Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mãi hồi lâu, Trần Phúc Quý mới nở một nụ cười, thả lỏng thân thể dựa lưng vào sofa: “Trình độ Trung văn của tôi đây bình thường mà thành ngữ của mấy người toàn bốn chữ, nhìn qua chả khác gì nhau, tôi cũng không hiểu lắm. Chẳng qua, Hắc Y tính toán sớm như vậy, là để đề phòng cái gì?”
Mạc Thông khẽ nháy mắt một cái, cười tủm tỉm mà nói: “Chú Trần nói câu này khách khí rồi, tôi có thể đề phòng cái gì được chứ? Chẳng phải là sợ khi chú Trần hỏi đến còn chưa sẵn sàng giao phó hay sao? Lại nói đến lúc đó mà luống cuống tay chân thật, chẳng lẽ không phải là không nể mặt ngài? Danh sách ___bao gồm cả cái phần Tào Binh muốn dời đến Đông Giao mà chưa kịp, cũng đã chỉnh lý xong rồi, ngay bây giờ đã có thể cho người đi lấy…… Tứ ca?”
“Sao?” Trạng thái của Hứa Lão Tứ hiển nhiên là không tốt lắm.
“Sổ sách hôm qua tôi bảo người mang đến cho anh đâu?”
“A? À…À, cuốn sổ kia ấy hả, mang theo đây, sợ chú Trần muốn xem, mang theo đây.” Hứa Lão Tứ khẽ vươn tay, một bảo tiêu bên cạnh nhanh chóng đưa lên một cuốn sổ nhỏ,“Anh còn chưa kịp xem đâu, ai ngờ động tác của chú nhanh thế chứ?”
Hắn đưa sổ cho chú Trần: “Ngài xem qua xem, có cái gì không ổn thì chỉ điểm cho hậu bối một chút.”
Trần Phúc Quý nhận lấy lật từ đầu đến cuối một lần, cuối cùng thở dài để sổ sang một bên: “Hậu bối à hậu bối…… Trung Quốc mấy người có câu nói thế nào ấy nhỉ? Hoàng Hà sóng trước sóng sau gì đó ấy?”
“Trường Giang sóng sau đè sóng trước.” Hứa Lão Tứ cười nói.
“Trường Giang sóng sau đè sóng trước!” Trần Phúc Quý dùng sức vỗ vỗ vai Mạc Thông, lắc đầu, ý tứ sâu xa nói với Hứa Lão Tứ,“Tôi thật hâm mộ cậu đấy, có một người tuổi trẻ tài cao như thế giúp cho.”
Hứa Lão Tứ nửa thật nửa giả khách sáo một hồi, bấy giờ mới đưa người rời đi.
Chờ mấy người họ đi rồi, Trần Phúc Quý mới lại châm một điếu xì gà, hít sâu một hơi, sau đó ung dung phà khói___Ý của Hắc Y là gì? Ngoài mặt là a dua với lão, dâng lên món lời ngon cho lão hớt, tự nguyện để lão ngư ông đắc lợi, nhưng mà trên thực tế…chính là đang phô bày thực lực của mình.
Là một thái độ gần như thị uy tuyên bố___Không có Trần Phúc Quý lão, Tào Binh cũng không phải đối thủ của cậu ta.
Trong cái mối quan hệ nửa phụ thuộc nửa hợp tác này, để cho mình nhìn thấy thực lực của chúng, là không muốn mình lật lọng hay sao ?
Có được năng lực như thế, tâm cơ như thế, lại cam tâm tình nguyện uốn mình làm thủ hạ cho đồ bỏ đi Hứa Lão Tứ….thật đúng là một người trẻ tuổi thú vị.
=================================
Hứa Lão Tứ ngồi vào xe liền nổi nóng: “Hắc Y cậu làm cái gì vậy ? Cậu có biết hành vi vừa rồi của cậu là khiêu chiến với Trần Phúc Quý không? Cậu thật đúng là…… Ai!”
Mạc Thông lấy một điếu thuốc lá trong túi quần, cúi đầu châm, dưới ánh lửa yếu ớt trong bóng tối, khuôn mặt cậu ta không có biểu lộ gì, đôi mắt đen sẫm nhìn chăm chú điếu thuốc trên những ngón tay, chẳng nói chẳng rằng.
“Hôm nay lão không chấp nhặt với cậu, nhưng mà cậu có nghĩ tới……”
“Tôi chẳng a dua với Trần Phúc Quý, lão cũng nhìn ra được.” Mạc Thông ngắt lời hắn, không hiểu sao trong giọng điệu bất cần lại có chút lạnh lẽo,“Trần Phúc Quý không tin Tào Binh, lão chẳng tin ai cả. Lão giặc Tây trơn như chạch, hôm nay có thể bán Tào Binh, mắt trước mắt sau cũng có thể bán chúng ta.”
Mạc Thông dừng một chút, hít mấy hơi khói sâu.
“Vậy cậu……”
“Tứ ca, anh vẫn không rõ con người của lão giặc Tây sao? Nếu không để cho lão nhìn thấy điều gì ngoài dự kiến, hôm nay lão thấy anh rời đi thì đã bắt đầu xem xét con rối tiện nhặt tiện vứt tiếp theo rồi.” Mạc Thông cười lạnh một tiếng chặn họng hắn,“Lão chó Pug ấy mà, cho xương thì xun xoe chạy đến chỗ anh, không có gì béo bở sẽ cắn anh một phát…..”
Hứa Lão Tứ ngẩn người, sắc mặt biến ảo mấy lần, may mà trên xe tối không ai nhìn ra. Hắn im lặng một lúc mới nói tiếp: “Cậu cũng không thể chẳng nói tiếng nào với anh thế……”
“Chuyện này tôi làm cũng gấp, chưa kịp nói với anh, xin lỗi.” Mạc Thông nở nụ cười,“Trước khi đến đầu phố thì dừng, tôi xuống.”
Cơ mà Tứ ca…… Cho dù tôi ngàn sai vạn sai, giao tình nhiều năm như vậy, không nói kề vai sống chết nhưng trong nội tâm chưa từng coi anh như người ngoài, hôm nay ở trước mặt Trần Phúc Quý, anh vội vàng gấp gáp phủi sạch quan hệ với tôi, là vì cái gì?
Là vì cái gì?
====================================
Mạc Thông đổi mấy cái taxi mới chậm rãi đi về tiểu khu. Lưng cậu ta hơi cong xuống, không thể không nói ở cùng mấy người kia thực sự là mệt muốn chết, thế nhưng nó lại mang đến sự kích thích, ân oán tình thù, đối chọi lẫn nhau, sinh tử không màng …còn có cảm giác thành tựu khó nói nên lời.
Cậu ta say mê cảm giác ấy, cũng say mê thân phận ấy___ cái thân phận hoàn toàn khác biệt với người cha đầy uất ức kia, như thể trong tiềm thức cậu ta vẫn khát khao thay đổi và phá vỡ nó.
Mạc Thông từ xa đã nhìn thấy cửa nhà mình, An Tiệp đứng dựa tường, hai tay khoanh trước ngực, một chân khi có khi không gõ gõ xuống sàn. Cậu ta vô thức treo lên khuôn mặt tươi cười nhiệt tình pha chút trêu chọc, giơ tay chào hỏi: “Cậu muốn ra ngoài thể nghiệm cuộc sống lao khổ ngoài trời đông giá rét của quần chúng nhân dân……”
An Tiệp ngẩng đầu nhìn cậu, không hề cười, dùng giọng điệu thản nhiên ngắt lời: “Cậu đi đâu?”
Mạc Thông sững sờ: “Sao……?”
Không biết do rét lạnh hay vì lý do nào khác, sắc mặt An Tiệp có chút xanh xao, đôi mắt bình thường nhìn ai cũng mang ý cười hoàn toàn mở ra nhìn cậu ta, con mắt rất sáng, dưới ánh đèn đường yếu ớt lại trở nên lạnh lẽo khác thường.
“Cậu đi đâu?” Y hỏi lại một cách máy móc.
Một nháy mắt đó, trong lòng Mạc Thông dâng lên một loại ảo giác như thiếu niên này biết hành tung của mình, cậu ta nở một nụ cười khô khan: “Cậu tìm anh có việc ? Có việc tìm anh thì gọi điện thoại……”
An Tiệp cười cứng ngắc: “Tôi tìm cậu ? Tìm cậu làm cái gì…Chẳng qua tốt nhất cậu nên về xem em gái mình đi..”
Lông mày Mạc Thông nhăn lại từng chút một: “Đứa nào, Tiểu Cẩn hay Tiểu Du, làm sao?”
“Lúc ăn cơm tối Tiểu Cẩn đã về…… Sau đó,” An Tiệp dừng một chút, cơ thịt trên hai má căng thẳng rồi thả lỏng, thấp giọng nói,“Người trong đơn vị của ba cậu tới…..”
Mạc Thông chưa kịp nghe xong lời y nói, đã vùng mạnh xông vào hàng hiên chạy lên lầu.
An Tiệp đứng tại chỗ không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn xuống mặt đất___Y đột nhiên không biết mình cố sức thậm chí liều mạng cầm súng giúp đỡ thanh niên này như vậy có ý nghĩa gì, Mạc Thông lãnh khốc không chút tình cảm, cậu ta cảm thấy người trong cả thế gian này có lỗi với mình, cho nên cậu ta cũng muốn quay lưng lại với cả thế giới, vì cái lũ gọi là…gọi là anh em đồng đạo không bằng cầm thú kia, ngay cả em gái ruột của mình cậu ta cũng chẳng buồn phân ra một chút tinh thần mà chăm nom !
Cậu ta không ngẫm lại xem hai cô bé kia còn nhỏ như vậy, cậu ta ngày ngày sống trên lưỡi đao sẽ mang lại cái gì cho gia đình sao? Không ngẫm lại xem con mọt sách già Mạc Yến Nam trên tâm lý chỉ sợ vẫn là một đứa nhỏ chưa cai sữa, đã làm thế nào để một mình chống đỡ gia đình ấy sao ?
Cái đồ hại người hại mình hại gia đình hại xã hội đó, quan tâm cậu ta làm cái khỉ gió gì? Cứ để cho cậu ta tự sinh tự diệt luôn cho rảnh, đỡ cho giáo sư già chết rồi mà còn phải long đong.
An Tiệp đút tay vào túi quần, cười lạnh một tiếng, chậm rãi xoay người vào nhà.
===================================
Lúc Mạc Thông xông vào trong nhà, Tiểu Cẩn và Tiểu Du đang một đứng một ngồi trong phòng khách, Tiểu Du ngồi trên ghế sa lon, Tiểu Cẩn dựa vào vách tường đối diện, mái tóc đủ loại màu sắc rối tung, vành mắt vẽ mấy vòng đen gấu trúc bị nước mắt rửa trôi tèm lem, phấn son trên mặt hỗn độn như một con hát cố tình trang điểm cho xấu xí.
Nó nhìn chằm chằm vào Tiểu Du, đôi mắt mở thật to không hề chớp lấy một lần, nước mắt lại giàn dụa rơi xuống, có giọt đọng lại trên quần áo, có giọt vỡ tan trên mặt đất, Tiểu Du cúi đầu, không nhìn nó.
Mạc Cẩn tới tới lui lui, trước sau như một chỉ hỏi mỗi một câu: “Vì sao hai người đều biết, mà không nói cho chị biết?”
Mạc Thông khẽ khép cửa lại, thở dài, đưa tay vỗ vai Mạc Cẩn lại bị con bé nghiêng người tránh, cặp mắt mở to khác thường cũng lập tức chuyển sang phía cậu: “Anh cũng biết chuyện của ba, vì sao không cho em biết?!”
Mạc Thông thấp giọng nói: “Anh sợ em bị kích động, em xem chẳng phải……”
“Vâng, phải, em kích động, em kích động đấy !” Mạc Cẩn vừa gật đầu vừa lùi về phía sau, đôi môi run rẩy như muốn nặn ra một nụ cười châm chọc, đáng tiếc nó không thành công,“Các người không kích động có phải không? Các người sớm mong ông ấy chết có phải không….. Tốt nhất cứ sống không thấy người chết không thấy xác như vậy, các người đỡ phải đốt giấy để tang, đỡ phải mua hũ tro dựng bia mộ cho ông ấy phải không!”
“Mạc Cẩn!” Mạc Thông nhíu mày quát lên một tiếng trầm thấp, hít vào một hơi thật sâu, “Em đừng có quá đáng____”
Mạc Cẩn ra sức lau mạnh khuôn mặt: “Tôi biết đầu óc tôi không bằng hai người, tôi học hành không tử tế, tôi đâm đầu đi gây chuyện thị phi, tôi ngày ngày đối nghịch với ông ấy, tôi cứ nhìn thấy ông ấy vui vẻ là toàn thân không thoải mái muốn chọc ông ta buồn giận mới thôi, tôi bỏ nhà trốn đi, tôi dây dưa không dứt bám mãi không tha chuyện của ông ấy với mẹ! Nhưng mà đó là ba tôi…ba ruột của tôi!”
Tiểu Du chấn động, trong mắt cơ hồ có ánh nước lóe lên, nó vội vã lấy tay lau đi, lại cúi đầu, tóc mái hơi dài che đi đôi mắt.
Mạc Thông kinh ngạc đứng đó, đầu óc như thể đã bị một câu của nó làm cho trống rỗng.
Mạc Cẩn tựa hồ nở nụ cười, hoặc cũng có thể là chỉ hừ một tiếng. Nó dùng sức đẩy cậu ta sang một bên, mở cửa. Chiếc đèn cảm ứng âm thanh trên hành lang bị tiếng mở cửa của nó đánh động, vụt sáng lên.
An Tiệp tựa mình trên khung cửa đối diện, giống như đang chờ nó đi ra vậy.
Mạc Cẩn dừng bước, đột nhiên cảm thấy càng lúc càng tủi thân, càng lúc càng khổ sở đến mức chẳng cách nào thừa nhận nổi. Nó chạy những bước lảo đảo vọt tới trong lòng An Tiệp, vùi đầu vào hõm vai y, hai tay bấu chặt lấy vạt áo y khóc òa nghẹn ngào. An Tiệp nhẹ nhàng vỗ lưng nó, vừa như hữu ý lại vừa như vô tình ngẩng đầu nhìn Mạc Thông đang yên lặng đứng trước cửa nhà.
Từ lần đầu gặp mặt, An Tiệp dường như luôn mang theo thái độ hữu hảo mà quen thuộc, thế nhưng cái nhìn này lại như đang nhìn một người xa lạ. Mạc Thông mơ hồ cảm thấy, có cái gì đó hình như đã đổi thay.
Tiểu Du từ trên ghế salon đứng lên, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào phòng mình, gắt gao đóng chặt cửa lại.
_____________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A____Chương này thiệt bi thương
Mạc Thông à Mạc Thông, mi chính là thằng nhóc không có lương tâm~~~~ lão nương nhịn mi lâu rồi đó!
Chuẩn bị ngược đi ~