Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gần đây tương đối mưa nhiều, thời tiết thay đổi thất thường, rõ ràng đang là mùa thu, nhưng lại thường xuyên cảm thấy oi bức. Hôm nay mới vừa quá bảy giờ, sắc trời liền trở nên u ám, tựa hồ như sắp có một trận mưa to.
Loại thời tiết này quán bar hẳn là không có sinh ý* mới đúng , vậy mà Chung Lý vẫn kiên trì xuất môn, hắn nhiệt tình như vậy làm Âu Dương thực cảm thấy khâm phục.
*sinh ý: khách
Nếu Chung Lý có thể theo học tập tại một trường âm nhạc chính thống, hiện tại chắc chắn có thành tựu, nhưng học phí nơi đó đối với bọn họ thật sự rất đắt.
Chung Lý mồ côi cha từ nhỏ, kinh tế trước sau cũng không dư dả, hơn nữa bộ dạng cao lớn thô kệch, thành tích học tập lại không tốt, mẫu thân hắn làm sao nhìn ra cái gì gọi là khí chất nghệ thuật gia của hắn. Tốt nghiệp, liền sớm đi làm việc.
Nhưng Âu Dương Hi Văn cũng không phải chỉ một hai lần bị những khúc nhạc của Chung Lý làm cho cảm động, nên vẫn rất tin tưởng người bạn này của anh là tràn ngập tài hoa, là viên ngọc thô chưa được mài dũa. Tháng này chờ nhận được tiền lương, Âu Dương tính toán sẽ đi mua vé biểu diễn cuối tháng của một ban nhạc nổi tiếng đưa cho Chung Lý.
Chính là cái vé đó phi thường “hot”, số lượng cực hữu hạn, có tiền cũng chưa chắc mua được.
Nghe được tiếng đập cửa, Âu Dương liền đứng lên: “Đã nói với cậu không cần xuất môn…..”
“Thầy.”
Ngoài cửa không phải là Chung Lý trở lại mà chính là vẻ ngại ngùng của Tiếu Huyền.
“A, em, em như thế nào lại…..”- Âu Dương rất ngạc nhiên, cảm giác vui sướng trong nháy mắt trở nên mãnh liệt, làm cho anh có điểm nói lắp.
“Hôm nay mưa thật sự lớn a.”
“A, em không mang dù….”
“Đi được nửa đường trời mới bắt đầu mưa, gần đó lại không có siêu thị để ghé vào mua dù, em một đường chạy ngay đến đây.”- Tiếu Huyền hai má phúng phính, tóc ướt bết vào hai gò má trắng nõn, đôi mắt vốn đã to nay là càng thâm sâu đen láy, thật sự nhu thuận đáng thương.
“Như vậy a, em, em chờ thầy một chút, thầy lấy khăn mặt cho em lau.”- Bị hắn nhìn vô tội vạ như vậy, Âu Dương không biết phải làm sao- “Quần áo cởi ra hong khô một chút, bằng không sẽ bị cảm lạnh…. a, ngay cả sách cũng mang ra hong đi.”
Tiếu Huyền người đầy nước bước vào phòng khách, làm dơ cả sàn nhà vừa mới lau, nhưng Âu Dương cũng không hề phát hiện, chỉ lo chạy tới chạy lui tìm khăn mặt, trà nóng.
Anh không ý thức được rằng, tâm tình của anh toàn bộ đã bị Tiếu Huyền nắm rõ trong lòng bàn tay.
“Thầy, em có thể mượn nơi này tắm rửa một lát được không?”- Tiếu Huyền chỉ vào phần quần áo phía dưới đã bị vấy ướt hết cả, mặt méo xệch- “Đều dơ…..”
“A, có thể.”- Âu Dương vội dẫn hắn đến phòng tắm- “Em xem, vòi nước ấm bên này, còn nước lạnh thì bên này….”
Hắn hình như đã biết quá rõ công dụng của loại thiết bị phòng tắm này, khi Âu Dương chỉ hắn cách điều thủy hắn liền đứng ở phía sau, phần ngực chạm nhẹ vào lưng của Âu Dương.
Rõ ràng tiểu hài tử này cũng chỉ cao ngang ngửa mình, vậy mà toát ra khí thế bức người khiến kẻ khác không thể xem thường, Âu Dương không biết vì sao tay mình lại chảy đầy mồ hôi- “Em cứ chậm rãi tắm rửa, cần gì cứ gọi thầy.”
Sau khi đóng cửa được một lúc lâu, Âu Dương mới nhớ tới bản thân vẫn chưa chuẩn bị quần áo sạch sẽ đặt sẵn bên trong.
Nhưng lại nghe bên trong truyền ra tiếng nước chảy, anh định gõ cửa, thế mà cuối cùng vẫn là ngượng ngùng cầm quần áo chờ bên ngoài.
Mặc dù chỉ là một học trò đang tuổi trưởng thành, nhưng nếu không tính đến điểm này, thoạt nhìn quả thật vừa nam tính vừa thành thục, cả cách đối đãi của một tiểu hài tử như trước đây cũng không còn. Chính mình lại có những rung động nho nhỏ, Âu Dương chỉ còn biết thở dài.
Tiếng nước chợt ngừng chảy, Âu Dương còn chưa kịp nghĩ đến nói cái gì, cửa đã mở.
Tiếu Huyền cúi đầu buộc khăn tắm ngang hông, tay cầm lấy mép khăn, nửa thân trên lõa thể, gương mặt hiện ra biểu tình đầy bướng bỉnh.
Thiếu niên cao lớn, thân thể trần trụi mà mềm dẻo, bỗng nhiên xuất hiện đột ngột làm cho tầm nhìn của Âu Dương không kịp phòng bị. Hai đồng tử của Âu Dương nhất thời mở lớn, sợ đến mức vội điều chỉnh đôi mắt lại, không dám tiếp tục nhìn.
“Thầy ơi, quần áo đều bẩn cả, em phải mượn của thầy để mặc thôi.”
“À, phải, này, này cho em.”- Âu Dương nghiêng người đem quần áo dúi cho hắn, vẫn không dám nhìn thẳng.
“Thầy, thầy đang làm gì vậy?”
“A, không, em mau mặc quần áo vào đi, bằng không sẽ bị cảm lạnh.”
Tiếu Huyền vừa nghe đã “Uhm” một tiếng, tay liền mở khăn tắm ra.
Âu Dương “a…a” mấy tiếng, vội lùi về phía sau vài bước- “Cái đó không nên để lộ trước mặt người khác như vậy…..”
Tiếu Huyền cười rộ lên gương mặt phi thường đáng yêu: “Thầy, có gì đâu, chúng ta đều là nam nhân a.”
Ánh mắt vẫn tiếp tục trốn tránh, loại cử chỉ mất tự nhiên này chỉ sợ ngược lại sẽ lộ ra tính hướng của mình, Âu Dương sau một lúc rối bời bắt đầu khôi phục, lấy lại bình tĩnh, cổ họng tằng hắng hai tiếng mới đối diện với Tiếu Huyền.
“Thầy, trước tiên thầy giúp em cầm quần áo đã.”
Thiếu niên trước mắt vô luận trong trường hợp nào cũng đều rất anh tuấn, cơ thể nam sinh mười sáu tuổi dĩ kinh phát dục*rõ ràng là vẫn thường xuyên rèn luyện thân thể, khiến cho người khác sinh lòng ganh tị.
* dĩ kinh phát dục: đã qua thời kì dậy thì
Nhưng Âu Dương không còn tâm tình nào mà hưởng thụ, trong lòng chỉ có thể nơm nớp lo sợ khi Tiếu Huyền giải khai khăn tắm, rồi thay đến cái quần đùi cùng với áo sơ mi khổ lớn.
Tuy rằng đã muốn mở hai con ngươi, tận lực thông lược, tốc độ mặc quần áo của Tiếu Huyền cũng không phải là chậm, nhưng chung quy vẫn có thể thấy được. Dù chỉ là cảnh tượng trong một giây, cũng đủ làm cho Âu Dương bị chấn động.
“Nguyên lai Tiếu Huyền là như vậy nga…..”- giọng nói đáng sợ cứ như thế quanh quẩn trong đầu, khiến cho Âu Dương cả hai má cứng ngắc lại, mãi cũng không sao nói nên lời.
Không cẩn thận nhìn thấy cả thân thể xích lõa của học trò, sau nửa giờ đồng hồ Âu Dương vẫn không thể trấn tĩnh, chỉ có thể cố gắng giảng giải những lý luận trên sách vở, nhưng chính là đầu lưỡi trở nên vụng về, không linh hoạt, biểu tình cũng có chút sượng sùng.
“Thầy à, câu này, cách nói của thầy không đúng đi?”
Vẻ mặt Tiếu Huyền vẫn rất hồn nhiên, bộ dáng không có lấy nửa điểm mất tự nhiên, cứ hướng người anh mà dựa vào. Nghĩ cho cùng, các nam sinh thường xuyên sinh hoạt cùng nhau, phòng thay quần áo, phòng tắm tập thể đều có thể thấy thân thể đối phương và vân vân, đó cũng là chuyện thực bình thường. Chỉ có anh ôm mối tâm tư khác người mới trở nên khẩn trương như vậy đi.
“A, thầy, cổ bên này của thầy có điểm đỏ.”
Cảm nhận được ngón tay Tiếu Huyền không ngừng vuốt ve lên xuống, Âu Dương lắp bắp kinh hãi, phản ứng có hơi quá mức, chỉ có thể cười: “Là do muỗi cắn, mùa thu đặc biệt nhiều muỗi mà.”
“Bên này cũng có, thầy, để em thượng thuốc mỡ giúp thầy.”- Tiếu Huyền ánh mắt đen láy sâu thẳm, vẻ mặt lại nhu thuận thân thiết.
Tiếu Huyền cũng không hề nói dối, mấy điểm kia trên nền da nhợt nhạt của anh thực sự hiện ra rất rõ.
Trên tay dính thuốc mỡ trong suốt mát lạnh, còn có thể tùy ý chạm vào, Tiếu Huyền lúc này mới phát hiện ra, “con mọt sách” không chỉ có cái cần cổ tái nhợt, còn có bả vai đơn bạc lộ ra đường cong gầy gò, trên miệng tiếu ý càng sâu – “Thầy …”
“Huh?”
Tiếu Huyền nhích lại gần người anh, ôm lấy bả vai anh, mang tư thế một người bạn tốt đang ân cần hỏi han: “Thầy đã có bạn gái chưa?”
“A?”- Âu Dương lấy lại một chút trấn tĩnh- “Không có, vì cái gì lại hỏi như vậy?”
“Em tò mò thôi.”- đôi mắt to của Tiếu Huyền đảo qua đảo lại- “Em cũng chưa từng có bạn gái…”- Hắn mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, dừng lại một chút- “còn nghĩ rằng thầy có kinh nghiệm, muốn đến lĩnh giáo một chút.”
“A”- Âu Dương ngẫm lại anh đã từng tuổi này, một chút kinh nghiệm tình trường cũng không có, bản thân cũng có chút uể oải.
“Vậy thầy có từng thích qua người nào không?”
“Cũng không có….”- Mức độ uể oải ngày càng gia tăng- “Bất quá em còn nhỏ tuổi như vậy, còn là khảo sinh, trước không cần phải nghĩ ngợi nhiều đến vậy, bạn gái có thể chờ lên đại học sẽ gặp, trước mắt học hành vẫn là quan trọng nhất….”
Tiếu Huyền lập tức dùng sức gật gật đầu, đáng yêu như một chú cún con: “Đã biết, bất quá, thầy a…..”
“Cái gì?”
Không biết là do cửa sổ phòng ngủ không mở hay còn do duyên cớ khác, Tiếu Huyền mới vừa dựa vào, anh đã cảm thấy có điểm khó thở.
“Có một vấn đề, em không hiểu được, bất quá thầy nhất định biết……”
“A?”
Tiếu Huyền tròn xoe hai mắt: “Em không biết vì cái gì, nơi này đôi khi sẽ trướng lên.”
“A?!”- Âu Dương nhìn thứ nhô lên giữa hai chân hắn, ngay cả ghế thiếu chút nữa cũng muốn bật ngửa ra sau.
Vất vả lắm mới có thể bình tâm trở lại, Âu Dương dùng ngữ điệu bình tĩnh nhất có thể: “Cái kia, em, em đã mười sáu tuổi , chẳng lẽ không biết là chuyện gì sao?”
Tiếu Huyền hồn nhiên ngây thơ lắc lắc đầu.
“Trước đây em không dự qua khóa học sinh lí nào sao?”- Tuy rằng Âu Dương cũng phải lên đến đại học mới được bạn cùng phòng chỉ dẫn qua, nhưng hiện tại mấy tiểu hài tử đều trưởng thành rất sớm, chương trình giáo dục tâm sinh lí so với trước kia cũng thông dụng hơn rất nhiều, Tiếu Huyền lại hồn nhiên như vậy, thật sự là nan giải.
Tiếu Huyền còn thật thà nói: “Mấy ngày nay em xin phép nghỉ, cho nên không đi nghe.”
“Như vậy a”- Âu Dương nghĩ nghĩ, cũng không biết nên giải thích thế nào cho tường tận- “À, cái này chính là…..”
Anh có bác học thế nào đi nữa, phải giảng giải cho học trò loại vấn đề này, miệng lưỡi cũng không tránh khỏi ngượng nghịu, khó mở lời.
Rất muốn giải thích qua loa cho có lệ thôi, nhưng lại chợt nghĩ đến mấy bài báo gần đây: những nam hài trong thời kì trưởng thành có tính tò mò cao, nhưng lại không được giáo dục hướng dẫn kĩ càng, liền xuống tay lung tung đối với hàng xóm hoặc bạn học, trở thành tội phạm, rồi trở thành vết nhơ trong quá khứ. Hơn nữa tỉ lệ học sinh trung học chịu áp lực học tập lại cao.
Anh là lão sư, nói như thế nào đi nữa, phải có trách nhiệm giáo dục tâm lý cho học sinh, nên dốc sức mà giảng giải.
“Cái kia, có thể dùng tay mình tự làm, ân, chính là, ân……”- Chính Âu Dương bất quá cũng chỉ làm có vài lần, còn chưa đủ kinh nghiệm để dạy người khác làm thế nào- “Lấy, lấy ra, vuốt vuốt, ân, cứ vuốt lên xuống như thế, ân…..Tốt rồi.”
“Làm vậy phải không?”
Nhìn thấy Tiếu Huyền sắp sửa giải khai cái quần, Âu Dương thiếu chút nữa ngất xỉu- “Chờ, chờ đã, em không cần lập tức thực hành a!”
“Nhưng, thầy ơi”- Tiếu Huyền giương đôi mắt to đen láy- “Thời điểm khác thầy lại không rảnh hướng dẫn cho em.”
“A, này, này, em có thể nhờ người khác chỉ giúp…..”
“Em không hề nói qua cho người khác biết, chỉ nói với duy nhất một mình thầy thôi.”
Được Tiếu Huyền nhìn với một ánh mắt tuyệt đối tín nhiệm như thế, Âu Dương ngay cả một chút phản bác, một chút cự tuyệt cũng không nói được, chỉ còn biết cứng họng, trơ mắt ra nhìn Tiếu Huyền đem quần cởi ra.
Ban nãy chỉ mới liếc mắt đã bị kích thích rất nhiều, lần này còn ở khoảng cách gần đối mặt nhìn thẳng, Âu Dương chỉ cảm thấy đôi con ngươi mở to gấp bội, mồ hôi lạnh đều chảy xuống.
Nơi đó của Tiếu Huyền, nguyên lai là , phải……như vậy a……
Tính khí to lớn của thiếu niên rất rõ ràng hiện ra trước mắt như vậy, còn khẽ rung động, Âu Dương khóc không ra nước mắt, đến lưng cũng phát run.
Đối với những người đồng tính như anh mà nói, tựa như một nam nhân bình thường đối với mỹ nữ xích lõa không chút phòng vệ, chính là không phải khiêu khích bình thuờng, mà là cực kì khiêu khích, làm cho anh chỉ muốn xoay đầu bỏ chạy.
“À, thầy ơi, em còn chưa rõ. Thầy có thể động thủ dạy em được không?”
“A?!”
Âu Dương lúng ta lúng túng không biết phải nói gì chỉ có thể dùng tay lau đi một tầng mồ hôi lạnh trên trán.
Truyền đạo, thụ nghiệp, giải thích mọi khúc mắc đều là trách nhiệm của anh, không thể bởi vì vấn đề của bản thân mà gạt đi những thắc mắc của học trò. Nếu đã đến trình độ nhìn thẳng như thế này rồi, tiến thêm một bước hay lùi đi một bước cũng không khác nhau lắm.
Âu Dương kiên trì, dùng tay nắm lấy phần thân của Tiếu Huyền, đôi tay nơm nớp lo sợ dạy cho hắn: “Phải như vậy…..”
“Thật là phức tạp, thầy, thầy giúp em đi.”
“Gì?”- Âu Dương sợ tới mức lập tức buông tay.
“Xoát”- cả cái ghế dựa phía sau liền trượt đi hai tấc- “Không nên, không nên”
“Thầy……”
Tiếu Huyền bình thường khi thất vọng, môi sẽ hơi cong lên, đôi lông mi dài cụp xuống. Tuy rằng ngoại hình cao lớn trưởng thành, nhưng dù sao cũng là một tiểu hài tử, bộ mặt lại tú lệ đáng yêu, dù có làm ra cử chỉ trẻ con cũng không khiến người khác cảm thấy không thích hợp.
“Thầy, thầy như vậy thật hẹp hòi……”
Tiếu Huyền vô luận thế nào đi nữa cũng là một học trò ngoan, thông thường các giáo viên sẽ không thể cự tuyệt mấy yêu cầu hắn đương đưa ra—Nếu nói Âu Dương dị luyến*, yêu cầu này cũng không có gì là quá đáng, hướng dẫn một học trò nhỏ tuổi như vậy, có thể coi như là một nửa con trai của mình…..
*dị luyến: yêu người khác phái
Cứ xem như chính mình không đồng tính luyến ái là được rồi.
Âu Dương trong lòng ngổn ngang, da đầu run lên một trận, tay cũng run run mà vươn ra.
Nắm trong tay loại xúc cảm nóng bỏng này làm cho lông tơ toàn thân của anh dựng hết cả lên, nhất thời cái gì cũng không dám nghĩ tới: “Được rồi, em xem đi, là như vầy…..”
Rõ ràng vừa mới chạm đến, cả thanh âm cũng trở nên run rẩy, lại muốn ra vẻ bình tĩnh, còn sợ bản thân làm điều thất thố, sẽ hù dọa Tiếu Huyền. Âu Dương chưa từng nghĩ rằng nguyên lai làm lão sư lại vất vả như vậy.
May mắn Tiếu Huyền cũng không mở miệng nói gì, không tiếp tục vấn đề khiến anh mém té xỉu khi nãy. Âu Dương thấy rõ động tác của tay, trong nháy mắt cũng không thể không hoài nghi là anh đang làm cái gì.
Trong phòng bỗng chốc trở nên im ắng, chỉ còn nghe hơi thở của hai người, trong đó hơi thở dồn dập của Tiếu Huyền càng ngày càng lớn hơn, Âu Dương nghe thấy lưng liền một trận run lên, những cái khác đều không dám nghĩ tới, chỉ còn biết sống chết mà nhìn chằm chằm sàn nhà.
Rõ ràng là vì khoái cảm mà ồ ồ thở dốc, nhưng khi vang lên nghe thấy một chút khinh thường cũng không có, ngược lại loại tình cảm mãnh liệt này của hắn lại làm người ta thấy động tâm.
Âu Dương không biết thế nào mà cả hai lỗ tai đều đỏ ửng cả lên, may mắn nãy giờ vẫn cúi đầu, dù có khẩn trương cũng không bị nhìn thấy.
Bất tri bất giác cả hai tay của Tiếu Huyền đặt lên vai anh, cả người dường như đang chống đỡ, cơ hồ đem toàn sức mạnh thân thể dồn lên người anh. Hai người vốn ngồi gần nhau, bởi vậy so với đang ôm nhau cũng không có gì khác biệt lắm. Hai tay Âu Dương trở nên run rẩy, động tác âu yếm cũng trở nên rối loạn, toàn thân cứng đờ như đang bị buộc chặt.
Tiếu Huyền đôi mắt đen láy cận kề, đôi môi anh tuấn chỉ cần tiến về truớc một chút nữa là có thể đụng vào anh. Cái loại cảm giác này phát ra hormone mãnh liệt làm cho đầu óc Âu Dương có chút mơ hồ, chỉ còn biết ngơ ngác ngắm nhìn Tiếu Huyền.
“Hi Văn, tớ về rồi, mau lấy khăn mặt cho tớ lau!”
Âm thanh tục tằng của nam nhân bỗng chốc làm cho Âu Dương giật mình cả kinh, lập tức nhảy dựng lên: “Đến, đến đây.”
Tiếu Huyền cũng quá bất ngờ không kịp phòng bị, thiếu chút nữa là té đập mặt về phía trước.
Tâm tình mơ màng trong nháy mắt bị phá vỡ, Âu Dương cuối cùng cũng thanh tỉnh, lấy tay lau mồ hôi, vội vàng đẩy cửa chạy ra ngoài.
Đứng trong phòng khách chính là người bạn tốt cùng với chiếc đàn ghi-ta trên lưng, trên tay còn đang cầm áo mưa cùng vài thứ lặt vặt khác, miệng không ngừng lải nhải, lẩm bẩm: “Chậm như vậy a, cậu ở trong phòng làm cái gì?”
“A, không có, tớ ở trong phòng phụ đạo cho học trò……”
Anh vừa nói vừa cảm thấy chua xót, đồng tính luyến ái chính là phải nói dối như vậy đi.
Tiểu nam sinh hoàn toàn không thể trở thành đối tượng luyến ái của anh, nhưng lại vô tình phát ra mị lực làm cho anh bị mê hoặc đến choáng váng cả đầu óc, nếu Chung Lý không ngẫu nhiên can thiệp giữa chừng, một khi chuyện này để lộ ra ngoài cam đoan sẽ trở thành chủ đề cho người ta cười nhạo.
Vừa mới nói chuyện đã thấy Tiếu Huyền quần áo chỉnh tề bước tới, vẻ mặt trấn định bình thản, vô tư chào hỏi Chung Lý: “Chào anh.”
“Ai vậy? Nghe nói cậu là học trò của Hi Văn?”
“Vâng, đúng vậy, chính là em.”
“Oa, hiện tại học sinh trung học so với chúng ta còn ra dáng hơn, cao lớn như vậy, lại rất có khí chất. Nhất định được nhiều người thích đi?”- Chung Lý liên tục khen ngợi.
Âu Dương trong nhất thời bị nói trúng tim đen, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Sáng hôm sau thức dậy, Âu Dương khóe miệng run rẩy vùi trong chăn nửa ngày cũng không có ý định đi ra, dường như muốn xin nghỉ bệnh.
Buổi tối hôm trước ấn tượng quá mãnh liệt, anh cư nhiên lại nằm mơ cùng Tiếu Huyền quan hệ.
Trước đây loại mộng này lúc nào cũng mơ hồ, đến ngay cả mặt đối phương anh cũng không nhìn rõ, không hề có một đặc điểm nào để nhận ra người đó, mà lúc này lại có thể nhìn rõ ràng khiến cho anh không khỏi bị đả kích.
Việc thích người đồng tính là chuyện không thể thay đổi, nhưng Tiếu Huyền lại là học trò của anh, hơn nữa còn là tiểu hài tử vị thành niên, thậm chí ngay cả việc tự mình làm cũng không biết.
Anh như thế nào lại có thể đối với một đứa nhỏ sinh ra tà niệm, thật không khác gì cầm thú, lấy đâu ra tư cách làm giáo viên.
Nhìn chiếc giường bị nhuốm bẩn làm anh cảm thấy vô cùng xấu hổ, thật muốn xóa đi những dấu vết nhục nhã này, nghĩ đến chuyện cùng Tiếu Huyền quan hệ trong mộng, khóe mắt liền đỏ lên, ngay lập tức muốn tự tát mình hai cái.
Anh cảm thấy từ nay về sau không nên… gặp riêng Tiếu Huyền nữa.
“Thầy Âu Dương.”
Giờ tan học buổi chiều, Âu Dương đang đứng ở ban công , đột nhiên cả người bị một đôi tay ra sức ôm lấy thắt lưng, quay người lại để xem đó là ai, liền kinh ngạc đến mức muốn nhảy dựng lên.
“Tiếu, Tiếu Huyền a.”
Nam sinh anh tuấn vận bộ đồng phục gương mặt tươi cười như một chú mèo con, nhưng vừa thấy anh trốn tránh, nụ cười ngay lập tức được thu hồi lại: “Làm sao vậy thầy?”
“Không, về sau đừng làm như vậy.”
Tiếu Huyền “Nga” một tiếng, môi hơi bĩu bĩu ra, biện giải: “Nam sinh chúng em ai cũng hồ nháo như vậy, có gì phải sợ a.”
Lời hắn nói lúc này chính là sự thật, một đám nam sinh mà tụ tập lại đùa giỡn thì sẽ thành vô pháp vô thiên, Âu Dương cũng đã gặp qua Lâm Cánh - người vẫn hay trốn học - khi mọi người la lối phía dưới, hắn ta đang đè lớp trưởng Trác Văn Dương ra mà cưỡng hôn, làm hại vị lớp trưởng nổi tiếng bình tĩnh cho đến bây giờ vẫn đi theo đường cửa sổ để ra ngoài, đến khi thoát được thì sách đã mất hết.
Bất quá, Âu Dương hiện tại chỉ sợ mình sẽ làm những hành động xấu xa đối với tiểu hài tử, chưa trộm đã chột dạ, cả ngày kinh sợ, làm gì còn dám cùng hắn thân cận.
Tiếu Huyền trong chốc lát im lặng, nhưng vẫn bám sát theo bên người của anh: “Thầy, buổi tối em có thể đến nhà thầy không?”
“A…….”- Âu Dương có chút kích động mà đem sách dưới tay nắm chặt- “buổi tối thầy có công việc quan trọng phải làm, cho nên không tiện…..”
Tiếu Huyền liền dừng cước bộ, đôi mắt mở to, nét mặt tươi cười có chút ảm đạm: “Thầy, ngày hôm qua thầy cũng nói như vậy.”
Âu Dương lắp bắp: “Là do, việc còn chưa làm xong, cho nên hôm nay phải tiếp tục làm……”
“Dạ, vâng, em đã biết.”- Tiếu Huyền vẫn để lộ ra dáng vẻ tươi cười, tuy rằng có chút miễn cưỡng- “Thầy, có phải thầy chán ghét em?”
“A, làm gì có chuyện đó!”
“Thật không……..”
“Vậy khi nào thầy có thời gian rảnh?”
“A……”- Âu Dương bắt gặp ánh mắt đầy trông mong từ hắn, dần dần ngay cả nhìn thẳng anh cũng không dám, trong mắt chỉ còn cái gấu quần của Tiếu Huyền.
Chừng một lúc sau, anh thấy đôi chân kia chậm rãi li khai, Âu Dương nhìn hắn đeo balo trên lưng, yên lặng xoay người bước đi, trong lòng thực băn khoăn, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Bộ dáng cúi đầu của Tiếu Huyền nhìn từ phía sau quả thật rất đáng thương, làm cho anh cũng dần cảm thấy khó chịu.
Anh đương nhiên rất thích cảm giác lúc ở chung với Tiếu Huyền, chỉ là bình thường cùng nhau trò chuyện và vân vân cũng rất vui vẻ, tưởng tượng mỗi ngày đều có thể gặp mặt ở trường thì phi thường chờ mong. Nếu chính mình có thể vô tư cùng hắn qua lại thì tốt rồi.
Vốn tưởng rằng Tiếu Huyền ít nhiều cũng sẽ giận dỗi, nào biết rằng nam hài này là một đứa nhỏ vừa có tấm lòng rộng lượng lại vừa hiểu chuyện, ngày hôm sau lại cao hứng chạy tới, không hề có chút kiêng cưỡng mà bám theo anh nói nói cười cười, cùng anh dùng cơm trưa, còn giúp anh trải sẵn khăn bàn, hôm đó còn giành lấy món hàu xào rau của anh.
Dần dà, Âu Dương kìm lòng không được mà yêu thích hắn. Khó có thể tìm thấy một đứa nhỏ có tâm tư hào phóng như vậy, lại còn nhu thuận như một con chó nhỏ, làm cho người ta chỉ muốn xoa đầu hắn.
Ăn được một lúc, Tiếu Huyền đột nhiên buông thìa, thở dài: “Ai, không biết buổi tối nên ăn cái gì.”
“Ơ, mẹ em không nấu cơm cho em sao?”
“Ba em thường xuyên không có ở nhà, hơn nữa, căn bản mẹ em không nấu cơm, ngay cả nhà bếp cũng không bước vào.”
“Cái gì?”- Âu Dương lắp bắp kinh hãi- “Vậy từ trước đến giờ cơm nước sáng chiều hai buổi của em thế nào? Chẳng lẽ cũng là chính mình làm?”
Tiếu Huyền đảo đảo hai con mắt to tròn: “Em không biết nấu cơm, đều là ăn ở hàng quán…..”
“Ăn ở bên ngoài làm sao đảm bảo dinh dưỡng được?”- Âu Dương lập tức rất nghiêm túc đứng dậy- “Em hiện tại đang trong thời kì thân thể phát triển a, lại còn là thí sinh.”
“Không có biện pháp a.”- Tiếu Huyền phiền não cau mày, còn nói thêm- “Dù sao cũng đã là thói quen.”
Âu Dương xem xét Tiếu Huyền, rõ ràng còn là dáng người học sinh cao trung, nhưng cằm lại nhọn như vậy
Nghĩ đến việc học nặng nhọc đến vậy, rời trường, hắn chỉ có thể tùy tiện ăn ở một quán thức nhanh, buổi tối trở về học bài đến tận nửa đêm, nhưng lại chẳng có ai chuẩn bị thức ăn khuya, khó trách ngay cả bánh quy xốp cũng chưa từng nếm qua, chính mình còn hẹp hòi, chỉ vì chút nguyên nhân cá nhân mà bất hòa với hắn, không khỏi có chút hối hận lại thêm chút thương tâm.
“Buổi tối em tới nhà thầy ăn cơm đi.”
“Dạ? Thật vậy sao?”
“Ừ, thầy sẽ làm cho em mấy món ngon ngon.”
Tiếu Huyền ngay lập tức cười thật to đến nỗi hai mắt đều nheo lại: “Thầy, em rất thích thầy nga.”
Bữa cơm chiều Âu Dương cố gắng làm thức ăn thật ngon lại thật đủ chất dinh dưỡng, tuy rằng đều là thức ăn làm tại nhà, nhưng so với thường ngày qua loa một chén thịt, một đĩa rau thì có vẻ được chuẩn bị tốt hơn.
Chung Lý vừa bước vào cửa chính đã bị dọa cho một cái: “Làm gì đây? Hôm nay các cậu vừa được nhận tiền thưởng hay sao?”
Chung Lý còn rất tự nhiên trên bàn ăn, gương mặt đầy hồng quang, uống hết chén này đến chén khác, Tiếu Huyền thì rất rụt rè, tay cầm đũa, đôi mắt to tròn cứ ngó xung quanh, cứ như không biết phải ăn món nào trước.
“Nga, ăn cái này đi.”- Âu Dương chọn hai miếng thịt heo to nhất gắp cho vào bát của hắn.
“Oa, ăn ngon nga……”- Tiếu Huyền còn mở miệng khen ngợi- “Đây là món gì?”
“A? Đây là thịt heo, em không biết sao?”
Tiếu Huyền thành thật lắc đầu, Âu Dương lại gắp cho hắn thịt kho tàu, ngay lúc này hắn giật mình: “A, cá có xương a?”
“…………..”
“Oh, còn có cánh gà, đây là móng gà? Có thể ăn không?…… Oa, hương vị không tồi.”
Chung Lý nhịn không được phải lên tiếng: “Mấy món này cậu đều chưa từng ăn qua sao? Cái kia? Lưỡi heo muối, mùi vị rành rành thế này a.”
Tiếu Huyền vừa ăn vừa tấm tắc khen khiến Chung Lý cũng có chút ngạc nhiên, về phần Âu Dương anh vừa lo vừa buồn. �
“Tiếu, Tiếu Huyền, nhà em bình thường cũng không ăn mấy thứ này sao?”
“Ngô”- Tiếu Huyền đem một miệng đầy thức ăn nuốt xuống- “Em hình như lâu rồi không ăn thịt cá, nhà em rất ít ăn thịt……cũng đã mấy tháng không ăn thịt heo.”
“A?”- Ngay cả Chung Lý cũng thấy chột dạ- “Người nhà cậu làm nghề gì?”
“Người nhà em..”- Tiếu Huyền mở to hai mắt tự lặp lại- “Ông nội, bà nội đều còn sống, bất quá đã lớn tuổi không còn làm việc nữa. Trên em còn có hai người anh. Anh ba theo người ta làm công, cả năm không ở nhà, cũng không gửi tiền về. Anh hai thì lại có rất nhiều con, thật sự là không thể nuôi dưỡng nổi. Chị dâu cùng mẹ em không có đi làm, ba em đã hơn năm mươi tuổi, nhưng lại giống như một thanh niên chạy khắp nơi kiếm tiền nuôi sống gia đình, thật vất vả, em cũng muốn ông có thể ở nhà dưỡng già.”
Hai kẻ độc thân thường xuyên hiểu được cái thiếu thốn là như thế nào cũng phải lắp bắp kinh hãi: “Vất vả đến vậy sao?”
“Đúng vậy”- Tiếu Huyền còn nói thêm- “Cho nên không có thời gian quản em, đều là nhờ vả người khác chiếu cố em một chút……”
Gia đình như vậy cư nhiên còn có thể đóng số tiền học phí đắt đỏ của Nam Cao, từ đó thấy được họ đối với việc thành tài của Tiếu Huyền đặt nhiều kì vọng, may mắn Tiếu Huyền từ nhỏ đã rất thông minh.
Âu Dương cả hai mắt đều đỏ, nhịn không được lấy tay vỗ vỗ vai hắn: “Ai, em về sau thấy có gì không tiện, cứ nói cho thầy biết. Buổi tối nếu rảnh thì đến nơi này ăn cơm, biết không?”
“Ân.”- Tiếu Huyền gật đầu, động tác nhu thuận cùng với đôi mắt như hai viên hắc ngọc quả thật so với thiên sứ cũng không có mấy khác biệt. Chỉ là không biết tại sao hắn lại cắn cắn môi, vai còn hơi run run.
Ngay cả Chung Lý cũng bị hắn lừa: “Tiểu Văn, cậu có loại học trò tốt như vậy nhớ kĩ phải chiếu cố nó. Anh bạn nhỏ, sau này ở trường nếu có ai chọc giận cậu, cứ nói cho anh biết, anh cam đoan sẽ kêu đám bạn của anh đến giúp cậu thu phục.”
“Chung, Chung Lý, cậu không được xúi mấy đứa nhỏ đánh nhau.”
Thật ra Chung Lý cũng có len lén hỏi nhỏ Âu Dương: “Nó sẽ không nói dối gạt người chứ?”
“Tiếu Huyền sẽ không nói dối.”- Âu Dương khẳng định như trảm đinh tiệt thiết*.
*đinh trảm tiệt thiết: chắc như đinh đóng cột
“Chính là”- Chung Lý sờ sờ cằm- “Lẽ ra phải thảm hại một chút nữa, cha bị nợ hơn mười vạn chẳng hạn.”
“Đúng vậy”- Âu Dương ra sức tẩy vết dầu mỡ trên bát- “Gạt chúng ta thì nó có lợi gì chứ? Lấy lòng tốt của chúng ta ra đùa giỡn, vậy không phải là tâm nhãn không tốt sao…..”
Nghĩ đến ngày mai sẽ làm một ít lươn, hấp một phần tôm, lại làm món gà nấu với măng tre, cho Tiếu Huyền ăn ngon một chút, bất tri bất giác trở nên thực chăm chú mà tính toán cẩn thận.
Đây là do Âu Dương Hi Văn tưởng rằng thế giới anh đang sống thật sự tốt đẹp. Một người bạn tốt thích nói nghĩa khí, một học trò hiểu chuyện, lại còn biết chia sẻ giúp đỡ lẫn nhau, cảm giác này làm cho anh rất vui sướng, liền nhỏ giọng xướng lên một bài hát.