Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
H thị rất lớn, tuy là thành thị phồn hoa, nhưng cũng chỉ giới hạn trong nội thành, ở ngoại thành, một số nơi còn rất nhiều vùng núi, mà những nơi đó còn chưa được khai phá, chính xác mà nói, chính phủ không chuẩn bị khai phá, bởi vì nó không có giá trị đầu tư.
Mà lần này, chính tập đoàn Mặc thị đến đầu tư khai phá những vùng núi đó.
Ở đây, tuy đường xá không thông, cũng không có gì để khai phá, nhưng bù lại không khí rất tươi mát tự nhiên và không hề có một dấu hiệu ô nhiễm nào.
Chính vì vậy, tập đoàn Mặc thị mới bỏ ra hơn một tỷ để mua lại vùng đất này, nhằm mục đích xây dựng nơi này thành khu nghỉ dưỡng nhàn nhã.
Hơn một tỷ, ở bất kỳ thành phố nào cũng là con số đầu tư khổng lồ, là một thành tựu rất lớn, chính vì thế lãnh đạo H thị mới tích cực thiết lập quan hệ tốt với Mặc Hàn.
Dù sao cũng hơn một tỷ tiền đầu tư, đương nhiên Mặc Hàn không thể dễ dàng đưa ra quyết định, nên Mặc Hàn quyết định sẽ đích thân tới H thị chọn địa điểm.
Hiện tại có hai lựa chọn, hai thôn cách nhau ba đỉnh núi.
Ở nơi này, thôn chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, muốn khai phá thành khu nghỉ dưỡng thì chỉ cần một thôn là đủ rồi.
Nhưng bởi vì hoàn cảnh hai thôn không tồi, nên mới yêu cầu đại Boss Mặc Hàn tới để đưa ra quyết định.
Xe xốc nảy mà tiến vào thôn, con đường từng đi qua thật sự quá tồi tàn.
Muốn làm giàu, trước tiên phải làm đường, mà muốn tu sửa con đường trở nên thông thoáng thì số tiền phải bỏ ra ít nhất cũng mấy ngàn vạn tệ.
Chẳng trách sao hoàn cảnh ở đây tốt như vậy mà không có ai đến đầu tư.
"Thôn chúng tôi được bao bọc bởi núi và sông, hơn nữa nước sông ở thôn chúng tôi cùng nước sông Hạnh Hoa Thôn không đổ ra sông lớn nên rất thanh mát.
Chỗ chúng tôi có năm ao cá, nhiều hơn Hạnh Hoa Thôn một cái.
Nếu ngài phát triển nơi này thành khu du lịch thì đó quả là một lựa chọn chính xác".
Thôn trưởng Mộc Địa Thôn dẫn mọi người đi tham quan, mà bà Vương bán dưa đứng bên cạnh đắc ý khoe khoang.
Mặc Hàn quay đầu hỏi nhân viên được phái tới kiểm tra đo lường môi trường: "Hoàn cảnh và chất lượng nước ở đây không có vấn đề đi?"
Được phái tới là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, cậu ta cúi đầu trả lời: "Không có vấn đề gì, chất lượng nước và đất đã đo qua, chất lượng không khí cũng rất tốt, phù hợp với yêu cầu của công ty chúng ta."
Mặc Hàn còn chưa nói gì thì thôn trưởng đã dành lời trước: "Đương nhiên, thôn chúng tôi tốt hơn Hạnh Hoa Thôn nhiều, hơn nữa, chuyện bán đất chúng tôi có thể cho các người một số ưu đãi, giá cả tuyệt đối thấp hơn Hạnh Hoa Thôn".
Quan hệ giữa Hạnh Hoa Thôn và Mộc Địa Thôn trước giờ đã không tốt.
Lần này, bởi vì tập đoàn Mặc thị tới đầu tư mua đất nên càng như nước với lửa.
Trước mặt nhà đầu tư, trưởng thôn Mộc Địa Thôn đương nhiên phải tận lực hạ thấp Hạnh Hoa Thôn để nâng hình tượng của Mộc Địa Thôn lên.
Nhìn bề ngoài, hoàn cảnh với giá cả của Mộc Địa Thôn hoàn toàn phù hợp yêu cầu.
Nhưng Mặc Hàn, người rất cẩn trọng sẽ không vì thế mà ra quyết định ngay bây giờ.
"Ngài Mặc, nếu không có vấn đề gì, chúng ta về thôn ký hợp đồng trước đi?" Thôn trưởng Mộc Địa Thôn có vẻ quá mức sốt ruột.
Bởi vì nếu cho thuê đất ở đây 50 năm, bọn họ sẽ có một trăm triệu, hơn nữa số tiền bồi thường cho việc phá bỏ và di dời người dân cũng không phải là con số nhỏ, cho nên trưởng thôn mới hưng phấn sốt ruột như vậy, về mặt tình cảm có thể tha thứ.
Mặc Hàn tạm thời không cho thôn trưởng Mộc Địa Thôn câu trả lời rõ ràng.
Thời điểm đi ngang qua ao cá, Lạc Vũ nhận được nhiệm vụ của hệ thống.
[Thỉnh ký chủ ra tay giải trừ nguy cơ đầu tư cho tập đoàn Mặc thị, thời gian làm nhiệm vụ là một tiếng.
Nhiệm vụ thành công, kí chủ có thể chọn một trong số các kỹ năng để tăng một bậc, nhiệm vụ thất bại, toàn bộ kỹ năng của ký chủ sẽ giảm một bậc]
Toàn bộ kỹ năng sẽ bị giảm một bậc? Hình phạt này cũng quá độc ác đi.
Bất quá, hệ thống sẽ không vô duyên vô cớ tuyên bố nhiệm vụ như vậy, hơn nữa chỉ cho một tiếng để hoàn thành nhiệm vụ.
Nguy cơ đầu tư? Hiện tại Mặc Hàn muốn đầu tư vào Mộc Địa Thôn, chẳng lẽ, thôn này có vấn đề?
Lúc này, bọn họ đang đứng cạnh bên ao cá.
Về yêu cầu của thôn trưởng Mộc Địa Thôn, tuy Mặc Hàn vẫn chưa quyết định ký hợp đồng, nhưng nhóm người Mặc Hàn vẫn đi theo thôn trưởng trở về thôn để bàn bạc lại.
Lạc Vũ đi phía sau Mặc Hàn, đột nhiên cậu thấy được, ở một góc ao nho nhỏ có vài xác cá nổi lênh đênh trên mặt sông.
"Chờ một lát".
Lạc Vũ đột nhiên hô.
Tất cả mọi người quay đầu nhìn Lạc Vũ.
Mặc Hàn nhìn về phía Lạc Vũ, trong mắt như muốn hỏi có phải cậu đã phát hiện cái gì không.
Nguyên bản, chuyện đi quan sát địa hình, căn bản Lạc Vũ là người ngoài, cậu không có khả năng sẽ tới đây.
Nhưng Mặc Hàn lại yêu cầu cậu đi theo, lý do là đồ ăn nơi này không hợp khẩu vị của anh.
Có một đầu bếp như Lạc Vũ đi theo, vấn đề ăn uống không cần phải lo lắng.
Chính vì thế, Lạc Vũ đành phải đi tới đây với Mặc Hàn.
Ở đây, ngoại trừ Mặc Hàn và Chu Văn Trùng, không có người nào biết thân phận của Lạc Vũ.
Lạc Vũ hỏi thanh niên được phái đến để kiểm tra chất lượng môi trường: "Anh đến kiểm tra đo lường khi nào?"
Thanh niên nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Lạc Vũ, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương: "Nửa tháng trước, tôi tới kiểm tra đo lường, nhưng không phát hiện vấn đề gì".
Thời điểm vừa mới nhìn thấy Lạc Vũ, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Chính vì khí chất xuất chúng của Lạc Vũ, thanh niên còn tưởng Lạc Vũ là thân thích của sếp lớn nào đó.
Nửa tháng trước? Lạc Vũ nhăn mày lại: "Tại sao trước khi tới, anh không kiểm tra một lần nữa?"
Mặc Hàn hỏi: "Sao vậy?"
Lạc Vũ chỉ vào đám cá chết trôi nổi ở góc ao rồi nói: "Thời tiết này mà xuất hiện nhiều cá chết như vậy, tựa hồ có chút không bình thường đi?"
"Cái này....!có cái gì không bình thường.
Thời tiết nóng như vậy, gần đây lại không có mưa, mà cái ao cá lớn như vậy, chết một hai con cũng rất bình thường đi?" Khi thôn trưởng nhìn thấy Lạc Vũ chỉ vào mấy con cá chết, biểu tình trên mặt có chút bất thường, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại.
Chẳng qua, tuy thôn trưởng đã cật lực che dấu, nhưng vẫn bị Mặc Hàn thấy được.
Mặc Hàn đột nhiên ngồi xổm xuống, lấy tay dạt mấy cây thủy sinh sang hai bên, tức khắc liền nhìn thấy mấy con cá trắm cỏ nặng hai ba cân đã chết.
Nhưng những con cá trắm cỏ tựa như mới chết gần đây, nên tạm thời cũng chưa có mùi tanh tưởi bốc lên.
"Hừ..." Mặc Hàn hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía thanh niên được phái đi đo lường chất lượng nước, lạnh lùng hỏi: "Cái này mà cậu nói không có vấn đề gì sao?"
Thanh niên và thôn trưởng Mộc Địa Thôn tức khắc trắng xanh mặt, mà thôn trưởng lại càng lo lắng và sợ hãi hơn.
Lạc Vũ cũng ngồi xổm theo, cậu nghiêm túc quan sát những con cá chết, rồi lại nhìn mấy cây thủy sinh đã khô héo.
Lạc Vũ đứng lên, nhìn sông nhỏ trong phạm vi 10 mét, khóe miệng khẽ nhếch, khóe mắt liếc nhìn thôn trưởng Mộc Địa Thôn: "Tôi đoán rằng nước của ao cá này được dẫn từ nước sông, mà cũng chính vì dẫn từ nước sông nên trong ao mới lục tục xuất hiện cá chết.
Nửa tháng trước, kiểm tra không có vấn đề, điều này chứng minh rằng sau đợt kiểm tra mới xuất hiện vấn đề.
Mà vấn đề ở đây chính là nước sông."
Nghe được những lời này của Lạc Vũ, cơ thể thôn trưởng đột nhiên run lên, vô cùng kinh ngạc mà nhìn Lạc Vũ.
Lạc Vũ không để ý tới thôn trưởng, tiếp tục nói: "Nước sông đã bị ô nhiễm kim loại nặng, nếu mà dẫn nước sông vào ao cá thì mới xuất hiện tình trạng cá chết hàng loạt như vậy.
Vừa rồi, sở dĩ thôn trưởng vội vã muốn ký hợp đồng, khẳng định là sợ chúng ta phát hiện vấn đề.
Mà sau khi ký hợp đồng, tất cả mọi chuyện sẽ không liên quan gì đến Mộc Địa Thôn.
Thôn trưởng, ông quả thực có chủ ý rất hay a!"
Trong mắt Mặc Hàn phóng ra vài tia rét lạnh, hỏi thôn trưởng Mộc Địa Thôn: "Những gì cậu ấy nói là sự thật?"
Đứng bên cạnh Mặc Hàn, Chu Văn Trùng cảm giác nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống, đồng thời còn dùng ánh mắt chất vấn nhìn thôn trưởng, muốn từ miệng ông biết được đáp án.
"Ngươi....!các ngươi đừng nghe cậu ta nói bậy, làm gì có kim loại nặng ở đây, nửa tháng trước mới kiểm tra đo lường xong, mà nước sông lại lưu động, với lại những kim loại nặng đó sao có thể trong vòng nửa tháng làm ô nhiễm nước sông được.
Hơn nữa, trong thôn chúng tôi lấy đâu ra kim loại nặng?" Thôn trưởng Mộc Địa Thôn lớn tiếng tranh luận.
Mọi người lại hướng mắt về phía Lạc Vũ, dường như muốn nghe cậu giải thích thế nào.
"Bình thường, một ít kim loại nặng không có khả năng làm ô nhiễm nước của một con sông lớn, nhưng nếu đó là nước thải của nhà máy thì sao?" Lạc Vũ nhìn đôi đồng tử phóng đại của thôn trưởng rồi nói tiếp: "Thời điểm tiến vào thôn, chúng tôi và xe vận tải đi ngang qua nhau, tôi phát hiện rất nhiều đồ gia công được chất đầy trên xe.
Hơn nữa, trên chiếc xe vận tải kia còn ghi tên xưởng mạ điện.
Mà nơi này núi lớn lại nhiều như vậy, nếu muốn dấu một xưởng mạ điện nho nhỏ, tôi nghĩ sẽ không khó đi?"
Chân tướng đã được phơi bày, tất cả mọi người chợt bừng tỉnh, thôn trưởng mặt xám như tro tàn, bởi vì ở phía sau ngọn núi lớn xác thực có nhà xưởng mạ điện, thôn trưởng không cam lòng hỏi: "Chỉ bằng những con cá chết cùng với mấy chiếc xe vận tải nhỏ, cậu liền suy đoán mọi chuyện như vậy sao?"
Lạc Vũ cười nói: "Chẳng lẽ tôi chưa từng nói qua sao? Tôi là người kiêm chức đầu bếp, đối với nguyên liệu nấu ăn, tôi chỉ cần liếc qua là có thể nhìn ra được tốt xấu.
Mà những con cá này, rõ ràng do trong ao có quá nhiều kim loại nặng nên mới dẫn tới cái chết.
Tôi đoán xưởng mạ điện phải tốn nửa tháng mới xây xong, mà trong nửa tháng này, nước sông mới bị ô nhiễm.
Kim loại nặng trong nước quá nhiều, lại nghĩ đến nhà xưởng mạ điện, chân tướng cứ thế mà nhảy ra thôi."
Chân tướng đã được minh bạch, thôn trưởng Mộc Địa Thôn hết đường chối cãi.
Chỉ cần Mặc Hàn phái người lên núi điều tra, tất cả mọi chuyện sẽ được phơi bày.
Nhưng ngay cả khi tới tình trạng này, thôn trưởng Mộc Địa Thôn vẫn không muốn từ bỏ.
"Tôi, tôi thừa nhận, nước sông là bị ô nhiễm, nhưng trong vòng mười ngày, chúng tôi có thể lập tức chấm dứt hợp đồng với nhà xưởng, đồng thời còn bắt bọn họ dọn đi.
Đợi một thời gian, nước sông sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Các người cứ yên tâm, tôi có thể thương lượng với người trong thôn về tiền thuê đất và tiền bồi thường di dời.
Chỉ cần các người đồng ý thuê đất của chúng tôi, thì có thể tùy ý ra điều kiện."
................!
Trong nước thải của xưởng mạ điện, kim loại nặng chiếm đa số.
Thời gian nửa tháng cũng đủ làm cả con sông bị ô nhiễm.
Nếu muốn khôi phục lại như ban đầu, thì phải mất đến hai ba năm hoặc có khi hơn.
Mà Mặc Hàn sao có thể chờ đợi Mộc Địa Thôn đến hai ba năm? Hơn nữa, hành vi lừa dối của thôn trưởng Mộc Địa Thôn cũng đủ làm Mặc Hàn không có khả năng ở lại đây đầu tư nữa.
Mặc cho trưởng thôn đau khổ cầu xin thế nào, Mặc Hàn vẫn thờ ơ như cũ.
Nhìn chiếc xe dần dần biến mất, thôn trưởng Mộc Địa Thôn tuyệt vọng ngã xuống đất.
Ông đang hối hận, hối hận không nên vì chút lợi ích trước mắt mà đồng ý xây dựng xưởng mạ điện trong núi.
Cũng không nên ôm tâm lý may mắn mà đi lừa gạt giấu giếm nhà đầu tư.
Chính vì điều này, Mộc Địa Thôn đã mất đi cơ hội xóa nghèo và làm giàu..