Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit & Beta: Calcium
Tạ Trảm Lưu nhấc ống tay áo, tóc dài như thác, tùy ý dùng một một cây mộc trâm búi lên sau đầu, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ sạch sẽ. Thần sắc hắn đạm mạc, ánh mắt lại chuyên chú, nếu không phải hắn đang cẩn thận nấu cháo thì có khi sẽ nghĩ rằng hắn đang nghiên cứu bộ kiếm pháp mới.
Hắn múc một muỗng cháo nếm thử, cảm thấy hương vị vừa ăn mới tắt linh hỏa. Tiến vào trong động, tự mình mang chén cháo đến bên giường đá, bế Hà Thiên Lý ngồi dậy, bón y ăn.
Hà Thiên Lý lúc này bụng đã lớn nhíu mày, ôm bụng gian nan ngồi dậy. Chầm chậm hoạt động thân thể mình, đưa lưng về phía Tạ Trảm Lưu, không muốn ăn mà cũng chẳng muốn nhìn thấy hắn.
Tạ Trảm Lưu buông chén: “Xem ra người không đói bụng.”
Dứt lời, hắn liền buông chén ra khỏi động.
Hà Thiên Lý nghe thấy động tĩnh, một lúc lâu sau mới quay đầu lại nhìn, không thấy người nữa. Trong lòng bỗng nhiên thấy ủy khuất, chuyện mang thai khiến y buồn mất mấy tháng. Nếu không phải trước kia biết được tiên đoán của Tư Mệnh Cung thì dù có trải qua thêm mấy chục năm nữa, cảm xúc cũng khó mà bình ổn lại được khi gặp cái chuyện động trời là lớn bụng thế này.
Nhìn lại bụng mình, hiện tại đã tám tháng. Bụng tròn to đến mức cúi đầu cũng không nhìn thấy hai chân, ngồi dậy một lúc là đau eo, lưng mỏi. Khó chịu đến mức cả người y đều không thoải mái, có đôi khi nửa đêm chân còn bị chuột rút.
Mấy tháng đầu ăn gì phun nấy, mấy tháng sau thì cái gì cũng thèm ăn, thật sự quá phiền phức. Mỗi ngày đều không có thời gian dư thừa tinh lực, luôn luôn trong trạng thái mơ màng buồn ngủ, ban ngày còn phải ra ngoài động tản bộ.
Tuy nhiên trong lúc mang thai, Tạ Trảm Lưu lại luôn ở bên cạnh y, mặc cho y sai khiến. Những lúc nào Hà Thiên Lý không ngủ được thì hắn cũng đừng mong có thể được nghỉ ngơi. Hà Thiên Lý tiều tụy mất hai tháng, Tạ Trảm Lưu so với y có khi còn tiều tụy hơn, nhìn qua có khi còn tưởng người mang thai là hắn.
Nhưng giai đoạn gần đây hắn lại không như vậy nữa, hay chưng ra bộ mặt không vui vẻ gì. Hà Thiên Lý có cảm giác dường như Tạ Trảm Lưu đã không còn kiên nhẫn nữa, mấy tháng đầu còn khom lưng cúi đầu cực kỳ ân cần. Hiện tại chỉ sợ là hắn cảm thấy y sắp sinh, đứa nhỏ sẽ không còn vấn đề gì nên liền không quan tâm đến y nữa.
Hà Thiên Lý cười lạnh, trời đúng là không chiều lòng người.
Thân thể cử động khó khăn, bưng chén cháo lên, từng muỗng từng muỗng ăn xong. Không thể không nói, trù nghệ của Tạ Trảm Lưu không tồi, nếu hắn không đi theo đường kiếm tu thì đến nhân gian làm đầu bếp chắc chắn sẽ rất đắt hàng.
Hà Thiên Lý nghĩ như vậy, trong một góc nhỏ tâm tình tưởng tượng đến việc Tạ Trảm Lưu bỏ qua thân phận kiếm tu cao cao tại thượng, làm một phàm nhân vì kiếm kế sinh nhai hàng ngày mà nhìn sắc mặt người khác.
Điều này dường như có thể an ủi được phần nào khó chịu trong lòng y.
Bất chợt lại trở nên khó chịu, y cảm thấy Tạ Trảm Lưu có thiên phú trong việc tu luyện thì cũng thôi đi, dựa vào cái gì mà các chuyện vụn vặt khác cũng có thể làm tốt đến như thế? Hoàn mỹ không có một khuyết điểm, rõ ràng là một tên ‘bạo tặc’
Ngụy quân tử!
Bề ngoài thì như vầng trăng sáng, cao thượng khéo léo, trên thực tế thì —–!
Hà Thiên Lý hồi tưởng lại lúc chưa mang thai, ngày đêm bị bắt giao triền, rõ ràng đã xin tha nhận sai rồi mà hắn còn không chịu buông tha! Nhớ lúc đó, y bị làm tới mức tơi bời, khóc thút thít xin tha, sao hắn không ‘cao thượng’ mà buông tha cho y chứ?
Hà Thiên Lý càng nghĩ càng giận, ăn càng nhanh hơn.
Đến lúc Tạ Trảm Lưu tiến vào đã thấy y ăn hết bát cháo liền hỏi: “Muốn ăn nữa không?”
Hà Thiên Lý ném chén xuống, âm thanh lạnh lùng nói: “Không cần.”
Tạ Trảm Lưu gật đầu, đưa cho y hai trái cây.
Đó là loại trái cây đặc biệt của tiểu bí cảnh, bỏ lớp vỏ đi thì bên trong là một chất lỏng màu trắng ngà có mùi hương ngọt ngào nồng đậm, uống xong có cảm giác mát lạnh. Quan trọng nhất là còn làm no bụng.
Hà Thiên Lý có thể không ăn cháo nhưng không thể từ chối loại trái cây này. Vì thế muộn tao mà tiếp nhận, ăn xong liền trở mặt không quen.
Tạ Trảm Lưu ôm lấy y, nhẹ giọng nhắc nhở y đứng lên đi lại một chút.
Hà Thiên Lý lạnh mặt, đối với bộ dạng khom lưng cúi đầu của hắn, trong lòng y đặc biệt khoái trí. Nhưng nghĩ đến nguyên nhân mà đối phương khom lưng cúi đầu là vì đứa nhỏ trong bụng, lại cảm thấy tức giận.
Vì thế y tránh khỏi Tạ Trảm Lưu: “Không cần ngươi nhắc, ta còn chưa muốn chết.”
Y sải bước về phía trước, lại không nhìn đường dưới chân mà suýt bị ngã. Tạ Trảm Lưu sợ tới mức thiếu chút nữa một kiếm bổ đôi đường phía trước, chạy nhanh tới bế y.
Hà Thiên Lý sửng sốt, nhìn chằm chằm vào mặt đất vừa rồi suýt ngã xuống. Nơi đó hiện tại có một vết kiếm thật sâu.
Tạ Trảm Lưu tuy thật sự không bổ đôi chỗ đó ra nhưng vẫn lưu lại dấu vết.