Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ta hiểu. Nhưng phu nhân không thể gặp ngài được"
"Huynh nói vậy là sao?" Cố Đạt hỏi
Trương Từ Hiểu vẫn nhẹ dạ đem chuyện phu nhân bị ngất đi kể lại. Nghe xong Cố Đạt ra chiều tiếc nuối, ánh mắt Trương Từ Hiểu ngày càng lạnh lẽo đến đáng sợ, Cố Đạt nhìn vào thấy lạnh hết người.
"Ta có mang đến chút đồ bổ vì nghe nói phu nhân cơ thể vốn suy nhược. Cô ấy không nhận được huynh cầm giúp phu nhân đi"
Tì nữ bước lên nhận lấy đồ mà Cố Đạt mang đến. Sau đó hắn nhanh chóng cùng thị vệ Cát Đới ra về để tránh ánh mắt đáng sợ của Trương Từ Hiểu
"Tướng quân, đồ bổ này phải xử lý thế nào ạ?"
Trương Từ Hiểu liếc nhìn đống đồ trong tay tì nữ, nhìn qua đều là những thứ quý giá. Nhưng ngữ khí Trương Từ Hiểu lại hết sức lạnh lùng:
"Những thứ này phủ Thừa tướng không thiếu. Ném hết vào kho, không được để phu nhân dùng"
"Vâng" Tì nữ mau chóng mang đồ đi cất.
Tuyết lại bắt đầu rơi, những bông tuyết nhỏ rơi xuống chầm chậm. Trương Từ Hiểu cũng không quan tâm đến việc này mà quay về phòng.
Nhìn Tôn Từ Y vẫn đang say giấc, Trương Từ Hiểu không khỏi buồn chán. Chàng nắm lấy tay phu nhân:
"Khi nào nàng mới tỉnh lại đây? Không phải nàng nói khi nào rảnh sẽ cùng ta đi thả diều giấy sao? Bây giờ chúng ta đều rảnh rỗi rồi"
Nhưng những lời nói này lại không hề tác động một chút nào đến Tôn Từ Y, cô vẫn nằm bình yên như vậy, khuôn mặt trắng nhợt không một tia huyết sắc:
"Nhị công chúa nói với ta nếu khiến nàng cảm thấy cuộc sống này có ý nghĩa hơn, nàng sẽ tỉnh giấc. Đều do ta, lẽ ra ta nên thấu hiểu nàng hơn"
Thời gian dần trôi, thoáng chốc đã qua ba ngày. Tôn Từ Y vẫn không có chú động tĩnh nào khiến cả phủ Thừa tướng đều lo lắng, nhưng phía sau lại có kiểu người đắc ý lắm.
Hôm nay bầu trời hửng một chút nắng ấm, Trương Từ Hiểu bế Tôn Từ Y ra sân, để cô nằm trên ghế dài sưởi ấm. Vì được tận tình chăm sóc nên khuôn mặt cô đã có chút sắc hồng. Cô nằm dưới ánh nắng nhẹ giống như là đang ngủ say, tựa như một tiên nữ mỏng manh, nhan sắc hòa mình với thiên nhiên trong hoa viên.
Thất Nguyệt bưng thêm thuốc bước đến.
"Tướng quân, đây là thuốc mà phu nhân phải uống để vết thương sớm bình phục"
"Đưa ta"
Thất Nguyệt đưa bát thuốc cho Trương Từ Hiểu rồi nhanh chóng đỡ Tôn Từ Y ngồi dậy, để cô dựa vào mình. Chàng cứ vậy mà kiên nhẫn đút thuốc cho cô từng chút một, cho đến khi bát thuốc dần vơi cạn chàng mới dùng khăn lau miệng cho cô.
Thất Nguyệt nhẹ nhàng để phu nhân nằm xuống, không giống hành động lúc mấy ngày trước:
"Phượng Tịch Lầu mấy ngày này giao cho ngươi quản lí"
"Vâng ạ" Thất Nguyệt rạng rỡ, cô nàng nhanh chóng rời đi.
Một vị khách bất ngờ ghé thăm, là Cố Khải Ngôn. Dáng vẻ hắn đường hoàng hơn lúc nào.
"Thì ra mấy ngày nay không gặp được Đại Tướng quân là do gia sự sao?"
"Khải vương gia vạn an" Trương Từ Hiểu cúi đầu
Cố Khải Ngôn mỉm cười hài lòng khi thấy hành động của Trương Từ Hiểu:
"Trước đây ta dạy võ cho ngươi lâu vậy cũng không được ngươi chào một lần đàng hoàng, bây giờ đã học được lễ nghĩa rồi"
Trương Từ Hiểu nhìn khuôn nhan Cố Khải Ngôn, chàng thở ra một hơi nhẹ nhàng:
"Đây không phải là lễ nghĩa, mà là lòng kính trọng ta dành cho người"
Cố Khải Ngôn tiến lại phía Tôn Từ Y, nhìn thiếu nữ đang say giấc nồng.
"Phu nhân vẫn chưa tỉnh lại sao? Ta có nghe Nhược Nhiên kể lại rồi."
"Người với Từ Y có vẻ đã quen nhau từ trước"
"Đúng là có quen, nhưng khi đó phu nhân không hề biết thân phận của ta. Nhớ lại lúc đó...lần đầu quay về thành Dư Xương sau nhiều năm, chưa gì ta đã bị đám cướp đuổi theo. Lúc đó chỉ có cô ấy chạy ra giúp, ta còn tưởng mình toi thật rồi"
"Thì ra là vậy. Khi nào người định quay về thế?"
"Chắc là sau đại hội săn bắn hoàng thất. Lần này trở về ta phải mang một món quà lớn về Nam Sơn"
"Món quà lớn?" Chân mày Trương Từ Hiểu khẽ lay động.
Lúc này ở trên triều, các đại thần đều đứng dàn sang hai bên nghe vị hoàng đế ngồi trên hoàng vị nói về quốc sự:
"Hiện giờ Bắc Triều ta đang dần lớn mạnh, cần phải có thêm đồng minh. Ta quyết định sẽ gả nhị công chúa Cố Nhược Nhiên đến Sở Quốc để hòa thân, nhằm tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp"
Các đại thần nhìn nhau xôn xao hồi lâu, chỉ có Trương Thừa tướng vẫn đứng im ở đó, trong lòng đã sớm đưa ra dự tính:
Một vị đại thần lớn tuổi đứng ra, ông cúi người:
"Bệ hạ, chuyện này quá đột ngột, nhị công chúa trời sinh yếu ớt tuyệt đối không thể gả đến nơi Sở Quốc xa xôi, khó tránh họ sẽ xem thường Bắc Triều gửi đến một công chúa ốm yếu"
"Ý trẫm đã quyết, dù thế nào cũng sẽ gả nhị công chúa đi. Thừa tướng, khanh thấy thế nào?"
Trương Thừa tướng đứng ra:
"Bệ hạ, thần thấy việc để nhị công chúa hòa thân cũng rất thỏa đáng. Dù nhị công chúa ốm yếu nhưng công chúa là nữ nhi mà bệ hạ thương yêu nhất, cho thấy Bắc Triều ta thật sự muốn liên minh với Sở Quốc"
Trương Thừa tướng đã sớm hiểu ra hoàng thượng vì sao lại muốn gả đứa con gái mình yêu thương nhất đến một quốc gia khác:
"Ông ta quả nhiên vẫn thủ đoạn, biết Sở Quốc nhượng bộ Bắc Triều nên mới muốn gả con gái đến đó, Sở Quốc sẽ không dám làm khó cô ta. Ít công chúa nào nhận được vinh hạnh này"
"Vậy thì mười ngày sau ta sẽ để nhị công chúa đến Sở Quốc hòa thân, thống lĩnh Hoàng Vệ Quân Trương Từ Hiểu phong Vệ Quốc đại Tướng quân, hộ tống công chúa hòa thân"
Trương Thừa tướng không ngờ hoàng thượng bảo thủ thường ngày sẽ làm đến mức này. Vệ Quốc đại Tướng quân chính là tước vị tướng quân cao nhất lúc bấy giờ. Trương Từ Hiểu chính là Vệ Quốc Đại tướng quân trẻ tuổi nhất trong lịch sử Bắc Triều. Khi nghe hoàng đế phong tước, đã có vô số kẻ nổi lòng ghen ghét.
Trương Thừa tướng lập tức phản đối:
"Bệ hạ, Trương Tướng quân vẫn còn non trẻ, không có kinh nghiệm gì, e là không thể làm tốt việc này. Những việc quan trọng và nghiêm túc vẫn nên để Trần Tướng quân"
"Trẫm phong tước cho Trương Tướng quân cũng như là phong tước cho cháu trai. Từ lâu trẫm đã xem mình chính là thúc thúc của con trai ngươi rồi" Hoàng thượng có vẻ bất mãn
Trương Thừa tướng cúi đầu, đôi mắt ông lạnh lùng liếc nhìn hoàng đế:
"Thứ cho thần nói thẳng, bệ hạ là đang muốn dồn Từ Hiểu vào chỗ chết. Năm đó nhiều trắc trở như vậy, thiếu chút là Khải vương điện hạ lên ngai vàng. Nếu vậy người hôm nay xưng một tiếng thúc thúc phải là Khải vương gia"
Hoàng thượng nắm chặt lấy tay vịn, rõ ràng đang tức giận trước lời nói của Trương Thừa tướng nhưng lại không thể làm gì khác.
"Nếu như Khải vương gia trở thành hoàng đế liệu có thông cảm cho Từ Hiểu, cho Trương gia hơn không?"
Các đại thần rầm rộ lên trước những lời của Trương Thừa tướng, dù có chút kiêng nể nhưng lại vượt quá thân phận. Bọn họ hiểu Trương Thừa tướng là đang muốn bảo vệ con trai, bảo vệ huyết mạch duy nhất của Trương gia nên mới lỗ mãng như vậy.
Trương Từ Hiểu đột nhiên thấy lạnh cả người, Cố Khải Ngôn vẫn ngồi lại một lúc để nói chuyện. Dù sao giữa hai người họ đã 6 năm không gặp nhau rồi.
"Mười ngày nữa cháu gái ta sẽ gả đến Sở Quốc xa xôi rồi"
"Là vị công chúa nào thế?" Trương Từ Hiểu tò mò
"Là Nhược Nhiên, con bé cũng thật tội nghiệp. Ta nghe nói biên giới giữa Bắc Triều và Sở Quốc phần lớn đã bị bóng đen chiếm giữ, muốn đi qua phải tốn nhiều công sức, hoàng huynh đặc biệt phong ngươi làm Vệ Quốc đại Tướng quân, để ngươi hộ giá công chúa. Thời gian tới sẽ rất mệt đấy"
"Phong Vệ Quốc Đại tướng quân chỉ để hộ tống công chúa xuất giá. Nếu công chúa xảy ra chuyện e là ta không thoát khỏi liên đới"
"Cho nên ngay khi còn nhỏ ta đã biết muốn ăn được miếng bánh ngọt của hoàng huynh thật không dễ dàng"
Trương Từ Hiểu điềm tĩnh thổi nguội tách trà trong tay, chàng không đáp lại. Cố Khải Ngôn vô cùng bất mãn đặt miếng bánh đậu đỏ trong tay xuống đĩa:
"Bởi vậy ta ghét nhất đồ ngọt"
"Vương gia ngài nói xem, nếu như ta phải nhận Vệ Quốc Đại tướng quân thì phải làm sao đây?" Trương Từ Hiểu hỏi
"Còn làm sao nữa? Nếu như Trương Thừa tướng còn nghĩ cho ngươi nhất định sẽ không để chức Vệ Quốc đến tay ngươi. Một khi ông ấy nhắm mắt cho qua chuyện, kẻ thù của ngươi sẽ không ít"
"Chưa có người nối dõi, ông ta sẽ không để ta chết" Trương Từ Hiểu ngang nhiên khẳng định
Sau đó chàng lấy ra một viên đá phát sáng, xung quanh phát ra màu tím trông huyền bí.
"Người biết thứ này không?"
"Đây là...đá sinh ra từ bóng đen, sao ngươi có thứ này?" Cố Khải Ngôn cầm lên xem
Trương Từ Hiểu cũng thật thà kể lại:
"Ngôi làng ngoại ô bị quái vật tấn cồn nhiều lần, bọn chúng đều rất khỏe mạnh và manh động, khác với loại quái vật bình thường. Sau khi giết chết con đầu đàn, ta phát hiện ra trong người của nó có thứ này"
"Có thể có người đã dùng đá này khiến bọn chúng phát điên để chúng tấn công người dân" Cố Khải Ngôn suy đoán
"Ta cũng nghĩ vậy nên đã để Lạc Dụng đến Cửu U rồi"
Lạc Dụng thay Trương Từ Hiểu xử lý việc của Hoàng Vệ Quân. Hôm nay hắn phải đưa quân đến phía ngoài Cửu U theo dõi bóng đen, nhưng để đảm bảo an toàn, hắn chỉ dẫn theo khoảng 10 người.
Nhìn vùng đất Cửu U hoang tàn, xung quanh là tiết trời u ám, Lạc Dụng và binh sĩ cũng thấy lạnh cả người.
"Ở đây liệu có tìm ra manh mối gì về đá bóng tối không?" Lạc Dụng nhìn quanh tự hỏi
Một đám quái vật không rõ hình thù là con gì lao ra, bọn chúng đều rất khát máu. Đội Lạc Dụng đều nhanh chóng rút kiếm bảo vệ bản thân. Trong số bọn họ chỉ có Lạc Dụng là có pháp lực, những người khác tuy không có năng lực tốt bằng hắn nhưng đều là những gương mặt tiêu biểu trong Hoàng Vệ Quân.
Cũng chính lúc bọn họ đang đánh nhau với quái vật, lúc này đã có người nhìn thấy bóng đen lao đến. Là một cái bóng đen xì, không lớn lắm:
"Lạc Tướng quân, bóng đen đang lao đến đây!" Một người hoảng hốt hét lớn
Lạc Dụng trừng mắt nhìn cái bóng đen xì, tốc độ của nó rất nhanh. Hắn chỉ kịp tạo ra một khiên gió chắn cho các binh sĩ, còn mình thì bị bóng đen bao quanh. Lạc Dụng cảm thấy cả người mình không chút sức lực vốn không thể phản kháng, chỉ một bóng đen nhỏ đã thế này, nếu gặp bóng đen lớn thì chắc đã mất mạng rồi.
Đám quái vật thấy bóng đen thì nhanh chóng bỏ chạy.
"Tướng quân!" Bọn họ hoảng sợ
Bóng đen từ một cái bóng nhỏ đã dần dần lớn lên, nuốt sạch cơ thể Lạc Dụng, người đứng ngoài căn bản không thấy gì bên trong.
Chiều hôm đó, Cố Khải Ngôn đang chuẩn bị rời khỏi Thừa tướng phủ để về Khải vương phủ. Nhưng lúc này Cố Nhược Nhiên lại đến cùng với đoàn tùy tùng của mình:
"Tham kiến hoàng thúc"
"Sao con lại đến đây? Hoàng huynh không quản con sao?" Cố Khải Ngôn ngạc nhiên
Cố Nhược Nhiên lắc đầu. Trương Từ Hiểu cũng bước ra, thấy Cố Nhược Nhiên chàng cũng đoán ra được mục đích nàng đến đây.
"Công chúa, người đến tìm Lạc Dụng sao?"
"Đúng đúng, Lạc Dụng đâu?" Cố Nhược Nhiên sốt sắng
Có vẻ Cố Nhược Nhiên nghe được mình sẽ đi hòa thân nên mới vội vàng như vậy.
Ngay lúc đó đội quân của Lạc Dụng quay về. Lạc Dụng ngồi trên ngựa, dáng vẻ bình thường như không có gì xảy ra. Hắn điềm tĩnh bảo những người còn lại về Hoàng Vệ Quân, còn mình ở lại phủ Thừa tướng. Dù có phần lo lắng nhưng những người kia vẫn quay về theo lời Lạc Dụng.
"Tiểu Lạc..." Cố Nhược Nhiên chạy ra
Nhưng kết quả Lạc Dụng không thèm liếc nhìn nàng lấy một cái:
"Công chúa, để sau đi. Người đừng lại gần ta"
Rất nhanh Trương Từ Hiểu đã nhận ra Lạc Dụng có gì đó không ổn:
"Lạc Dụng, huynh không sao chứ?"
"Tướng quân, Khải vương gia" Lạc Dụng cúi người:"Ta có chuyện này quan trọng, chúng ta cùng vào trong rồi nói"
Lạc Dụng vội đi trước, Cố Khải Ngôn đi sau. Trương Từ Hiểu chỉ nhìn Cố Nhược Nhiên một cái rồi cũng nhanh chóng theo chân Lạc Dụng. Cố Nhược Nhiên nhanh chóng nhìn ra có chuyện gì đó nghiêm trọng ở đây.
Cả 3 đến sân sau, thấy không có ai nên đã đứng ở đó luôn.
"Lạc Dụng, rốt cuộc có chuyện gì?" Cố Khải Ngôn thắc mắc
Lạc Dụng hiện rõ nét nhợt nhạt trên gương mặt:
"Khi đến Cửu U, ta đã đụng chạm với bóng đen. Bóng đen đã nuốt chửng rồi lại xâm nhập vào trong cơ thể ta. Cũng may đó chỉ là dạng bóng đen nhỏ, nếu không ta đã mất mạng rồi"
"Huynh không sao chứ?" Trương Từ Hiểu lo lắng
Lạc Dụng lắc đầu, dường như đã rất mệt mỏi. Cố Khải Ngôn kéo lấy tay hắn để bắt mạch lại phát hiện ra gân ở cổ tay đã biến thành màu đen khiến người ta nhìn vào mà phát hoảng.
"Lạc Dụng, thời gian tới ngươi nên ít tiếp xúc với người khác, nhất là cháu gái ta. Nhược Nhiên có khả năng thanh tẩy bóng đen, có thể ngươi sẽ làm tổn thương đến nó"
"Đa tạ vương gia" Lạc Dụng gật đầu, sau khi thoát khỏi bóng đen tâm trạng của hắn không ổn định lắm. Lạc Dụng nghĩ thầm:
"Cũng may lúc nãy mình kiềm chế được không là đã ôm lấy Nhược Nhiên khiến cô ấy bị vấy bẩn rồi"
"Chúng ta không biết tiếp đến sẽ có chuyện gì xảy ra với cơ thể Lạc Dụng, tạm thời..."
Cố Khải Ngôn chưa nói hết câu Lạc Dụng đã thổ huyết khiến câu nói bị đứt giữa chừng. Trương Từ Hiểu vô cùng lo lắng cho Lạc Dụng, chàng vội dùng khăn tay lau máu cho hắn, dìu hắn về phòng.
"Có nên...chuẩn bị trước hậu sự không?" Cố Khải Ngôn nghĩ thầm rồi rời khỏi sân sau
Thấy Cố Khải Ngôn bước ra, Cố Nhược Nhiên vội chạy đến, nàng hỏi:
"Hoàng thúc, có phải có chuyện gì xảy ra với Lạc Dụng rồi không?"
"Lạc Dụng giỏi như vậy có thể có chuyện gì chứ? Ngược lại là con, mau hồi cung đi" Cố Khải Ngôn kéo tay cháu gái
"Con không đi" Cố Nhược Nhiên hất tay hoàng thúc ra, đôi mắt đã ướt lệ:"Nếu con đi rồi sẽ không được gặp Lạc Dụng nữa"
"Con đúng là một đứa trẻ ngốc nghếch. Con ở lại thì hắn chịu gặp con sao?"
"Có chuyện gì xảy ra với Lạc Dụng đúng không? Tại sao lúc nãy huynh ấy không nhìn con, giống như đang tránh né con vậy?"
Thấy không lừa nổi cô cháu gái này, Cố Khải Ngôn đành nói ra sự thật Lạc Dụng bị bóng đen nhập. Cố Nhược Nhiên không thể đứng im mà vội đi tìm Lạc Dụng. Cố Khải Ngôn chỉ đứng đó lắc đầu ngán ngẩm, hắn nhìn đám nô tài ở bên ngoài phủ mà chán chườm.
"Lạc Dụng!"
Lúc này hắn đang ngồi trên giường chỉ vừa nhận lấy tách trà ấm của Trương Từ Hiểu, chưa gì nàng đã chạy đến, vẻ mặt khẩn trương, hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị đối phương ôm chặt lấy.
"Nhược Nhiên?" Hắn kinh ngạc khẽ gọi tên nàng
"Ta đi trước, có gì cứ việc gọi" Trương Từ Hiểu biết mình không nên ở lại nên bèn rời đi.
Cố Nhược Nhiên cứ vậy mà ôm hắn, hắn có đẩy ra cũng vô ích nên chỉ đành để như vậy.
"Tiểu Lạc!" Giọng điệu nàng có chút khô cứng
"Có chuyện gì thế? Muội không nên ôm ta đâu, sẽ bị ảnh hưởng bởi bóng đen đấy" Lạc Dụng thở dài nhắc nhở
Nhưng Cố Nhược Nhiên làm như không nghe được, cả người vất giác run rẩy.
"Tiểu Lạc!" Nàng nức nở, lần này còn ôm chặt hắn hơn, nước mắt lã chã rơi xuống
Nhận thức được có chuyện gì nghiêm trọng, Lạc Dụng chỉ đưa tay nhẹ nhàng vỗ về:
"Đừng khóc nữa, có chuyện gì thế?"
Cố Nhược Nhiên cố gắng ngừng khóc, nàng buông Lạc Dụng ra, mặt đối mặt với hắn:
"Hoàng thượng muốn ta đến Sở Quốc hòa thân." Nói đến đây nước mắt nàng lại rơi xuống, nàng lắc đầu:"Nhưng ta không muốn đến đó"
Lạc Dụng nghe xong như sét đánh ngang tai, hắn không ngờ hoàng đế lại có thể quyết tâm đem con gái trở thành công cụ kết giao giữa hai nước. Nhìn Cố Nhược Nhiên khóc thảm thiết như vậy, hắn cũng thấy xót xa. Hắn lau nước mắt cho nàng.
Ánh mắt Cố Nhược Nhiên như đang cầu xin:
"Tiểu Lạc, huynh đưa ta đi khỏi đây được không? Rời khỏi chốn thị phi, sống cuộc sống như trước đây"
Lạc Dụng suy nghĩ gì đó, hắn thở dài:
"Nhược Nhiên...cái gì ta cũng có thể đồng ý với muội trừ chuyện này"
Cố Nhược Nhiên chết lặng, nàng không ngờ Lạc Dụng lại có thể bình tĩnh nói ra câu này.
"Tại sao?"
"Liên hôn có ảnh hưởng đến cả 2 đất nước. Nếu muội không đi, sẽ có chiến loạn" Lạc Dụng điềm tĩnh đáp
"Huynh không thích ta sao?"
"Ta thích muội...nhưng không muốn lấy muội. Thân phận chúng ta khác biệt. Đêm đó chúng ta đều là người bị hại, đã thống nhất với nhau xem như chuyện đó không xảy ra rồi"
"Lạc Dụng, huynh có biết mình đang nói gì không?" Cố Nhược Nhiên như không tin vào những gì mình vừa nghe được:"Nhìn vào mắt ta, nói lại một lần nữa"
Lạc Dụng không một chút lung lay, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt hắn không một chút tình cảm nào trộn lẫn, ngữ khí lạnh như băng:
"Công chúa muốn ta nói đi nói lại bao nhiêu lần cũng được...Muội là công chúa, mang vận mệnh hi sinh vì bách tính, vì Bắc Triều" Rồi hắn mỉm cười:"Vẫn là nên ngoan ngoãn hòa thân..."
Cố Nhược Nhiên mím môi, chưa kịp nghe hết câu nàng đã tức giận tát đối phương một cái:
"Huynh im đi!"
Cố Nhược Nhiên uất ức bỏ đi, Lạc Dụng đưa tay sờ lên chỗ vừa bị tát:
"Lạc Dụng, như vậy cũng xứng đáng với ngươi"
Thấy công chúa chạy đi, Trương Từ Hiểu quay vào phòng Lạc Dụng:
"Hai người nói gì với nhau? Tại sai công chúa lại tức giận như vậy?"
"Ta chỉ khuyên cô ấy mau chóng đi hòa thân thôi" Lạc Dụng thản nhiên đáp
"Không phải hai người đang qua lại sao?"
"Ta sợ một ngày nào đó ta sẽ chết vì bóng đen trong người, nét mặt của Khải vương lúc nãy ta cũng hiểu rồi" Lạc Dụng nắm chặt lấy chăn, hận không thể giãi bày nỗi lòng mình:"Ta cũng không muốn nói ra những lời đó"
Biết chuyện Lạc Dụng bị bóng đen xâm nhập cơ thể, Trương Thừa tướng cũng lo lắng lắm, ông đến thăm ngay sau đó. Thấy Lạc Dụng đã bình thường mới yên tâm phần nào.
Trong buổi chiều, thánh chỉ của hoàng thượng đã đến phủ Thừa tướng. Trương Từ Hiểu và Lạc Dụng nhanh chóng ra tiếp chỉ.
"...Trương Tướng quân và Lạc Tướng quân kiên cường, tài giỏi, đã nhiều năm chinh chiến giúp Bắc Triều ta mở rộng lãnh thổ, bách tính yên ổn. Trẫm rất tự hào nay phong..."
Khi Thái sư đọc đến đây Trương Từ Hiểu và Lạc Dụng có chút căng thẳng.
"...phong Trương Tướng quân làm Gia Khải Đại Tướng quân, quản lý cung binh trong cấm quân Hoàng Vệ Quân. Lạc Tướng quân phong Bình Chương Tướng quân giúp Gia Khải Đại Tướng quân xử lí cung binh"
"Tạ chủ long ân" Cả hai đồng thanh
Trương Từ Hiểu liếc nhìn Trương Thừa tướng đứng cạnh đó, chàng không phải nhận chức Vệ Quốc, lẽ nào là ông ấy đã nói giúp? Nhưng chàng lại nghĩ Trương gia vẫn chưa có đứa bé nào, Thừa tướng sẽ không để chàng chết.
Tối hôm đó, Trương Từ Hiểu ngồi vào bàn xử lí công vụ, dù có danh hiệu hẳn hoi nhưng công việc vẫn không tăng chút nào, sau đó là còn việc của Phượng Tịch Lầu và Đinh Phong Quán. Bây giờ chàng đã hiểu quản lý hàng quán chưa chắc đã nhàn rỗi.
Trương Thừa tướng bưng thuốc đến cho Tôn Từ Y. Vẫn như thường ngày, Trương Từ Hiểu đều cho phu nhân uống thuốc.
Trương Thừa tướng đứng ở đó nhìn con trai một lúc. Từ đầu đến cuối hai cha con không mở miệng nói câu nào với nhau. Hiện giờ đang là thời điểm quan trọng mà Tôn Từ Y vẫn cứ say giấc không chịu tỉnh lại khiến ai nấy đều lo lắng.
Trương Từ Hiểu liều nắm lấy tay cô mà nói:
"Tôn Từ Y, chỉ cần nàng tỉnh lại, nàng nói gì ta cũng đồng ý. Nàng muốn hòa ly ta liền nghe nàng"
Ai ngờ Tôn Từ Y thật sự có phản ứng, chân mày coi khẽ động rồi từ từ hé mắt. Trương Từ Hiểu lại có chút thất vọng:
"Không ngờ nàng thật sự muốn hòa ly"
Trong khi đó Trương Thừa tướng lại vui mừng đến bên giường, ông nói:
"Cuối cùng con cũng tỉnh rồi"
Trương Từ Hiểu vẫn nắm chặt tay cô không chịu buông. Tôn Từ Y không thèm nhìn lấy Trương Thừa tướng một cái, cô gắng sức ngồi dậy:
"Trương Từ Hiểu..."
Hiểu ý chàng liền đỡ lấy cô. Cả cơ thể cô đều đau nhức do đã nằm suốt mấy ngày qua, đầu cũng choáng váng.
"Ta đi gọi đại phu" Trương Thừa tướng biết con dâu không muốn nhìn thấy mình liền rời đi.