Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) Bản Full
  3. Chương 11-20
Trước /13 Sau

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) Bản Full

Chương 11-20

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

1642785654436.png 1642785661824.png 1642785669339.png 1642785676782.png 1642785684286.png 1642785691818.png 1642785699197.png 1642785706671.png 1642785714104.png 1642785721490.png 1642785729064.png 1642785736521.png 1642785743911.png 1642785751476.png 1642785758916.png 1642785766409.png 1642785773875.png 1642785780910.png 1642785788071.png 1642785795523.png 1642785803108.png 1642785810530.png 1642785818015.png 1642785825534.png 1642785833007.png 1642785840428.png 1642785847931.png 1642785855421.png 1642785862947.png 1642785870413.png 1642785877931.png 1642785885449.png 1642785892947.png 1642785900389.png 1642786030302.png 1642786036066.png 1642786041499.png 1642786045787.png 1642786051470.png 1642786057490.png 1642786077693.png 1642786084925.png 1642786092128.png 1642786099353.png 1642786106388.png

Chương 19: Công việc mới

Trung tâm thương mại vẫn chưa mở cửa. Họ xuống tầng hầm, đi thang máy cho nhân viên. Cao Thủy phát thẻ nhân viên cho mỗi người để từ mai họ có thể tự quẹt thẻ đến cửa hàng. Chín giờ sáng trung tâm thương mại và các cửa hàng mới mở cửa nhưng người mẫu phải đến trước nửa giờ để chuẩn bị. Cao Thùy đưa Lê Hương tới cửa hàng quần áo binh dân của Derefout, giới thiệu sơ sơ với quản lý rồi thả cô ở đó, dẫn bốn người kia đi.

Lê Hương theo nữ quản lý Tống Nhã vào phòng thay đổ.

- Em thay cho chị bộ này trước đã. Một ngày ba bộ hoặc nhiều hơn, tùy tình huống, theo thứ tự chị đặt ở đây. Phòng này có camera nên phải vào nhà vệ sinh để thay đổ. Bên ngoài shop chỗ nào cũng có camera, trừ phòng thay đồ cho khách. Nếu phát hiện trang phục bị phá phải báo cho chị biết ngay.

Lê Hương sửng sốt.

- Trang phục bị phá ấy ạ?

- Phải. Đối thủ cạnh tranh chơi bẩn hoặc chính những người mẫu thử việc cùng em giở trò. Trước đây có mấy lần người mẫu ganh đua với nhau làm trỏ dại dột như vậy rồi. Các quản lý được lệnh nhắc trước để mọi người biết cuộc đời thực khác với trong phim ở chỗ nào.

Lê Hương nhìn nụ cười thấu suốt của Tống Nhã, cúi đầu.

- Vâng em nhớ rồi ạ. Em cảm ơn chị.

Tổng Nhã vừa nhắc nhở, vừa cảnh cáo cô không được dùng các thủ đoạn đề cạnh tranh với người mẫu khác.

Công việc của em rất đơn giản, chỉ cần đứng ở gần cửa kính và cửa chính, gấp khăn vải, lau chùi sơ sơ kính một chút, làm màu thôi ấy mà... Sao cho khách vào xem nhìn thấy em, nghĩ em là sếp hoặc giám sát, thậm chí là khách mua được. Nhân viên của shop mặc đồng phục nên khách sẽ không bị nhầm lẫn đâu. Em không cần phải tư vấn gì cả, ai hỏi cứ lịch sự đầy sang cho nhân viên là được.

- Vâng ạ.

Lê Hương vào thay quần áo, bỏ đồ vào tủ của mình, được phép cầm theo túi xách và điện thoại. Bộ đầu tiên mà cô mặc là quần jean xanh và áo phông trễ vai trắng, giày thể thao trắng trông rất trẻ trung năng động. Quản lý Tống Nhã gật gù hài lòng.

- Được đấy, cười lên một chút sẽ hợp với đồ này. Chị còn sợ hình tượng của em hơi mạnh mẽ, giờ thì ổn rồi. Đi thôi.

Lê Hương ra ngoài, chào hỏi nhân viên của shop, đi theo Tống Nhã ra gần cửa học gấp khăn. Công việc rất đơn giản. Không có khách thì có thể ngồi, hạn chế xem điện thoại, làm thế để người đi ngang nhìn thấy mình qua cửa kính. Bởi vì trang phục trẻ trung nên Lê Hương đi loanh quanh một hồi, chán quấ, nhảy luôn lên bục của ma nơ canh đứng đó bất động, nhìn chằm chằm ra ngoài, mắt không chớp, giả vờ làm ma nơ canh luôn. Các anh chị nhân viên thấy cô bày trò, khúc khích cười, chỉ trỏ nhau. Thế nhưng tò mèo cho đỡ chán của Lê Hương khiến các bạn trẻ tò mò, họ dán mắt vào cửa kính xem cô là người hay ma nơ canh thật. Sau đó từng tốp kéo nhau vào shop xem hàng. Có người mua, có người chỉ xem rồi đi ra nhưng Lê Hương cảm thấy rất thú vị.

Giả một lát, cô xuông khỏi bục, ra ngoài cửa chào hỏi, đóng vai người mở cửa.

Lê Hương vốn là tiểu thư con nhà giàu, chưa bao giờ phải ra ngoài làm thêm, chỉ nghe các bạn kể về các công việc này nọ. Trải nghiệm làm người mẫu đối với cô vô cùng mới nẻ, cmar giác nhàn hạ hơn so với làm kế toán nhiều. Hồi còn đi học, Lê Hương học bình thường, đi làm cô mới thấy lương kế toán thấp, công việc lại đòi hỏi sự tỉnh táo, cẩn thận tỉ mỉ, kiên trì… Lương khởi điểm của người mẫu sản phẩm là hai mươi triệu, cao gần gấp đôi lương kế toán của cô, chưa kể tiền hoa hồng nếu bán được các sản phẩm.

Kiếp trước Lê Hương quen mấy người mẫu, mặc dù không phải của Derefout nhưng họ cũng là người mẫu sản phảm. Sản phẩm càng cao cấp, hoa hồng càng nhiều, nếu được làm người mấu cho trang sức đá quý, kim cương, mỹ phẩm cao cấp thì còn kiếm được nhiều tiền hơn.

Đối với cô bây giờ, tiền là trên hết.

Lê Hương thay đồ khác đúng giờ quy định. Buổi trưa và buổi chiều, trung tâm thương mại bắt đầu đông dần, Lê Hương đứng ở cửa kính đếm không xuể người qua lại. Khi nhân viên bận quá, cô ra mở cửa chào khác, mời vào, bắt chước như đúng rồi, cảm thấy rất vui vẻ.

Làm đến ngày thứ ba thì Lê Hương thấy Mạc Tuân đi ngang qua, đứng bên ngoài nhìn vào với ánh mắt tỏe lửa. Cô đang đứng gần cửa kính, lập tức nhón chân nhảy lên giá giả vờ làm ma nơ canh, mỉm cười nhìn chăm chăm vào hắn, không nhúc nhích. Mạc Tuân nhíu mày cơ mặt căng cứng lại. Chắc hẳn nghĩ công việc này thấp kém, không phủ hợp với một tiểu thư đã từng giàu có, như vậy là mất hết mặt mũi và khiến người nhà xấu hổ. Lê Hương khoái chí lắm, cười càng tươi bởi vì Mạc Tuân đâu có quen Đồng Quyên. Nhà Đồng Quyền thuộc hàng top tài phiệt ở Cộng hòa Nhân dân Thạch Trung này nhưng suốt ba năm đại học, chẳng bạn học nào trong lớp biết Đồng Quyên là đại tiểu thư ngậm thìa kim cương. Đồng Quyên ở nhà trọ, đi xe đạp, làm thêm trong siêu thị, cũng bán hàng như các nhân viên trong shop đây này, còn tự hào khoe những đồng tiền mà mình kiếm được với Lê Hương mặc dù cuối tháng Đồng Quyên lại phải vay tiến cô để trả trước các khoản phí sinh hoạt phát sinh. Tận năm cuối cấp Đồng Quyên mới nói cho Lê Hương biết gia đình mình như thế nào, đến lúc đó cô bạn láu cá cũng gom được một hội toàn những người tốt bụng để chơi cùng rồi.

Không có nghề nào hèn kém, đáng xấu hổ cả. Lao động, kiếm tiền dựa vào sức của mình chính là nghề cao quý.

Mạc Tuân cuối cùng chịu thua trước khuôn mặt cười tươi không động của Lê Hương, bước vào cửa hàng. Nhân viên lập tức niềm nở chảo vì thấy hắn mặc vest sang trọng, đắt tiền. Mạc Tuân chi vào Lê Hương.

- Tôi muốn mua bộ đồ mà người mẫu sản phẩm kia đang mặc. Làm ơn gọi cô ấy xuống đây được không? Tôi muốn nhờ cô ấy chọn hộ vài bộ quần áo cho bạn gây, vòi dáng hai người họ rất giống nhau.

- Dạ được, quý khách chờ chút ạ.

Chị nhân viên lịch sự củi đấu, khẽ gọi Lê Hương.

- Lê Hương, khách cần nhờ chút việc.

- Vâng ạ.

Lê Hương bước xuống.

Mạc Tuân làm bộ không quen cô, cô cũng vờ như không quen hẳn, đi tới cúi chào.

- Quý khách muốn mua đồ cho bạn gái sao?

- Phải. Nhưng tôi không biết cô ấy thích quần áo như thế nào. Hình tượng và phong cách khá giống cô, nếu không phiền cô có thể chọn hộ tôi vài bộ được không?

Lê Hương muốn cười, không ngờ Mạc Tuân còn có bản lĩnh giả vờ như vậy, mặt hắn vẫn lạnh tanh, không hề tỏ ra sơ hở. Cô cố nín lại, ra hiệu mời Mạc Tuân vào bên trong, giới thiệu ba bộ đồ mà cô cảm thấy ưng ý. Mạc Tuân gật gù, nói với chị nhân viên.

Tôi lấy ba bộ này, gói lại hộ tôi.

- Cảm ơn quý khách, hy vọng bạn gái anh sẽ thích. Chúc quý khách một ngày vui vẻ. - Lê Hương cười chuyên nghiệp, cúi chào.

Mạc Tuân gật đầu, khỏe mỗi khẽ nhếch lên nhưng trong đáy mắt có cái gì đó giống như thoảng đau đớn.

- Cảm ơn cô. Tôi cũng hy vọng cô ấy sẽ thích.

Lê Hương trở về chỗ của mình, Mạc Tuân ra quầy thanh toán, làm như không hề

quen biết cô, chẳng nhìn lại lần nào nữa.

Hắn đi ra khỏi shop, hướng thẳng về phía cầu thang bộ, mở cửa đi vào, mắt đỏ ngầu trợn lên trông rất đáng sợ, thở hổn hển vì tức giận. Hắn đầm mạnh vào tưởng hai cú, cảm nhận cơn đau ở bàn tay truyền lên đại não, cố gắng làm mình binh tĩnh lại. Gục đầu vào tưởng một hồi, Mạc Tuân lấy thuốc lá ra, ngồi luôn xuống bậc thang, châm lửa hút. Khuôn mặt trơ trơ như đá u ám một cách khó hiểu, trong ánh sáng mở nhạt của cầu thang bộ lại càng trở nên tăm tối.

Lê Hương nghỉ việc ở công ty giấy mà không hề nói cho bố mẹ. Cô nghĩ Mạc Tuân khi đã biết cô đi làm người mẫu sản phẩm sẽ dùng chuyện này để uy hiếp cô hoặc mách bố mẹ, ngăn cản Lê Hương nhưng không, hẳn chẳng làm gì cả. Sáu ngày đầu tiên trôi qua trong yêm ả, Lê Hương chào tạm biệt mọi người để ngày hôm sau sang shop công sở. Cô tan làm vào lúc năm giờ chiều, ra thang máy thì vô tình thấy Hân Lạc và Mai Chi bên trong. Cô bước vào, mim cười chào hỏi.

- Xin chào, hai người cùng về sao?

- Chỉ là đi cùng thang máy thôi mà. – Hân Lạc nói với giọng điệu nhấn nhá chua lòm, tỏ về kênh kiệu

Mai Chí hừ lạnh.

- Cô ở bên shop đó nam bán được nhiều hàng nhi. Tôi ngưỡng mộ lãm.

Nghe giống như Mai Chị đang mỉa mai Hãn Lạc vậy. Lê Hương ngạc nhiên nhìn từ người này sang người kia. Hân Lạc vênh mặt đáp trả.

Cũng được, shop công sở mà cô đứng ế ẩm như vậy liệu có trụ được đến tháng sau không đấy? Nghe nói hai người kia bán khá lắm mà.

- Nghe nói? Nghe ở đâu?

Shop của ai người đó đứng, không được ra ngoài trừ lúc đi mua cơm trưa thì có thể nghe ở đâu được? Cạnh tranh mà chị Tống Nhã nói là đây sao?

Trụ được hay không cuối tháng biết ngay. – Mai Chi khó chịu lườm lại, Đừng thấy mình bán được nhiều hơn người khác dăm ba bộ quần áo mà đắc ý.

Thang máy xuống đến tầng một, cửa mở. Lê Hương lập tức bước ra ngoài, Mai Chi theo ra. Hân Lạc chắc lái xe đến nên ấn đóng cửa, xuống tầng hầm. Lê Hương tò mò hỏi:

Hai người quen nhau à?

- Không quen, có va vào nhau hôm đi tuyển dụng thôi. Con nhỏ này nghe nói là bố bịch gì của sếp tổng họ Dực ở trụ sở chính ấy. Kéo toàn anh em họ hàng đến mua đồ cho shop, bán được nhiều lắm.

Lê Hương lạnh gáy.

- Cải gi? Là bố của Dực... tổng à?

Tí nữa thì cô gọi tên Dực Minh ra. Mai Chỉ gật đầu, tỏ vẻ khinh thường.

- Cô không thấy nó kênh kiệu như thế à? Còn tưởng chỗ dựa ghê gớm nào chứ, hóa ra bồ bịch đã rớt đài của tổng giám đốc Derefout.

-Sao cô biết đã rớt đài?

Hai người cùng sóng bước đi ra cửa.

Nếu không rớt, cần gì phải đi từ bước thấp nhất này. Cô nghĩ tổng giám đốc của Derefout lại để bạn gái mình đi làm người mẫu sản phẩm à? Mấy ông to giàu nứt vách ấy thiếu tiền bao nuôi tỉnh nhân sao? Nếu không bao nuôi, chiều theo ý bạn gái cho đi làm thì cũng phải cho làm người mẫu ảnh, hoặc nhét vào các shop vàng bạc, đá quý, kim cương chứ. Sau đó khi có chút danh tiếng nói thì nhét vào các hợp đồng chụp ảnh tạp chí thời trang, từng bước trở thành người mẫu thương hiệu nổi tiếng.

Lê Hương gật gù.

- Cũng phải. Nhưng các thương hiệu lớn toàn thuê người mẫu, diễn viên nổi tiếng để chụp hình quảng ba sản phẩm, làm gì đến lượt những người mẫu nghiệp dư như chúng ta.

Mai Chi nhếch mép cưới.

Thì đó, cho nên không đến lượt con nhỏ Hân Lạc kia làm mưa làm gio dầu. Nếu có ông lớn như Dực tổng chống lưng, cần từ phải làm việc này, lại chẳng lăng xê thành diễn viên, ca sĩ luôn ấy chứ. Người nổi tiếng đòi nào họ chịu đến các shop mặc hết đồ nọ đó kia, thử đó cho khách như chúng ta. Mã nếu họ có chịu, bỏ bao nhiêu tiền thuế cho vừa? Và lại các người mẫu thân hình cò hương chuẩn mực, cao tới mét tám lặn, thứ đồ cho khách mét sáu được không? Mặc vào ngực nhỏ hơn khách, mỏng lép hơn khách, đứng trên sàn diễn thì được chứ xuống các shop nhìn lêu đều lắm, không hiệu quả như người mẫu nghiệp dư. Cho nên họ làm đại diện thương hiệu, chụp ảnh quảng cáo dân khắp nơi, quảng cáo trên tivi, chúng ta trực tiếp mặc đó. Dù chúng ta có tháp một chút, không nổi tiếng nhưng ai cũng mặt xinh, da trắng, không cần đáp cả tấn phần lên.

Lê Hương cứ đi theo Mai Chi để nghe, theo luôn vào quán kem bên kia đường. Hai người gọi kem rồi tiếp tục buôn chuyện.

Mấy cái đó tôi cũng biết sơ sơ lúc tìm hiểu về người mẫu sản phẩm thực tế rồi. Ban đầu là vậy, sau này được chọn chúng ta sẽ được chụp ảnh quảng cáo cho thời trang Derefout đúng không?

Mai Chỉ gật đấu.

- Phải. Chụp ảnh quảng cáo, tham gia các show diễn thời trang nhỏ, sau đó nếu xuất sắc vượt trội có thể sẽ được làm người mẫu đại diện cho các sản phẩm khác như mỹ phẩm, son... Đương nhiên vẫn là nghiệp dư, đứng sau lưng những người nổi tiếng thời. Khi cô kỷ được hợp đồng chụp ảnh quảng cáo thực sự thì mới được coi là thành công bước chân vào giới người mẫu. Lúc đó cô cũng nổi tiếng rồi. Nhưng người mẫu nghiệp dư đi tử Derefout lên sản diễn thời trang lớn rất ít, cạnh tranh kinh khủng lắm.

Lê Hương gật gù

Có cần một công việc lương cao để phụ giúp gia đình, hơn hết thảy là muốn bám đài Dực Minh nên mới nhằm mắt đưa chân vào nghề này. Nếu thấy tinh hình không ổn, Lê Hương sẽ đợi đợt tuyển dụng tiếp theo để nộp hồ sơ vào vị trí kế toán của công ty mẹ. 1642786196728.png 1642786204077.png 1642786211442.png 1642786218967.png 1642786226513.png 1642786233928.png 1642786241528.png 1642786248940.png 1642786256332.png

Quảng cáo
Trước /13 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa?

Copyright © 2022 - MTruyện.net