Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) Bản Full
  3. Chương 41-50
Trước /13 Sau

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) Bản Full

Chương 41-50

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

1642788460294.png

Chương 41: Lưới trời lồng lộng

Buổi trình diễn quả là một trải nghiệm quý báu với Lê Hương.

Sau khi buổi diễn kết thúc, họ đi ăn đêm ở nhà hàng để mừng chiến thắng, Lê Hương nhắn Mạc Tuân không cần chờ mình nhưng hắn vẫn cố chấp chờ, muốn đưa cô về kẻo Lê Hương uống rượu say sẽ bị kẻ khác hãm hại. Thành ra Lê Hương ăn uống trong trạng thái sốt ruột. Khi có những nhóm người mẫu đầu tiên đứng lên chào về Lê Hương cũng theo họ, củi chào một lượt.

Dực Minh và Thẩm Lăng tham gia bữa tiệc chúc mừng này cùng với ban giám đốc, các trưởng phòng và toàn bộ ekip làm việc của Derefout phục vụ buổi trình diễn. Thấy Lê Hương chào về, Dực Minh muốn gọi cô ở lại nhưng bị Thẩm Lăng nằm cánh tay ra hiệu không nên. Dực Minh đành phải cắn răng ngồi im nhìn cô vội vã ra khỏi nhà hàng.

Lê Hương đứng ở cửa gọi điện cho Mạc Tuân, xe hắn nháy đèn ở lề đường, từ từ lái

về phía cô, hạ kinh hông xuống. Lê Hương tươi cười mở cửa ghế lái phụ ngồi vào.

Em bảo anh đừ chờ rồi cơ mà. Anh làm em ngại quá. - Anh không yên tâm. Hôm nay em vừa xinh đẹp vừa ngầu lắm đó. Anh chụp được

rất nhiều ảnh, còn quay lại nữa. Lát anh gửi cho.

Lê Hương được khen, cười tít mắt.

- Em không ngờ anh cũng đến đó. Anh là khách mời sao?

- Ừ. Anh phải nhờ người quen mới lấy được vé mời hàng ghế đầu đấy. – Mạc Tuân nhìn Lê Hương bằng ánh mắt lấp lánh. – Sau này em nổi tiếng rồi chắc khó có thể mua vé những show diễn có em tham gia.

Làm gì đến mức đó. Cô chỉ là một người mẫu nhỏ trong rừng người mẫu xinh đẹp thổi, còn Mạc Tuần là sếp lớn của xây dựng Mạc thị, làm sao cô dám so.

- Anh cử nói đùa. Nếu anh không mua được vẻ em sẽ tìm cách lấy về mời cho anh. Mạc Tuân bật cười.

- Thực ra nhìn em rực rỡ như vậy anh cảm thấy rất lo lắng.

Lê Hương nghĩ hẳn ninh cô, che miệng cười, không trả lời,

Sau đó hắn im lặng. Lê Hương nhìn sang, thấy khuôn mặt Mạc Tuân đã trở nên nghiêm túc, cô ngạc nhiên:

- Lo gì ạ?

Chương 41: Lưới trời lồng lộng

+5 Thuding

- Lo em sẽ bị kẻ giàu có, lãng tử nào đó nhằm đến.

- Em đâu có dễ bị mua bằng tiền như vậy? – Lê Hương nhìn ra cửa kính, mim cười. T Em rất thích công việc này. Nếu tương lai, khó khăn chồng chất ập đến, có thể em sẽ bỏ cuộc nhưng em không hối hận vì quyết định của mình. Khung cửa sổ của em quá nhỏ bé, ngày ngày từ đó nhìn ra thế giới bên ngoài, chẳng thấy gì cả. Nhưng từ khi em trở thành người mẫu, khung cửa đó mở rộng, dịch chuyển, dạy cho em biết thế giới rộng lớn, lòng người hiểm ác đến thế nào. Chẳng thể tin ai ngoài chính bản thân mình.

Mạc Tuân im lặng một hồi rồi lên tiếng, giọng trầm rung rung.

- Em có thể tin anh mà. Lê Hương quay lại nhìn khuôn mặt nghiêm túc của hẳn, lắc đầu.

Em xin lỗi, hiện tại em chỉ tin chính bản thân mình thôi.

Nếu Lê Hương tin Mạc Tuân chắc cô đã nhận lời yêu hắn rồi. Mạc Tuân biết điều đó, cười buồn.

- Anh sẽ cố gắng để em tin tưởng anh. Anh là người đáng được tin mà, anh luôn giữ lời hứa...

Lê Hương nhún vai.

- Thời gian sẽ cho em trả lời. Em chỉ tin những điều mắt thấy tai nghe thôi. Tình yêu là thứ gì đó rất bền vững chứ không phải chỉ là phút bồng bột thoáng qua.

- Em nói đúng. – Mạc Tuân công nhận. – Chúng ta còn nhiều thời gian, anh còn nhiều thời gian nếu như em chịu cho anh cơ hội.

Cô luôn cho Mạc Tuân cơ hội đẩy chứ. Hiện tại hắn là người gần gũi cô hơn ai hết, nếu duy trì sự tìm hiểu và tiếp xúc như thế này, một ngày không xa Lê Hương sẽ xiêu lòng lần nữa vì hẳn. Nhưng chưa phải bây giờ. Nỗi sợ hãi kiếp trước vẫn còn khắc sâu vào xương tủy có, Lê Hương không đời nào dễ dàng giao mình cho Mạc Tuân để rồi bị hắn nhanh chóng chán ghét, bỏ sang một bên. Cô phải giữ vững lập trường của mình, để hẳn phải cực nhọc theo đuổi, khi có được mới biết trân quý và giữ gìn.

Mạc Tuần mà bước lại con đường năm xưa, Lê Hương sẽ thằng chân đá địt không chút do dự.

Hắn Lạc lới công ty vào sáng hôm sau, vừa ra khỏi thang máy, đang định lên tầng bảy thì bốn bảo vệ ập đến giữa cô ta lại. Thầm Lãng, nhà thiết kế Hợp Thủy và trưởng phòng nhân sự Cổ Đà cũng đi tới, lạnh lùng nhìn Hàn Lạc như nhìn một con ruổi dưới chân. Hân Lạc kinh ngạc.

- Giám đốc Thầm, chuyện này là thế nào?

- Tôi phải hỏi cô mới đúng. – Thẩm Lăng lạnh lùng nói. – Đưa cô ta lên phòng Dực

tổng. Trước sự ngạc nhiên của những người mẫu khác và các nhân viên đang đứng trong

hành lang, bảo vệ kéo Hận Lạc trở lại thang máy, lên tầng mười. Hân Lạc sợ tái mặt

không dám nói câu gì, bị lôi lên tầng mười, vào phòng làm việc của Dực Minh. Các bảo vệ buông cô ta ra, đứng chắn ở cửa. Dực Minh ngồi ở bàn làm việc, Thẩm Lăng và mọi người củi chào.

- Dực tổng, đã đưa Hân Lạc đến rồi.

Mặt Dực Minh lạnh tanh, vẫy tay ra hiệu cho Thẩm Lăng.

Thẩm Lăng cầm điều khiển bật tivi. Màn hình sáng lên chiếu một đoạn clip cắt ra từ camera an ninh ghi hình Hân Lạc đang mặc quần áo của người giao hàng, xách cafe và bánh vào bên trong phòng trang phục. Mặt Hân Lạc cắt không còn hột máu. Mặc dù cô ta buộc tóc, đội mũ, đeo khẩu trang nhưng camera quá rõ nét, dễ dàng nhận ra dáng người. Camera được chuyển góc quay, Hân Lạc đi tới phòng để trang phục chưa chưa trình diễn, nhân lúc mọi người bận rộn, lẻn vào trong. Camera tiếp tục chuyển, quay được cảnh Hân Lạc mở túi bọc của bộ sưu tập số chín ra, đổ cafe lên rồi vội vã kéo túi bọc lại, quay ra ngoài.

Phòng trang phục là chỗ để người mẫu thay quần áo ấy thế mà lắp đầy camera. Đây là chuyện không ai có thể ngờ được. Hân Lạc sợ đến nỗi chân run bần bật, tim đập thỉnh thích nhưng vẫn lắc đầu nguầy nguậy, cổ cãi chày cãi cối.

- Giám đốc Thẩm, đó không phải là tôi... Dực tổng, mong anh điều tra rõ ràng. Dực Minh nhếch mép cưới.

- Tôi cũng định giao bằng chứng này cho cảnh sát điều tra rõ ràng ấy. Cô nói đúng ý tôi. Thiệt hại mà kẻ phá hoại kia tạo ra không hề nhỏ, năm mẫu thiết kế đã hỏng, không thể mang ra trình diễn khiến khách hàng không được nhìn tận mắt sản phẩm, sau đó không đặt mua online trong khi trên trang chủ của công ty vẫn có năm mẫu thiết kế kia. Hân Lạc, cô nghĩ số tiền mà kẻ phá hoại phải bồi thường là bao nhiêu?

Nghe nói đến việc Dực Minh giao bằng chứng cho cảnh sát, Hân Lạc trợn mắt, hốt hoảng

hết lên.

- Không, đừng giao cho cảnh sát... Tôi bị người ta ép mà. Tôi xin anh... Tôi cũng bất đắc dĩ thôi,

Chưa khảo đã khai, lá gan quá nhỏ thế mà cũng đòi làm chuyện hai người. Thám Lăng khó chịu nhìn Hán Lạc, nhếch mép.

- Cô bị ép? Ai ép, ép như thế nào? Hay chỉ vì có không ăn được muốn đạp đổ nên phá hoại trang phục của Derefout

- Tôi bị ép thật ạ. Giám đốc, xin anh hãy hiểu cho tôi..

Hãn Lạc run rầy rút điện thoại trong túi ra, mở tin nhẫn của kẻ lạ kia, đưa cho Thám Lang

xem.

Toàn bộ tin nhản vẫn còn đó, có ngày giờ. Tám ảnh chụp màn hình của clip ăn ải rất rõ, kinh đó đã dùng thử này để đe dọa Hán Lạc. Thầm Lăng nhìn số điện thoại thay quen quen, đi tới bản làm việc đưa cho Dực Minh xem cùng.

Dực Minh vừa nhìn số lập tức biết đây là hành động ngu xuẩn của Dương Huế muốn hãm hai Lê Hương. Gã lấy điện thoại của mình ra, chụp hét nội dung tin nhẫn lại, mặt sa sâm, hai hàm nghiên chặt vi tức giận. Mặc dù Dương Huế chỉ nhằm vào Lễ Hương nhưng thiệt hại này. Derefout phải chịu, Lê Hương chẳng hề ảnh hưởng gì vi Hãn Lạc hãm hại cũng quả ngu xuân. Chụp xong, Dực Minh xóa toàn bộ tin nhẫn, vào bộ sưu tập xem Hãn Lạc có chụp màn hình không. Thấy không có, gã đưa lại điện thoại cho Thầm Lãng rối ra lệnh.

Đuổi cô ta ra khỏi Derefout, thông báo cảm của Hãn Lạc ở trụ sở và tất cả các cửa hàng

thời trang Derefout

- Dực tổng, làm ơn tha cho tôi, tôi biết lỗi rồi...

Thầm Lãng cầm điện thoại của Hãn Lạc trở lại, dúi vào tay cô ta, hắt đầu với bảo vệ. - Lôi Hân Lạc ra ngoài. Kể từ giờ phút này cô ta không còn là người mẫu của Derefout nữa.

Không... Làm ơn.

Hãn Lạc gảo lên thảm thiết nhưng chẳng ai máy may thương xót, chỉ nhìn cô ta với ảnh mắt khinh thưởng như nhìn một thử nhơ nhớp bẩn thỉu lãm.

Nhà thiết kế Hợp Thủy và trưởng phòng nhân sự đi ra ngoài. Hợp Thủy chặn ở thang máy,

vòng tới trước mặt Hắn Lạc, vung tay tát cô ta hai cái rất mạnh, rít lên.

- Thử cặn bã xã hội, phá hoại công sức, tâm huyết của người khác. Mày và đứa ép máy rác rưởi y hệt nhau. Sống chẳng ra gì nhưng ghen ăn tức ở, tìm cách phá hoại, dìm dối phương xuống. Rất tiếc, dù dìm bọn tạo cũng không thể nâng được chúng mày lên đầu. Quả bảo đến sớm lắm.

Hắn Lạc trừng mắt nhìn Hợp Thủy.

-Tôi không dễ dàng bị hạ bé thứ này đâu, tôi sẽ...

- Sẽ làm gì? sẽ tìm kim chủ đề của mày để trả thủ bọn tao á? Nếu kim chủ kia yêu thích máy như vậy sao không cho máy làm diễn viên, mua vai diễn cho máy luôn đi. Thử rác rưởi nhân cách thối nát.

Thang máy mở ra, bảo vệ lôi tuột Hân Lạc vào trong. Cô ta bị lôi thẳng xuống tầng 1, tống ra khỏi Derefout.https:// mTruyen.net /threads/nghich-tap-sung-nhanh-con-kip-3s-ban-full.9210/

Dực Minh và Thẩm Lăng ở lại trong phòng, Dực Minh lập tức ấn số điện thoại đã nhắn tin cho Hân Lạc. Bởi vì gã lưu số Dương Huế cói nên khi ăn gọi, màn hình lập tức hiện ra tên Dương Huế. Dực Minh tức đến nỗi hơi thở nặng nẽ; mặt nhân nhúm, văn vẹo. Dương Huế bắt máy sau ba hồi chuông.

- (Dực Minh, có chuyện gì mà mới sáng ra...

- Dương Huế, lần sau hại người phải dùng số điện thoại khác đi nhỏ, đừng lấy so chính chủ

của mình để đe dọa, ép buộc người ta.

Đầu dây bên kia im lặng một hồi, Dương Huế cưới gương gạo, giọng khể run lên.

- {Anh đang nói gì thể? Em không hiểu?

- Tôi có toàn bộ tin nhãn mà cổ gửi cho Hãn Lạc. Cô đe dọa cô ta bằng clip ân ái, bắt cỏ ta

hãm hại Lê Hương để cô ấy bị mất việc. Hóa ra vụ ngã cầu thang kia là việc tốt do có gây ra... Hôm qua Hân Lạc phá hoại mẫu thiết kế của Derefout trong khi cô củng tôi đến xem show diễn,

tôi thật không ngờ...

- [Dực Minh, cỏ nhầm lẫn gì không? Em không…]

- Câm miệng- – Dực Minh gầm lên. – Cô có muốn tôi gửi tin nhân của cô cho người Dương

thị xem không?

- [Dực Minh, em..

Dương Huế không biết phải nói gì, nghẹn trong cổ họng. Dực Minh quát - Tôi không ngờ cô lại là người như vậy đây. Chia tay đi, tôi không muốn yêu đương gì với

cổ nữa.

- [Bởi vì Lê Hương câu dẫn anh nên em mới làm vậy...]

-Lê Hương không câu dẫn tôi. Cô làm thể là hại Derefout, hại tôi chứ không phải hại Lê Hương dầu, Sau buổi trình diễn, bao nhiều mẫu thiết kế ra mắt, bầy nhiêu mẫu sẽ được đặt mua, vì cô mà năm mẫu thiết kế bị hỏng kia không thể lên hình, không được ra mắt đàng hoàng

- (Thiệt hại bao nhiêu, em đến ] - Dương Huế hốt hoảng gào lên.

Đức Minh bật cười khinh bỉ.

- Nếu có cho rằng đó là chuyện nhỏ, bỏ tiền ra đến cho tôi là xong thì cô nhằm rồi. Nếu chủ mưu không phải là cô, tôi đã báo cảnh sát đầy, có biết không? May mà đêm qua tôi chưa báo cảnh sát, đó họ điều tra ra có thì Dương thì chẳng còn mặt mũi nào. Từ giả phút này tội và có không còn quan hệ yếu dương gị nữa

[Dực Minh lỗi tại anh, anh cũng thích con nhỏ Lê Hường đó. Nếu anh không năm lần bily font ngược đường đưa nó về thì em đã không làm như vậy]

Dực Minh tức điên người, đập tay xuống bàn

- Cô xem lại bản thân mình đi rồi hãy nói người khác. Nếu cô đàng hoàng như hồi mới yêu, tôi có thích đứa con gái nào không? Tôi từ chối tân hoa hậu để yêu cô, bao lâu nay Dực Minh này đối xử tốt với cô, dung túng cho cô như thế nào mọi người đều biết. Tôi chịu đủ rồi... Cô xem lại cách cư xử của mình đi. Nếu còn không đàng hoàng tôi sẽ tung những tin nhãn hại người này của cô lên mạng cho tất cả mọi người biết. Cổ phiếu Dương thị chắc cũng được một phen sông gió.

Dực Minh cúp máy, lập tức kéo số của Dương Huế vào số đen, tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng lên, đưa cả hai tay lên chống trán, gục đầu nhìn xuống bàn.

Chương 42. Gây rối

Thẩm Lăng vẫn đang đứng trong phòng này giờ, nghe toàn bộ, không biết phải nói gì Một lát sau, điện thoại của Thẩm Lăng reo vang, là Dương Huế gọi. Thẩm Lăng nghe máy.

- Alo.

- [Thẩm Lăng, anh có ở chỗ của Dực Minh không? Anh ấy đòi chia tay em... hu hu]

Thầm Lăng cười nhạt

Tôi đang làm việc, không biết Dực tổng ở đầu cả.

- [Thẩm Lăng, em thực sự không có ý làm tổn hại đến Dực Minh và Derefout, em chỉ muốn Lê Hương kia bị quả báo vì câu dẫn Dực Minh thôi]

Thẩm Lăng chép miệng.

- Dương tiểu thư, tôi không hiểu cô đang nói gì. Hiện giờ tiếp chuyện cô. Thất lễ rồi. i rất bận, không có thời gian

Nói xong lập tức cúp máy, kéo Dương Huế vào số đen luôn. Đực Minh thở dài ngẩng lên.

- Liên hệ với các công ty thời trang và điện ảnh mà chúng ta quen biết, phong sát Hân Lạc cho tôi. Tôi muốn cô ta không thể ngóc đầu lên nổi trong giới này nữa. Thông bảo với bảo vệ ở đại sảnh, hủy thẻ khách của Dương Huế, không cho phép cổ ta lên tầng bảy và tầng mười của Derefout. Nếu cô ta tới làm loạn, lập tức đuổi ra ngoài.

-Vâng thưa ngài.

Thẩm Lăng cúi đầu, thấy Dực Minh không nói gì nữa thì lui ra.

Chỉ một lát sau, điện thoại của Dực Minh reo vang, người gọi đến là Dực Luân.

- Em nghe.

- [Ha ha... mày chia tay với Dương Huế à?] – Giọng Dực Luân nghe trớt nhỏ, gọi đòn vô cùng

- Cô ta gọi cho anh?

- [Ừ, khóc khóc mếu mếu, nói cái quái gì đó liên quan đến Hân Lạc hãm hại Lê Hương. Con nhỏ Hân Lạc cũng gọi cho tao nhưng tạo không nghe máy, chặn số. Nó dùng số khác để gọi, tạo không biết ấn nghe, cũng khóc lóc câu xin này nọ. Lũ điên. Lê Hương không sao nhưng Derefout bị ảnh hưởng á? Thiệt hại nhiều không?]

Đức Minh thở dài

⁃ Thiệt cũng không nhiều lắm nhưng bực mình. Đúng là nuôi ong tay áo. Em nuông chiều, cưng nựng, kiên nhẫn, ôn hòa với Dương Huế đến như vậy mà cỏ ta không biết điều, ở sau lưng em giờ trò bẩn thỉu ra. Em chán đến tận cổ rồi.

- [Mày cũng khá đây, nếu là anh, anh bỏ lâu rồi ] — Dực Luận cười khủng khục. - [Có chứng cứ trong tay hả? Nếu Dương gia hỏi đến còn có cái trưng ra.]

- Em có rồi. Đạo này tâm trạng của anh tốt thể? Cưa được nhóc con kiêu ngạo và khó tính kia rồi à?

- [Hi hi, xơi luôn rồi nha. Ngon lắm...] – Dực Luân định buông giọng cợt nhà, khoe khoang như mọi khi nhưng hãm lại. – [Tao không được nói đến chuyện riêng tư đó, ẻm mà biết chắc tao lại ăn tát. Đời tao sau khi quen ẻm ăn tát bằng cả mấy kiếp nữa cộng lại mất.]

Dực Minh bật cười.

- Nhưng cậu ta là con trai mà, anh không sợ bố mẹ....

- [Không sợ. Từ nhỏ đến giờ tao có sợ à? Họ sống cuộc đời của họ, tao sống cuộc đời của tao, không ai chết thay ai được.]

Tài giỏi như Dực Luân mới không sợ chứ Dực Minh vẫn phải nhìn sắc mặt của bố mẹ. Gã thở dài, nói dám ba câu nữa thì cúp máy.

Dương Huế ngồi trong phòng minh khóc hu hu, tức giận vì không gọi điện được cho Dực Minh. Nhắn một loạt tin ra cũng không trả lời thì càng ức.

Cô ta nghĩ tất cả là tại Lê Hương, nếu Lê Hương không bám lấy, quyền rũ Dực Minh, gã sẽ không xiêu lòng mà đối xử đặc biệt với Lê Hương. Vậy thì Dương Huế cũng không có lý do gì để hại Lê Hương rồi tự hại chính minh cả.

Dương Huế tức giận vùng dậy chạy đi thay quần áo, muốn đi tìm Lê Hương để cho một trận.

Cô ta lao ra ngoài, tự mình lái xe đến trụ sở Derefout, như mọi lần lao tới cửa dành cho nhân viên đề đế quẹt thế nhưng quẹt mãi không được. Dương Huế tức giận chạy tới cửa cho khách, trình thì khách ra. Bảo vệ lập tức thu luôn thẻ của cô ta, lịch sự nói:

- Cô Dương Huế, cô đã bị xóa khỏi danh sách khách của Derefout, bị cấm tới đặt chân lên tầng 10 và tăng 7. Đứng tự làm mình mất mặt nữa.

- Cái gì? Anh có biết tôi là ai không? Tránh ra ngay cho tôi....

Bảo vệ cho vẫy hai bảo vệ khác vào, vẫn nói chuyện rất lịch sự.

⁃ Tôi không biết cô là ai cả, chỉ biết người trả lương cho tôi không phải là cô. Người thuê yêu cầu, chúng tôi phải tuân theo nếu không chúng tôi sẽ mất việc

Dương Huế nổi khùng lên, quát lớn.

- Các anh dám đụng vào tôi sao? Đụng đi, các anh cũng lập tức mất việc ngay. Tôi sẽ gọi cho bố tôi...

Bảo vệ kia mỉm cười, chỉ vào các camera.

- Cô Dương Huế, quanh đây đều có camera, hai nhân viên của chúng tôi đang đứng cách cô một mét rưỡi theo tiêu chuẩn quy định, tay họ để sau lưng chử đã đụng vào người có đâu? Cô la hét như vậy làm ảnh hưởng tới người khác, có thể coi là gây rối rồi. Tòa nhà này thuộc sở hữu của ông Dực Luân mà người yêu cầu cấm cửa cô lại là Tổng giám đốc Dực Minh, em trai ông ấy, cô nói xem họ có đuổi việc chúng tôi không? Cô thông cảm cho, chúng tôi chỉ làm theo chức trách của mình.

Các nhân viên đi qua đi lại, lễ tân, bảo vệ và khách ra vào bắt đầu chỉ trỏ bàn tán với nhau. Dương Huế tức quá cứ thế lao vào bảo vệ kia, định xông thẳng vào bên trong.

Bảo vệ lập tức hét lên một tiếng, lăn đùng ra đất ôm bụng khiến Dương Huế đơ người. Hai bảo vệ còn lại hô hoán lên.

- Dương đại tiểu thư đánh người rồi...

Các bảo vệ khác ùn ùn chạy tới, cùng nhau lập thành một tường người chắn trước mặt Dương Huế, không cho cô ta qua nhưng nhất định không đụng vào cô ta. Dương Huế gào lên.

- Tôi không đánh người, vu khống.

Những người xung quanh lắc đầu ngao ngán.

- Chính cô ta lao vào người khác mà dám bảo không đánh người.

- Đúng là vô học, tiểu thư con nhà giàu làm trò gì thể không biết?

- Người ta đã không cho vào thì thôi đi, tự tìm đến làm mình mất mặt.

Dương Huế tức điên lên, mắt đỏ ngầu lên, đứng chỉ tay vào mặt các bảo vệ mà không làm gì được. Các vị khách cần dùng cửa này khó chịu lên tiếng.

- Cô kia, có không được vào thì tránh ra cho chúng tôi còn đi chứ? Cô định gây rồi đến bao giờ. Bảo vệ người ta lịch sự hết mức rồi, họ cũng làm việc của họ thôi, có thù oán gì với cô đâu mà có đánh người.

- Đúng đây. Họ không dám đụng vào cô chứ ở công ty của tôi mà thế này, tôi cho người lôi di lâu rồi.

- Cô là con cái nhà nào vậy? Cậy bố cây mẹ sao? Chúng tôi còn phải làm việc, tránh ra đi.

Dương Huế vừa tức vừa xấu hổ, chửi ầm lên.

- Không phải việc của các người, nói cái gì mà nói.

Thế nhưng cô ta vẫn phải quay người rời đi, tức tối lầm bầm chửi Dực Minh, Lê Hương Thẩm Lăng và Hân Lạc.

Mạc Tuân đứng sau cây cột lớn, chứng kiến toàn bộ, mắt tối lại, nhếch mép cười khẩy khinh bị. Hắn cắm thẻ khách V.I.P do Dực Luân cung cấp, tay xách một cái túi sang chảnh dựng cơm hộp, chờ Dương Huế đi khỏi rồi mới tiến tới cửa quẹt thẻ cho khách. Dương Huế đi, các bảo vệ lập tức tránh sang một bên cho khách tự quẹt thẻ, lần lượt đi qua để vào. Mạc Tuần nối theo họ, đi lên tầng bảy.

Lê Hương vừa tập luyện xong, đang lau mồ hôi, chưa kịp ra khỏi phòng tập thì một chị thư ký của Thẩm Lãng mở cửa, gọi cỏ.

- Người mẫu Lê Hương có ở đây không nhỉ? - Dạ, em đây ạ. – Lê Hương vội vã đứng lên.

Chị thư kí mỉm cười.

- Có khách V.I.P tìm em. Hình như em không cầm điện thoại nên ngài ấy không gọi được.

Lê Hương sửng sốt đi ra. - Vâng ạ, điện thoại em để ở tủ phòng thay đổ.

- Đi cùng chị.

Chị thư ký mỉm cười dẫn Lê Hương tới phòng chờ của khách V.I.P rồi đi. Lê Hương mở cửa vào, nhìn thấy Mạc Tuân đang ngồi bên trong hút thuốc thì thở dài, vai rủ xuống.

- Anh dọa sợ chết em rồi, nghe nói có khách V.I.P tìm, em tưởng mình lại phải tiếp nhân vật nào tương tự như mẹ anh.

Mac Tuân bật cưới.

- Em được nghỉ trưa chưa?

- Em vừa được nghỉ a. Có chuyện gì vậy? Anh có việc tới đây a?

- Đi, lên sân thượng với anh.

Mạc Tuân đứng dãy xách cái túi sang chảnh. Lê Hương nhìn chăm chăm vào nó, cảm thấy thích vô cùng, thắc mắc không biết Mạc Tuân có định tăng cô cái túi này không. Có có thể dùng nó để đựng quần áo và ví nhỏ của mình mà không phải xách theo túi giấy đựng quần áo mỗi lần mang đồ về nhà giặt. Khi họ vào thang máy, gặp một số người trong công ty, Lê Hương cúi chào. Bởi vì Mạc Tuần gọi thang máy đi lên nên các đồng nghiệp không vào cùng, nhìn Mạc Tuân với ánh mắt tò mò rồi cụp mắt xuống vì không được phép soi mói người khác, như vậy là bất lịch sự.

Mạc Tuân mỉm cười

Đây là lần đầu anh đến Derefout, nhắn tin cho em không được nên hỏi nhân viên.

- Điện thoại em để trong tủ a. Sao anh lại là khách V.I.P vậy?

Mạc Tuân lấy thẻ trong túi quần ra.

Dực Luân cấp cho anh đây,

Lê Hương nghe đến tên Dực Luân thì không vui, mặt nhăn lại. Mạc Tuân nhìn ra, chẳng hỏi gì cả, im lặng cho đến khi lên đến tầng thượng. Tầng thượng được sử dụng để làm quán cafe, có mái che, Mạc Tuần đưa Lê Hương ra bàn, gọi cafe và sữa chua đánh đá rồi đặt chiếc túi lên bàn, lấy hai hộp cơm đẹp long lanh bên trong ra.

Lê Hương ngạc nhiên nhìn.https:// mTruyen.net /

Nhân viên trong tòa nhà cũng hay lên sân thượng gọi cafe rồi ăn đó hộp mang theo nhưng cafe trên này rất đắt nên Lê Hương chẳng bao giờ lên. Cô liếc nhìn xung quanh, thấy có mấy chị lớn tuổi cũng đang dùng bữa trưa thì thở phào nhẹ nhõm, tươi cười hớn hở.

- Sao hôm nay anh rảnh rồi vậy a? Hôm qua đã về muộn rồi....

Mac Tuân mở hộp, nhấc từng khay xuống, mim cười.

- Anh muốn mang cơm cho em.

Lê Hương nhìn hai món mặn, hai rau, trái cây gọt sẵn và bánh mì kẹp trong hộp, thấy cứ lủng củng kiểu gì ấy. Cô ngạc nhiên nhưng không dám hỏi, nhận đũa từ Mạc Tuân.

- Cám ơn anh.

-ừ, ăn thử đi.

Mạc Tuấn cũng cầm đũa nhưng chưa ăn ngay, chờ Lê Hương nếm thử. Cô gặp một miếng thịt sốt to sụ cho vào miệng, nhíu mày vì nó vừa mặn vừa ngọt lại vừa cay trong khi Mạc Tuân ngồi nhìn chăm chăm như hổ rình mỗi, mắt sáng rực lên.

⁃ Thế nào? Có ăn được không?

Lê Hương sửng sốt.

- Cái này... là anh làm à?

Mạc Tuân chậm rãi gật đầu, chớp chớp mắt thoang bối rối.

Lê Hương từ từ nhai, hóc mắt nóng bừng lên, tim nhói từng hội đau đớn dễ chịu. Cô giả vờ xuýt xoa.

- Cay quá... anh cho bao nhiêu ớt vậy?

Mạc Tuân mở to mắt, cảm thấy ngại, gặp một miếng thử rồi nhăn mặt

- Cũng hơi cay thật. Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ cho ít đi. Đừng ăn cái đó nữa, ăn món khác nhé.

Lê Hương vội vã lấy khăn giấy chấm khóe mắt, giả vờ hít hà vì cay trong khi thực ra cô ăn cay rất giỏi. Món thịt vừa ngọt vừa mặn này trở nên ngon một cách khó tả vì đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp Mạc Tuân tự tay xuống bếp làm thứ gì đó cho cô. Lê Hương bật cười.

- Không sao, vẫn ăn được. Để em ăn kèm với rau. Anh học làm ở đâu thể

Thấy Lê Hương vui vẻ, khuôn mặt sáng bừng lên, Mạc Tuân cũng vui lây, tươi cười trả - Học thím đầu bếp ở nhà anh đấy. Nhưng anh không cho thím làm giúp đầu, tự mình làm hết. Nó hơi xấu một tí...

- Không xấu đâu. – Lê Hương tiếp tục gặp món khác, gật gù. – Ngon lắm đó. Anh có năng khiếu mà.

Mạc Tuân được khen, nụ cười trở nên rạng rỡ hơn rất nhiều.

Hào quang rực rỡ bản ra từ họ khiến chị bội bàn bưng đồ uống ra phải sững lại nhìn. Lê Hương kéo khay để bởi bàn đặt đồ uống, chị ta cử nhìn cô mãi rồi khen.

- Ở ngoài đời cô Lê Hương xinh quả đi. Trên ảnh cũng rất xinh rồi nhưng mà nhìn trực tiếp còn xinh hơn.

⁃ A... cảm ơn chị. Chị biết em ạ. - Lê Hương ngạc nhiên.

⁃ Tất nhiên là biết rồi. Chúng tôi theo dõi trang cá nhân của cô dãy ạ. Chúc cỗ ngày càng thành công

⁃ Cảm ơn chị – Lê Hương củi đầu cười.

Chi bố bán củ cháo tại

⁃ Hai người đẹp đội lắm ạ. Chúc quý khách vui-

1642788599348.png 1642788606757.png 1642788614300.png 1642788621614.png 1642788629140.png 1642788636628.png 1642788644127.png 1642788651610.png 1642788659199.png 1642788666697.png 1642788674067.png

Bổ sung 44

1642819614560.png 1642819618553.png 1642819621730.png 1642819625085.png 1642819628268.png 1642819631341.png 1642819634435.png 1642819637540.png 1642819640613.png 1642819643764.png 1642819646781.png

1642788786085.png 1642788793499.png 1642788801030.png 1642788808562.png 1642788816029.png 1642788823437.png 1642788830929.png 1642788838502.png 1642788845965.png 1642788853372.png 1642788860938.png 1642788868386.png 1642788875941.png 1642788883460.png 1642788890879.png

Bổ sung 46

1642924932339.png 1642924937334.png 1642924940990.png 1642924944591.png 1642924948285.png 1642924951610.png 1642924955142.png 1642924958601.png

1642788997239.png 1642789004817.png 1642789012294.png 1642789019612.png 1642789027113.png 1642789034644.png 1642789042153.png 1642789049606.png 1642789057141.png 1642789064657.png 1642789072185.png 1642789079635.png 1642789087084.png 1642789094483.png 1642789102054.png 1642789109530.png 1642789117115.png 1642789124459.png 1642789131862.png 1642789139368.png 1642789146902.png 1642789154388.png 1642789161884.png 1642789169351.png 1642789176854.png 1642789184279.png 1642789191718.png 1642789199169.png

1642789206562.png 1642789213946.png 1642789221417.png 1642789228888.png 1642789236339.png 1642789243908.png 1642789251393.png 1642789258827.png 1642789266280.png 1642789273819.png

Quảng cáo
Trước /13 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thanh Mai Kề Bên Trúc Mã

Copyright © 2022 - MTruyện.net