kiêu ngạo, cơ mà gã đích xác là cũng có vốn liếng để mà kiêu ngạo, bây giờ thì hai năm rõ mười, sau lưng gã chính là Trần Phúc Quý.
Lão pháo Địch Hải Đông làm bộ làm tịch cả ngày ăn chay niệm Phật, sản nghiệp trong tay đã tẩy trắng không ít.
Hai năm trước lại càng nhẹ nhàng cắt đứt quan hệ với lão giặc Tây đất Mỹ Trần Phúc Quý. Trần Phúc Quý tiến hóa từ khỉ da trắng đến hàng nhập khẩu, tên gốc tất nhiên không phải là Trần Phúc Quý, lão chết dấp này súng ống đạn dược thuốc phiện không gì không mó tay vào, mấy năm nay ở Trung Quốc khoắng được không ít tiền, thế là tuyên bố lão đã yêu mảnh đất này rồi, nhất định phải có một cái tên Trung thật là kêu mới chịu.
Nói thật ra thì cái tên gọi Trần Phúc Quý đậm mùi quê cha đất tổ này đúng là cũng làm vượng cho lão thật, thế lực của lão già kia càng lúc càng lớn, lòng càng lúc càng đen, đến nỗi cứ có cơ hội lên mặt là lão khoe ngay cái văn hóa nơi này mang tới vận khí tốt không ngờ cho lão, còn có ích hơn Jesus Thượng Đế gì đó nhiều.
Mạc Thông có lúc nghĩ một cách rất không hiền hậu, cái tên Trần Phúc Quý này vẫn còn chưa đủ điển hình, cho nên nhiều năm như vậy, lão trước sau vẫn cứ bị Địch Lão Pháo đè ép, nếu nâng cái tên lên một tầm cao mới trong vụ đậm chất địa phương thì nói không chừng ngôi đệ nhất ở kinh thành này chẳng đến phiên Địch Lão Pháo đâu____ví như gọi là Trần Cẩu Thặng chẳng hạn.
Giặc Tây đánh không lại rắn đất, chỉ có thể dựa theo luật rừng quốc tế kiếm chác mấy phần, đáng tiếc Địch Lão Pháo cũng không thèm cho lão tí mặt mũi ấy, nói hoàn lương là hoàn lương ngay được.
Kết quả chả hiểu thế nào mà lão Trần vừa ý Tào Binh.
Thằng cha Tào Binh rõ là như cá muối trở mình, chỉ hận không thể cả ngày hất ngược mũi lên hứng mưa, móng vuốt của con chó này lại có hạnh kiểm vô cùng xấu, nói bám ai là dính ngay lấy người đó, đối với người ngoài hung ác, đối với mình còn hung ác hơn. Lão Chuột làm thuộc hạ dưới tay gã nhiều năm, lão già mất nết cá cược mấy vòng thì tiền bạc đội nón ra đi không ít, người nghèo phát điên thì lớn gan, thành ra lôi đến cho Tào Binh rõ nhiều món nợ.
Một đoạn thời gian trước rốt cuộc bị phát hiện ra, Tào Binh trở mặt không nhận người bức lão vào chỗ chết, bấy giờ mới dẫn đến chuyện lão Chuột tìm tới Tứ ca.
Lão Chuột đi theo Tào Binh thời gian dài như vậy, nghe nói trong tay nắm được cái thóp có thể đẩy Tào Binh xuống đài, cụ thể là cái gì thì lão gian trá không nói, mọi người thì phỏng đoán ra thủ thứ lằng nhằng.
Con dao rơi ra từ tay của chính lão…… Giờ đây bị lão tự tay đẩy cho Tứ ca.
Mạc Thông đứng ở ven đường, lấy tay che gió, châm thuốc hút một hơi, động tác cực kì thuần thục, hiển nhiên không phải lính mới.
Không để cậu ta chờ lâu, một chiếc Toyota dừng lại gần đó, một tên trọc đầu chui ra, thấy Mạc Thông thì cung kính mở cửa xe cho cậu ta, gọi một tiếng: “Hắc ca.”
Mạc Thông gật gật đầu, vào trong xe.
Đầu trọc khởi động xe, Mạc Thông ung dung phun ra một luồng khói: “Vòng cho anh mấy vòng đường, đi thế nào tùy chú.”
Đầu trọc nhìn cậu ta một cái qua kính chiếu hậu: “Sao thế ạ?”
“Anh cứ thấy có người bám đuôi,” Mạc Thông dừng một chút, nhéo nhéo mi tâm, sắc mặt có chút mệt mỏi,“Có thể do tinh thần anh quá mẫn cảm, nhưng cứ phải lấy cẩn thận làm trọng.”
Đầu trọc đáp lời, “Hắc Y tể tướng” sau lưng Tứ ca hắn đã sớm nghe nói qua, người này âm độc cực kỳ, lòng đầy tính toán. Lúc đầu may mắn được gặp đúng là dọa cho hắn giật nảy mình, ai mà ngờ được “Hắc Y” như bóng ma đó lại là một thằng nhóc chưa mọc đủ lông cơ chứ.
Nhưng đúng là có một thằng nhóc như vậy, làm cho Tứ ca như rắn hổ mang mà cũng phải nghe theo răm rắp.
“Hắc ca, Tứ ca bảo em nói cho anh một tiếng, hôm nay lão Chuột lại muốn gặp……”
“Không gặp.” Mạc Thông không cần suy nghĩ đã đáp lại,“Ông đây không rảnh.”
“À,” Đầu trọc dừng một chút,“Nhưng…… Lão Chuột……”
Mạc Thông dừng một lát, trầm giọng mở miệng: “Bảo ai đến xem qua đi, lão muốn cái gì thì đừng có để ý.”
“Lão chẳng phải Tào Binh……”
Mạc Thông tiện tay ném điếu thuốc xuống, tiện chân giẫm nát, cũng chẳng quan tâm mình đang ngồi trong xe, dưới chân còn trải thảm: “Chú không cần xen vào, cứ làm như lời anh là được.”
Trò hề này, Tứ ca cùng Tào Binh đều cho rằng Địch Lão Pháo không có liên quan …… Mạc Thông lắc đầu, ai là người trong cuộc, còn chưa nói chắc được đâu.